Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Khải Nhân đi vào trong điện, cúi người đưa tay thăm dò trận pháp trên mặt đất, quả nhiên có niên đại rất xa xưa, lập tức cứa rách bàn tay, lấy máu tươi tu bổ trận pháp.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ canh giữ bên ngoài. Đợi khi trận pháp được tu bổ một hồi, hai người họ mới nhanh chóng rút vào, những tẩu thi kia cũng hệt như bị một lá chắn vô hình chặn ở ngoài, tạm thời không thể vào trong.

Lam Yên Nhiên đã sớm nuốt xuống một viên đan dược, số còn lại chia cho đệ tử Lam gia sau đó cùng với Lam Khải Nhân và một số y sư kiểm tra linh mạch của mọi người.

Lam Yên Nhiên bắt mạch cho Giang Trừng, nhẹ giọng nói. "Chỉ là bị mất linh lực, đan nguyên vẫn còn, có thể hồi phục được"

Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi. "Khi nào linh lực mới hồi phục xong?"

Một y sư thờ dài nói. "Ít nhất phải một canh giờ nữa"

Đùa sao? Đừng nói là một canh giờ, một nén hương nữa cũng không muốn ở lại đây. Đám hung thi ngoài kia đang há miệng chờ thời cơ xông vào, trận pháp cổ xưa này cũng không trụ được bao lâu. Ở chung một chỗ với Di Lăng Lão Tổ đã là một chuyện không dễ dàng gì, một canh giờ nữa linh lực mới hồi phục e là bọn họ đã làm mồi ngon cho đám hung thi ngoài kia.

Lam Khải Nhân kiểm tra một số người cũng cùng một ý kiến với nàng, ông vuốt râu khó hiểu. "Lạ quá, không trúng độc cũng không bị thương. Sao linh lực lại đột nhiên mất hết?"

Lam Yên Nhiên rời chỗ đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hành động này cũng đã nhận lấy vô số ánh mắt chán ghét hướng về phía nàng. Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhìn nàng, còn định kéo Lam Yên Nhiên ngồi xuống đã nghe thấy người khác đâm chọt đến hắn.

"Chuyện này còn phải hỏi đến Ngụy Vô Tiện đã dùng loại tà môn gì để hãm hại chúng ta"

Ngụy Vô Tiện ung dung ngồi xuống bậc thềm, nói. "Oan uổng quá, nếu ta hãm hại các ngươi vậy cho ta hỏi đám bạn nhỏ này vì sao vẫn còn nguyên vẹn đi?"

Tô Thiệp khoanh tay cười lạnh. "Hừ! Ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ai biết kẻ xem mạng người là cỏ rác như ngươi đang âm mưu điều gì, biết đâu được đây cũng là ý của ngươi? Di Lăng Lão Tổ không hổ danh là Di Lăng Lão Tổ"

Lam Yên Nhiên bước lên phía trước, cúi người thi lễ. "Tô tông chủ, điều này cũng không phải là không có lý. Nếu như lời ngài nói, những người bị bắt đến Loạn Táng Cương đều ở cùng một chỗ với mọi người, thậm chí là sớm hơn, vãn bối cũng chưa nghe qua loại tà thuật nào có thể loại trừ theo số đông như vậy"

Tô Thiệp tức giận, mắng. "Hỗn láo! Ai cho ngươi có cái quyền lên tiếng? Ngươi nói giúp cho hắn thì có được ích lợi gì, không phải kể cả ngươi cũng đã bị hắn hãm hại mất hết linh lực giống như bọn ta sao?"

Lam Yên Nhiên lạnh giọng. "Tô tông chủ, là vãn bối thất lễ, nhưng thứ cho vãn bối nói thẳng. Cứ cho là Di Lăng Lão Tổ đã làm ra, vãn bối sẽ dương dương tự đắc nói rằng bản thân là người duy nhất không bị mất linh lực"

Lời vừa dứt đã nhận lấy một tiếng cười lớn của Tô Thiệp, gã chế giễu. "Chẳng phải ngươi đã có câu trả lời? Ngụy Vô Tiện hắn là một kẻ máu lạnh đến cả cốt nhục của bản thân vẫn không do dự ra tay!"

Lam Yên Nhiên bình tĩnh đáp trả. "Tô tông chủ, cha ta không phải là người không màng đến tất cả để đạt được mục đích như một số người tưởng chừng như chính đạo chỉ khua môi múa mép ở bên ngoài, bên trong tâm cơ khó lòng đoán ra. Hổ dữ sẽ không ăn thịt con"

Tô Thiệp nhếch mép cười, mắng. "Vẫn là như lời của vị tông chủ lúc nảy. Đã mang trong mình một nửa dòng máu tà môn, dù được nuôi dạy ra sao vẫn giống y như kẻ đã tạo ngươi ra, đến đức tính cũng không khác gì"

Lam Cảnh Nghi bực bội nói. "Tô tông chủ nói vậy là không đúng rồi. Yên Nhiên sư muội nói không phải không có lý, chúng ta kéo người đến đông như vậy. Di Lăng Lão Tổ cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà khiến tất cả đều mất hết linh lực. Ngài thân là trưởng bối vậy mà chẳng biết suy xét gì cả, còn lớn tiếng mắng người, đúng là chẳng ra làm sao"

Bị một đứa tiểu bối chỉnh sửa, Tô Thiệp thoáng cái đã tức giận, quát. "Hay cho Cô Tô Lam thị mẫu mực đoan chính cũng không biết dạy dỗ đệ tử, để bọn chúng không biết phép tắc như thế!"

Lam Tư Truy đụng nhẹ vào tay Lam Cảnh Nghi một cái, vội thi lễ nói. "Tô tông chủ, giờ mọi người mất hết linh lực đều phải tìm ra nguyên nhân. Vãn bối cũng cảm thấy Ngụy tiền bối không có khả năng làm được chuyện này, suốt quá trình đều phân chia ranh giới rõ ràng, nếu có sơ hở là lúc hung thi tràn đến. Khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng không thể cao siêu đến mức làm tất cả đều mất linh lực lại trừ bọn ta ra"

Nhiếp Hoài Tang hòa nhã lên tiếng. "Đúng vậy ta cũng thấy có lý. Chuyện mất linh lực này hẵng là do một nguyên nhân khác, nhưng là cái gì mới được? Ầy, không nghĩ ra, không biết nữa"

Nhiếp Hoài Tang gấp quạt lại đập vào tay một cái, chợt quay sang Tô Thiệp, không mặn không nhạt nói. "Mà Tô tông chủ, ngài mắng oan người khác rồi"

Ngụy Vô Tiện im lặng đợi cho đám ngươi kia nói xong, cũng đã tới lượt hắn, lạnh lùng nói. "Phải đó, câu đầu là buộc tội ta, câu thứ hai đã mắng chửi ái nữ của ta. Ngươi một hai câu đã mắng xong cả nhà ta rồi, còn khăng khăng là do ta làm ra. Thật ngại quá, nhưng ngươi là ai vậy? Chuyện dạy dỗ nữ nhi ra sao là chuyện của ta, đâu đến lượt ngươi xen mồm vào? Người không nói lý lẽ như ngươi chắc cũng đâu được nhiều người biết đến nhỉ?"

Gân xanh trên trán Tô Thiệp nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói. "Ngụy Vô Tiện! Ngươi đừng tự cho mình là mạnh mà ngông cuồng, muốn nói thế nào thì nói. Loại chuyện hèn hạ này không phải do ngươi thì còn ai có thể làm ra?"

Ngụy Vô Tiện chống cằm, lười biếng nói. "Ai có thể làm ra? Ta cũng rất muốn biết đó. Theo ta thấy trên đường các ngươi cũng không nhàn rỗi gì mà ăn vài bữa cơm, chắc chắn không phải trúng độc. Vậy các ngươi nghĩ kỹ lại đi, trên đường các ngươi đến đây đã làm việc gì rồi?"

Nhiếp Hoài Tang mờ mịt nói. "Làm gì á? Cũng không nghĩ ra nữa, trên đường bọn ta đến đây ngoài đánh hung thi ra thì còn có thể làm được gì nữa?"

Lam Yên Nhiên chầm chậm nói. "Là đánh hung thi"

Nhiếp Hoài Tang liền nhận ra. "Phải rồi! Trên đường chúng ta đến đây chỉ có thể là đánh hung thi"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc phân tích. "Các bạn nhỏ này bị giam không cùng thời gian với các ngươi. Ta và Hàm Quang Quân lên núi cũng sớm hơn và khác đường với các ngươi. Hầu hết đều bị mất linh lực là những người đã đến sau, vậy chỉ có thể nói nguyên nhân là khi đánh hung thi, người làm ra hẳn là ở trong đám các ngươi...."

Tô Thiệp quát lớn cắt ngang. "Đủ rồi! Ngươi đã không chịu nhận tội còn giở trò ly gián. Ngụy Vô Tiện! Ngươi nợ máu chồng chất, chặn giết Cùng Kỳ Đạo, huyết tẩy Bất Dạ Thiên hơn ba ngàn mạng người...."

Bỗng nhiên, gã chợt im lặng, mặt mày nhăn nhó. Cố gằng từng tiếng nhưng đều bị giữ lại ở cổ họng, căm phẫn nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ quay sang nói với Ngụy Vô Tiện. "Ngươi tiếp tục đi"

Một môn sinh của Mạt Lăng Tô thị cả giận trách. "Đúng là hống hách! Cô Tô Lam thị mẫu mực, đoan chính. Hay cho Hàm Quang Quân là tấm gương của huyền môn lại đứng chung một chỗ với tên đại ma đầu chống lại bọn ta"

Lam Tư Truy hòa nhã thi lễ. "Các vị, hiện tại đều mất linh lực không có lý do cần tìm ra nguyên nhân. Nếu tông chủ của các ngươi chịu nói chuyện đàng hoàng, không gây rối Hàm Quang Quân cũng đâu đến nỗi phải cấm ngôn"

Lam Cảnh Nghi bực bội nói. "Phải đó! Tông chủ các ngươi tốt xấu gì cũng từng là môn sinh khác họ của Cô Tô Lam thị. Làm gì có chuyện cắn lại tông gia như các ngươi chứ!"

Ngụy Vô Tiện bất ngờ. "Môn sinh khác họ của Cô Tô Lam thị?"

Lam Vong Cơ đáp. "Ừm, Mạt Lăng Tô thị là một nhánh nhỏ tách ra từ Cô Tô Lam thị"

Ngụy Vô Tiện nghi ngờ, nhỏ giọng. "Nếu vậy thì....hắn cũng biết kiếm pháp của Cô Tô Lam thị?"

"Đâu chỉ có vậy" Lam Cảnh Nghi không do dự, tỏ vẻ khinh thường. "Ngay cả Thất Huyền Cầm của Cô Tô Lam thị cũng đều được học qua. Rõ ràng là bắt chước Hàm Quang Quân nhà chúng ta còn sợ người khác đàm tiếu"

Lam Tư Truy nhắc nhở. "Cảnh Nghi, ngươi nhỏ tiếng thôi"

Môn sinh Mạt Lăng Tô thị tức giận. "Tông chủ của bọn ta tài giỏi như vậy, còn tự lập ra môn hộ lên làm gia chủ. Sao lại phải học theo Hàm Quang Quân nhà các ngươi?"

Một đệ tử của Cô Tô Lam thị không nhịn được nói. "Phá Chướng Âm của Cô Tô Lam thị còn đàn sai cả trăm chỗ, còn nói là tài giỏi"

Lam Vong Cơ liền nhận ra có điểm không đúng. "Đàn sai nhiều chỗ?"

Đệ tử đó hướng Lam Vong Cơ thi lễ, thành thật nói. "Hàm Quang Quân, lúc lên núi đệ tử Lam gia đa số đều dùng Phá Chướng Âm để đánh đuổi hung thi. Mà người của Mạt Lăng Tô thị đàn Phá Chướng Âm sai rất nhiều chỗ. Rõ ràng là học nghệ không đến đâu còn ngạo mạn như vậy!"

"Loạn Phách Sao!"

Lam Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần không tin được. Cuối cùng cũng đã nhận ra điều không đúng, suốt quãng đường đánh hung thi môn sinh Mạt Lăng Tô thị cứ liên tục đàn sai đến Lam Khải Nhân cũng phải hậm hừ tức giận. Nhưng đó không phải  là học nghệ không tinh mà là do hắn cố tình thay đổi sang một khúc khác.

Cô Tô Lam thị trong nhóm huyết mạch chính thống chỉ có một mình Lam Yên Nhiên. Lam Hi Thần lại cưng cháu gái, thấy nữ nhi này có lòng tìm tòi còn giấu Lam Khải Nhân âm thầm cho nàng vào Cấm Thư Thất. Ngày đó đa số đều ở Tàng Thư Các nên nàng rảnh rỗi đến mức đọc sơ một lượt những quyển cầm phổ ở Cấm Thư Thất. Trông số những quyển tà khúc Lam Yên Nhiên đã chú ý đến một quyển bí khúc tập của Đông Doanh, tà khúc đi kèm với linh lực có thể lấy mạng người trong vòng bảy tiếng vang. Nàng vô cùng hứng thú với tà khúc này, còn không tin có loại khúc nhạc tà môn như vậy mới âm thầm luyện thử. Nhưng chỉ vài trang đầu đã bị Lam Hi Thần biết được, liền ngăn cấm nàng. Đã qua nhiều năm, tà khúc ấy cũng đã dần quên đi nhưng đoạn nhạc mà Tô Thiệp đã đàn rõ ràng là nằm trong Loạn Phách Sao.

Tô Thiệp giật mình trừng mắt căm giận nhìn Lam Yên Nhiên, mặc kệ cơn đau rát từ cổ họng phá bỏ cấm ngôn, phun ra một ngụm máu, giọng khàn khàn vẫn cố quát. "Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ! Đều cùng là một bọn. Ăn nói hàm hồ!"

Ngụy Vô Tiện lại vô cùng bình tĩnh. "Vậy để ta nói rõ ràng hơn. Các ngươi đều mất linh lực là cùng làm một chuyện, giết hung thi. Lúc đó đâu ai để ý đến, ngươi cùng các môn sinh của mình âm thầm bóp méo gảy ra một khúc khác. Ngoài mặt thì hăng hái chiến đấu, bên trong đã ngấm ngầm hại người. Nếu Cô Tô Lam thị nhận ra điểm khác thường thì chỉ nghĩ là ngươi học nghệ không đến đâu, dạy dỗ đệ tử cũng đầy rẫy sai sót"

Tô Thiệp khàn giọng. "Ngậm máu phun người!"

Nhiếp Hoài Tang ngờ vực nói. "Trên đời này có loại tà khúc khiến người khác mất hết linh lực như vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười. "Đương nhiên, giống như tiểu nữ nhà ta đã nói"

Tô Thiệp cười lạnh. "Lúc ta học nghệ ở Cô Tô Lam thị căn bản không thể đặt chân đến mật thất. Khi rời đi cũng chưa từng bén mảng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, quyển sách mà nữ nhi của ngươi nhắc đến ta lần đầu mới được nghe qua"

Ngụy Vô Tiện cười nói. "Đâu cần ngươi phải tự đến tìm hiểu. Chủ tử của ngươi tự do ra vào là được chứ gì"

Ngụy Vô Tiện vừa bước đến chỗ Lam Khải Nhân vừa nói. "Bắt con cháu của các gia tộc đến Loạn Táng Cương, nhằm dẫn dắt mọi người đến đây. Dùng tà khúc làm họ mất hết linh lực, kẻ khác mượn cớ bị thương để tránh hiềm nghi, dùng Âm Hổ Phù thao túng hung thi. Cuối cùng hơn ngàn người bỏ mạng ở địa bàn của ta, không phải do ta làm ra thì là ai đây?"

Tô Thiệp hừ một tiếng. "Nực cười! Liễm Phương Tôn là tiên đốc thống lĩnh trăm họ, làm thế thì có được ích lợi gì? Ngươi vu khống ta thì thôi đi, lại còn dám đổ oan cho Liễm Phương Tôn!"

Ngụy Vô Tiện dừng bước, ý cười nhàn nhạt. "Ồ, ta lại vô cùng thắc mắc. Ngươi là lần đầu nghe qua, vậy sau khi A Yên vừa nhắc đến ngươi đã hốt hoảng đến nỗi miệng đầy máu tươi vẫn cố phá giải cấm ngôn? Còn dùng cái giọng khó nghe đó mắng bọn ta vu khống ngươi. A Yên là ngươi của Cô Tô Lam thị, nhận biết một loại nhạc phổ nào đó cũng không có gì xa lạ. Cứ cho là con bé buộc miệng nói ra, ngươi cũng đâu cần phải kích động như vậy? À, ta lại không biết. Ngươi nói bản thân chưa từng đặt chân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ còn lần đầu nghe qua, vậy sao ngươi lạm dám chắc chắn Loạn Phách Sao là nằm ở mật thất Cô Tô Lam thị?"

Mặt Tô Thiệp tái đi, mọi người xung quanh cũng dè chừng hắn bắt đầu dần cách xa ra, ai nấy đều nhìn với con mắt phức tạp. Căn bản những lời Ngụy Vô Tiện đều rất có lý.

Ngụy Vô Tiện hỏi. "Không nhận chứ gì? Cũng không sao"

Nói rồi lấy từ trong lớp áo ra hai tờ giấy ố vàng, giơ ra cho mọi người cùng xem. "Đây là trang còn sót của Loạn Phách Sao được giấu trong mật thất của Kim Quang Dao. Ngươi nghĩ ta tốn công như vậy sẽ đi về tay không sao?"

Đưa hai trang giấy đó trước mặt Lam Khải Nhân, cúi đầu. "Mời Lam lão tiên sinh xem qua trong đây có phải là khúc nhạc mà Mạt Lăng Tô thị đã đàn"

Lam Khải Nhân cầm lấy, vừa xem sắc mặt đã không giấu nỗi kinh ngạc. Tô Thiệp bất ngờ hét lớn. "Lam lão tiền bối, cẩn thận có bẫy"

Đúng lúc đó, kiếm quang băng giá sắc xanh của Tị Trần hướng hắn chém tới. Bội kiếm bên hông Tô Thiệp ra khỏi vỏ đỡ đòn, trong lúc tránh đi lộ ra phần ngực có loang lổ các dấu lỗ đen lớn nhỏ không đều.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười một cái, làm ra vẻ kinh ngạc. "Không phải chứ? Không ngờ ngươi vẫn còn linh lực nha?"

Có người liền lớn tiếng. "Dấu vết nguyền rủa của Thiên Sang Bách Khổng!"

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm. "Quả nhiên"

Tô Thiệp vội che lại, liền nhanh chóng tấn công một vài người lùi về trước bậc thềm, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân chính là chú trận đỏ tươi.

Ngụy Vô Tiện liền nhận ra, nhắc nhở. "Không ổn, hắn muốn phá hỏng trận pháp!"

Tô Thiệp cười khẩy, cắn rách đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu phun xuống đất. Lập tức truyền đến tiếng hung thi rít gào, Tô Thiệp nhảy lên ngự kiếm tiện tay nắm lấy cổ áo Nhiếp Hoài Tang đem người xách lên làm lá chắn cho Tị Trần đang không ngừng truy đuổi. Lam Vong Cơ thu kiếm khi Tị Trần sắp đâm vào Nhiếp Hoài Tang, do đó đã cho Tô Thiệp cơ hội ngự kiếm bay đi mất.

Lớp lớp hung thi rít gào ùa đến, từ trẻ đến lớn cho dù đã khôi phục linh lực bao nhiêu vẫn cầm kiếm chiến đấu với bọn chúng. Những người mất linh lực dồn về phía trong điện, đám con cháu vẫn còn linh lực kề vai sát cánh hỗ trợ lẫn nhau. Giang Trừng tuy linh lực khôi phục vẫn chưa được bao nhiêu vẫn siết chặt Tam Độc nặng trĩu chắn trước người Kim Lăng. Ôn Ninh tay không hất bay một loạt hung thi quần áo rách rưới, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình.

Lam Yên Nhiên đạp vút lên cao, lấy từ túi Càn Khôn ra cầm Lưu Quang. Lướt nhẹ tay lên dây huyền cầm, tiếng đàn chói tai lập tức đánh bay một lớp hung thi. Lam Tư Truy thấy thế, lớn tiếng nói.

"Yên Nhiên! Muội linh lực vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu, nếu dùng huyền cầm ngăn chặn hung thi ngay lúc này sẽ rất nguy hiểm!"

Lam Yên Nhiên nhờ vào đan dược linh lực miễn cưỡng đã hồi phục được bốn phần. Sự việc hôm nay cũng một phần là do nàng không ngờ đến, nếu người của Lam gia bỏ mạng ở nơi đây nàng sẽ ân hận đến suốt đời, trừ bỏ cái mạng nhỏ này cũng phải mở đường cho họ. Lam Yên Nhiên gảy thêm vài nhịp, tiếng cầm vung ra xé xác hung thi mở ra một con đường loang lổ máu.

Giang Trừng chống Tam Độc, tức giận gào lên. "Nha đầu ngốc! Ngươi mau cút về đây cho ta!"

Lam Yên Nhiên căn bản không để lọt vào tai, những người khác thấy nàng đang mở đường cho bọn họ dần ùa theo, dốc hết chỗ linh lực và thể lực ít ỏi còn sót lại mà tham gia chiến đấu. Lam Yên Nhiên khóe miệng trào ra một ít máu, linh lực đã không thể trụ nổi, nàng cất cầm Lưu Quang đi, nhanh chóng rút ra Bội Sam với ánh kiếm bạc yếu ớt chém hung thi xông đến thành hai mảnh. Phía sau đã có hai hung thi nhe nanh lao đến, Lam Yên Nhiên xoay người nhưng do cơ thể đã gần cạn kiệt linh lực, miễn cưỡng đá văng một tên tưởng chừng như sắp bị đám còn lại xé nát. Ngụy Vô Tiện giẫm đạp lên vài hung thi một tay bắt lấy bế nàng lên, đạp thêm vài tên nữa nhảy vọt lên đỉnh Phục Ma Điện.

Ngụy Vô Tiện thở hồng hộc, kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không, tức giận véo má nàng một cái. "Nữ nhi ngốc này, con liều mạng như vậy để làm gì? Ta và phụ thân con đuổi theo cũng không kịp, nhỡ có mệnh hệ gì kêu ta phải làm sao đây?"

Lam Yên Nhiên hạ mi mắt, cúi mặt nhỏ giọng nhận lỗi. "Yên Nhiên biết sai, đã để A cha và phụ thân lo lắng"

Lam Vong Cơ không có ý trách móc, gật đầu nhẹ giọng nói. "Không sao là tốt rồi"

Lam Yên Nhiên lúc này một thân bạch y đã nhuộm đen những vết máu tươi đã đông lại, bấy giờ nhìn lại Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng không thua kém gì. Y phục dính đầy những vết máu, toàn thân bừa bộn nhếch nhác, chỉ có dải khăn buộc trán mang ý nghĩa đặc biệt kia là coi như sạch sẽ. Lam Yên Nhiên lúc nảy chỉ mới mở ra một con đường, nhưng như vậy vẫn là quá khó khăn, hung thi như cơn sóng thần đen cứ liên trục cuốn đến khó có thể đi xa thêm nữa.

Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn những người đang liều mạng đánh với đám hung thi giây lát, rồi quay sang Lam Vong Cơ nói. "Lam Trạm, ta muốn làm một chuyện"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, hơi mỉm cười ấm áp nói. "Ta cùng ngươi"

Ngụy Vô Tiện cười, cứa rách lòng bàn tay, nói. "Lấy người sống làm vật tế, lấy máu tươi làm vật dẫn"

Những giọt máu rơi ra vẽ lên một lá cờ thu hút mọi yêu ma quỷ quái chú ý đến một người – Triệu Âm kỳ!

Lam Tư Truy nhìn lên, lớn tiếng ngăn cản. "Tuyệt đối không được! Thế này nhất định sẽ chết chắc đấy! Yên Nhiên, muội mau khuyên ngăn họ lại!"

Lam Cảnh Nghi tiếp lời. "Muốn làm bia đỡ thì mọi người cùng nhau làm!"

Ngụy Vô Tiện phì cười. "Không sao, giữ lại sức hộ tống mọi người cùng nhau xuống núi đi"

Lam Tư Truy quay sang Lam Khải Nhân lo lắng nói. "Lam tiên sinh, Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối cả Yên Nhiên, muội ấy...."

Lam Khải Nhân siết chặt tay, nhíu mày nhìn. Lam Yên Nhiên vẫn còn bên cạnh bọn họ, Lam Vong Cơ nhìn ông cúi đầu thi lễ thật thấp. Ông lại không hiểu, dùng Triệu Âm Kỳ sẽ dụ tất cả hung thi kéo đến, một nhà ba người bọn họ đây là đang muốn cùng nhau đồng quy vu tận?

Lam Khải Nhân thở dài, mỏi mệt nói. "Vẫn nên là như vậy rồi"

Ngụy Vô Tiện nhìn đến thân hình nhỏ bé đứng trước hắn, cười hỏi. "Con không sợ sao? Là Triệu Âm Kỳ đó, sẽ có rất nhiều hung thi kéo đến"

Lam Yên Nhiên nắm chặt Bội Sam, bình tĩnh nói. "Không sợ, con và phụ thân nhất định sẽ bảo vệ người"

Dù biết rõ thân thể đã gần như cạn kiệt linh lực này sẽ làm gánh nặng cho họ. Nhưng gia đình của nàng đang ở ngay bên cạnh, phải liều mạng để bảo vệ.

Ngụy Vô Tiện nhìn nàng cười khổ, quay sang nháy mắt với Lam Vong Cơ, hai người bọn họ đều có cùng một quyết định. Lam Yên Nhiên cảm thấy cơ thể dường như bị mất sức, hai chân mềm nhũn sắp ngả xuống. Lam Vong Cơ nhanh chóng ôm lấy nhấc nàng lên, Ngụy Vô Tiện từ trên cao nói vọng xuống.

"Tư Truy! Bắt lấy"

Lam Yên Nhiên từ trên đỉnh Phục Ma Điện được một vòng tròn xanh lam bao bọc rơi xuống. Lam Tư Truy đã nhanh chóng bắt được, bế nàng trên tay. Cùng với đám người khác, đi lướt qua ngay cạnh lũ hung thi. Đám hung thi này bị Triệu Âm kỳ trên người Ngụy Vô Tiện thu hút, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc về một hướng, làm như không thấy bọn họ.

Vừa rời khỏi động, Lam Tư Truy đã yên tâm thả nàng xuống. Lam Yên Nhiên nét mặt vô cùng âm u, chợt một cái bóng lao về phía nàng, siết chặt lấy hai vai, gấp gáp hỏi.

"Sao rồi, ngươi có bị thương ở đâu không?"

Lam Yên Nhiên buồn bã nhìn Giang Trừng, lắc đầu. "Không có"

Giang Trừng thở ra một hơi, gân xanh nổi lên giơ tay lên muốn đánh xuống, tay giơ giữa không trung cố kìm nén siết chặt lại, tức giận mắng. "Ngươi cậy mạnh cái gì chứ!? Một kẻ vô dụng như ngươi ở đó chỉ gây thêm trở ngại. Ngươi có biết thứ đó là cái gì không? Lam Vong Cơ không ném ngươi xuống thì ngươi còn định ở đó làm bia đỡ cho bọn chúng sao? Thân ngươi như vậy còn không biết tự lượng sức mình!"

Giang Trừng lớn tiếng một tràng, Lam Yên Nhiên vẫn im lặng chịu mắng. Lam Tư Truy thấy nàng bị mắng lớn như vậy, do dự lên tiếng. "Giang tông chủ, muội ấy cũng chỉ muốn bảo vệ Ngụy tiền bối. Cũng không thể trách tội được"

Kim Lăng ánh mắt phức tạp nhìn một màng vừa diễn ra, nhàn nhạt nói. "Cữu cữu, chúng ta mau đi thôi. Vẫn còn chưa rời khỏi được bao xa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top