Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Lam Gia bất ngờ suất hiện dịch bệnh, dù đã loại bỏ các loại thịt và chỉ ăn chay nhưng bệnh thì quả nhiên vẫn không thể tránh. Theo sự việc ấy toán người đi lấy Linh Chi Tuyết do Lam Hi Thần chuẩn bị đều đã nhiễm bệnh, giờ không còn quá nhiều người rảnh. Một số ít là các trưởng bối và tu sĩ, gộp lại cũng không đủ số lượng. Còn những người khác chỉ là môn sinh mới gia nhập chưa lâu hoặc tu sĩ ngoại tộc, linh lực không đủ và không có gì đảm bảo những người này sẽ không tiết lộ thông tin nội bộ

Linh Chi Tuyết chỉ xuất hiện ở đầu mùa tuyết, qua hai ngày nữa sẽ lại biến mất, mà trong thời gian ngắn như vậy làm sao những người nhiễm bệnh có thể khỏi cho được. Y không phải không nghĩ tới việc bản thân sẽ góp sức, chỉ là công việc của một Tông Chủ đại gia tộc quá bận rộn, hiện tại còn thêm cả vụ dịch bệnh, không hề có thời gian nghỉ ngơi thực sự

Tới gần giờ Hợi, Lam Hi Thần cũng vừa hay xong việc, y vừa suy nghĩ cách lấy thuốc vừa nghĩ cách giấu Ngụy Vô Tiện chuyện này nhưng đột nhiên ngoài cửa vang tới tiếng gọi

_"Tông chủ! Tông Chủ!! Không hay rồi!"

Một tu sĩ đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Lam Hi Thần vốn đang đau đầu vì dịch bệnh, giờ nghe tin xấu lại nghĩ đến có thêm người bệnh nữa, trong lòng càng bất lực nhiều hơn, nhưng vẫn cố hỏi lại

-"Có chuyện gì?"

_"Di Lăng...à không Ngụy Công Tử không còn ở trong phòng nữa, đã tìm ở Tàng Thư Các và nhiều nơi khác nhưng không tìm thấy, có lẽ đã lén rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ từ sớm"

-"Cái gì?!!!"

Lam Hi Thần tức tới suýt nữa đập nát án thư

Không biết bằng cách nào mà Ngụy Vô Tiện nghe được vấn đề dịch bệnh trong khi chỉ được phép đi tới Tàng Thư Các và Tĩnh Thất, rõ ràng bệnh dịch chỉ xuất hiện bên ngoài nội bộ, tu sĩ và môn sinh cũng không được phép hé một lời, vậy mà...

-"Gọi những tu sĩ và trưởng lão gần nhất tới đây!"

Điều quan trọng bây giờ là phải tìm được Ngụy Vô Tiện, nếu hắn về muộn một chút, mọi công sức coi như đổ sông đổ bể, Lam Vong Cơ cũng sẽ không thể cứu được nữa

Y biết Ngụy Vô Tiện sẽ không chạy trốn, dù không yêu thích hay tin tưởng gì hắn thì y cũng cảm nhận được Ngụy Vô Tiện thật lòng yêu thích đệ đệ y, không biết Lam Hi Thần lấy đâu ra tự tin để khẳng định điều đó nhưng qua những điều mà Ngụy Vô Tiện đã và sẽ dám làm cho Lam Vong Cơ, y biết chắc rằng đây không phải tình cảm bình thường, cũng không phải lừa dối lấy lợi

Nhưng giờ đây, thân thể hắc y nhân lảo đảo rõ dần trước mắt mọi người, hắn lết từng bước khập khiễng tới sơn môn, cho đến khi thật sự hiện lên rõ ràng thì liền ngã xuống

Lần nữa chìm vào tuyết trắng, giống như lúc hắn mới đến nơi này với Lam Vong Cơ trong lòng, nhưng ánh mắt của những người kia đã khác

Không một ai còn nhớ là nên làm gì và nên phản ứng thế nào, tất cả chôn chân tại chỗ trước cảnh tượng kia, chưa một ai ở đây nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện có thể vì Lam Vong Cơ mà làm tới nước này

Sau cùng Lam Hi Thần vẫn là người phản ứng nhanh nhất, y tiến tới cầm lấy tay hắn để bắt mạch

-"...!"

Cái này..! mạch tượng của hắn rất yếu! gần như không còn xuất hiện

Sau đó lại Lam Hi Thần lại vén phần tay áo rộng mỏng đen tuyền kia xuống

Vậy mà...bên trong chi chít toàn vết bầm, còn loáng thoáng thấy được vết tích của xương khi bị lệch

Thân thể của hắn đã như vậy rồi, làm sao hắn còn có thể??

Làm sao còn có thể cõng Lam Vong Cơ đi từ Di Lăng tới đây?

Làm sao có thể lặn lội đi tìm dược dẫn về chứ?

Lại lần nữa Lam Hi Thần không thể hiểu được thứ gọi là yêu

Thật sự có thể làm tới vậy sao?

Ngụy Vô Tiện một thân lạnh cóng, không ngừng run lên từng đợt, nhưng vòng tay hắn vẫn cố gắng bảo vệ cây nấm nhỏ trong lòng, lầm bầm gọi tên Lam Vong Cơ, giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm

________

_Sáng hôm đó

Trên con đường đá trải dài, Ngụy Vô Tiện thẫn thờ bước đi như thường ngày

Vẫn là trình tự như vậy, chỉ được phép đi tới rồi về, nhưng kì lạ là Ngụy Vô Tiện không còn thấy khó chịu hay lén chạy ra ngoài như lúc tới đây cầu học nữa, tất cả đều đâu vào đó, hắn không có một chút biểu hiện nào là ham chơi hư hỏng như trước, không còn khiến ai tức giận vì hành động của hắn

Nhưng mà đổi lại, thiếu niên hay cười khi ấy không còn nữa, hắn dường như hóa thành một con rối không có hồn

Ngụy Vô Tiện đứng trước cửa lớn Tàng Thư Các, thở dài một hơi rồi đẩy vào, nhưng hôm nay nơi này lại có chút...bừa bộn, các môn sinh hay tu sĩ Lam gia chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này, vậy....

"Cạch"

Giá treo bút đặt gọn gàng trên án thư ngã xuống, va chạm với bàn tạo ra tiếng động

Ngụy Vô Tiện vừa nhìn qua đã thấy một cục bông trắng trắng đang gặm lấy một tờ giấy tuyên thành mới, chân không ngừng đạp loạn ra sau, cái giá kia cũng là nó đạp ngã

Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có thỏ sao?

Con thỏ kia đang an nhàn gặm giấy, chưa hiểu chuyện gì đã bị Ngụy Vô Tiện nhấc lên, giơ tới trước mặt hắn, nó im được một lúc mới nhận ra vấn đề, chân lại bắt đầu đạp, hòng thoát khỏi tay người trước mặt, nhưng sức thỏ khác sức người, đạp mãi không thoát rồi cũng mệt, thế là không động nữa, để Ngụy Vô Tiện tùy ý nhìn tới nhìn lui

Ngụy Vô Tiện nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy con này quen quen, trên cổ còn được buộc một sợi dây màu đỏ, chất liệu khác hẳn với vải ở Cô Tô, nó giống như là vải của...Vân Mộng?

Chợt một đoạn kí ức chạy qua đầu hắn
___

"Lam Trạm, Lam Trạm!!"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt ngước lên, nhìn hắn không một chút lễ nghi ngồi trên bệ cửa sổ, còn cố giấu giấu diếm diếm thứ gì đó sau lưng

"Ta có thứ này muốn tặng cho ngươi, có cao hứng không? Có tò mò chút nào không?"

Hắn thật sự là muốn nhìn thêm vài loại cảm xúc khác trên mặt Lam Vong Cơ nên mới bày ra nhiều trò như vậy, kì thật chính hắn cũng không biết vì sao lại có ý muốn như thế, nhưng mỗi lần thấy thiếu niên bạch y nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi chép sách là lại nổi lên dã tâm muốn trêu chọc

Cơ mà lần này mặc dù Lam Vong Cơ không từ chối thẳng thừng nhưng y lại chỉ ngẩn người một chút, không đáp cũng không thể hiện cảm xúc gì

"Ê, ta nói này, là ta muốn tặng ngươi đồ vật, ngươi cũng nên cảm kích hay tò mò ta muốn tặng thứ gì chứ, ai lại vô biểu tình nhìn chằm chằm người ta như ngươi chứ!"

Nói xong còn lầm bầm nhỏ, vừa đủ để y nghe được

"Đúng là tiểu cũ kỹ mặt liệt"

Ờm thì hắn thừa nhận, đây là cố ý nhưng cũng không quá đáng lắm đâu phải không? Thế mà cái người kia lại tỏ vẻ có chút tức giận, ném lại cho hắn một câu rồi quay lại chép sách tiếp

-"Không hứng thú"

"..."

Ngụy Vô Tiện nghĩ đi nghĩ lại cũng không có nghĩ ra, Lam Vong Cơ luôn trầm ổn dạo này hay mất tập trung, cứ nghĩ đi đâu mãi, hắn thấy vậy cũng buồn bực, hắn muốn trêu chọc y là thật nhưng mà vô duyên vô cớ lại ngơ ra như thế, quả là khiến người khác có cảm giác bị lơ đi thật nha

Lam Vong Cơ vẫn đang yên tĩnh chép sách, bỗng thấy vạt áo hơi nặng một chút, nhìn xuống liền thấy một con thỏ đang gặm gặm tay áo của y, trên cổ buộc một sợi dây đỏ, đôi mắt đỏ hồng cứ chớp chớp, còn nghiêng đầu nhìn y tới chăm chú, bên cạnh còn có một con nữa, nhưng nó yên tĩnh hơn, chỉ nằm im không để ý thế sự

-"..."

-"Ngụy Anh"

Ngụy Vô Tiện chờ mãi mới thấy Lam Vong Cơ gọi hắn, hớn hở đáp lời

"Có! Ta đây"

-"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi động vật"

Quả nhiên là câu trả lời này! Hắn vẫy vẫy tay, thản nhiên nói

"Ta biết ta biết, thế nên ta mới muốn tặng ngươi, xem ngươi có trân trọng chúng nó không. Nếu ngươi thật sự không muốn, vậy thì..."

-"Vậy thì thế nào?"

"Ta chỉ đành nướng lên ăn, hóa kiếp cho chúng nó vậy"

Nói rồi hắn nhảy xuống, định bắt lấy hai con thỏ kia. Thấy vậy, Lam Vong Cơ bất giác nắm lấy cổ tay hắn, bảo vệ chúng nó

-"Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể sát sinh"

Ngụy Vô Tiện ngả ngớn, nhún vai đáp

"Ta cũng đâu có nói sẽ nướng ở đây đâu, ta có thể mang ra khỏi địa phận Vân Thâm Bất Tri Xứ để nướng mà, vậy cũng không tính là phạm quy đúng không?"

Lam Vong Cơ kìm nén hít sâu một hơi

-"Không được ăn"

"Tại sao? Không phải là ngươi không cần à? Sao ta lại không thể ăn?"

-"...Ta nuôi!"

Thế là xong, Lam Nhị Công Tử đã mắc bẫy, Ngụy Vô Tiện sau đó cười một trận, nhảy lên lại bệ cửa sổ, lúc chuẩn bị đi còn quay đầu lại nói

"Vậy phiền Lam Nhị Công Tử chăm sóc chúng nó nha"

___

Thà chi Ngụy Vô Tiện lại thấy quen như vậy, thì ra đây là con thỏ hắn tặng cho Lam Vong Cơ, không ngờ thế mà y nuối thật, nhưng không phải có hai con sao? Ở đây chỉ có một con, vậy một con đâu mất rồi?

Hắn nhìn quanh một lượt, quả nhiên bên dưới án thư có một con thỏ đang yên tĩnh nằm thật. Hắn ôm con kia lên, vuốt vuốt bộ lông trắng mềm mại sạch sẽ đến lạ đó, trong lòng âm thầm tưởng tượng thiếu niên Lam Vong Cơ trên tay ôm lấy hai con thỏ, xin thúc phụ hoặc huynh trưởng của y lưu lại chúng

Rõ ràng lúc đó nhìn y cực kì miễn cưỡng, ai ngờ lại yêu thích tới vậy, đúng là khẩu thị tâm phi

Nếu bây giờ Lam Vong Cơ mà đứng bên cạnh hắn, khẳng định đã bị hắn chọc tới không nói nên lời, trốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng lời này đến bao giờ mới lại nói được với y? Lỡ như cả đời của hắn trôi đi rồi mà Lam Vong Cơ vẫn không tỉnh lại, vậy hắn sẽ phải sống như thế nào? Hắn còn có thể trêu chọc ai nữa đây?

Ngụy Vô Tiện vô thức nhặt lên quyển sách bên cạnh chỗ khi nãy con thỏ nằm, đến khi nhận ra đã thấy bốn chữ rõ rằng đập vào mắt

_SINH TƯ TRÙNG TẬP

Cái này là...tập viết về loại cổ trùng đó sao? Nếu vậy thì cũng tiện, hắn nên đọc lấy một ít để biết tránh những thứ không nên

Vậy là Ngụy Vô Tiện liền mở ra, ngồi xuống cạnh án thư, đặt hai con thỏ trong vòng tay mà vuốt, chăm chú đọc

Cố tình hắn lại biết được thứ thuốc dẫn mang tên Linh Chi Tuyết kia chỉ tồn tại trong ba tuần vào đầu mùa tuyết, tính đến giờ là chỉ còn hai ngày nữa thôi, vậy mà Lam Hi Thần vẫn chưa phái người đi tìm sao?

Ngụy Vô Tiện tự nhủ rằng có lẽ chưa đến thời cơ, sau đó liền chuyên tâm quay lại đọc tiếp

Sau nửa khắc, Ngụy Vô Tiện càng lúc càng bất an, không còn tâm trạng đọc thêm nữa nên đành quay về

Khi đi tới ngã rẽ, Ngụy Vô Tiện do dự một chút, cuối cùng quyết định tới Hàn Thất hỏi thử tình hình hiện tại, thế mà Ngụy Vô Tiện lại lần nữa biết được thêm một điều

Vân Thâm Bất Tri Xứ có dịch bệnh, không còn một ai đáng tin tưởng và có khả năng đi lấy nữa, hai con thỏ trên tay hắn rơi bụp xuống

Ngụy Vô Tiện chạy vội đi, hắn quay về Tĩnh Thất, cầm lấy ngọc lệnh thông hành trong tủ, né các nơi có tu sĩ tuần tra để lặng lẽ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn triệu tới một luồn tà khí, bước vào rồi hướng về ngọn núi Lam Hi Thần nói mà tới, dồn hết sức bình sinh không nghỉ một phút nào

Cuối cùng khi quay về tới cửa, liền trùng hợp thấy Lam Hi Thần và những người khác trong tộc đang chuẩn bị rời khỏi, hắn mệt mỏi bước tới, cầu mong sẽ có người đưa hắn về lại Tĩnh Thất nhanh nhất có thể, vì Ngụy Vô Tiện đã rời đi quá lâu, sợ rằng về muộn một chút nữa sẽ không còn kịp

Bất quá tầm mắt Ngụy Vô Tiện cứ tối dần, sau đó hắn lờ mờ thấy một thân bạch y đứng xa xa, muốn bước tới nhưng rồi lại đứng im, lắc đầu nhìn hắn

Ngụy Vô Tiện cố gọi tên y, muốn y tới gần một chút, một chút nữa thôi, hắn muốn nhìn thấy y, nhưng hắn lại chỉ có thể thủ thỉ từng tiếng nhỏ nhỏ, không thể chạm tới đối phương

Người kia cứ vậy quay đi, bước xa dần rồi xa hơn nữa, khuất khỏi tầm mắt hắn

Ngụy Vô Tiện cũng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó, không còn sức gọi thêm từ nào nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#madaotosu