Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Một năm mới lại bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm đó Hedwig bay vào phòng chính quy để đưa thư từ Hogwarts, thông báo những thứ cần mua cho học kỳ mới, đồng nghĩa với việc chấm dứt kỳ nghỉ hè dài ngoằn trong thất vọng của đám học sinh. Dĩ nhiên người nhận thư duy nhất tại nơi này là Harry, Đứa Bé Vàng lúc này mang hình dáng mèo con với bộ lông đen tuyền lười biếng cuộn lại thành một cục lông nằm bên cạnh con rắn hổ mang trắng.


Trải qua kỳ nghỉ hè thú vị không kém phần khủng hoảng tại không gian của Thiên Cơ Nữ Đế, Voldemort và tiểu Harry tiếp tục bị những thứ kỳ vĩ làm choáng váng đầu óc. Bên cạnh đó quan hệ giữa hai người đã có tiến triển tốt đẹp, những chuyện sai trái ở đời trước bất quá cũng chỉ là 'vận mệnh' - đối với người trong cuộc - do tác giả của quyển tiểu thuyết viết ra, nhờ có Nữ Đế mâu thuẫn của họ đã được giải quyết ổn thoả. Còn nữa, người trong cuộc biết tất cả kịch bản hiện giờ chỉ có hai người, đó là một trong các tác động để họ gắn bó hơn khi phải đồng nhất ý kiến với nhau về việc giải quyết những chuyện sắp xảy ra.


Có một thứ Nữ Đế phát hiện trong thời gian hai người gần gũi, đó là tình cảm đang đâm chồi trong lòng mỗi người mà cả hai đều không phát hiện. Voldemort gần nhìn ra rồi, chỉ cần thúc đẩy một chút nữa là được, hắn cũng không phải loại người mù mờ về chuyện tình cảm thế nên trong kỳ nghỉ hè vừa rồi Nữ Đế đã làm mấy thứ rất thú vị giúp hắn mau chóng nhận ra. Ngược lại, Harry lại đúng như bà dự đoán, chỉ số EQ của cậu thấp đến thảm thương khi Voldemort thân cận cũng không nhận ra, cậu khăng khăng đó là sự quan tâm mà bạn bè dành cho nhau. Nữ Đế đồng cảm với Chúa tể Hắc ám điện hạ, bà thầm nghĩ có nên chuốc rượu cho hắn hành sự nhanh gọn lẹ luôn hay không, bởi với chỉ số EQ lè tè của Harry, trực tiếp thẳng thừng sẽ tác dụng hơn đi lòng vòng.


Nghĩ vậy nhưng Nữ Đế quyết định không nhúng tay vào, nhất là chuyện tình cảm của người khác. Tình cảm phải để nó từ từ xảy đến, phải có sự tự nguyện gắn kết mà không phải ép buộc. Đời này Voldemort không hành động gì nhiều nhưng không có nghĩa tính cách đời trước đã biến mất. Chúa tể Hắc ám vẫn ở đó, hắn chỉ ẩn dật, chưa đến lúc phải xuất hiện, không phải hắn trốn chạy. Chúa tể Hắc ám sẽ không làm thế, hắn phải luôn là người nắm quyền chủ động. Nhưng đời trước hắn thiếu thốn thứ gọi là tình cảm này, cô độc cả một cuộc đời dù chỉ là cuộc đời do tiểu thuyết ban tặng, tuy nhiên bây giờ hắn có Harry bên cạnh. Cậu nhóc dành cho hắn sự quan tâm chân thành thiện lương, cậu là hình ảnh đối ngược với hắn nhưng bù đắp được cho hắn nhiều thứ hắn không có, nhiêu đó đã đủ sưởi ấm trái tim lạnh giá của Voldemort. Hắn nhanh chóng nhận ra tâm tình của mình như thế nào đối với Harry


Lúc Kha'Zix cầm thư đi vào thì thấy rắn Voldemort cụng cái mỏ vào đầu mèo Harry, con mèo kia thoải mái bật ra mấy tiếng hừ hừ, dụi lại đáp trả hành động thân mật của hắn. Kha'Zix bước tới, rất tự nhiên đặt lá thư xuống một cái 'Bịch!' thu hút sự chú ý đồng thời gây một trận giật mình cho hai kẻ kia.


"Thư nhập học tới." Kha'Zix nhướn mày quơ lá thư trước mặt Harry "Em cần đi mua sách cho năm học tiếp theo." Thiếu niên tử phát nói "Ở Hẻm Xéo, đúng không?" Nhận lại cái gật đầu của Harry, hắn mới tiếp tục "Vậy Rek'Sai sẽ đi cùng em với tư cách người bảo hộ."


Nghe tới đoạn sau con mèo đen nhỏ liền kêu lên mấy tiếng kháng nghị.


"Zix, sự việc 3 tháng trước chị Sai đón em ở sân ga Ngã tư vua đã đủ gây kinh hách rồi, thậm chí Nhật báo tiên tri khiến nó nghiêm trọng hơn bằng việc cho nó lên trang nhất mỗi ngày." Nghĩ đến cảnh tượng phải xuất hiện cùng Rek'Sai ngay tại Hẻm Xéo có thể thu hút thêm nhiều sự chú ý và làm vụ này rùm beng hơn, Harry nhịn không được rên rỉ "Giờ anh bảo chị ấy đi với em nữa, anh không nghĩ sẽ gây loạn sao?"

"Ta luôn thắc mắc. . ." Voldemort thêm vào "Các ngươi nói phải xử lý những chuyện bất khả kháng xảy ra trong thầm lặng. Thế thì việc công khai xuất hiện này là sao?" Chưa nói đến hậu quả của việc bị đưa lên trang nhất Nhật báo tiên tri, một kẻ lạ mặt xuất hiện bên cạnh Đứa Bé Cứu Thế, chắc chắn đám Tử Thần Thực Tử không thể không bỏ qua việc điều tra Rek'Sai. Còn nữa, nếu chúng biết năng lực của nữ nhân kia thì sự đề phòng của chúng lại tăng cao, chỉ sợ chúng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn cô ta quanh quẩn gần Harry đâu.


Nhất là chủ hồn kia. Đó là Voldemort. Là bản thân hắn nên hắn hiểu rất rõ. Nếu biết bên cạnh kẻ thù của mình xuất hiện thêm nhiều kẻ đáng gờm hắn không thể không ra tay ngăn chặn sự việc từ trong trứng nước. Lúc đó chỉ e tần số tấn công Harry sẽ tăng lên rất nhiều chứ không có giảm. Thế thì đi quá xa nguyên tác luôn rồi chứ không chỉ là lệch nữa. Và họ sẽ bị thiếu thốn thời gian để đối phó vô nghĩa thay vì phải chú tâm vào việc chính.


"Chuyện đó hai ngươi không phải bận tâm." Kha'Zix nhún vai "Rek'Sai chỉ xuất hiện với vai trò đưa đón Harry, ít nhất dưới con mắt của thế giới phù thuỷ là như vậy. Các ngươi nên biết con người có một thói quen chính là khi thấy cái gì quá nhiều lần sẽ hình thành sự quen thuộc."


Voldemort nhíu mày, ờm nếu rắn thực sự có mày để nhíu, hơi hơi hiểu ý tứ của thiếu niên tóc tím "Ý ngươi là để phù thuỷ nhìn nhận Rek'Sai chỉ là một người đưa đón Harry?"


Kha'Zix gật đầu "Chỉ như thế, không hơn không kém. Qua thời gian nhận thức của họ sẽ tự động nghĩ Rek'Sai chỉ đơn giản đóng vai trò như vậy, vì hầu hết thời gian Harry bị theo dõi sẽ là lúc nó đến thế giới phù thuỷ, khi đó Rek'Sai ẩn mình cùng với ta, vừa xử lý chuyện vừa quan sát nhưng cũng không lộ tẩy. Không ai nghi ngờ gì đâu."


Thiếu niên tóc tím nhìn thấy Harry nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, nhịn không được hỏi "Em nhìn cái gì?"


"Anh chưa bao giờ nói quá nhiều như vậy." Harry làm vẻ mặt kinh ngạc pha chút cười đùa "Thật kỳ lạ nha." Đáp lại là cái hừ lạnh của Kha'Zix.

"Đây là quyết định của sư phụ, anh chỉ nói thay Người." Kha'Zix xoay người rời đi, không quên nhắc nhở "Chuẩn bị ngay đi, Rek'Sai sẽ đến ngay bây giờ đó."
---


Hẻm Xéo vẫn luôn đông đúc và ồn ào như vậy, thậm chí còn hơn thế nữa vào những ngày chuẩn bị nhập học ở thế giới phù thuỷ. Các bậc phụ huynh đưa con mình mua sắm dụng cụ sách vở cho những đứa trẻ phù thuỷ sắp bước vào trường, hoặc có thể là những học sinh năm trên đến mua sách cho học kỳ mới. Những người đến đó bao gồm luôn gia đình Weasley và Malfoy.


Đời trước Harry được nhà Weasley giúp đỡ thoát khỏi nhà dì dượng sau đó cùng họ đến Hẻm Xéo mua đồ, chỉ có điều lúc đó cậu đọc nhầm địa điểm đến khi dùng Floo nên bay thẳng sang cửa hàng ở Knockturn và bị cư dân ở đó doạ một trận. Thế nhưng đời này Harry chẳng còn thấy kiêng nể gì nơi đó nữa, ít nhất là sau khi trải qua một đời chiến tranh, và hơn thế. . . trải qua năm mươi năm ở không gian của Nữ Đế cậu đã được biết đến nhiều nơi trên thế giới còn khiếp hơn hẻm Knockturn nhiều. Dù vậy trừ khi có việc cấp bách còn không cậu sẽ không bao giờ chủ động đi vào nơi đó đâu.


Nhưng Harry thà như đời trước xuất hiện nhầm chỗ ở Knockturn còn hơn bây giờ, đi giữa dòng người đông đúc của Hẻm Xéo cùng với Rek'Sai bên cạnh, người đi đường tự động tách sang hai bên dùng ánh mắt đánh giá cùng kinh ngạc nhìn hai người. Sau đó là một trận hỗn loạn khi cả hai chạm trán Hermione.


"Harry!" Tiểu phù thuỷ tóc nâu xoăn lao tới nắm lấy tay Harry quan sát cậu một lượt từ đầu đến chân, xem xét liệu cậu có tổn thương gì không "Cậu vẫn ổn! Tạ ơn Merlin! Cậu biết không hôm đó thấy cậu bị bắt đi tớ lo. . ." Hermione ngạc nhiên nhìn sang Rek'Sai đang nhe răng cười bên cạnh Harry, cô lập tức kéo Harry ra sau lưng mình, bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ con "Là cô! Cô là người đã bắt cóc Harry ngày hôm đó!! Cô đến đây làm gì??"


Thanh âm Hermione cũng khá lớn và còn có mọi người ở Hẻm Xéo đang chú ý đến họ, tất cả đều vì lời của cô mà gợi nhớ lại sự kiện vẫn luôn nằm trên trang nhất Nhật báo tiên tri, lập tức ánh mắt đề phòng của họ bắn lên người nữ nhân tóc lam vẫn cứ đứng tại chỗ, nở nụ cười toe toét lộ cả hàm răng sắc nhọn hầu như không lộ chút vẻ gì bối rối khi bị lên án ngay giữa chốn đông người.


Lúc này Harry kéo tay áo Hermione kêu cô trấn tĩnh lại, cậu nhóc bước đến bên cạnh Rek'Sai, dùng thanh âm lớn nhất của mình nói "Hermione. Chị Rek'Sai chỉ là người đưa đón tớ thôi, chị ấy không phải người xấu." Cậu giơ hai tay ra trước mặt cô bạn "Cậu nhìn đi, nếu tớ bị bắt cóc thì tớ còn xuất hiện một cách khoẻ mạnh ngay tại chỗ này sao?" Mắt thấy gương mặt cô bạn dần hiểu ra vấn đề, Harry tiếp tục "Và nếu chị ấy thật sự bắt cóc tớ thì tại sao chị ấy phải xuất hiện ở đây trong khi mọi người đều đã thấy mặt chị ấy chứ?"


Hermione không hổ danh là một người thông minh, rất nhanh cũng nhận ra mình đã thất thố, cô vội vàng xin lỗi Rek'Sai. Nữ nhân tóc lam chỉ cười, nói không việc gì cả, cô không để ý mấy chuyện này rồi nhắc nhở Harry đi mua đồ.


"Đúng rồi Harry." Hermione chợt nhớ ra lý do cô chạy đi tìm Harry "Cậu ở đây rồi mau đến tiệm Flourish và Blotts đi! Có ngài Gilderoy đang ký tặng ở đó!" Nói rồi cô kéo tay cậu chạy đi. Harry ngoái đầu lại nhìn Rek'Sai, lộ ra biểu tình khó hiểu nhưng cô chỉ cười rồi nói to.

"Em cứ đi đi. Dụng cụ để chị mua." Rek'Sai quơ một tờ giấy với danh sách dày đặc rồi xoay người đi về hướng đối diện cậu, người đi đường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô trong hiếu kỳ.


Hermione kéo Harry chạy vào tiệm sách vừa kịp lúc chứng kiến màn đối chọi chí choé của hai gia đình một tóc đỏ một tóc vàng, và Harry nhìn thấy luôn Lucius bỏ một quyển sổ vào giỏ sách của Ginny, nhất thời cậu có cảm giác muốn chạy ra khỏi tiệm sách.


Và cậu đã làm thế thật.


Một lúc lâu sau Rek'Sai tìm thấy Harry ngồi ở tiệm kem Florean Fortescue lặng lẽ ngốn một đống kem một mình. Cô không nói gì, dụng cụ mua đủ xách theo bên cạnh khiến một đám người há hốc mồm khi thấy một nữ nhân ăn mặt kỳ lạ lại có thể tự mình mang theo cả đống đồ mà không cần dùng xe đẩy, cô tiến đến ngồi đối diện Harry nhẹ nhàng vỗ vai cậu, chờ Harry ăn hết kem mới mang cậu rời đi tiệm, rời luôn Hẻm Xéo trở về không gian.


Harry biến về hình mèo cuộn lại một đoàn trên giường, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Voldemort thấy lạ muốn hỏi nhưng nhìn tâm trạng của cậu lại thôi, không định dùng Chiết tâm bí thuật nên quay sang hỏi Rek'Sai.


"Ta nghĩ thằng bé gặp chuyện gì đó với người quen." Nữ nhân tóc lam nhún vai tỏ vẻ mình không biết, bỏ lơ luôn cái nhìn khinh bỉ của Voldemort "Lúc đó Harry đến tiệm sách với con bé tóc nâu, ta đi mua sách cho nó, căn bản không xuất hiện lúc xảy ra chuyện nên ta không biết. Vả lại. . ." Rek'Sai chỉ vào mặt Voldemort, thanh âm cô giảm xuống thấy rõ ". . . dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng ta chắc chắn nó chỉ nằm trong phạm vi thế giới của các người. Ở đây ta có thể là đàn chị của em ấy nhưng những việc xảy ra với em ấy vẫn không thuộc phạm vi can thiệp của ta, tất cả chúng ta, kể cả sư phụ. Chỉ duy người cùng thế giới với em ấy mới có thể giúp em ấy thôi." Rek'Sai hất cằm hừ một hơi chán nản "Phải đó. Ta đang nói ngươi đấy, Voldemort. Và đừng có nhìn ta kiểu đó. Hiện giờ chỉ mỗi ngươi và Harry biết sự thật của thế giới đó nên hai ngươi phải hợp tác với nhau mới được. Ngươi cần hiểu nó rõ hơn, hiển nhiên ngươi cũng nên để nó hiểu về ngươi, có như vậy mọi chuyện mới suôn sẻ, không phải sao?"


Rek'Sai xoay người rời khỏi phòng, bỏ lại mèo Harry ủ rũ cho Voldemort xử lý.


Chúa tể Hắc ám điện hạ đó giờ không biết cách an ủi người khác, chính xác hơn là hắn không bao giờ an ủi ai, thế nên gặp Harry trong tình huống này, hắn không biết phải làm sao. Và rồi hắn nghe Harry lẩm bẩm gì đó, mất một lúc mới nhận ra cậu đang cố nói chuyện với hắn.


"Hôm nay ở Hẻm Xéo. . . ta đã gặp Ginny. . ." Thanh âm Harry rất nhỏ mang theo nỗi buồn khó tả nhưng không vỡ vụn như vừa mới khóc, Harry không khóc, cậu chỉ thấy lòng nặng trĩu "Thật khó khăn để chấp nhận chuyện này nhưng ta phải làm vậy vì ta không muốn ai phải can thiệp vào chung số phận với ta và cuối cùng phải chết cả!" Cả người Harry run lên, khoé mắt hơi ươn ướt dù đã cố kiềm nén.


Voldemort im lặng lắng nghe Harry giãi bày, hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh vỗ về cậu như vậy, hắn không có gì để nói cả. Hắn không thể nói rằng 'mọi chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ có thể bắt đầu lại' vì đó là một câu nói rất ngu ngốc trong tình huống này. Những chuyện trước đây. . . chẳng phải là một tay hắn gây ra cho thằng bé sao?


Dù Nữ Đế cho bọn hắn cơ hội thứ hai để làm lại cuộc đời nhưng những ký ức đã trải qua làm sao có thể quên đi chỉ trong phút chốc chứ?! Những ký ức đó. . . đều là nỗi kinh hoàng, đau thương, thù hận. . . Chúng khó quên hơn những thứ tốt đẹp và hạnh phúc. Chúng như cái đinh cắm sâu vào tâm trí không thể nhổ bỏ, dù nhổ rồi nó vẫn để lại sẹo, vĩnh viễn không tan biến. Những điều đó. . . có thể quên được sao?


Voldemort vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn từ đầu luôn nghi ngờ sự chán ghét của Harry đối với hắn vì những gì hắn đã gây ra. Hắn biết thằng bé biểu hiện như không có gì, che giấu rất tốt nhưng không phải tất cả. Dù vậy, Voldemort sẽ không xin lỗi Harry vì những chuyện hắn làm. Lúc này đây có cơ hội nhìn lại cuộc đời, tự hắn sẽ biết cách giải quyết như thế nào cho hợp lý, vì đây là cuộc đời của hắn, đích thân hắn sẽ xử lý.


Hắn không để Harry phải chịu khổ nữa. Ít nhất hắn sẽ đứng bên cạnh giúp nó, dùng hành động của mình để sửa lại lỗi lầm sẽ tác dụng hơn những lời nói suông không chắc chắn.


Đến ngày nhập học Harry đã bình thường trở lại, dường như đã hạ được quyết tâm nào đấy, tiểu Harry vui vẻ đẩy xe đến nhà ga cùng với thú nuôi của mình. Và sau đó một trận va đập mạnh đã diễn ra ngay tại vách tường giữa cổng 9 và 10, Harry ngã sóng soài trên mặt đất, đồ đạc thì rơi rớt ra ngoài.


Voldemort bị kinh động từ trong áo Harry chui ra, cả hai nhìn cánh cổng bị đóng chặt trước mặt không nhịn được rủa thầm trong lòng.


Mẹ nó tại sao lại quên mất còn có con gia tinh Dobby chứ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top