Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Lăng thoáng mơ hồ, ký ức chỉ dừng lại ở khoảnh khắc Tiết Dương nắm lấy Tuế Hoa đập mạnh vào người cậu, sau đó chuyện gì xảy đến đều không nhớ nữa. Khi mở mắt ra lại có cảm giác không thực, xung quanh tối đen tĩnh mịch, có đi cách mấy vẫn không tìm được ánh sáng.

"A nương! Con sẽ không lấy nàng ta, thế gia có bao nhiêu vị tiểu thư tài giỏi, vậy tại sao con phải kết nghĩa phu thê với một người không xứng với mình?"

Kim Lăng giật mình, nhìn dáo dác xung quanh cố tìm ra nơi phát ra âm thanh.

"Câm miệng! Hôn ước đã được quyết định từ lâu, do phụ mẫu của hai nhà sắp xếp, với lại A Ly thì có gì mà không xứng với con? Nói tóm lại, con không muốn cũng phải chấp nhận"

"A nương!!"

Kim Lăng không rõ, đây cũng chỉ là một cuộc tranh cãi xa lạ, nhưng không hiểu sao giọng nói của nam tử ấy lại có chút quen thuộc. Bỗng nhiên bóng tối dần tan đi, Kim Lăng thoáng vui mừng nhìn đến khung cảnh xa lạ trước mắt.

Kim Lăng nhìn hết một vòng đã nhận ra đây có một bức tường dài với vài ô cửa sổ trống. Cứ cách bảy bước chân, trên tường lại có một ô cửa sổ điêu khắc chạm trổ tinh xảo. Hoa văn chạm trổ trên mỗi ô không cái nào giống cái nào, có gảy đàn trên núi cao, có ngự kiếm giữa trời, có chém giết yêu thú. Lam Khải Nhân giảng giải, mỗi ô cửa sổ trên tường này, đều khắc chuyện đời của một vị tổ tiên trong Cô Tô Lam thị, là Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lại nhìn đến thiếu niên đi trước dáng cao, tướng mạo tuấn mỹ nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo, giữa chân mày điểm chu sa, áo trắng viền vàng, quanh thân đeo ngọc sáng lấp lánh, đặc biệt lúc bước đi luôn ngẩng cao đầu, thần thái cùng biểu tình hết sức ngạo mạn, tuy so với dung mạo mà Kim Lăng được nhìn có phần trẻ trung hơn nhưng cậu vẫn nhận ra, đây là Kim Tử Hiên phụ thân cậu.

Người này đang có ý định rời đi, vừa hay nghe được những lời phía sau thì dừng bước lại, đặt tay lên cánh cửa hình vân mây, khó chịu.

"Đừng nhắc đến nữa"

"Ngươi nói đừng nhắc nữa là sao?"

Phía sau truyền đến giọng điệu vô cùng bất mãn. Kim Lăng cũng nhìn theo, nơi phát ra âm thanh có hai chàng thiếu niên áo tím đang đứng. Thanh niên này mày mảnh mắt hạnh, tướng mạo tuấn mỹ sắc sảo, ánh mắt âm trầm bốc lửa, mơ hồ ẩn chứa ý định công kích, nhìn người mà cứ như phóng ra hai tia chớp lạnh, Kim Lăng biết rõ đây chắc là Giang Trừng khi còn trẻ. Còn thiếu niên bên cạnh, mặt mày sáng lạng đẹp trai, vẻ mặt lại có chút tức giận, tóc tai buột cao bởi một sợi dây đỏ tươi nhưng nhìn người thiếu niên này rất lạ, cậu chưa từng gặp bao giờ.

Thiếu niên này khoanh tay trước ngực nhìn người trước mặt giây lát, cười miễn cưỡng, thắc mắc hỏi.

"Không biết rốt cuộc Kim công tử có gì bất mãn với sư tỷ ta?"

Kim Tử Hiên im lặng chốc lát, mới xoay mặt lại nhìn, cao ngạo đáp. "Sao ngươi không hỏi cô ta có gì làm ta vừa ý?"

Giang Trừng tức giận. "Ngươi!!"

Người thiếu niên kia lại không nói không rằng nhanh chóng đi đến trước mặt Kim Tử Hiên chăm chăm nhìn với vẻ khinh thường, hai tay siết chặt lại. Kim Tử Hiên thấy hắn như vậy, thoáng nhăn mày, máu nóng dâng trào.

"Sao hả, ta nói sai sao? Nếu ngươi thích cô ta đến thế, thì tìm gặp cha cô ta mà xin! Dù sao ông ta cũng đối đãi với ngươi còn thân hơn con ruột"

Ánh mắt Giang Trừng ngưng lại, người thiếu niên kia cơ hồ phát cáu nắm lấy cổ áo Kim Tử Hiên đập mạnh vào cánh cửa phia sau, nhấc nắm tay lên mà đấm. Tuy Kim Tử Hiên đã sớm đề phòng sẽ bị hắn gây sự, nhưng không ngờ tới hắn lại nổi loạn lẹ đến thế, lời còn chưa dứt đã xông tới, nửa bên mặt trúng một đấm tê rần, không nói một lời, lập tức đánh trả.

Kim Lăng ở bên chứng kiến cũng đã hiểu sơ sơ mọi chuyện. Sự bất mãn của Kim Tử Hiên đối với vị hôn thê của mình, dựa vào phản ứng của Giang Trừng có thể đoán ra được vị hôn thê của Kim Tử Hiên chính là Giang Yếm Ly mẫu thân của cậu. Nếu thật sự là vậy, phụ mẫu cậu chính là bị ép phải nên duyên với nhau như lời mà tiểu thúc thúc đã từng nói. Nghĩ đến đây lòng Kim Lăng lại chùng xuống, có chút mất mát, rõ ràng đã được nghe từ lâu nhưng khi chứng kiến tận mắt lại không khỏi thất vọng.

Khung cảnh đã thay đổi bằng một Vân Mộng với bạt ngàn hoa sen nở rộ, trung tâm là con người đối mặt nhau ở khoảng cách khá xa. Người thiếu niên mặt mày tuấn mỹ kiêu căng, trán điểm một nốt chu sa, cổ áo và ống tay áo hay đai lưng đều thêu Mẫu Đơn trắng như tuyết bằng kim tuyến, chính là tiểu công tử do Lan Lăng Kim thị đưa tới Kim Tử Hiên.

Còn người ở phía đối diện, thân hình nhỏ gầy, bước đi nhỏ vụn, cúi đầu không nói, tạo ra hình ảnh hoàn toàn đối lập với Kim Tử Hiên ở phía trước, chính là Giang Yếm Ly. Được tận mắt nhìn thấy Kim Lăng không khỏi kinh hỉ trong lòng, đúng như lời Giang Trừng đã nhiều lần nói với cậu, Giang Yếm Ly thực sự rất đẹp, nàng đẹp theo vẻ hiền hậu, tốt bụng thanh khiết giống như đóa sen nở vào mùa đẹp nhất vậy, còn đẹp hơn cả hình ảnh được vẽ trên bức tranh. Nhưng khung cảnh bạt ngàn hồng liên đang khoe sắc này lại trái ngược hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng của hai người trước mặt.

Kim Tử Hiên như đã nhịn rất lâu, kiêu ngạo nói với Giang Yếm Ly.

"Giang cô nương, hôn sự đã được gỡ bỏ. Lần này ta đến đây cũng vì mẫu thân bắt ép, tuy ta vốn không có hảo cảm gì với Vân Mộng Giang thị người ở đây lại càng không, nể mặt Ngu phu nhân. Ta không biết cô là bị bắt ép hay cố tình, phiền cô hãy tự trọng đừng đi theo ta nữa"

Lời này nói ra như đang mắng cả nhà nàng, làm sao mà không có phản ứng cho được, nhưng Giang Yếm Ly vẫn cố nhịn nhục, móng tay đã đâm sâu vào da thịt, yếu ớt nói.

"Kim công tử, mẫu thân ta sợ huynh không rành mới bảo ta đến dẫn huynh đi ngắm hoa sen nở"

Kim Tử Hiên cười lạnh. "Ngắm hoa sen nở? Có mười cái ao sen rách ở đây cũng không bằng một cảnh tượng kim tinh tuyết lãng khoe sắc"

Giang Yếm Ly nhỏ giọng phản bác lại. "Hoa sen của Vân Mộng và kim tinh tuyết lãng của Lan Lăng đều có một vẻ đẹp riêng, không thể mang đi so sánh với nhau"

Kim Tử Hiên hừ lạnh, có ý mỉa mai. "Giang cô nương, không phải ta đã nói rồi sao? Kim mỗ ta vốn không để cô vào mắt, ngôn ngữ bình thường, không thể nghiền ngẫm ra ý gì. Phong thái thì thua kém nhiều người, thiên phú cũng chẳng hề kinh thế. So với bao tiên tử thế gia ngoài kia, cô chẳng có gì nổi bật. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cô không xứng!"

Dứt lời cũng không để cho nàng một tí mặt mũi nào đã phất áo bỏ đi.

Vào trung kỳ của cuộc Xạ Nhật chi chinh.

"Xoảng" một tiếng

Bát canh trên tay bị Kim Tử Hiên hất đi, tức giận nói. "Canh này rõ ràng do một nữ tu của nhà ta dày công hầm nấu mỗi ngày"

Kim Tử Hiên không phân rõ phải trái liền mạnh bạo nắm lấy tay Giang Yếm Ly kéo về phía mình, mạnh miệng ném cho nàng một câu. "Giang tiểu thư xuất thân cao quý như vậy, đến công lao nấu một bát canh cũng muốn giành? Ta không biết đã nói bao nhiêu lần, Giang cô nương xin cô hãy tự trọng!"

Giang Yếm Ly rốt cuộc cũng đã hiểu một số chuyện từ câu nói của Kim Tử Hiên. Người này tự cho mình là đúng, khăng khăng nghĩ nàng đến đây chỉ tiếp cận hắn. Kim Tử Hiên xưa nay chưa từng hiểu nàng, cũng không muốn tìm hiểu nàng. Cho nên hắn càng không tin tưởng nàng. Sau khi bị nói như vậy, người đã từng nghe những lời thậm tệ từ hắn giờ đây lại cảm thấy tủi thân vô cùng, bật khóc nức nở.

Mối quan hệ này vốn đã không hòa thuận, nay còn gay gắt hơn.

Mùa thu, tại trường săn ở núi Bách Phượng.

Giang Yếm Ly ở phía trước, như mọi khi cúi mặt xuống im lặng.

Ở phía sau, Kim Tử Hiên nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, sắc mặt cực kỳ khó coi, qua một hồi mới nhả ra một câu cứng nhắc.

"Cô có phải không bằng lòng đi chung với ta không?"

Giang Yếm Ly sắc mặt âm trầm, lí nhí nói.

"Không phải"

Kim Tử Hiên cau mày, quay mặt sang hướng khác. "Mà thôi, không cần gượng ép"

Lạnh lùng nói. "Dù gì lần đi săn này cũng không phải ta muốn mời cô, nếu không bằng lòng thì thôi vậy"

Môi Giang Yếm Ly mím lại, không nói nên lời, tay nắm chặt lấy góc áo không nhanh không chậm bước đi. Kim Tử Hiên có hơi kinh ngạc nhìn nàng, nhưng rất nhanh sau đó đã xoay người đi về hướng ngược lại. Một mối nhân duyên lại chẳng ai mong muốn, cứ một bước rồi lại một bước rời đi không ai quay đầu lại nhìn.

Kim Lăng không biết miêu tả cảm xúc của bản thân là như thế nào, mọi thứ cứ đảo lộn khiến lồng ngực cậu muốn nổ tung. Hai tay siết chặt đến phát đau, khuôn mặt vặn vẹo răt khó coi, từ từ bất lực ngồi xuống, úp mặt vào gối tự ôm lấy mình.

Kim Quang Dao đã từng nói phụ mẫu cậu là do bị ép buộc mới phải thành thân với nhau, họ vốn không yêu thương đối phương. Nhưng Giang Trừng lại hoàn toàn khác, hắn đã luôn nói với cậu phụ mẫu họ thực sự yêu thương nhau và họ là người yêu thương cậu nhất trên thế gian này. Vì đoạn ký ức lúc năm tuổi đã bị mất đi, chỉ vì những lời cay nghiệt của người khác Kim Lăng đã không màng đến đó có là cấm thuật hay không, cậu thật sự rất muốn thử, rất muốn nhìn thấy phụ mẫu khi họ còn sống, khi cậu ra đời họ đã có cảm giác như thế nào, cậu thật sự rất muốn biết, cho nên đã không nghĩ đến bản thân vậy mà lại sinh ra chấp niệm.

Giang Trừng mắng cậu tính khí đại tiểu thư cũng không hoàn toàn sai, chỉ có những kẻ ương bướng như cậu mới làm ra loại chuyện ngu ngốc này. Giờ thì quá tốt rồi, tâm tình cậu bây giờ đã như rơi vào vực thẳm, chỉ đó đau thương tuyệt vọng mãi mãi sẽ chẳng thoát ra được.

"Ngươi làm loạn đủ chưa?"

Cái giọng nói khiến bản thân ghê tởm này, Kim Lăng như tìm lại được nguồn sống, lập tức bật dậy, lớn tiếng gọi.

"Mạc Huyền Vũ! Ngươi ở đâu?"

"Ồn ào quá!"

Ngụy Vô Tiện thình lình xuất hiện sau lưng Kim Lăng, cậu lập tức xoay người lại, trên gương mặt không giấu nổi sự vui mừng. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay lại, giáng xuống đầu cậu một cái thật mạnh.

Kim Lăng nhăn mặt ôm đầu, phát cáu. "Ngươi lại đánh ta!"

Ngụy Vô Tiện nổi đóa. "Ta đánh ngươi đấy! Còn ngươi, ngươi khóc cái gì?"

Nghe hắn nói vậy, Kim Lăng mới nhận ra mình vậy mà lại khóc, có lẽ lúc nảy tự ôm lấy chính mình, vì quá đau thương đã khóc lúc nào không hay. Kim Lăng vội lau đi, ngượng đỏ mặt.

"Ai thèm khóc"

Ngụy Vô Tiện nổi trận lôi đình, mắng một tràng. "Tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là không biết sống chết! Dám nghiên cứu cấm thuật còn có ý định thực hiện. Ngươi hay lắm, người khác nói ngươi tính khí đại tiểu thư quả thật không sai, là do ngươi tồn tại tà tâm nên Tiết Dương mới dễ dàng để oán khí xâm nhập vào. Đợi mọi chuyện đâu vào đó, ta chắc chắn sẽ nói với cữu cữu ngươi để hắn đánh gãy chân ngươi"

Kim Lăng lại không giống như mọi khi ương bướng giương miệng lên cãi lại. Nhưng lúc này dường như đã thực sự nghĩ bản thân là mình sai, chỉ im lặng cúi đầu nghe Ngụy Vô Tiện mắng, còn sống chết nắm chặt lấy góc áo Ngụy Vô Tiện như sợ hắn bỏ đi. Kim Lăng biết rõ, người trước mặt này là người duy nhất có thể cứu cậu ra khỏi đây nên đành ngoan ngoãn nghe hắn mắng.

Ngụy Vô Tiện thở hì hục, nhìn tên tiểu tử bỗng ngoan ngoãn đột suất, hắn thở ra một hơi thật dài, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Giờ đây phải dạy dỗ cậu làm sao để điều khiển cảm xúc nhanh chóng ra khỏi đây, cố bình tĩnh lại, nhẹ giọng.

"Sao rồi? Đã gặp người mình muốn gặp chưa?"

Kim Lăng lí nhí. "Gặp rồi"

Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp. "Cũng đã nhìn thấy phụ mẫu của ngươi?"

Kim Lăng gật đầu. "Đã gặp"

Ngụy Vô Tiện cố tình dò hỏi. "Vậy ngươi nghĩ bản thân ngươi ra sao?"

Kim Lăng nhìn hắn, khó hiểu. "Nghĩ sao là thế nào?"

Ngụy Vô Tiện không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng. "Vậy để ta nói, con người của ngươi. Mẫu thân ngươi ôn nhu dịu dàng, vô cùng tốt bụng. Còn ngươi nhìn lại mình xem, không học được một tính tình nào lại càng giống với phụ thân cả cữu cữu ngươi. Đời phụ thân ngươi vô cùng ngạo mạn tính tình như công chúa, đến đời của ngươi tính khí đại tiểu thư cũng không có gì quá xa lạ"

Trước giờ nếu ai nói cậu tính tình tiểu thư này nọ chắc chắn sẽ gào lên cãi lại, nhờ lần đi vào mộng cảnh này gặp được phụ thân cậu tự nhìn lại bản thân mình thì thật sự còn kém xa, nhưng đã là bản tính khó mà thay đổi được, nghe Ngụy Vô Tiện phê bình như vậy, Kim Lăng trừng hắn một cái, cũng không biết xấu hổ nói.

"Cũng đâu đến nỗi nào"

Ngụy Vô Tiện cạn lời, đã nói đến như vậy mà tên tiểu tử này vẫn còn cãi lại được, hắn xoa xoa mi tâm, thở dài.

"Làm thì cũng đã làm rồi, cơ hội ngàn vàng thế này. Chi bằng ngươi cứ xem hết đi"

Kim Lăng trách móc. "Tên điên chết tiệt! Sao ngươi cứ nói mấy lời ta hoàn toàn không hiểu"

Ngụy Vô Tiện lườm cậu một cái. "Tiểu tổ tông, đầu của ngươi bị oán khí xâm nhập rồi hả? Ta nói, chi bằng thừa cơ hội ngàn vàng có một này, ngươi cứ nhìn xem phụ mẫu của ngươi lúc sống như thế nào, cuộc đời của ngươi chỉ có duy nhất một lần được nhìn thấy thôi đấy"

Lời vừa dứt, thân ảnh Ngụy Vô Tiện cũng đã bắt đầu mờ, Kim Lăng không khỏi sợ hãi, hốt hoảng gọi. "Mạc Huyền Vũ?"

Ngụy Vô Tiện biết cơ thể hắn sắp đến giới hạn, đặt hai tay lên vai cậu, nghiêm túc nói. "Kim Lăng, ta biết ngươi vì những lời nói của người khác và phần ký ức bị mất đi mới sinh ra tâm ma, oán khí của Tiết Dương đưa vào vì vậy mới dễ dàng xâm nhập. Nhưng nếu ngươi cứ đau thương mãi như vậy, cả ta và ngươi đều sẽ cùng đồng quy vu tận trong mộng cảnh này"

Mặt Kim Lăng tái đi, bĩu môi, hẳn là đang rất sợ hãi, vừa lúc nảy nhìn thấy phụ mẫu mình bất hòa nhau cũng không còn can đảm xem tiếp nữa, giọng run run nói. "Ngươi muốn ta xem cái gì nữa? Sự thật đã rành rành ngay trước mắt, còn muốn ta nhìn thấy cái gì nữa!" 

Ngụy Vô Tiện có hơi không nỡ, nhẹ giọng giải thích. "Kim Lăng, những thứ Tuế Hoa thấy rất nhiều, có đau thương, có uẩn khúc, có hạnh phúc. Do bản thân cứ đinh ninh hai người họ bất hòa nhau nên Tuế Hoa bị oán khí xâm nhập cả bản thân ngươi tồn tại tà tâm nên Tuế Hoa mới cho ngươi thấy những điều đó"

"Hãy bình tĩnh lại, nghĩ về những điều Giang Trừng đã nói với ngươi, hai người họ dù đã không còn nhưng là ngươi yêu thương ngươi nhất trên thế gian này, hãy ổn định lại, Tuế Hoa sẽ cho ngươi thấy điều tốt đẹp ở phía sau"

Ngụy Vô Tiện cười hiền, xoa đầu cậu trấn an. "Đừng sợ, phụ mẫu ngươi và cả ta đều ở bên cạnh bảo vệ ngươi"

Lời nói xong cũng là lúc cơ thể Ngụy Vô Tiện tan biến hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top