Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ờ thì flop thấy mọe luôn
Nhưng tôi vẫn cố viết nốt, vì tôi thích
Cũng thấy vô nghĩ với tốn thời gian vcl nhưng vẫn muốn có 1 tác phẩm riêng cho mềnh, trong đầu ý tưởng nhiều k được thể hiện nó cũng khó chịu ấy. Thề chứ đôi lúc tôi thấy tôi mạnh mõe ghê luôn, mọi phương diện đều flop nhưng vẫn miệt mài cố gắng
Qua nghe bố tôi ủng hộ, khuyên nhủ, góp ý các thứ xong tôi lại càng muốn tiếp tục. Vô nghĩa là gì? Liêm sỉ là gì? Nhục là gì? Vứt mọe nó đi.
Có tài hay k có cũng đều chìm dưới đáy, ít ng biết ít ng quan tâm nhưng vì tôi thích, tôi vẫn tiếp tục
_________

Qua cái hố dài tít tối đen là đến một khu lớn hơn, cũng tạm gọi là đáy. Ngụy Vô Tiện tay vẫn bịt mắt Mặc Tần, ghé sát vào Lam Vong Cơ mà đi

"Hàm Quang Quân, ở đây tối lắm, ngươi nhớ đi sát vào ta nha, nếu không ngươi bỏ lại một nam nhân "yếu đuối" không có kiếm như ta và đứa nhỏ này sẽ không hay đâu. Thanh danh sẽ hỏng hết không còn một mảnh đó!"

Ngụy Vô Tiện mà yếu thì thế gia cũng phế hết rồi, may mắn ở đây chỉ có một Lam Vong Cơ biết thở dài bất lực cùng một đứa trẻ không biết thân phận thật sự của hắn, nếu có thêm vài gia chủ hay tu sĩ tiên môn khác nghe thấy hắn nói như vậy, sẽ cảm thấy đau lưng mỏi eo đỡ không nổi. Nói chung Di Lăng Lão Tổ mà tự nhận mình yếu và sợ bóng tối, không bằng người ta thì hai từ "người ta" này chẳng ai dám nhận

Lam Vong Cơ thì khác, không phải y đỡ được từ "người ta" này, cũng không phải y mặt dày nhận lấy, mà là y thích như thế, thích Ngụy Vô Tiện dựa dẫm vào y, nếu được thì y cũng muốn thế nhân đều biết Ngụy Vô Tiện Di Lăng Lão Tổ mạnh mẽ cô độc cũng sẽ tỏ ra yếu đuối cần y bảo vệ.

Biết là hắn cố tình trêu chọc y thế thôi nhưng vẫn có một lòng đầy thỏa mãn, chỉ là sự việc không đơn giản, đành gác lại mong muốn của mình, lấy trong túi càn khôn ra vài tấm hỏa phù, truyền một chút linh lực vào, một ngọn lửa bùng lên từ phần đầu tấm bùa, không lớn không nhỏ cũng không cháy lan ra, chủ yếu là để soi sáng xung quanh

Từ một chút ánh lửa mỏng manh từ hỏa phù, có thể nhìn thấy hai bên tường đất được chạm khắc tỉ mỉ mọi hình thù kì dị, trên đó còn có mấy cái đèn dầu được gắn lên dọc theo đường đi, Lam Vong Cơ ném mấy tấm hỏa phù khác ra, thắp sáng từng cái đèn. Ánh sáng dần dần chiếu rọi qua từng ngóc ngách trong cái động dài này, Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn xa xa phía trước, lờ mờ nhìn ra vài bóng trắng gầy gầy ngồi dựa vào thành tường, hắn chạy qua mới phát hiện

Những cái bóng trắng này đều là...xương người

Lâu nhất cũng trên 10 năm rồi

Còn có xác mới phân hủy

Điều kì quái là những thi thể này đều bị buộc thành cặp với nhau, theo kết cấu xương có thể nhìn ra một đôi đều có một nam một nữ

Vào càng sâu càng nhiều xác, đến cuối động, lại có hai cặp mới chết chưa lâu. Mà mấy cái xác ở đây, hầu hết là từ 30 trở xuống, thân thể không có tổn hại, một đôi cứ một cặp nam nữ thế này, rất có khả năng đều là phu thê.

Ngụy Vô Tiện quên mất việc bịt mắt Mặc Tần từ lâu, nó đứng xa xa, nhìn mấy cái thi thể đang phân hủy quanh mình, sợ hãi tới nhũn cả chân, không dám động đậy dù chỉ một chút. Ngụy Vô Tiện giờ mới nhận ra tay mình trống trống, hắn ngoái đầu lại thì thấy Mặc Tần đang nước mắt rưng rưng, gần như sắp khóc to lên, hắn vội vàng chạy về phía nó, ôm ôm rồi vỗ về. Lúc quay đầu lại, Lam Vong Cơ đã biến mất từ lúc nào

____

Về phía Lam Vong Cơ, y vẫn không nhận thấy có gì bất thường, Ngụy Vô Tiện vẫn ở bên cạnh y, Tần Mặc biến mất nhưng y thật sự không có chút ấn tượng nào về nó, dường như chưa từng gặp, chưa từng tồn tại. Đang chìm trong sự suy đoán về mấy thi hài này, chợt người bên cạnh ôm lấy cánh tay y, nhẹ giọng gọi một tiếng "Lam Trạm"

Giọng hắn rất nhỏ, nhẹ nhàng như lông vũ, khẽ cọ qua trái tim y, làm nó tê dại một trận, đến lúc phản ứng lại đã thấy Ngụy Vô Tiện nhìn mình với ánh mắt nhu tình, hai má ửng hồng, đôi môi mấp máy gọi mời y đến thử. Lam Vong Cơ vừa mới tỉnh táo một chút đã lại bị dìm xuống dòng nước mềm lại, không trốn được mà cũng chẳng muốn chạy đi

Chiều cao hai người không chênh lệch lắm, nhưng môi Ngụy Vô Tiện cũng chỉ đến giữa cằm Lam Vong Cơ, hắn muốn hôn cũng phải nhóm chân lên. Trong giây phút môi sắp chạm môi, Lam Vong Cơ lấy lại được một chút thần trí, đẩy Ngụy Vô Tiện ra, không ngừng lùi bước về sau, đến khi lưng chạm vào vách động cũng chưa hết hoảng, dường như còn muốn cầm kiếm đào thêm nột con đường thông ra ngoài rồi chạy đi, gương mặt lạnh tanh quanh năm hiện giờ lại sợ hãi cùng cực, cổ và tai đều đỏ hết lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, thở lên thở xuống, nhìn rồi lại nhìn, nhưng thế nào cũng không giảm bớt được sự ngượng ngùng cùng sợ hãi trong lòng Lam Vong Cơ. Đến lúc y thật sự chuẩn bị trốn đi, thì Ngụy Vô Tiện mới gọi y lại

"Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị chạy trốn, mắt nhắm nghiền không nhìn Ngụy Vô Tiện đáp

-"Ngụy Anh! Ngươi...chúng...chúng ta..."

Ngụy Vô Tiện mất kiên nhẫn

"Ta cái gì? Chúng ta làm sao??!"

Lam Vong Cơ không đáp

Ngụy Vô Tiện làm như ủy khuất, vặn vẹo eo nhỏ, mắt ngập nước nhìn y

"Lam Trạm, không lẽ ngươi không muốn động vào ta? Ngươi không hề thích ta, còn rất chán ghét ta?"

Lam Vong Cơ sửng sốt, lòng tự hỏi mình đã để lộ cái gì, sao hắn lại biết được y có ý nghĩ không an phận với hắn. Nhưng giờ nó không quan trọng, Ngụy Vô Tiện...đang nghi ngờ tình cảm của y, hắn không đáp lại cũng được, chỉ cần hắn đừng chà đạp nó, đừng nghi ngờ nó.

-"Không phải! Ta...không phải..."

"Không phải cái gì chứ, rõ ràng ngươi ghét ta, ngươi vừa đẩy ta ra đó! do ta tự mình đa tình, ngươi ở cạnh ta chắc cũng do tiên môn phái đến phải không? Muốn một ngày ta không đề phòng sẽ một kiếm đâm ta chết tươi"

Lam Vong Cơ gấp gáp thanh minh

-"Không phải đâu, Ngụy Anh! Ta không có ý đó, đều là tự nguyện đến"

Hắn cười tà, nhìn bộ dạng chật vật của Lam Vong Cơ, trong lòng mừng thầm một mảng, nhưng vẫn tỏ ra buồn bực

"Ta thấy rõ ràng là có ý đó, ngươi nói không có, được! Vậy làm sao chứng minh?"

Hắn không ôm hy vọng gì, nhưng khi thấy Lam Vong Cơ không có phản ứng thì vẫn sinh ra chút cảm xúc thất vọng. Sau đó một loạt tiếng sột soạt phát ra

"Được rồi, ngươi không biết chứng minh thế nào, vậy để ta chỉ cho ngươi nha. Bây giờ ngươi nhìn ta đi, chỉ cần nhìn một cái thôi"

Lam Vong Cơ thế mà ma xui quỷ khiến nở mắt quay qua nhìn hắn thật, cũng chẳng được lâu, vừa thấy khung cảnh kiều diễm trước mắt, y lại vội vàng nhắm tịt mắt

Đai lưng của Ngụy Vô Tiện đã bị vứt đến một xó nào đó, thân dưới không một mảnh vải, lộ liễu đến bỏng mắt, dây áo trung y bị cởi bỏ, lỏng lẻo mắc qua eo, cố gắng giữ vạt áo không rơi xuống, chờ y tự mình đến cởi bỏ

"Ah!!"

Vừa nghe tiếng Ngụy Vô Tiện kêu lên sợ hãi, Lam Vong Cơ hoảng hốt, bất chấp sự ngại ngùng trong lòng, mở mắt chạy qua, cánh tay vừa giơ lên đã bị chụp lấy, sau đó Lam Vong Cơ bị đẩy ngã xuống đất, nửa nằm nửa ngồi, dáng vẻ so với mấy bộ thi hài kia đồng dạng. Ngụy Vô Tiện ngồi trên eo Lam Vong Cơ, mái tóc buông thả, dây buộc đỏ rực rơi xuống, dừng lại trên vai hắn, xương quai xanh rõ nét, đẹp đẽ hoàn hảo như đôi cánh, mái tóc dài đen mượt khẽ cọ qua cổ y.

"Lam Trạm, xem ra ngươi thực sự không thích ta rồi ha"

Giọng hắn nghẹn ngào, lại mềm nhẹ tựa bông, từng từ được kéo dài vừa đủ, thu hút đến khó tả. Ngụy Vô Tiện nói xong cũng không yên phận, nắm lấy tay Lam Vong Cơ sờ lên mặt mình, rồi từ từ trượt xuống đến cánh môi vừa ướt vừa mềm kia

Lam Vong Cơ cật lực kiềm chế bản thân, cả người run rẩy, thế nào cũng không cho phép mình làm tổn thương hắn

-"Ta không phải...không phải không thích ngươi"

"Vậy thì tại sao hử? Tại sao ngươi không chịu động vào ta? Sợ làm tổn thương ta sao?ha~ Hàm Quang Quân đúng là đoan chính mẫu mực, nhưng dục vọng đối với người mình thương không phải muốn kiềm chế là kiếm chế được đâu, sao không bộc phát ra, hắn thao đến xuống giường không được, chạy trốn cũng không xong, ngươi nhốt hắn lại không phải là được rồi sao. Hơn nữa, sao ngươi không nhìn cái tình hình này đi, ta là TỰ.NGUYỆN mà"

Lam Vong Cơ nghe đến bức thường không sắc dục, không tổn thương người mình yêu hay gì gì đó dựng nên bao nhiêu năm cuộc đời đều đã lung lay rồi, kiềm chế càng lúc càng khó, lòng thầm niệm đi niệm lại gia quy Lam Gia

Thế nhưng cái con "hồ ly" trên người y chẳng biết điểm dừng, không ngừng trêu trọc, hàng tá lời dâm dục rót thẳng vào tai y

"Ngươi đang niệm gia quy đó sao? Không có tác dụng đâu. Nào, đến đây sờ sờ ta, thử một chút có khi còn có tác dụng hơn nha"

"Ngươi đừng niệm nữa, ta còn không bằng đống gia quy chán ngắt đó sao?"

"Lam Trạm~ sờ ta đi được không? Ta khó chịu á"

"Ta cho phép mà, nguoi muốn sờ vào đâu cũng được. Eo, mông, ngực hay môi, đều có cảm giác rất tốt nha"

"Tới tới tới, bên trong ta vừa mềm vừa ấm lại vừa ướt, đừng nhịn nữa, không bằng đến vui vẻ một...a~"

Lam Vong Cơ thật sự không nghe nổi nữa, tức giận động tay một cái, muốn trừng phạt cái người không biết xấu hổ kia, ai ngờ vừa động một cái hắn liền phát ra một tiếng rên thỏa mãn tới vậy. Tay của y luồn vào vạt áo, chạm vào ngực hắn, lòng bàn tay ấn lên nhũ hoa nhỏ nhắn sớm đã dựng thẳng, độ ấm truyền đến làm y càng thêm mơ hồ, cái gì kiềm chế, cái gì lo sợ đều bị ném đi

"Đúng rồi, chính là chỗ đó đó, ngươi phải mạnh tay một chút nha~"

Sự phẫn uất trong lòng bộc phát, bị khi dễ nhiều nhứ vậy, giờ y cũng chẳng cần kiêng nể gì nữa. Ngay lúc y chuẩn bị lật cái người kia lại, "hảo hảo bắt nạt" một trận thì

"Rắc"

Khung cảnh trên đầu y vỡ vụn, không phải kiểu vỡ của đất đá, mà giống như một kết giới tinh thể bị phá nát. Tiếp đó là một thân trường bào đen tuyền nhảy xuống, hướng về y dang rộng hai tay

___

"Lam Trạm!? Lam Trạm?!!!!"

Ngụy Vô Tiện tìm khắp ngóc ngách trong động, nhưng không hề thấy Lam Vong Cơ, hắn gọi khàn cả giọng cũng không thấy y trả lời

_"Tiện Ca Ca...đừng khóc, khóc lên sẽ xấu lắm"

Hắn nghe Mặc Tần nói vậy liền sửng sốt, tay bất giác sờ lên mặt, cảm giác ươn ướt ấm nóng quanh quẩn trên đầu ngón tay

Hắn...khóc ư?

Hắn có gì đáng khóc chứ, không phải y chỉ biến mất một chút thôi sao. Nhưng rõ ràng hắn là người kêu y đứng sát vào hắn, vậy mà lại chạy đi bỏ mặt y ở đó

Trách ai? Trách hắn, biết vậy vừa nãy vác cả y theo, một chút cũng đừng tách nhau ra

Xoa xoa đầu Mặc Tần, cúi người nói với nó

"Ca ca không có khóc, đây là mồ hôi mắt đó, không phải khóc đâu á"

Mặc Tần nghe vậy liền tin luôn, gật đầu lia lịa. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ trong lòng "trẻ con thật dễ lừa, nếu Lam Trạm mà dễ lừa như vậy thì...."

Khoan đã, động tác xoa đầu của Ngụy Vô Tiện chợt ngừng, từ lúc Lam Vong Cơ mất tích tới giờ hắn không hề bình tĩnh ngẫm nghĩ hay cảm nhận gì cả, chỉ có điên cuồng tìm kiếm, bây giờ không gian tĩnh lặng không có tiếng gọi, không có gấp gáp hắn mới nhận thấy được hơi thở dồn dập của Lam Vong Cơ vẫn hiển hiện quanh đây

Vậy là y không có bị bắt đi đâu cả, chỉ ở đâu đó quanh đây, hoặc là ở một không gian khác. Nhưng tạo sao lại chỉ có y bị tách ra? Sao không bắt Tần Mặc hay hắn trước, thực ra thì cũng đơn giản lắm, Ngụy Vô Tiện từ lúc bước chân vào khu rừng dây leo này chưa từng đụng tới quỷ linh nào, chỉ có một mình Lam Vong Cơ thực chiến, lúc nãy hắn còn tự nhận hắn yếu, chắc chắn là cái tên nào đó đang muốn xử lý y trước. Cơ mà với thực lực của Lam Vong Cơ, làm sao có thể không nhận biết cũng không thể trốn thoát ra ra được nhỉ?

Ngụy Vô Tiện không nghĩ nhiều nữa, hắn cũng không phải người kiên nhẫn nghiêm cứu địa hình, trực tiếp cầm mấy hòn đá nhỏ dưới chân, ném về tứ phía, mà trăm phía cũng đúng, hòng tìm ra cửa trận. Cũng may, số hắn cũng tốt, ném đến lần thứ 3 đã trúng, Ngụy Vô Tiện đến giờ cũng không triệu tập một tà linh nào, đến lúc thấy được cửa trận cũng chỉ dùng đá ném đến nát, vỡ đến khi đủ hắn nhảy vào, hắn cũng không nói không rằng chui vào trong trận pháp.

Vừa thấy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện liền lao xuống ôm lấy y, một lúc sau mới buông ra, từ từ tỉ mỉ kiểm tra xem y có bị thương chỗ nào không, kiểm tra rồi cũng không yên tâm lắm, lại hỏi

"Lam Trạm, ngươi có bị thương chỗ nào không? Nội tạng có hư hỏng gì không? Sao ngươi lại ngồi im ở đây không nhúc nhích vậy chứ? Ngươi đã gặp phải...ơ"

Hắn bây giờ chú ý tới, ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm, đen đến không thể đen hơn, gắt gao nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Ngụy Vô Tiện do dự một hồi, rồi vẫy vẫy tay trước mặt y

"La..Lam..Trạm, ngươi...ánh mắt ngươi là sao vậy? đáng sợ quá đi"

Chợt Lam Vong Cơ nắm chặt lấy cổ tay hắn, dường như hạ quyết tâm muốn làm một việc gì đó, nhưng chưa kịp động thêm gì thì lại "bụp"

_"ui da"

Mặc Tần ở ngoài với mấy bộ xương thực sự rất sợ, nên không cần biết trong đó có gì, trực tiếp nhảy vào với Ngụy Vô Tiện. Nó không đề phòng bị rơi xuống, ăn đau xoa xoa cái đầu nhỏ. Nhìn hai vị ca ca đang ngồi chồng lên nhau ở bên kia, không biết nó suy nghĩ tới cái gì, cứ chăm chú nhìn mãi hai người

Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt kì quái của nó, lại quay về nhìn Lam Vong Cơ đang trừng mắt với hắn. Cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, hốt hoảng ngồi dậy cách xa Lam Vong Cơ, chạy đến trốn sau lưng Mặc Tần, trốn là trốn vậy thôi chứ thân hình đứa nhỏ 5 tuổi làm sao che chắn được một nam nhân 20 tuổi chứ

Lam Vong Cơ thấy hắn sợ hãi, chính mình cũng sợ theo, sợ hắn ghét y, sợ hắn trốn tránh không muốn gặp y nữa nên ánh mắt cũng chuyển qua toàn là ôn nhu, định rảo bước tới chỗ hắn

"Ngươ...ngươi đừng qua đây"

Người kia lắp bắp nói, nhưng nghe giọng không giống sợ hãi cho lắm, mà Ngụy Vô Tiện cũng không phải là sợ y, hắn là sợ trẻ nhỏ hiểu lầm, sau này lại có suy nghĩ sai trái đó mà, bất quá, Lam Vong Cơ ấy à...y không hiểu

_"Hahahahahahaha...vị tiên quân này, nhìn ngươi đoan chính như vậy, chắc hẳn linh lực không tồi ha, chỉ đáng tiếc..shhh chậc chậc, đường tình duyên của ngươi không tốt rồi, người ta sợ ngươi chưa kìa"

Một nam tử vận một thân hồng y rực lửa, thân hình mảnh mai, mắt phượng  khẽ hếch, dung mạo cũng không phải dạng thường. Nhìn y lắc đầu với vẻ mặt ngao ngán, tiếc nuối

Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu một từ nào từ cái tên vừa xuất hiện kia, chỉ nhận thấy gã mặc y phục không chỉnh tề, vừa mỏng vừa lộ liễu, so với hắn chỉ có hơn chứ không có kém. Đối với Ngụy Vô Tiện thì chẳng sao nhưng với Lam Vong Cơ thì khác, tóm lại hắn không cần biết y có cảm nhận thế nào, chỉ là nghĩ tới y để ý một người như vậy thì liền thấy khó chịu, thế là hắn chạy qua, hai tay bịt lấy mắt y. Lam Vong Cơ cũng không phản kháng, để mặc hắn tùy ý

"Ngươi là ai?"

Ngụy Vô Tiện hỏi. Cái tên kia nhìn hành động của hắn xong cũng chỉ cười cười, trả lời một cách thản nhiên, lại còn tiện thể uốn éo vài cái

_"Ai da~ hỏi người ta tên tuổi cũng nên giới thiệu trước chứ ha"

Ngụy Vô Tiện không do dự đáp

"Họ Lam, tên thì vừa xấu vừa không có nghĩa, không muốn nói"

Lam Vong Cơ run một cái rất nhẹ, cũng không ngờ tới hắn lại lấy bừa họ để thay, lại còn lấy họ Lam thay vì họ Giang

_"Thôi vậy, ta tên Lạc Điền"

Ngụy Vô Tiện nhìn quanh một vòng, chỗ này với chỗ lúc nãy của hắn không khác nhưng lại có nhiều thi thể hơn, hắn nhìn tới sau lưng Lạc Điền, đâu đâu cũng toàn vong linh, mức độ oán hận lại không hề nhẹ, vẻ mặt căm phẫn đến cùng cực. Nhìn những cặp phu thê bám víu lấy vai Lạc Điền, Ngụy Vô Tiện dường như nhìn thấy cảnh đau đớn của cha mẹ hắn lúc bị giết, nhìn thấy cảnh hắn mòn mỏi chờ đợi song thân quay về, nhìn thấy từng đứa trẻ mất nhà mất cha mẹ... Giọng hắn trầm xuống thành một mức đôn lạnh người

"Những người này là ngươi giết?"

Lạc Điền cũng không e dè sợ hãi, vẫn một bộ mặt thản nhiên trả lời: "Đúng vậy"

"Tại sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi

_"Ta cũng không biết, có lẽ là vì vui đi"

"Chỉ vì vui mà ngươi giết hại cha mẹ của những đứa nhỏ? vì vui mà ngươi để chúng mòn mỏi chờ đợi? vì vui mà ngươi hại chúng phải ngồi đất nằm đường, làm ăn mày chịu gió chịu rét?"

Lam Vong Cơ nhận thấy giọng Ngụy Vô Tiện có phần khang khác, y thực ra không hay nghe người ta bàn tán, cũng chẳng hay để ý tới quá khứ của ai, chỉ lờ mờ biết được hắn hồi nhỏ phải lưu lạc đầu đường, song thân biệt tích, y cũng biết hắn đang hoài niệm chuyện cũ, sợ hắn lại mất kiểm soát, y gọi hắn một tiếng trấn an

-"Ngụy Anh"

Nhưng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn chẳng để lời y lọt qua tai, vẫn cố hỏi

"Chỉ vì như vậy?!?!"

_"Đúng, chỉ vì ta vui, ta thích cái cảm giác được nhìn cảm xúc của đứa nhỏ bị mất cha mẹ, ta muốn xem cảm xúc đau đớn của một đôi phu thê khi thấy con mình chịu khổ, vì nghèo mà ăn trộn ăn cướp, trở thành một người xấu, giết người cướp của"

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện tối sầm, lạnh lẽo đến buốt người, nhưng cái tên Lạc Điền kia không hề biết sống chết là thế nào, tiếp tục không để ý hắn mà nói

_"Tình yêu thương của một gia đình sao? Thật ghê tởm, còn không bằng mấy thứ cảm xúc đau đớn kia, đứng ở đây nhìn từng người từng người dằn vặt, khổ cực mà chết, thật thú vị biết bao nhiêu"

Ngụy Vô Tiện nhìn gã, ánh mắt khinh miệt những bộ xương kia, còn có cái thái độ biến thái hứng thú khi nhìn vào biểu cảm méo mó của những cái xác chết, hắn lúc đó chỉ muốn móc mắt lột da cái người kia thôi, nhưng hắn phải cố nhịn, vì những người khác

"Ngươi như thế nào có thể bắt họ"

Ánh mắt khinh bỉ kia chuyển qua Ngụy Vô Tiện

_"Một tên vô dụng như ngươi hỏi nhiều làm gì chứ"

Nghĩ nghĩ một lúc, Lạc Điền lại tiếp lời

_"Mà thôi, hai người các ngươi đều là nam nhân, chưa thể có con, đường nào cũng sẽ chết, nói một chút cũng như có người tán gẫu, cho đỡ chán vậy. Cái này thực ra cũng đơn giản, cứ đánh rồi lôi vào không gian khác, nếu đánh không lại...thì tạo ra một chút ảo ảnh, làm họ phân tâm, lúc đó thì đánh sẽ dễ dàng hơn. Như vị Tiên quân này" gã nháy mắt chuyển qua Lam Vong Cơ "suýt chút nữa là dụ dỗ được ngươi ở lại rồi, thế mà lại bị cái tên phế vật không có kim đan kia phá hoại, thật tiếc cho cái nhan sắc này a"

Không hề để ý mấy câu sau, Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục hỏi

"Cặp phu thê tu tiên ngươi bắt gần nhất cũng là dùng cách này?"

Lạc Điền: "Đúng vậy"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đã làm những chuyện này được bao lâu rồi?"

Lam Vong Cơ lại lần nữa cảm thấy Ngụy Vô Tiện có gì đó sai sai, không lẽ hắn đang nghi ngờ nguyên nhân phụ mẫu hắn mất có liên quan tới người tên Lạc Điền này?

-"Ngụy Anh!"

_"11 năm"

Lạc Điền trả lời, gã trả lời thật, chỉ có 12 năm trở lại đây, cũng có nghĩa là nó không liên quan tới phụ mẫu hắn. Lam Vong Cơ thở phào, nơi đây diện tích không lớn nhưng oán linh lại không ít, có thể so với Loạn Táng Cương, mà Ngụy Vô Tiện ra ngoài luôn mang theo Âm Hổ Phù, nếu còn tiếp nhận được thêm số oán linh này, kết cục khó mà lường được, cũng may không liên quan chứ để Ngụy Vô Tiện phát điên lên thì...

Chỉ là y đáng giá quá thấp mức độ chơi ngu của Lạc Điền

Từ trong khoảng không sau lưng Lạc Điền xuất hiện một cái hố đen lớn, gã thò tay vào lôi ra hai người. Vẫn là một cặp phu thê nhưng có vẻ quật cường hơn một chút, dù vậy bị lôi từ trong cái chỗ quái quỷ kia ra vẫn có chút choáng váng, ánh sáng gay gắt từ mấy ngọn đuốc trên tường chiếu rọi vào mắt, vẫn chưa không kịp nhìn rõ xung quanh thì

_"A Cha, A Nương!"

________
Metmoi quá up mọe đy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#madaotosu