Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

↬ 𝐂𝐡𝐚𝐩 𝟑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRƯỜNG SINH LINH GIÁ

Giám ngục Azkaban và Voldemort cùng nhau xuất hiện ở Little Whinging?

Cho đến khi trở lại số 4 đường Privet, Harry vẫn không tin được những chuyện đã xảy ra. Cậu nhóc kéo một cánh tay mập mạp của Dudley choàng qua vai mình và cố sức vừa dìu vừa kéo lê thằng em họ đi về phía con đường, lưng cậu hơi gập xuống dưới sức nặng của Dudley. Tiếng xương cốt kêu lên như muốn vỡ vụn nhưng Harry đã không còn đủ sức để quan tâm đến điều đó.

Tại sao Giám ngục Azkaban lại xuất hiện? Là do Voldemort cử đến?

Không đúng, nếu Voldemort muốn nhờ Giám ngục ban cho cậu một "nụ hôn" trí mạng thì hắn đã không cần tự mình đến đây.

Vậy Voldemort tới đây để làm gì? Vì hắn đã phát hiện ra cậu biết nói xà ngữ? Mà khả năng ấy vốn chỉ nên thuộc về một mình hắn?

Nhất định là vậy, Barty Crouch con giả trang thành Moody có thể đã nói lại với hắn.

Vậy còn về quyển nhật ký, tại sao Voldemort lại phản ứng mạnh khi nghe tin nó bị huỷ?

Hắn ta làm sao dám! Hắn ở trong miệng của Voldemort cuối cùng là ai? Chẳng lẽ là cha của Draco- Lucius Malfoy, người đã đem cuốn nhật ký bỏ vào túi của Ginny?

Harry không biết quyển nhật ký ấy rốt cuộc đóng vai trò gì, nhưng Voldemort dường như lại cho rằng có người biết...là giáo sư Dumbledore sao?

Với hai cái lắc đầu của Voldemort mang hàm ý gì, lần đầu tiên có thể do Harry hoa mắt nhưng lần thứ hai cậu hoàn toàn nhìn rõ. Hắn lắc đầu phủ nhận việc cuốn nhật ký là món đồ quan trọng của mình. Trong khi cả hai đều thấy Voldemort cực kì giận dữ khi biết tin nó đã bị phá huỷ.

Hơn nữa sau khi Voldemort biết chuyện đó xong thì vết sẹo đã không còn đau nữa.

Mẹ nó, cuối cùng Voldemort đã phát hiện ra thứ gì rồi?

Harry vừa đóng của phòng liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của dì dượng cậu ở phòng kế bên. Cậu không khỏi cúi đầu cười khổ, khóe môi vẫn còn vài vệt máu. Nếu không phải cậu nhanh chóng kéo thấp áo sơ mi hiện ra vết máu ứ đọng ghê người ở cổ, chỉ sợ dượng Vernon đã sớm hoài nghi cậu chính là hung thủ khiến Dudley giống như lợn chết bây giờ.

Cậu vừa mới cực khổ đuổi hai, không, chính xác là một Giám ngục Azkaban và chạy thoát khỏi tay Voldemort. Tuy cậu không biết tại sao chuyện này lại xảy ra nhưng chẳng lẽ người ở Bộ Phép Thuật không quan tâm đến vấn đề này sao? Không nói đến khen ngợi, cả một câu an ủi cũng không, đến khi trở về tiếp đón chỉ có bà Figg, một squib và một kẻ lén lút theo dõi, không làm tròn trách nhiệm bảo vệ cậu Mundungus Fletcher.

Đột nhiên một con cú mèo màu nâu xám từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, miệng ngậm một lá thư đặt xuống bên chân Harry, sau đó chậm rãi xoay người bay mất.

Harry nhanh nhẹn nhặt bức thư, mở ra, mắt lướt nhìn tấm da dê.

Là của Bộ Pháp Thuật gửi tới. Bên trong nói, bởi vì Harry sử dùng phép thuật ngoài trường mà vi phạm «Quy định pháp thuật đối với phù thủy vị thành niên» do đó cậu sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts, Bộ sẽ lập tức phái người đến tiêu hủy đũa phép và cậu cũng phải đến Bộ để thẩm vấn vào 9 giờ sáng ngày 12 tháng 8 tới đây.

Harry hoàn toàn lâm vào trạng thái hóa đá. Cậu? Bị đuổi học khỏi Hogwarts? Chỉ vì cậu sử dụng phép thuật để phòng vệ khi gặp giám ngục Azkaban và Voldemort?

Harry nặng nề ngồi ở trên giường, cậu không biết hiện tại mình nên làm gì? Dù sao cậu cũng bị đuổi học rồi, cho nên hiện tại cậu có dùng thêm vài phép nữa chắc cũng chả sao đâu nhỉ?

Cậu chợt nghĩ đến Voldemort. Hiện tại cậu đã hiểu vì sao Voldemort từ đầu đến cuối đều chưa một lần rút đũa phép. Xem ra chuyến đi này Voldemort không muốn để bất kì ai biết dù là Tử thần Thực tử. Ngoài ra nếu hắn có ý đồ sử dụng Avada kedavra hoặc lời nguyền không thể tha thứ thì Bộ Pháp Thuật chắc chắn sẽ biết việc hắn sống lại.

Nhưng dù thế cậu cũng không thể giải thích vì sao Voldemort vào phút cuối lại buông tha việc giết chết cậu...

Nghĩ đến cái từ «thân mến» kia, da gà Harry đều đã nổi lên, không đợi cậu tìm hiểu vì sao thái độ của Voldemort thay đổi thì lá thư thứ 2 đã đến.

Là Arthur Weasley gửi, ông Weasley nói cho Harry biết giáo sư Dumbledore đã đến Bộ Pháp Thuật để xử lý chuyện này. Ngoài ra ông cũng dặn Harry không được rời khỏi số 4 đường Privet, không sử dụng đũa phép và không cần phải giao ra đũa phép.

Harry cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng tuy rằng rất nhỏ. Cậu ngả người ra sau, cái ót cùng sống lưng đụng vào thành giường khiến cậu nhăn mày lại vì đau nhưng rồi cậu vẫn xem nhẹ nó đi. Ông Weasley làm việc ở Bộ Pháp Thuật, khẳng định hiểu rõ làm thế nào là có lợi với cậu nhất.

Harry ngửa đầu nhìn trần nhà, cố gắng sắp xếp lại sự việc vừa diễn ra vào tối nay. Tuy nhiên điều đó không dễ như vậy. Con cú thứ ba nhanh như gió tiến vào mang đến một lá thư từ Bộ Pháp Thuật, bên trong nói Harry có thể bảo lưu đũa phép của mình đến khi thẩm vấn.

Vướng mắc trong lòng làm người ta khó chịu cuối cùng cũng cởi bỏ một chút nhưng Harry vẫn lo lắng. Khi cậu vẫn đang suy nghĩ về buổi thẩm vấn kiến người ta sợ hãi, thì cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra.

"Đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mày phải cho tao một lời giải thíc !"

Harry thử ngồi xuống và sống lưng của cậu lại bắt đầu đau nhức, cậu thấy dì Petunia đứng ở cửa "Không liên quan đến con." Harry ngắn gọn đáp, không có tâm trạng cãi nhau.

"Tao hỏi mày đêm nay đã xảy ra chuyện gì?" Dì Petunia hét to lên "Cục cưng đã hôn mê bất tỉnh suốt nãy giờ! Chúng tao đã gọi bác sĩ! Nếu để tao phát hiện ra mày..."

"Không phải con, là giám ngục Azkaban." Harry lập tức phản bác "Ồ, còn có Voldemort nữa."

Tại sao chuyện do tên mặt rắn kia làm mà cậu phải gánh hậu quả là sao?

Từ khi nghe đến giám ngục Azkaban thì sắc mặt dì Petunia đã tái hẳn đi mà cái tên Voldemort càng làm vẻ mặt bà trông kì dị hơn "Cái gì? Mày nói cái gì? Người kia đã trở lại?"

"Đúng, Voldemort đã trở lại." Harry mệt mỏi đáp, chậm rãi hỏi lại "Dì biết giám ngục Azkaban?"

Biểu tình của bà lúc này khó có thể hình dung "Hắn chẳng phải...đã chết rồi sao?" Bà không trả lời câu hỏi của Harry

"Không có, một tháng trước hắn đã sống lại rồi." Harry trả lời, càng thêm cẩn thận quan sát dì cậu "Không phải dì dượng luôn hỏi con vì sao muốn xem tin tức đúng không?"

"Này...không..." Dì Petunia che miệng lại biểu tình như muốn hét chói tai, lúc này bà chỉ có suy nghĩ phải đuổi thằng nhóc sao chổi này ra khỏi nhà.

"Chuyện gì xảy ra, Petunia?" Dượng Vernon lớn giọng hỏi, gã từ phòng Dudley bước ra "Hai người đang nói chuyện gì vậy? Anh không có nghe rõ, ai chết cơ?"

Dì Petunia không trả lời vấn đề này, mà bà cũng không cần phải trả lời. Bởi vì con cú mèo thứ tư đã bay vào nhà, dượng Vernon tức đến giơ chân "Cú mèo! Lại là cú mèo! Tao không muốn có con cú mèo nào vào nhà của tao nữa!"

Thư lần này là của Sirius, ông muốn lúc này Harry hãy ở yên trong phòng.

Chỉ có thế, không còn gì khác. Harry nhìn vài con chữ ít ỏi đáng thương trên giấy không khỏi hơi tức giận. Cậu chút nữa là nhận phải nụ hôn Giám ngục, suýt bị Voldemort giết chết. Vậy mà chú Sirius chỉ có nhắn cho cậu một câu như thế?

"Tao không thể nào chịu thêm một con cú mèo nào bay tới bay lui trong phòng này nữa!" Dượng Vernon tức giận bước đi thô bạo đóng sầm cửa sổ lại, xoay người quát mắng với Harry "Giải thích ! Thằng nhãi, không nói tao sẽ ném mày ra bên ngoài!"

Harry nhìn gã, lại nhìn dì Petunia đứng một bên quyết định nói rõ mọi chuyện "Dudley cùng con đang trên đường đi về nhà thì 2 tên giám ngục Azkaban xông ra. Con dùng thần chú miễn cưỡng đuổi được một con, còn con kia thì bị Voldemort xuất hiện dọa đến bỏ chạy. Mà Dudley do hoảng sợ nên lăn đùng ra xỉu ấy chứ !"

Dì Petunia từ trong kẽ tay hoảng hốt hô nhẹ một tiếng, thân thể đứng không vững lung lay như muốn ngã đến nơi. Dượng Vernon tức giận nói "Giám ngục gì? Còn có chúa tể...gì?" Gã dường như ý thức được ở đây trong ba người chỉ có gã không rõ hai từ này, lửa giận biến thành sự khó hiểu "Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì tao không biết đúng không? Hai thứ kia là gì, vì sao lại xuất hiện lở đây?"

Cuối cùng cũng hỏi tới chỗ quan trọng, Harry nghĩ thầm "Giám ngục Azkaban là sinh vật hắc ám trông coi ngục giam của phù thủy, con cũng không biết chúng vì sao xuất hiện ở đây. Mà Voldemort..." Cậu hít một hơi "Hắn chính là hung thủ sát hại cha mẹ của con."

Nhìn qua dượng Vernon dường như đã hiểu hoặc gã tự cho mình là đã hiểu "À ha, tao đã nghe qua cái tên kia, bọn họ vì mày nên mới tới đúng không? Mages nói đúng, tụi tao đã quá mềm lòng, đáng lí ra tao nên sớm tống mày tới cô nhi viện thì tốt hơn! Hiện tại cút khỏi ..."

Đánh gãy tiếng gào thét của gã chính là một lá thư từ cửa sổ cố gắng bay vào trong, lá thư màu đỏ đập vào cái ót của hắn sau đó hướng đến chỗ dì Petunia. Gã phẫn nộ đứng lên, dì Petunia sợ tới mức lui về sau 2 bước. Harry trừng mắt nhìn nó run run trong không khí, bỗng nhiên toát ra ngọn lửa.

"Petunia, hãy nhớ lần cuối của ta."

Một giọng nói khủng khiếp tràn ngập căn nhà bếp, dội vang trong khoảng không gian chật chội, phát ra từ lá thư đang bốc cháy trên bàn.

Âm thanh kia không những lớn mà còn rất đáng sợ, dì Petunia gần như muốn ngất xỉu. Vẻ mặt muốn đuổi Harry đi lập tức biến mất, thay vào đó chính là kiên định "Thằng bé nhất định phải ở chỗ này."

"Cái gì?" Vernon nhảy dựng lên, Petunia kiên quyết kéo gã đi để lại cho Harry không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Harry lúc này triệt để ngơ ngác không hiểu vấn đề. Lần cuối? Lần cuối gì cơ?

...

Voldemort tức giận trở lại trang viên nhà Malfoy. Hắn không nói cho một ai, cứ thế hóa thành làn khói đen bay vào căn phòng tràn ngập bóng tối. Bởi vì hắn không thể xác định nếu hắn hiện tại nhìn thấy Lucius Malfoy có thể hay không cho cái tên hai mặt kia một cái Avada kedavra.

Hiện tại hắn vẫn không thể manh động. Dù sao thằng nhãi Potter và hắn có một liên kết khá kỳ lạ, hắn không muốn phải tốn sức dùng Bế quan bí thuật với nó. Nếu Potter biết nhất định sẽ nói với Dumbledore. Tình huống hiện tại khá là tệ so với dự tính ban đầu của hắn, hắn cần một kế hoạch mới, một giải pháp hoàn hảo cho những điều này...

"Ngươi đã trở lại." Khi hắn bước vào cửa, một giọng nói lập tức vang lên.

Voldemort thô lỗ lột mũ cùng mặt nạ xuống, không trả lời.

"Ừm...vẻ mặt ngươi không tốt lắm." Thanh âm kia suy đoán "Tin xấu?"

"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể nghĩ đến tin tức xấu này!" Voldemort rít lên đi tới đi lui "Quyển nhật ký!" Hắn tức giận "Harry đã phá hủy nó bằng nọc độc của Xà quái!"

"Khi nào?" Thanh âm kia dường như rất ngạc nhiên.

"Hai năm trước." Voldemort hiện tại cực kỳ tức giận.

Bóng tối trong phòng như đọng lại thành sự im lặng đáng sợ, chỉ nghe thấy mấy tiếng thở ồ ồ. Bọn họ không đề cập lại vấn đề cũ. Trường sinh linh giá của Voldemort đã bị giết chết và mãi tới tận hai năm sau hắn mới biết được. Hắn giận dữ là điều không thể tránh khỏi.

Thanh âm kia cuối cùng nói, giọng điệu rõ ràng trở nên lạnh hơn "Đúng là ta cũng không thể nghĩ tin tức lại xấu đến vậy."

Voldemort thở mạnh "Còn một tin xấu nữa." Hắn không hề che dấu sự bất mãn của mình "Potter vẫn luôn có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Ta hoài nghi năng lực xà ngữ của thằng nhãi cũng đến từ đó. Ta để lại trên trán nó một vết sẹo và có vẻ nó đã trở thành mối ràng buộc giữa ta và nó. Ta nghĩ ta đã mang một phần năng lực của ta cho nó thông qua lời nguyền đêm hôm ấy."

"Ngươi muốn ám chỉ điều gì?" Thanh âm kia tinh ý nhận ra hàm ý phía sau "Ngươi để lại trong đầu thằng nhãi cái gì?"

Động tác của Voldemort dừng lại, không khí rơi vào trầm mặc.

"Nếu nó không chỉ cảm nhận được cảm giác của ngươi? Mà cả suy nghĩ của ngươi?" Bức chân dung bình tĩnh nói ra hoài nghi của Voldemort.

Voldemort lập tức phản bác "Điều đó không có khả năng!"

"Điều này rất dễ chứng minh, chỉ cần ngươi..." Bức chân dung không nói tiếp, hắn tin tưởng người kia có thể hiểu "Hơn nữa, ta nghĩ ngươi đã đoán được, chẳng qua không chịu tin thôi."

Voldemort thở nặng nề, lồng ngực phập phồng. Hắn không cách nào cãi lại được. Nếu không phải hắn cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hắn cũng không muốn mình dùng Bế quan bí thuật để đối phó thằng nhóc kia.

"Hai việc." Bức chân dung tổng kết "Kiểm tra một chút những thứ khác và tìm xem ngươi đã làm gì với Potter."

Voldemort không nói. Hắn đi đến chiếc ghế duy nhất trong phòng và ngồi xuống. Cơn giận của hắn vẫn còn, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để tìm cách.

Sau khi suy nghĩ lại những gì đã xảy ra tối nay Chúa tể Hắc ám chậm rãi nhíu mày "Khả năng còn có tin xấu thứ ba."

Hắn nghi ngờ lên tiếng "Vì sao lão già kia lại mừng như điên khi ta dùng máu của Potter?"


09.06.21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top