Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Quidditch điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione luôn là một người tò mò và chủ động trong việc tìm kiếm thông tin. Cô nàng không ngừng hỏi giáo sư McGonagal về bí mật phòng chứa của Slytherin dù cho vị giáo sư có cố che đậy những thứ quan trọng có thể gây hoang mang học trò, vì những câu trả lời đó chưa làm cô hài lòng. Harry hiểu rất rõ cô bạn của mình, và dựa theo kinh nghiệm của đời trước cậu dám cá cô nàng sẽ lén tìm mọi cách chui vào ký túc xá Slytherin để điều tra cho xem.


Nghĩ lại mà thấy xót vì giờ cậu không nằm trong tam giác vàng của Gryffindor nữa rồi. Giờ cậu là một phần của Slytherin, cậu có việc quan trọng hơn phải làm. Tất cả là vì không phải để ai phải chịu khổ vì cậu nữa.


::Lời đồn qua ngàn năm quả nhiên thay đổi đến bất ngờ.:: Voldemort rít lên bằng xà ngữ từ trong cổ áo Harry khiến cậu nhướn mày.

::Quả thật nếu không nhờ 50 năm nhồi nhét kiến thức kia chắc chắn ta cũng nghĩ Slytherin là lão già gàn dở.:: Harry thở dài ::Sự thật bị bóp méo khá trắng trợn.::


Kỳ thực Slytherin tuy có hơi quyết đoán nhưng ông ta không phải không hoà thuận được với ba người còn lại, trái ngược họ rất thân. Chỉ có điều về vấn đề máu bùn, Slytherin không kiên quyết phản đối việc chấp nhận học sinh không thuần khiết mà chỉ cân nhắc rằng nên chọn lọc. Ở thời đại của họ phù thuỷ được cho là những người tà giáo và cần phải diệt trừ, ít nhất trong ánh mắt của Muggle là như vậy, Slytherin làm thế cũng là vì muốn bảo đảm an toàn cho học viện và cả ngôi trường. Hơn ai hết Slytherin là người dành hết mọi quan tâm dành cho ngôi trường thân yêu họ đã thành lập. Chỉ là thời gian trôi đi từ khi ông đột nhiên biến mất, mọi lời đồn hướng về ông biến ông trở thành một kẻ độc ác trong mắt phù thuỷ đời sau, hơn nữa nhà Slytherin của ông cũng thay đổi, đâu còn được như trước.


Mà nghĩ lại cũng tội nghiệp Basilisk. Nó bị giam trong phòng không được tự do tung tăng, lúc được thả ra thì gặp phải tên điên Riddle điều khiển làm đủ trò khiến cho tâm trí nó cũng không được bình thường theo. Rất may bây giờ gặp được nó thuận lợi còn thành công kéo nó về phía mình, Harry ngàn lần cảm tạ Nữ Đế kịp thời truyền thừa ký ức cho Basilisk.


Nhắc tới tên điên Riddle, Harry nhịn không được cười khẽ một cái gây chú ý cho Draco ngồi bên cạnh, cậu chủ nhỏ Malfoy hỏi cậu có chuyện gì mà vui thế trong khi cả lớp đang chăm chú nghe giáo sư McGonagal tiết lộ vài thứ về phòng chứa bí mật của Slytherin.


Đồng ý rằng đây là có liên quan đến nhà Slytherin nên tự hào một chút cũng chả mất mát gì, nhưng nha, lớp học hiện giờ không chỉ có Slytherin đâu, đắc ý quá lại bị ghi thù cho coi, giống như lần trước ấy.


Harry chỉ cười trừ, cậu không biết nếu nói cho Draco biết hiện giờ cậu đang chiếm cứ phòng chứa làm căn cứ riêng thì cậu chủ nhỏ Malfoy sẽ có phản ứng gì nữa.


"Harry, cậu nói xem người nào có thể là kẻ thừa kế của Slytherin để mở phòng chứa nhỉ?" Draco chồm qua nói nhỏ.

"Làm sao tớ biết được." Tiểu Harry khịt mũi "Chẳng phải biểu tượng của Slytherin là rắn sao? Biết đâu có liên quan."

"Phải ha! Có thể là cậu đó Harry!"


Tiểu Harry liền bị câu này làm cho sặc, Voldemort ở trong áo cũng cười khục khặc, bất quá chỉ nghe được thanh âm xì xì đáng sợ. Ở đời trước cậu cũng từng bị nhầm là người thừa kế do nói được xà ngữ, nhưng đó cũng là vì cậu có một mảnh Trường Sinh Linh Giá trong người. Nhưng có nhất thiết ở đời này Draco phải khăng khăng cậu như thế không?


"Thì cả trường ai chẳng biết cậu nói được xà ngữ." Draco nhún vai, sau lại chỉ vào áo cậu "Còn có một con rắn làm thú cưng nữa kìa."

"Nhưng Draco à, cậu nên nhớ một điều gia tộc Potter chưa từng có ai vào Slytherin nha."

"Hả? Thế thì tại sao tới lượt cậu lại vào đây?"

"Ha hả. Tớ muốn thay đổi một chút ấy mà." Harry viện cớ, trong lòng thầm nhủ hy vọng linh hồn gia tộc Potter đừng vì thế mà quay về ám nếu không cậu chết chắc.


Cậu thà chiến đấu với Voldemort còn hơn là bị ma ám đó nha. À mà Voldemort ở ngay đây này chứ đâu xa.


"Cái lý do đó cũng không hẳn sai." Voldemort phất phất cái đuôi lật trang sách, cùng Harry ngồi trong thư viện đọc sách. Tình cảnh Đứa Bé Cứu Thế có một con rắn hổ mang biết nói tiếng người và biết đọc sách đã không còn là điều xa lạ với học sinh và giáo sư Hogwart, nhưng thỉnh thoảng bắt gặp tình huống này không khỏi tò mò mà cứ nhìn chằm chằm. Kỳ thực họ thấy con rắn này cũng không đáng sợ lắm, chỉ cần đừng chọc giận đến nó hoặc Harry thì chẳng có chuyện gì cả.

"Ta dở nói dối mà." Harry nhún vai, ngón tay cũng tuỳ tiện lật sách "Ngươi mong chờ điều gì khác sao?"


Hai người bọn họ ở đây không phải để nghiên cứu sách mà là quan sát hành động của Hermione và Ron kia. Theo như  nguyên tác hiện tại hẳn là lúc hai sư tử nhà Gryffindor tìm cách giả trang để chui vào Slytherin điều tra vụ người thừa kế. Như cũ vẫn là cải trang thành Crabbe và Goyle, có điều bây giờ thay thế Harry chính là Neville, cái cậu hậu đậu luôn làm nổ vạc và bị trừ điểm trong lớp của Severus.


Harry thở dài lặng lẽ mặc niệm cho hai người bạn của mình, với tài năng của Neville chắc chắn họ sẽ có mấy trò dở khóc dở cười cho xem.


"Thật tình thì ta chẳng mong gì hơn ở tên nhóc nhà ngươi." Voldemort điện hạ xì xì cái lưỡi đỏ chót, đồng thời đưa đuôi chọt vào mũi Harry "Cứ giữ nguyên mọi chuyện là được rồi. Nếu ngươi thực sự muốn đi trên con đường này, vẫn còn có ta đi với ngươi. Ngươi không cô độc đâu."


Tiểu Harry nhìn chằm chằm con rắn trước mặt, quả thật khó có thể hình dung tâm trạng của cậu lúc này như thế nào.


Là người được đầu thai quay trở lại để sửa chữa cuộc đời, cảm giác chỉ duy nhất một mình mình biết được bí mật mà không thể nói cho ai khác rất khó chịu và bứt rứt. Nhưng cậu lại gặp được Voldemort, dù cho đời trước hắn từng là kẻ thù của cậu, nhưng vậy thì sao, chẳng phải hiện giờ họ đã hợp tác rất tốt đó sao?! Hơn nữa Voldemort cũng là kẻ từng trải, kinh nghiệm hắn nhiều hơn cậu, thế nên hắn sẽ biết nên và không nên làm gì. Có người tốt chỉ dẫn như vậy cầu còn không được nữa là. Nhưng vấn đề ở đây Voldemort nói những lời cảm động đó trong hình dạng một con rắn hổ mang chỉ khiến Harry thấy rùng rợn thế nào ý.


"Sao thế?" Voldemort thấy Harry nhìn mình chằm chằm mà biểu tình trên mặt không phải kinh hỉ như hắn mong đợi thì có chút thất vọng, nhưng cậu lại làm vẻ mặt như thấy quỷ là thế nào vậy chứ "Não ngươi có vấn đề rồi hay sao mà lời ta nói ngươi không hiểu đến ngu người rồi?"


Tiểu Harry liền lấy lại tinh thần. Cậu hình như quen Voldemort đấu võ mồm với mình hơn là nói những lời nhẹ nhàng an ủi thế này. Voldemort, Chúa tể Bóng tối hiền hoà ư?! Cha mẹ cậu sống dậy cũng không đáng ngạc nhiên bằng chuyện này. Merlin ôi...


"Ngươi không sỉ vả ta thì chịu không nổi đúng không?"

"Chắc do bản năng từ đời trước."

"Biện hộ! Rõ ràng là cố ý!"

"Thằng ranh nhà ngươi thì biết gì."

"Ngươi nín ngay! Còn dám bảo ta nhỏ nữa liền lập tức cạo vảy ngươi!"

"......"

"......"
---


Trận Quidditch lần này cha của Draco đã đầu tư cho nhà Slytherin loại chổi Nimbus 2001 mới nhất, đúng hệt như nguyên tác, nhưng vì lúc này Harry ở Slytherin nên cậu hiển nhiên là tầm thủ, Draco chỉ có thể làm dự bị nhưng rồng nhỏ không phàn nàn, dù có chút tiếc nuối nhưng nó vẫn công nhận tài của Harry và để cậu thi đấu. Về phần cái chổi tất nhiên Draco cũng dành một cái cho Harry, cậu nhận cho vui chứ thực ra vẫn dùng cái Nimbus 2000 Nữ Đế đã gửi.


Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, một đêm trăng thanh gió mát nào đó cái bầy bốn người Harry đã chui vào Rừng Cấm chế dược và thử nghiệm lên chổi. Kết quả Nimbus 2000 được tăng tiến đến chóng mặt, thậm chí còn có ý thức riêng nữa kìa. Tốc độ và khối lượng của nó đã được cải thiện và Harry cảm thấy nó tốt hơn rất nhiều lần. Sau này cậu đem thử Nimbus 2001 ra thử với nó thì thấy nó vẫn bỏ xa cái chổi mới này về nhiều mặt cho nên mới quyết định dùng nó, còn Nimbus 2001 cứ để đấy, sau này có thể dùng phòng hờ.


Harry vẫn nhớ rõ chuyện gì sẽ xảy ra trong trận Quidditch lần này, đó là đồng chí gia tinh Dobby sẽ nỗ lực làm mấy trái Bludge lao vào tấn công cậu buộc cậu phải vào bệnh xá. Nguyên một kỳ nghỉ không gặp được cậu không biết nó sẽ nghẹn ức đến mức nào đây. Cậu đã nói chuyện này cho Severus rằng mấy trái Bludge sẽ trở nên như vậy, ông ta cũng tỏ ra khó lo lắng vì Quidditch không thể dừng trừ phi tầm thủ của nhà nào đó bắt được trái Snitch, nhưng ông ta hứa sẽ xem xét nếu ông có thể giúp ngăn cản mấy trái banh đó không. Rek'Sai đã đưa ra đề nghị họ nên lén chuẩn bị vài thứ ở sân đấu để giảm tốc độ bay của mấy trái Bludge khi nó đuổi theo Harry.


Thế là đêm hôm trước trận Quidditch tiểu shota Harry cùng với Kha'Zix và Rek'Sai còn có Voldemort đi trây trét thuốc đầy sân đấu, còn Severus đứng bên ngoài canh chừng xem có ai đến hay không. Thuốc chỉ có thể làm giảm tác dụng trái banh khi nó ở trong phạm vi 100m, tức là nếu muốn an toàn Harry sẽ phải bám sát khán đài, cũng hơi mạo hiểm vì nếu bất cẩn cậu sẽ đâm vào đó ngay.


Thật bất ngờ trận Quidditch lần này Ron là tầm thủ đội Gryffindor điều mà Harry không hề nghĩ đến. Năm hai Ron còn chưa có gia nhập Quidditch đâu nha, phải tới năm thứ sáu lận cơ mà.... Hình như tình tiết đi hơi quá lố rồi thì phải.


Hai người gật đầu chào giao hữu, tính ra quan hệ giữa họ không tệ lắm, Harry cũng thường mỗi tối đến chỗ họ nói chuyện. Hermoine đã cố gặng hỏi Harry về chuyện người thừa kế, cô nàng thông minh đến nỗi liên kết được việc người thừa kế có thể nói xà ngữ và ngay lập tức Harry bị gán cái mác người thừa kế lên mặt. Cậu phải khăng khăng từ chối dữ chối dữ dội lắm mới khiến cô nàng hết nghi ngờ, nhưng tình hình thì Hermione sẽ không bỏ cuộc dễ như vậy.


Trước khi thi đấu cậu đã yểm thêm bùa phòng thủ và tốc độ cho Nimbus 2000, và suốt trận đấu ngoài tìm kiếm trái Snitch Harry cũng không quên kiểm tra liệu mấy trái Bludge đã nổi điên chưa. Lúc vừa nhìn thấy trái Snitch, Harry và Ron vội vã đuổi theo, và tất nhiên đằng sau hai trái Bludge đã trở nên điên cuồng vặn vẹo theo hình xoắn ốc mà rượt theo bọn họ. Còn nữa, không hiểu sao trái Quaffle vốn bất động nằm yên trong tay của các cầu thủ cũng đột nhiên nổi điên, đánh ngã cầu thủ Slytherin đang ôm nó xuống đất và đuổi theo Harry cùng Ron.


Merlin ơi! Trái Quaffle có đường kính 25cm, lực sát thương hoàn toàn lớn hơn Bludge, nếu cậu bị nó đánh trúng bảo đảm khỏi có nhảy nhót gì nữa!


Harry đang nghi ngờ rốt cuộc Dobby muốn cứu cậu hay là ám sát cậu vậy chứ?


Cậu biết nó nhát và khăng khăng muốn bảo vệ cậu, nhưng đồng thời cậu nghĩ liệu nó có nghĩ tới nếu không nhờ có hỗ trợ và chuẩn bị từ trước, nó có thể đã 'vô tình' giết chết Đứa Bé Cứu Thế trong một trò chơi của phù thuỷ.


Sân đấu Quidditch giờ là một trận hỗn loạn vì tất cả bóng lại đuổi theo hai tầm thủ của hai đội, người xem không thể không kêu gào bảo bọn họ chạy nhanh hơn, các cầu thủ khác cũng cố gắng đánh lạc hướng mấy quả bóng khi bọn nó giảm tốc ở gần các bờ tường đã được bôi thuốc bởi đám người Harry, đổi lại họ bị lực va đập quá mạnh đều ngã hết ra sân.


Harry vừa cố gắng bắt Snitch vừa tránh né đường bay của Bludge và Quaffle, cậu biết phải bắt được Snitch thì trận đấu mới kết thúc. Ron sớm vướng phải thanh gỗ khi họ bay dưới sàn đấu mà an toàn rời khỏi cuộc truy đuổi rồi, Harry cũng không vì thế mà thả lỏng vì mấy trái banh vẫn chưa có ý định dừng lại.


Tiểu Harry đang đấu tranh kịch liệt nhất thời nhớ tới mấy người trong phòng chứa kia. Đúng rồi, thầy Severus bảo ổng ấy sẽ làm cái gì đó giúp mà. Thế nhưng khi Harry nhìn lên lại không thấy có bóng dáng bậc thầy Độc dược, Dumbledore hôm nay cũng không có mặt do ông phải đi dự một cuộc họp trên Bộ Pháp Thuật.


Cậu vô thức dời ánh mắt tìm kiếm con rắn màu bạch kim kia, cư nhiên cũng không thấy bóng dáng hắn ở vị trí khán đài nhà Slytherin.


Chuyện gì vậy? Sao cả thầy Severus lẫn Voldemort đều biến mất rồi?! Nếu không lầm thì trước khi bị Bludge đuổi cậu vẫn còn thấy họ ở đó.


Mải suy nghĩ nhưng Harry vô thức tiếp cận được Snitch, khi cậu vừa vươn tay bắt lấy nó thì hai trái Bludge vẫn theo sát cậu liền cùng đập vào cánh tay Harry. Cậu đau đớn ngã xuống đất.


Nhưng chưa hết, vẫn còn trái Quaffle đang hướng thẳng về phía cậu!


Harry thầm nghĩ thôi xong đời rồi, cậu hoàn toàn đau đến liệt cả người. Đứa Bé Cứu Thế chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi trái banh kia đập vào mình.
---


Chắc chỉ viết đến năm tư thôi, cho thi cuộc thi pháp thuật nữa (vì ta thích cái màn thi này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top