Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Dịch bệnh đến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mộng Lạc quán, Lý An Duệ đang ngồi đung đưa chân trên thanh ban công, nhìn về hướng kinh thành, cầm Tịch Mịch thổi một bài nàng mới sáng tác ra. Mỗi lần nàng thổi sáo, âm thanh từ thượng lầu vọng xuống cảm giác như quỷ môn quan mở ra, khách khứa đều khẽ rùng mình. Bởi vì nàng vốn không còn cảm xúc, không còn dục vọng, âm thanh nàng tạo ra không có tí biểu cảm nào, khô khan đạt mức đáng sợ chứ không đơn thuần là thiếu tình nữa.

"Tình ý miên man nghe chẳng thấu

Trời cao an bài lặng tâm thinh

Mĩ nữ hoạ thanh trên đỉnh lầu

Tâm vô ái mắt lại chứa hồn.

Trời cao không có mắt, lãng phí, lãng phí.

Bài này tên gì vậy cô nương"

Mạc Thái bỗng từ đâu xuất hiện nói.

"Mộng Hồi Xuân" An Duệ trả lời.

- Không phải cô vẫn đang tuổi xuân à, làm như già lắm vậy.

- Tuỳ tiện nghĩ ra.

- Ồ ồ, hê hê, cô nương biết nhiều như vậy, chắc hẳn đoán được hôm nay ta đến đây để làm gì chứ?

- Uống trà thì mời đến phòng số sáu đợi ta, không uống xin mời về cho.

- Mĩ nữ, sao cô cao ngạo quá vậy, ta chỉ muốn nhờ một số chuyện thôi mà, hic.

- Để hôm khác đi, hôm nay ta bận rồi.

- Ấy cô nương, khoan hẵng đi, Mộng Lạc lâu này cao quá, mãi ta mới trèo lên đến đây để được gặp cô, cô nể tình cho ta một nén hương thôi.

- Với thân thủ của công tử lên đây còn nhanh hơn nén hương bắt lửa.

- Bị cô nhìn ra rồi, cô nương, mĩ nữ, cho ta một chút thời gian thôi mà.

An Duệ hôm nay như phát giác ra điều gì đó không ổn, cả ngày chỉ đau đáu về kinh thành, khách tìm đến cũng không tiếp. Mạc Thái quả thực tới đây cũng về vấn đề này, mấy hôm trước giếng nước cung Thái hậu bốc mùi hôi thối, tất cả những cung nữ dùng qua đều có triệu chứng nhiễm độc. Rồi khi điều tra ra, kể cả những người không dùng đến nguồn nước đó cũng mắc bệnh y hệt.

Căn bệnh này lây rất nhanh, chẳng mấy chốc, những thương nhân nhỏ ở ngoài thành cũng mắc phải.

Mạc Vỹ Sơn xuất thành hôm qua, Mạc Thái hay tin Ngọc Khiết công chúa mới tới cung Thái hậu ngày trước, mới đặc biệt tới đây. Lý An Duệ trước nay không tham gia vào bất cứ việc gì,  kể cả Mộng Lạc có vấn đề, người đứng ra giải quyết cũng chỉ là một lão già họ Lê quản lí. Mọi hành động của An Duệ lúc này mặc dù chỉ là do thói quen cũ, không xuất phát từ tâm, nhưng cũng không vô tình với thế gian đến vậy. Quả nhiên khi Mạc Thái nói công chúa xảy ra chuyện, An Duệ vẫn bình tĩnh không nói một câu, nghĩ ngợi một lúc mới bảo hắn đưa mình vào cung.

Tránh kích động đến mọi người, nàng và hắn chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống. Cảnh tượng lúc này trong tầm nhìn của họ kinh khủng hơn tưởng tượng, quân lính nháo nhào chạy đi chạy lại, các cung nữ thi nhau nôn mửa, ngất xỉu. Người dân sợ hãi khóc lóc, đường phố từ bao giờ đã trở nên "náo nhiệt" hơn bao giờ hết.

Không ai rõ căn bệnh này đến từ bao giờ, nó dần dần phát tác, để rồi lây lan diện rộng. Cũng không rõ nó đã đi đến những đâu, e rằng các tri lân cận cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Thái y viện đã đoán được đây là một loại bệnh truyền nhiễm, nghi ngờ lớn nhất là lây qua đường nước rồi đi vào cơ thể. Nhưng chuyện ngộ độc liên quan đến giếng cung Thái hậu thì chưa biết do trùng hợp hay thật sự từ đó mà ra.

Thái tử ngay sau đó cũng đã cho người đi điều tra, kết quả chẳng ra được gì. Giếng nước kia ngoài mùi hôi ra thì thử cũng không thấy độc tính. Mãi mới có một vị Tiến sĩ ở Quốc Tử Giám dâng tấu, nói rằng đã từng xuất hiện căn bệnh này ở phía Nam. Chỉ là thời gian đã qua lâu lắm rồi.

Hi thái hậu sau khi kiểm tra nội bộ thì đứng ngồi không yên. Hẳn bà cũng biết "nó" từ đâu mà ra. Là một Quốc mẫu, đáng lẽ ra Thái hậu nên dồn lực vào giải cứu người dân, ngày đêm nghiên cứu thuốc, thế nhưng việc đầu tiên bà ta làm lại là: Tìm thủ phạm.

Trong cung có biết bao nhiêu cái giếng, việc này lại xuất phát ở cung của mình, bà ta không khỏi sợ hãi. Dân chúng vì căn bệnh này mà lầm than, bà ta lại đi phát chút lương thực cho có, hoàn toàn không để tâm. Mạc Vỹ Sơn đang ở quân doanh phía Tây, biết được động thái này đã tức tốc về thành ngay trong đêm. Sau đó một cuộc tranh cãi xảy ra...

Lúc đó, Mạc Thái đã xuất hiện, hắn ta vẫn diễn trò điên dại như thật, gào ầm ĩ lên đòi gặp Thái uý rồi làm nũng nói: "Cha ơi, bách tính ngoài kia than khóc, con thương nên cho họ hết rồi. Cha còn tiền không con đói quá! Con thèm ăn kẹo mạch nha!"

Đó chính xác là tính cách thường ngày của Mạc Thái, ít nhất cũng là hắn trong mắt mọi người. Chỉ là hôm nay có phần "nhõng nhẽo" hơn chút.

Khắp cái cung này, chẳng có chỗ nào ngăn được tên Mạc Điên này cả, bởi vì thân phận hắn cũng thuộc hàng cao quý, lại sợ bị đấu võ mồm nên chẳng ai muốn dây dưa. Hắn còn có biệt tài ném chuông, hễ có người cản trở là bị ném cho u đầu. Những chuyện nhỏ con thế này, vua Nguyên và Thái hậu đều không muốn quản, đứng sau hắn là người nắm trong tay toàn bộ quân đội, nên việc lộng hành thái quá kiểu này người ta cũng nhắm mắt cho qua. Dù sao hắn cũng là một tên thần kinh không bình thường trong mắt mọi người, khắt khe cũng tự thấy hổ thẹn.

Mạc Vỹ Sơn đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là không muốn con mình dính dáng đến Thái hậu, liền giận dữ mắng: "Về phủ cho ta!"

Mạc Thái vẫn không chịu đi, hắn lon ton chạy ra chỗ Thái hậu, vẻ mặt ngốc nghếch kể: "Thái hậu, người thấy không, cha con ki bo lắm, xin có tí tiền mua kẹo mà cũng không cho! Hay là... người cho con đi?"

"Mạc Thái, cút về phủ!" Thái uý quát lên, nội lực của ông khiến cho ai có mặt tại đó cũng thót tim.

Mạc Thái cười thầm, nhảy chân sáo ra chỗ cha, vừa đi vừa nói: "Cha về cùng con cơ, đêm qua ở ngoài cửa sổ bao nhiêu người tới đòi tranh ăn của con, con đuổi thế nào cũng không đi. Chúng còn bảo con đến xin Thái hậu, chắc chắn người sẽ cho, đến lúc đó phải chia cho chúng ăn cùng." Nói rồi hắn quay lại phía Thái hậu. "Người cho con đi, con sẽ về ngay, không làm phiền người n..."

Thấy Thái hậu có vẻ đang nhẫn nhịn tiếng quát, hắn đột nhiên nhìn về phía cửa, nhảy cẫng lên hô: "Thấy chưa, bọn họ đến cùng con kìa, thôi, con ra nói chuyện với họ một chút đã!"

Điều quan trọng là, xung quanh đây ngoài lính gác ra không hề có ai, khoảng sân trống vắng chỉ có âm thanh của lá cây xào xạc.

Qua đôi mắt đờ đễnh, ở ngoài kia là hàng loạt những người đã ngã xuống oan uổng dưới tay Thái hậu. Nếu như chỉ một chút thôi, một khoảnh khắc bà ta thương xót con người với tư cách là đồng loại, thì mọi chuyện đã không đi quá xa như vậy.

Mạc Thái biết rõ, Thái hậu là người xuất thân từ dân tộc thiểu số, tin vào thần quỷ, càng tin vào nhân quả báo ứng. Trải qua tháng ngày đi lên được đến ngôi vị hôm nay, tín ngưỡng vốn có thay đổi ít nhiều: Làm vì thực tại trước rồi lên chùa giải nghiệp sau. Hắn lợi dụng điều này để làm bà ta hoang mang, sợ sẽ bị linh hồn bách tính tới trả thù.

Quả nhiên, Mạc Vỹ Sơn sau khi quay về vẻ mặt rất đắc ý. Ông nói: "Thái hậu đã chấp thuận việc đưa quân ra giải cứu người dân, còn cho người đi các tri huyện kiểm tra. Không những thế mà còn đồng ý dùng số ngân sách vốn để thuê các cao thủ giang hồ điều tra để mua lương thực. Làm tốt lắm!"

Thái hậu không phải người nắm quyền binh, nhưng lại là người sau lưng điều khiển vua, thâu tóm rất nhiều nhánh quan trên cả nước. Việc gì trọng đại cần nhiều lực lượng, tốt nhất bàn bạc chi tiết với bà ta, vừa dễ sống, vừa không lo bị trừ khử...

Tẩm điện công chúa.

Ngọc Khiết vẫn đang say sưa chìm trong giấc ngủ, trên tay nàng đã bắt đầu nổi những nốt mẩn đỏ. An Duệ bảo Mạc Thái đợi ở ngoài rồi nàng tới bên giường của công chúa, kiểm tra qua một lượt, nàng gọi công chúa dậy.

- Ngọc Khiết, muội dậy đi.

- Duệ Duệ, muội thấy khó chịu trong người quá, tỷ nói xem có phải muội bị bệnh rồi không?

- Nghe ta nói đây, trong kinh thành đang xuất hiện một loại bệnh lạ, có khả năng sẽ thành dịch bệnh nếu không kiểm soát được. Muội thân là công chúa, ta muốn nhờ muội chuyện này.

- Tỷ bảo gì ta cũng làm.

- Được, trước hết hãy cho người dọn dẹp vệ sinh kĩ càng nơi ở, để phòng ốc khô ráo, khi ra ngoài phải bịt mặt kín, mặc y phục dài, tránh tiếp xúc khi không cần thiết.

- Ta sẽ bẩm báo ngay với phụ hoàng, nhưng sao tỷ biết?

- Bệnh này từng xuất hiện ở quê hương ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top