Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một ngày sau khi hai người họ rời đi, Vân Thâm Bất Tri Xứ như nghiêm ngặt hơn rất nhiều, Lam Yên Nhiên không được phép ra ngoài, phải ở yên trong An Thất, người tuần tra ở gần nhiều hơn mọi khi, ngay cả ngọc lệnh thông hành của nàng cũng bị tịch thu.

Lam Yên Nhiên ngồi trước An Thất, đùa nghịch cùng chú thỏ bông trắng tuyết ở trên đùi, vốn đã rất quen thuộc với nơi yên tĩnh này, mọi khi sẽ luyện đàn hay luyện kiếm, bây giờ ngay cả đến Tàng Thư Các đọc sách cũng không được. Đúng thật là có hơi buồn chán, những ngày qua bôn ba bên ngoài săn đêm giờ bị cầm chân tại đây lại thấy không quen. Lam Hi Thần và Trần phu nhân sẽ đến nói vài ba câu với nàng nhưng rất nhanh đã rời đi. Mới một ngày trôi qua không biết phụ mẫu nàng ở bên ngoài đã gặp những loại chuyện gì rồi.

Bỗng một tiếng "cạch" vang lên, Lam Tư Truy đặt bên cạnh một đĩa điểm tâm rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Ca ca?"

Lam Tư Truy nhìn nàng, mỉm cười. "Ta sợ muội sẽ buồn chán nên đến đây"

Lam Yên Nhiên hạ mi mắt, tình huống này có chút không dám đối mặt, nàng sớm đã nhận ra Mạc Huyền Vũ là ai nên mới gần gũi như vậy, Di Lăng Lão Tổ đã trở về không biết cậu nghĩ sao, nhỏ giọng.

"Ca, huynh nghĩ Di Lăng Lão Tổ là người như thế nào?"

Lam Tư Truy suy nghĩ, rất nhanh đã nói. "Ta vẫn luôn tin hắn là người tốt, nếu là kẻ máu lạnh như lời người khác nói ta không nghĩ Di Lăng Lão Tổ lại tự tay nuôi nấng muội suốt năm năm như vậy"

Lam Yên Nhiên vuốt ve chú thỏ đang ngọ nguậy, áy náy. "Xin lỗi, muội đã sớm nhận ra Mạc Huyền Vũ là ai nhưng lại luôn nói dối"

Lam Tư Truy vốn không để trong lòng. "Không sao, ta và muội lớn lên cùng nhau vẫn chưa thấy muội vui vẻ ngày nào. Khi ở núi Đại Phạn trở về, tâm trạng lại vô cùng tốt, ta biết ít nhiều cũng liên quan đến Mạc công tử. Nếu sự xuất hiện của hắn khiến muội vui vẻ, đây thật sự là một điều quá tốt"

Lam Tư Truy nhìn lên bầu trời trong xanh, nét mặt đầy vẻ hi vọng. "Ta chỉ mong muội là chính muội, đừng vì bất kỳ hoàn cảnh nào trói buộc mình lại. Đừng vì một ai đó hãy là chính bản thân muội thôi"

Không hiểu sao nghe được mấy lời này, tâm trạng âm u của nàng tốt lên vô cùng. Lam Yên Nhiên cúi đầu cười nhạt, có ca ca bên cạnh quả thật rất tốt.

Lam Tư Truy có hơi tiếc nuối, nói. "Lát nữa, ta phải xuống núi cùng Trạch Vu Quân"

Lam Yên Nhiên bất ngờ. "Huynh chỉ vừa mới về lại phải đi rồi?"

Lam Tư Truy gật đầu, giải thích. "Trạch Vu Quân phải đến Kim Lân Đài, còn ta và Cảnh Nghi theo lời của y đi tiêu trừ tà linh nào đó"

Lam Hi Thần đến Kim Lân Đài ít nhiều liên quan đến Kim Quang Dao, nhớ tới buổi tối hôm trước. Lam Yên Nhiên liền hỏi.

"Ca, vài ngày trước huynh có nghe nói đến Kim Lăng ra sao?"

Lam Tư Truy hơi bất ngờ nhìn nàng, lắc đầu. "Kim công tử? Ta không có nghe nói đến. Sao vậy?"

Lam Yên Nhiên nhàn nhạt đáp. "Không có gì"

Lần trước Kim Lăng không ra tay là chuyện rất may mắn, nhưng nàng nhức óc vẫn không hiểu được Kim Lăng vì sao lại không ra tay. Ngụy Vô Tiện là kẻ khiến cậu căm hận, lúc đó hắn ở ngay trước mắt vậy mà cậu chỉ đứng bất động, đến khi rời đi vẫn không có động tĩnh gì.

Lam Yên Nhiên nhìn đến người tuần tra đang lảng vảng ở xung quanh đây. Lam Tư Truy để ý ánh mắt nàng, liền nói.

"Trạch Vu Quân và Lam tiên sinh chỉ muốn bảo vệ muội, hôm qua Lan Lăng Kim thị đã đến đây kiểm tra, họ còn muốn mang muội đi. Hai người họ đã từ chối, Trạch Vu Quân vì vậy mới thắt chặt mọi thứ hơn"

Vào rạng sáng, Ngụy Vô Tiện rời đi. Lam Yên Nhiên ở trong An Thất đã nghe rất rõ Kim Quang Dao muốn vào trong kiểm tra, nhưng Lam Hi Thần đã kiên quyết từ chối nên họ mới cho qua chuyện.

"Tư Truy, ngồi đó làm gì, chúng ta phải đi rồi"

Tiếng Lam Cảnh Nghi vọng lại, cậu đang đến gần đây. Lam Tư Truy gật đầu, đứng lên còn không quên vuốt nhẹ phần áo bị nhăn, nói với Lam Yên Nhiên.

"Ta đi đây, muội ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nhất định phải bảo trọng"

Lam Cảnh Nghi vẫy tay với nàng. "Yên Nhiên sư muội, chúng ta đi đây"

Khi rời đi còn để lại một câu. "Lúc nào cần ra tay thì cứ ra tay"

Lam Yên Nhiên ôm chú thỏ đứng lên, ý cười nhàn nhạt. "Ca ca, Cảnh Nghi huynh, hai người phải cẩn thận"

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ngoáy đầu lại nhìn, cười rộ lên rồi nhanh chóng rời đi.

Lam Yên Nhiên thật sự không nghĩ đến bình yên của nàng lại ngắn ngủi như vậy. Chỉ vài hôm sau, ước chừng khoảng giờ tỵ, Lam Yên Nhiên đang nghiên cứu những quyển cầm phổ bên trong An Thất, thì nàng nghe được tiếng bước chân dồn dập. Trần phu nhân đẩy cửa xông vào, bà thở hồng hộc, tay vuốt ngực, nhanh đến chổ nàng, vừa hoảng sợ vừa gấp gáp.

"Lam tiểu thư! Lam tiểu thư! Cô phải rời đi! Mau! Phải nhanh chóng rời đi ngay bây giờ!"

Trần phu nhân nhét một cái ngọc lệnh thông hành vào tay nàng, Lam Yên Nhiên còn ngơ ngác vẫn chưa kịp nói gì bà đẩy nàng về phía cửa, vội nói.

"Lam tiểu thư, ta biết cô đang không hiểu gì. Nhưng hãy nghe lời ta, mau đi đi! Nhanh rời khỏi nơi đây!"

Lam Yên Nhiên biết rõ đã có chuyện chẳng lành, cách cánh cửa chỉ có vài bước chân, đường kiếm sắc bén nhanh chóng bổ tới, cánh cửa liền chia năm xẻ bảy. Bên ngoài là các vị gia chủ bách gia, tu sĩ nhiều nhà với trang phục khác nhau, tay cầm bội kiếm, ánh mắt như gươm đao bổ đến, Vân Thâm Bất Tri Xứ kết giới có mạnh mẽ đến đâu với số lượng đông như vậy cũng sẽ không chống chọi được. Lam Yên Nhiên còn nghĩ bọn họ đến đông như vậy là chỉ để lập bài vị cho nàng sao?

Vị tông chủ vừa mới phá cánh cửa, mười phần thù địch, cười khẩy nói. "Chạy? Ngươi còn muốn chạy! Hôm nay ta nhất quyết phải lấy mạng ngươi!"

Lam Yên Nhiên rút Bội Sam chắn trước Trần phu nhân, những người khác không ngừng tiến tới, ánh mắt giương cung bạt kiếm cố ép nàng lùi về sau.

"Làm càn! Các ngươi dám xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ đây còn có ý động thủ với người của Cô Tô Lam thị ta! Đúng là không xem ai ra gì!"

Lam Khải Nhân đi đến, tức giận quát lớn. Vị tông chủ kia thu kiếm, lớn giọng nói. "Lam lão tiên sinh, chuyện đã đến nước này còn không muốn giao người ra? Di Lăng Lão Tổ ở bên ngoài gây ra sóng gió to như vậy, bọn ta nhất quyết không nhân nhượng!"

Lam Khải Nhân vuốt râu thở dài, miễn cưỡng nói. "Các ngươi trước tiên cứ đến đại sảnh đường"

Ông bước đi vài bước, bỗng dừng lại nói. "Yên Nhiên, con đi theo ta"

Lam Yên Nhiên vỗ nhẹ lên cánh tay của Trần phu nhân đang nắm chặt lấy nàng, khi bà buông ra Lam Yên Nhiên mới đi đến phía sau Lam Khải Nhân đến đại sảnh đường.

Số lượng người ở đây còn đông hơn khi Cô Tô Lam thị mở gia yến, ánh mắt ai nấy lộ rõ sát khí, không khí ngột ngạt như cực hình cho đến khi một vị tông chủ lên tiếng.

"Lam lão tiên sinh, Di Lăng Lão Tổ bắt giữ con cháu của bọn ta về Loạn Táng Cương để luyện Hoạt thi, còn nữ nhi của hắn thì yên bình ẩn giấu ở đây. Bọn ta không phục! Dù gì hôm nay cũng phải bắt lấy nữ nhi này để trao đổi với hắn!"

Đám tông chủ nghe vậy đều nháo nhào lên, cùng đồng loạt lên tiếng bắt buộc Lam Khải Nhân giao người. Một vị phu nhân căm phẫn nói.

"Lam lão tiên sinh, Di Lăng Lão Tổ bắt nhiều con cháu thế gia của các gia tộc như vậy là đang khiêu khích bọn ta. Đã hai ngày rồi, hài tử của bọn ta đã mất tích không rõ sống chết.."

Vị tông chủ khác chen vào nói. "Nếu hôm nay Lam lão tiên sinh không nói lý lẽ, bọn ta nhất quyết không để yên!"

Vị tông chủ kia cười nhạo. "Hừ! Cần gì phải nói lý lẽ, cứ đem mạng của nữ nhi này ra trao đổi với hắn"

Nói rồi cầm lấy kiếm hướng tới, Lam Yên Nhiên nhanh chóng rút Bội Sam, lưỡi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào cổ vị tông chủ kia.

Một vị tông chủ trong đám người vội chế nhạo. "Hay lắm! Cô Tô Lam thị khi xưa cam kết thế nào? Dạy dỗ ra sao lại để nữ nhi này không biết phép tắc như vậy?"

Lam Khải Nhân vuốt râu, trầm giọng nói. "Yên Nhiên, thu kiếm"

Lam Yên Nhiên sắc lạnh nhìn vị tông chủ vừa muốn tấn công nàng, từ từ hạ xuống thu Bội Sam vào.

Lam Khải Nhân im lặng hồi lâu, ngữ khí có vài phần tức giận. "Lam Yên Nhiên dù được Ngụy Anh nuôi dưỡng vài năm, nhưng khi ấy Cô Tô Lam thị ta thu nhận về đã quản giáo nghiêm ngặt, tên cũng đã được ghi trên gia phả, trẻ thơ ngây dại vẫn chưa từng lấy mạng ai. Huống hồ chuyện này là do Ngụy Anh làm ra, vài ngày trước nữ nhi này còn đang bị cấm túc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Về tình về lý, Lam gia không có lý do gì để giao người ra"

Đám tông chủ nghe vậy ai nấy đều tức giận, hung dữ quát. "Còn con cháu của bọn ta thì sao?"

Vị tông chủ kia kêu gọi. "Các vị, nếu chậm trễ nữa thì hậu quả khó lường. Cứ đem mạng của nữ nhi này ra uy hiếp Di Lăng Lão Tổ thả người!"

Đám người kia như được khích lệ, nhao nhao ủng hộ, đồng loạt tiến lên muốn bắt lấy Lam Yên Nhiên. Nàng còn đang rút hờ Bội Sam, một đạo ánh sáng tím giận dữ bổ xuống phân rõ ranh giới hai nơi.

Giang Trừng bước từng bước nặng nề chen ở giữa, đứng trước Lam Yên Nhiên, Tử Điện như cảm nhận được tâm tình của chủ không ngừng phát ra tiếng xèn xẹt, cười lạnh. "Vị tông chủ này, đường đường cũng là gia tộc lớn. Đụng chuyện vài câu đã ra tay động thủ như vậy sao?"

Vị tông chủ kia bình tĩnh đáp. "Giang tông chủ, ta cũng không còn cách nào. Chẳng phải Kim tiểu công tử cũng bị bắt đi sao? Chỉ cần bắt nữ nhi này đối mặt với Di Lăng Lão Tổ là xong chuyện. Không phải lúc đầu chúng ta đã nhất trí như vậy?"

Giang Trừng vuốt ve chiếc nhẫn, trầm giọng. "Ồ...ban đầu ta có nói là vậy. Nhưng các vị đây tự tiện xông vào, còn chưa nói lý lẽ đã hùng hổ động tay. Giang mỗ chưa từng nói sẽ động thủ để bắt ép nha đầu này"

Một vị tiên tử cả giận nói. "Bọn ta đã nói đến vậy Lam lão tiên sinh vẫn không bằng lòng giao người ra! Cô Tô Lam thị các người không suy xét như vậy sao? Cái gì mà danh môn vọng tộc, chỉ toàn là những kẻ không biết nói lý lẽ!"

Lam Yên Nhiên nhịn đến mặt mũi tốt sầm, không  được phép thất lễ với trưởng bối, nhưng nàng vốn nhịn đến không nổi nữa rồi, bước lên một bước đối mặt với các vị tông chủ, lạnh nhạt nói.

"Các vị, là vãn bối thất lễ. Cô Tô Lam thị ra sức dạy dỗ, vô cùng nghiêm khắc, nếu vãn bối có điểm nào không đúng thì đó chính là lỗi của bản thân vãn bối"

Dứt lời đã cúi người xuống hành lễ, làm một hành động nhận lỗi. Những người khác chẳng thèm che giấu vẻ đắc ý trên mặt, một vài người còn thoải mái cười sung sướng. Lam Khải Nhân tức giận đến tối mặt, dù gì cũng là con cháu do ông dạy dỗ, bị người khác chèn ép giờ lại phải cúi đầu nhận lỗi.

Giang Trừng tức giận, quát mắng. "Không biết lớn nhỏ! Ai cho ngươi tự tiện lên tiếng như vậy? Còn không mau cút ra sau!"

Lam Yên Nhiên ngẩng đầu, dáng lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng người một, nghiêm túc nói.

"Các vị, thứ cho vãn bối thất lễ. Các vị đây cứ liên tục nói Cô Tô Lam thị không biết dạy dỗ, không biết suy xét cũng không biết nói lý lẽ. Vậy rốt cuộc vãn bối đã vi phạm những gì được cho là Cô Tô Lam thị dạy dỗ không nghiêm?"

Vị tiên tử vừa rồi tái mặt, Lam Yên Nhiên tiếp tục nói. "Cô Tô Lam thị dạy bảo không được thất lễ với trưởng bối, nhưng cũng không nói rằng người khác động thủ tấn công không được phép phòng bị. Vị tông chủ vừa rồi còn muốn rút kiếm động thủ, vậy vãn bối tự bảo vệ bản thân là sai?"

Lam Yên Nhiên ngữ khí lạnh lùng đáp lại những lời buộc tội vô căn cứ.

"Các vị đến đây cứ liên tục nói Di Lăng Lão Tổ là người bắt con cháu của các vị. Vậy ai trong số những người ở đây nhìn thấy điều đó? Một trong số những người bị bắt may mắn thoát ra đã nói? Các vị tông chủ ở đây cứ khăng khăng cho rằng Di Lăng Lão Tổ là người đã làm chuyện này, vậy mà chẳng ai thực sự chứng kiến được. Cứ nói Cô Tô Lam thị không biết nói lý lẽ, nhưng các vị cũng không biết phải trái đã xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Rốt cuộc ở đây ai mới là người không nói lý lẽ, ai mới là người không biết suy xét?"

Những người ở đó nhất thời nghẹn họng, không thốt ra được một câu phản bác nào. Tin tức chỉ từ một người sau đó lan sang người khác cũng không ai tận mắt thấy được Ngụy Vô Tiện là người làm ra chuyện này. Chỉ dựa vào phán đoán của bản thân, bị nữ nhi này đáp lại nhất thời không có câu trả lời.

Lam Khải Nhân lắc đầu thở dài, cứ cái đà này đấu khẩu qua lại vẫn không có ít gì. Ông đã nói sẽ bảo vệ Lam Yên Nhiên an toàn nhưng giờ đây có nhiều người đến vậy, cả Giang Trừng cũng đến.

Lam Yên Nhiên bình thản nói. "Các vị chắc chắn rất lo lắng cho những người đã bị bắt vì vậy mới liên tục làm khó trưởng bối Lam gia. Vậy ta và các vị cùng nhau đến, nếu thật sự là Di Lăng Lão Tổ làm ra ta sẽ tự xem tạo hóa của bản thân. Còn nếu sự thật không phải vậy, ta mong các vị tông chủ đây có vài lời giải thích rõ ràng"

Một vị tông chủ vuốt cằm, cảnh giác. "Vậy ngươi cũng nên bị trói lại, ai biết trên đường đi ngươi sẽ giở trò gì?"

Giang Trừng liếc nhìn, cười khẩy. "Vị tông chủ này, có Tử Điện của ta ở bên cạnh nha đầu này cũng khó thoát được. Chẳng cần đến ngài phải bận tâm"

Lam Khải Nhân vuốt râu, ngao ngán nói. "Lam Yên Nhiên sẽ cùng đi với người của Lam gia. Ta biết chư vị đang rất lo lắng, nhưng vẫn mong chư vị hãy biết lễ độ, nể mặt Cô Tô Lam thị đừng làm ra những chuyện không biết phép tắc nữa"

Dù gì cũng đã đạt được mục đích, sau khi uy hiếp được Di Lăng Lão Tổ thả người sẽ ra tay bắt trọn cả hai, đến lúc đó đem nữ nhi này ra phanh thây vẫn chưa muộn. Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, những người khác đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top