Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Triều giơ tay nắm lấy tóc Ngụy Vô Tiện giật về sau khiến hắn ngẩng đẩu lên, mặt hắn nhăn lại, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm người kéo tóc mình

___"Ngụy Anh! Hôm nay ngươi muốn chết, ta sẽ miễn cưỡng làm người tốt tiễn ngươi một đoạn!!"

Nói xong tay gã kéo đầu Ngụy Vô Tiện về phía sau lấy đà rồi trực tiếp đẩy hắn ngã về phía trước, người hắn bị trói giờ lại bị đẩy, cơ thể không giữ nổi được thăng bằng mà rơi xuống.

Hắn chợt hoảng hốt, đôi mắt đen láy liếc đến người đang cười một cách thỏa mãn trên bờ vực kia, hắn không ngờ vậy mà Ôn Triều dám đẩy thật! Ngụy Vô Tiện như rơi vào một khoảng không vô tận, từ từ rơi xuống. Không biết vì tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh hay vì âm khí dưới vực, hắn càng rơi xuống sâu cành thấy lạnh, cái lạnh thấu xương từ từ bao bọc lấy cơ thể Ngụy Vô Tiện, ngấm dần vào từng tấc xương thịt.

Bỗng lưng Ngụy Vô Tiện đập vào một chỗ vừng cứng vừa không chắc chắn mà lung lay phát ra vài tiếng "kẽo kẹt", cảm giác đau đớn vì da hắn bị lạnh thấm vào mà tạm thời lúc vừa đập xuống không có cảm giác giờ lại ầm ầm kéo đến, bất ngờ bị đau, hắn ưỡn người lên cố hít lấy hít để vào vài ngụm khí lạnh.

Đau!! Rất đau!

Đau đến không thở nổi

Hắn cảm nhận như lục phủ ngũ tạng đều nát đến nơi rồi!

Từng đợt khí lạnh tràn vào phổi, càng hít càng khó chịu, nhưng không hít lại không thể thở. Ngụy Vô Tiện vừa thở gấp vừa cố ngồi dậy nhìn quanh.

Hắn....đang nằm trên một thân cây mọc ngang vách đá!. Nhìn qua cái cây khá to, nhưng có vẻ cái cây này đã chết từ lâu vì âm khí dày đặc và độ lạnh thấu xương kia.

Hắn tiếp tục rời mắt về hướng gốc cây đang cắm những chùm rễ khô gầy vào các khe đá nhỏ rồi lại nhìn cái nơi sâu đến nỗi nhìn xuống chỉ còn thấy một màu đen sâu thẳm và một chút sương mù kia. Hắn phải tìm cách trèo lên càng nhanh càng tốt, nếu còn ở đây, không chết vì rơi xuống vực cũng sẽ sớm chết lạnh như cái cây hắn đang đứng. Ngụy Vô Tiện cố bình ổn hơi thở lại, đi từng bước cẩn thận nhẹ nhàng từng bước đi ngược về hướng gốc cây để tìm cách cắt sợi dây đang trói tay hắn.

Ngụy Vô Tiện cọ cọ dây thừng trên tay vào một phiến đá bị vỡ tạo thành một mảnh nhô ra, nhìn qua có vẻ khá sắc, cọ một hồi cái dây kia cũng không có một chút dấu hiệu đứt. Thấy vậy hắn lại càng mất kiên nhẫn, không khí càng lúc càng lạnh, hắn gần như không thở. Sốt ruột cọ mạnh hơn, thấy sợi dây kia đứt một đoạn nhỏ liền vui vẻ cọ mạnh hơn. Bỗng hai tiếng "răn rắc" giòn tan vang lên dưới chân hắn

Cái cây .......gãy rồi!!!!

Dưới chân không còn chỗ đứng, Ngụy Vô Tiện cũng rơi xuống cùng thân cây kia. Theo độ nặng rơi xuống của hắn sợi dây lì lợm kia liền đứt bung ra, nhưng giờ đối với hắn đứt hay không không còn quan trọng nữa.

Bỗng trước mặt suất hiện từng kỉ niệm từng hồi ức của hắn hiện lên, Cha nương hắn rồi lại đến phu thê Giang Phong Miên, các sư đệ ở Vân Mộng cuối cùng là một người toàn thân sắc trắng, mạt ngạch tung bay với gió đêm hòa cùng ánh trăng mờ ảo, hắn giơ hai vò Thiên Tử Tiếu thơm mát nhìn y nghiêng cái đầu cười cười "Thiên Tử Tiếu, phân ngươi một vò, coi như chưa thấy ta được không?".

Tay Ngụy Vô Tiện run rẩy vô thức muốn chạm vào những người suất hiện trước mắt hắn nhưng tay lại chỉ lướt qua một khoảng không vô định. Hắn thầm nghĩ trong lòng
" thấy ảo giác gặp lại cố nhân là lúc sắp chết, đây chắc chắn là ông trời cũng muốn để ta chết theo mấy trăm người Giang Gia bị ta liên lụy kia"

Như chấp nhận được cái chết sắp tới, hắn thu tay về, từ từ khép hai mí mắt nặng trĩu lại, mặc đời an bài. Xung quanh hắn im lặng đến mức chỉ còn có thể nghe được tiếng tim hắn đập

.....Thình thịch!

Thình thịch!

Thình!..

-"Ngụy Anh!!"

Vừa nghe thấy tiếng gọi tên mình, tim Ngụy Vô Tiện liền đập lệch đi một nhịp. Vốn tưởng lần này chắc chắn không thể thoát chết, còn chết một cách cô đơn thế này... Nhưng vòng eo thon gọn của hắn lại được một sợi dây ấm áp mềm mại buộc lấy.

-"Ngụy Anh!!!"

-"Ngụy Anh! Tỉnh dậy, không được ngủ!"

Tiếng gọi có chút loạn pha thêm sự lo lắng tột độ càng lúc càng rõ ràng vang lên bên tai hắn. Hai mí mắt mệt mỏi run rẩy từng chút hé mở.... Một thân ảnh bạch y mờ mờ đang đến gần hắn....càng lúc.... càng gần...cho đến khi khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài tia lo lắng sợ hãi hiện rõ trước mắt.

"Lam Trạm?"

Hắn lại thầm nghĩ "ông trời đúng thật là trêu ngươi, sắp chết đến nơi rồi còn gặp ảo giác thấy người trước kia đối với hắn như lửa với nước tận 2 lần, đã vậy giờ còn thấy sắc mặt y trắng bệch sợ hãi, chắc chắn là hắn sắp chết mới thấy ảo giác như vậy!"

Nghĩ xong hắn lại mệt mỏi nhắn mắt lại...

.....Một vòng tay mang theo chút lạnh vì tốc độ rơi nhanh khác thường bao trọn lấy hắn, dù có chút lạnh nhưng ôm một chút lại đặc biệt ấm, hơi thở ấm nóng của người kia phả vào tai Ngụy Vô Tiện gọi nhẹ, khác hẳn với tiếng gọi tràn ngập sự lo lắng như vừa nãy.

-"Ngụy Anh, tỉnh lại, ta đến cùng ngươi"

Chắc chắn không phải ảo giác!

Rõ như vậy cơ mà!

Ngụy Vô Tiện không dám mở mắt ra, lòng hắn vẫn nơm nớp lo sợ tất cả lại chỉ là hắn tưởng tượng ra. Nhưng tay hắn lại lần nữa không tự chủ được mà vô thức giơ lên ôm lấy người kia, bàn tay run rẩy đặt lên một tấm lưng rộng lớn lại ấm áp. Dừng lại một chút.... Hắn....chạm được!.....chắc chắn thật sự không phải ảo giác

Đôi mắt đen láy đang nhắm chặt kia bỗng mở lớn, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn hắn đầy lo lắng, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn từ tốn vuốt ve lưng Ngụy Vô Tiện an ủi lấy cơ thể đang run rẩy từng đợt kia.

Lồng ngực hai người dán chặt vào nhau, từng tiếng tim của cả hai như hòa chung một nhịp. Mùi đàn hương thoang thoảng trong gió xông vài mũi hắn, vừa ngửi được liền cảm thấy an tâm, vùi đầu vào sâu hơn trong lòng ngực người kia hít lấy hít để mùi hương đó như thể hắn vừa được thở sau khi chìm xuống sâu trong lòng hồ lạnh giá.

Mọi thứ tưởng chừng như dừng lại tại giây phút đó, Ngụy Vô Tiện cảm thấy an tâm lạ thường, muốn khép đôi mắt mệt mỏi kia lại, dù sao cũng 2 đêm không ngủ vì mổ đan rồi. Hắn cũng là con người, sao có thể chịu được chứ?

Ngụy Vô Tiện tự nhủ chỉ một lát

Hắn chỉ cần chợt mắt một lát thôi, sau đó hắn nhất định...

Nhất định...

Cơ thể như bị một bàn tay đâm xuyên qua là cảm giác như thế nào?Linh hồn bị xé ra từng mảnh lại là cảm giác như thế nào? Tất cả những cực hình đó trong thoáng chốc Ngụy Vô Tiện đều được trải nghiệm đủ khiến hắn muốn ngủ cũng ngủ không được nữa. Cơ thể lẫn linh hồn như bị những bàn tay đen ngòm trồi lên từ cái hồ nước vừa đen vừa đỏ dưới mặt đất xé ra từng mảnh.

Lam Vong Cơ bây giờ cũng chịu đau không khác hắn là mấy nhưng đôi tay y vẫn kiên trì nhẹ nhàng ôm người kia mà vuốt ve sống lưng, cảm nhận người trong lòng hết nỗi đau này đến nỗi đau khác đều phải chịu không một phút được nghỉ ngơi. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện vì đau mà cào lên lưng y, y lại càng đau xót hơn như có hàng vạn đao kiếm cắm vào tim y.

Lam Vong Cơ lật người lại đảo hắn lên trên người y. Lúc này tốc độ rơi cũng chậm dần nhưng mỗi đau về thể xác về cả tinh thần và linh hồn càng lúc càng mạnh mẽ. Một dòng máu đỏ thẫm từ từ tràn ra khỏi khóe miệng Lam Vong Vơ như điểm thêm cho khuôn mặt vì đau mà trắng bệch kia một chút sắc đỏ tinh tế

Ngụy Vô Tiện gần như sắp ngất đi rồi lại chợt tỉnh vì nỗi đau không gì sánh bằng kia. Thất Khiếu gần như sắp tràn máu đến nơi. Hắn đột nhiên nghe thấy bên tai có ai đó dùng giọng khàn đặc vì đau nói vọng vài câu từ, nhưng hắn lại bị nỗi đau làm phân tâm, không nghe được Lam Vong Cơ nói gì

-".....Ngụy Anh...tâm ta....duyệt ngươi"

-"sẽ luôn bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi...đừng sợ, chắc chắn...sẽ không sao"


___________hoàn chương____________

Ngu viết ngược lắm

Nói nhanh gọn hơn là tôi thíu ngôn từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#madaotosu