Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Voldemort mở mắt.

Mọi thứ trong tầm mắt hắn đều mờ mờ, Voldemort chỉ có thể dựa theo các hình dáng mà nhận diện các khối vật xung quanh. Ít nhất thì hắn đã biết được mình đang ngồi trong một cái cũi bằng gỗ, lại cảm thấy những gì mình đã trải qua trong thời gian vừa rồi có phần khó tưởng tượng. Có một kẻ không đâu đến nói với hắn thời gian thi hành án phạt của hắn đã hết, còn nói sẽ cho hắn một cơ hội để hoàn thành những việc đang dang dở.

Voldemort vẫn nhớ như in cái cách mà kẻ kia cười vào mặt hắn khi gã nói chủ nhân của gã là một người nhân từ, cảm thấy phạt "Chúa tể" Voldemort như vậy đã đủ, bởi dù sao đây cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn.

Ngay sau đó, kẻ kia đã rất hân hạnh khi cho hắn biết rằng hắn là nhân vật phản diện chính trong một series tiểu thuyết nổi tiếng của một bà nội trợ Muggle, cũng rất hào phóng tặng hắn một bộ sách bản giới hạn bìa cứng trước khi quay trở về coi như quà tạm biệt.

Được rồi, Voldemort coi như đã biết vì sao hắn thua.

Cái sức mạnh hắn không biết mà lời tiên tri chết tiệt kia nhắc đến là bàn tay vàng của nhân vật chính thì dù có là cụ cố tổ của hắn cũng chả thắng nổi!

Quần lót Merlin! Có bố phản diện nào thắng hào quang nhân vật chính trong tiểu thuyết cho bọn nhãi ranh vắt mũi chưa sạch chưa? Có hay không hả?

Còn cái thiết lập nhân vật bủn xỉn gì đây? Bà cô xây dựng thế mà cũng được à? Voldemort bĩu môi (phải, là bĩu môi thật đó). Hắn thật không hiểu nổi sao một tiểu thuyết sứt sẹo thế này cũng có thể trở nên nổi tiếng.

Tất cả khổ đau hắn phải chịu trong quá khứ thì sao?

Công bằng của hắn ở đâu?

Voldemort lần đầu tiên trong đời có xúc động chửi thẳng mặt người.

Kẻ kia nói sở dĩ hắn được giảm án chính là vì lí do này. Với tội ác cùng cái linh hồn nát vụn của hắn thì thời hạn bản án đáng ra phải là vĩnh viễn. Về việc này thì chính Voldemort cũng hiểu được. Nếu hắn có thật sự phải chịu thì hắn sẽ chấp nhận thôi. Hơn ai hết, hắn biết kỳ thực hình phạt đó cũng đã là quá nhẹ nhàng cho tội lỗi của mình.

Cơ mà đó là lúc trước, giờ thì còn khướt hắn mới chịu nhé.

Hơn một thế kỷ Voldemort mắc kẹt trong mớ kí ức hỗn loạn của chính mình. Hơn một thế kỷ hắn ở trốn hiu quạnh không một bóng ma hiện hữu. Hơn một thế kỷ hắn không thể làm gì ngoài xem đi xem lại cuộc đời mình như một thước phim có dòng thời gian lộn xộn chẳng ra gì.

Hắn ở thế giới đó không thể nghỉ ngơi, không thể ăn uống, không thể hít thở.

Thậm chí ngay cả việc đơn giản như chớp mắt thôi hắn cũng làm không được.

(Voldemort bây giờ có thể hoàn toàn tự tin nói rằng hắn không cần tốn sức chuẩn bị cũng có thể diễn đạt người từng lướt qua đời hắn mà không một ai có thể phát hiện. Cơ mà tạm thời bỏ qua chuyện đó đã.)

Thật ra trước đây hắn không biết mình đã ở nơi ấy bao lâu, chỉ biết khoảng thời gian đó rất dài. Đã có lúc Voldemort tưởng mình sẽ phát điên, điên hơn bất kỳ giai đoạn nào của hắn trong quá khứ. Vậy mà mỗi lần như vậy lại có một giọng nói nhẹ nhàng, dịu êm từ sâu thẳm trong tiềm thức hắn từng chút một kéo lý trí hắn trở về.

Giọng nói đó làm Voldemort nhớ tới lúc hắn vừa đến thế giới đó. Cảm giác bình yên, nhẹ nhõm lạ thường...

Phải biết là từ khi sinh ra đến khi chết đi Chúa Tể Hắc Ám cũng chưa từng hưởng qua loại cảm giác này!

Mỉa mai thật.

Voldemort dành cả đời hắn để chạy trốn khỏi tử vong. Ngay cả cái tên hắn đặt cho mình cũng mang hàm nghĩa như vậy. Thế mà chỉ đến khi chết đi hắn mới lần đầu biết hai chữ "bình an" là thế nào.

Phải hay không đây chính là sự dịu dàng của cái chết?

Mãi sau này khi kẻ kia đến Voldemort mới biết mình ở trong không gian kia đã được hơn trăm năm, còn nói với hắn chân tướng của sự việc là thế nào. Hắn nghe xong cũng không khỏi cảm thán cuộc đời hắn còn có thể xoay chuyển đến mức nào nữa. Thế này càng không phải khẳng định với hắn rằng cuộc đời trước kia hoàn toàn vô nghĩa sao?

Voldemort vẫn còn nhớ mình khi còn trẻ muốn người khác thừa nhận như thế nào, cũng biết mình từ lúc nào đã trở nên điên loạn. Giờ xem ra tất cả đều là sự sắp đặt từ trước.

Hắn cảm thấy mình chấp nhận sự thật này quá mức nhanh chóng. Nếu là hắn của lúc trước khẳng định sẽ có ít nhất một trận gà bay chó sủa, phá bàn phá ghế hay có khi làm vài trận thảm sát gì đó. Chắc là giờ Voldemort biết hắn không thể làm gì, chẳng thà tiêu hoá chút kiến thức này nhanh nhanh mới là tốt nhất.

Voldemort không biết hắn nên nghĩ gì, làm gì nữa. Một nửa hắn muốn sống lại, làm những việc hắn chưa từng làm, thay đổi vận mệnh vốn được định sẵn của bản thân. Hắn còn muốn thực hiện lý tưởng ban đầu của mình nữa. Nửa kia Voldemort lại muốn buông bỏ. Hắn mệt mỏi rồi. Hắn lo sợ chính mình dù có quay về cũng không thay đổi được gì, cũng sợ bản thân sẽ lại giống như lúc trước - điên cuồng và bạo ngược.

Sau một trăm năm kia, Voldemort cảm thấy sợ bản thân của quá khứ.

Hắn trong khoảng thời gian đó nhìn mình từ thiếu niên thiên tài như thế nào trở thành quái vật người người sợ hãi, người người hô đánh. Tuy giờ hắn đã biết mình chỉ là nhân vật tiểu thuyết, được người ta tạo ra nhằm mục đích giải trí thôi nhưng chắc gì tất cả những việc hắn đã trải qua không phải là thật?

Voldemort đã đọc tiểu thuyết kia trên dưới ba lần. So sánh với ký ức thực tế, bộ sách kia chỉ tóm tắt sơ bộ quá khứ của hắn, nhưng lại vạch sẵn vận mệnh sinh mạng hắn. Như vậy là bà cô kia có thể tùy thời điểm thúc đẩy hoàn cảnh áp đặt suy nghĩ và ảnh hưởng trực tiếp hướng đi dẫn đến kết cục cuối cùng?

Dù sự tồn tại của hắn là vô nghĩa thì Voldemort vẫn có thể khẳng định mình từng tồn tại. Hắn cũng cảm nhận được những việc mình làm là thật, không phải hư ảo. Nếu đúng như hắn suy đoán thì thế giới gốc của hắn chẳng qua là một thực tại bị ảnh hưởng bởi bà nội trợ kia thôi.

Đây cũng chính là điều mà Voldemort băn khoăn nhất khi được kẻ kia cho sự lựa chọn hoặc ở lại hoặc trở về. Hắn lo sợ nếu hắn quay lại thì vận mệnh vốn có của thế giới tiểu thuyết vẫn được thi hành, từ đó xảy ra các chuỗi sự kiện phát sinh để dồn hắn vào con đường hủy diệt định trước. Mà như vậy thì chuyến này hắn trở về không phải sẽ thành công cốc sao?

Bất quá, kẻ kia lại cho hắn biết lo lắng của hắn là dư thừa. Gã nói thế giới gã quẳng hắn về chỉ cùng bối cảnh với thế giới tiểu thuyết ban đầu mà thôi. Bởi vận mệnh của nhân vật chính đã đứt đoạn, vượt khỏi phạm vi thế giới đó, Voldemort có thể tùy ý thay đổi chi tiết mà không phải chịu ảnh hưởng gì, càng không lo lắng bị vận mệnh dồn ép.

"À, đấy là trừ khi xảy ra lỗi nhé. Teehee~ " Gã đã thêm một câu như vậy.

Này này, ý ngươi là vẫn có khả năng đấy à?

Mà thôi kệ, dù cho có lỗi thật thì Voldemort cũng tự tin vào năng lực của mình. Hơn nữa, hắn rất ưa mấy thử thách mà người khác cho là không thể thực hiện. Nếu không thì hồi trước hắn cũng không tìm kiếm sự bất tự làm gì cả.

Hắn chấp nhận quay về.

À mà từ từ, nói như ngươi tức là thằng nhãi Potter cũng trở lại quá khứ???

"Muộn mất rồi, Tom à. Không thay đổi ý định được đâu nhé."

Này là khẳng định đúng không?

Thôi được rồi, chỉ ít thằng nhóc cũng đã trưởng thành.

Voldemort chỉ hi vọng lần này thằng nhãi thông minh một chút, chịu nghe hắn giải thích, sau đó đường ai người nấy đi. Hắn không muốn mình vừa về đã bị thằng nhỏ giết chết, cơ mà cũng chẳng mong nó chịu hợp tác với hắn. Dù gì trên tay hắn cũng dính máu cha mẹ, người thân nó, mọi khổ đau đầu đời của nó cũng một tay hắn gây ra cả. Mà theo như tiểu thuyết thì nửa đời còn lại của nó khá vui vẻ, thật không biết não nó có lú như lúc giết hắn hay không. Chỉ mong sao hoà bình trước mắt nó không làm đầu óc nó mộng mị. Không sớm thì muộn, kiểu gì cũng sẽ có một Chúa Tể Hắc Ám mới kế tục hắn, lợi dụng cú rớt đài của hắn làm bàn đạp như cách hắn nổi dậy sau Gellert Grindelwald vậy.

Còn cả khả năng chiến tranh với Muggle...

Lớn lên ở thế giới Muggle trong chiến tranh thế giới thứ hai, Voldemort hiểu rõ vũ khí của Muggle lợi hại thế nào, cũng hiểu bản chất của con người là tìm diệt những thứ họ không hiểu. Một khi chiến tranh xảy ra, phe phù thủy khẳng định sẽ gặp bất lợi.

Bản thân Voldemort trước khi tiếp xúc thế giới pháp thuật luôn cho rằng mình đặc biệt hơn người khác, có ưu thế vượt trội hơn người khác. Hắn lợi dụng quỷ kế của bọn nhỏ Muggle cùng với năng lực đặc biệt của mình để gây tổn thương lại bọn chúng, đồng thời làm bọn chúng tránh né, sợ hãi. Lúc nhập học thì hắn điên cuồng lao đầu vào tìm hiểu lịch sử thế giới phù thủy, tự mình học tập lễ nghi và pháp thuật cần thiết. Mới đầu hắn rất tự hào mình là phù thủy, càng về sau hắn càng cảm thấy có chút hổ thẹn, nhất là sau khi tìm được thư viện của Slytherin dưới phòng chứa bí mật.

Thế giới phát thuật quá chậm phát triển! Từ ngàn năm trước đến nay nó vẫn chả thay đổi gì đáng kể cả!

Ngay cả tư tưởng của họ cũng quá cổ hủ. Phe sáng thì ngây thơ cho rằng muggle nhỏ bé, yếu đuối còn cần đến họ bảo vệ. Phe còn lại thì thì cho rằng muggle chỉ đáng bị họ dẫm nát dưới chân. Mà điểm chung lớn nhất của cả hai phe là đều cho rằng muggle thấp kém hơn bọn họ.

Thật ngu ngốc!

Không như thế giới phù thủy bây giờ vẫn giống ngàn năm trước, thế giới Muggle đã phát triển tới độ chỉ cần một nút bấm thôi cũng có thể thổi bay cả hành tinh. Phù thủy dù phép thuật ảo diệu cao thâm thế nào đi chăng nữa thì một giây sống sót cũng chẳng có cơ hội!

Mà ngay cả phù thủy cũng đã chạy trốn khỏi lịch sử của họ. Họ đã quên mất từ ngàn năm trước Muggle đã đuổi giết phù thủy như thế nào!

Voldemort muốn sự tách biệt hoàn toàn giữa hai thế giới, đồng thời cải cách pháp thuật thông qua ứng dụng công nghệ của Muggle. Dù cho hắn rất căm ghét muggle, không thể không nói rằng khoa học kỹ thuật của bọn chúng phát triển thần tốc đến khó mà tin tưởng được.

Đây chính là lý tưởng của hắn trước khi bị sự điên loạn chi phối!

Để làm được điều đó, Voldemort khi ấy đã lợi dụng định kiến của lũ thuần huyết, xoay chuyển nó sao cho vừa với mục đích của hắn. Bất quá, còn chưa được nửa đường thì hắn bị Trường Sinh Linh Giá làm cho đầu óc loạn hết cả. Cuối cùng còn bị bọn thuần huyết xoay chuyển thành ý bọn chúng.

Lần này trở về hắn phải thực hiện bằng được! Dù cho con đường hắn đi có khó khăn thế nào đi chăng nữa!

Đã chết một lần, hắn còn gì phải sợ hãi nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top