Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình dáng bạnh y lắc đầu rồi rời đi cứ lặp lại không ngừng, chưa một giây phút nào cho hắn thả lỏng. Dù có đứng xa bao nhiêu, vẻ thất vọng trong ánh mắt người nọ cũng có thể bao trùm tâm can Ngụy Vô Tiện

Ngụy Vô Tiện không hy vọng y sẽ vì mình mà đồng ý cho hắn mạo hiểm rồi đứng xa xa tán thưởng, thứ duy nhất hắn cần là y đừng quay đi,vĩnh viễn đừng quay lưng lại với hắn. Mỗi lần hai người từ biệt cho đến khi gặp lại, mỗi người lại thêm một thảm, chưa từng có kết cục tốt

Hắn không ngại gian khó, chỉ sợ không thể gặp lại người

Một lần từ biệt, khi nào sẽ lại tái kiến?

Hình ảnh càng lúc càng mờ, nhòe dần theo từng lần lặp

Sau cùng, đã xuất hiện một đoạn hình ảnh rõ ràng. Như hắn mong muốn, y cuối cùng cũng bước tới, ôm hắn thật chặt, một chút kẽ hở cũng không muốn lưu lại, chỉ là thật đáng tiếc, y lại không có vui

Rõ ràng là không nhìn thấy mặt nhưng Ngụy Vô Tiện lại biết rằng y đang rất đau khổ, theo từng giây từng phút trôi đi, nét đau đớn kia lại càng hiện rõ hơn

Ngụy Vô Tiện hiểu tất cả, hiểu tình trạng của y giờ đã trở thành cái dạng gì, hắn không nỡ nhìn, cũng biết được y chính là không muốn hắn nhìn nên mới cố ý ôm chặt như vậy

Nhưng mà đến khi cảm nhận máu cứ từ người y chảy xuống rồi lan ra, đến cả phần tuyết trắng dưới chỗ y quỳ xuống cũng chuyển màu, hắn một khắc cũng không thể nhịn thêm, ôm lấy vai y khóc một trận

Ngụy Vô Tiện tự biết chính mình ích kỉ, rõ ràng biết được thế này sẽ mang tới cho y hậu quả không tốt, chờ thêm vài ngày nữa có lẽ sẽ không còn như vậy nữa, nhưng hắn không chờ được, mỗi lần nhìn thấy y, hắn lại cầm lòng không đậu mà muốn tiến tới giữ y lại, khóa chặt bên cạnh mình

Lam Vong Cơ không phải vì không muốn trải lại cơn đau một kiếm xuyên tâm, lời thề phản phệ mà từ chối hắn, y chỉ là biết được Ngụy Vô Tiện sẽ vì những tổn thương trên người y mà đau lòng, thứ y muốn thấy là hắn cười với y, cười tới vô tư, chứ không phải người này sẽ ôm y mà đau lòng khóc lớn lên như vậy

Có lẽ là người thì ai cũng phải đau lòng, và khóc là cách để giải tỏa một phần nhỏ muộn phiền trong lòng, Lam Vong Cơ không phải muốn hắn phải nhẫn nhịn để cười cho y xem, chỉ là y cảm thấy hắn xứng đáng có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không nên biết thêm tới thương tâm và thống khổ, vì hắn đã trải qua chia ly với người thân nhiều rồi

Tàn hồn sức kiệt

Người đi người đợi

Mong một ngày lại gặp trên cầu độc mộc, cùng nhau bước khỏi bóng tối, một đời nhập hồng trần

Nhất Sinh Nhất Thế, Bình Yên Bên Người
___

-"Ta sẽ cố gắng chế ra dược dẫn nhanh nhất có thể, nhưng đệ phải nhớ kĩ điều này"

Lam Hi Thần trịnh trọng nói, trên mặt hiện rõ sự nghiêm túc

Sáng nay khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, nhìn qua bên cạnh vẫn thấy Lam Vong Cơ bình an nằm đó, trái tim luôn treo cao được hạ xuống, hắn ôm lấy cơ thể "trống rỗng" của Lam Vong Cơ, lẩm bẩm cảm tạ trời đất. Người không tin vào thiên mệnh, không tin quy luật nào mà cũng có một ngày phải thành tâm cảm tạ thiên địa, cũng từng trách móc, than vãn về cuộc đời của hắn

Lam Vong Cơ_chính là ngôi nhà thứ 3 của hắn, Cha nương đều không còn, Liên Hoa Ổ lại không thể quay về.

Ngụy Vô Tiện thẫn thờ nhìn góc nghiêng của Lam Vong Cơ, trong đầu toàn là một mảng trống rỗng. Giờ hắn không cần phải làm gì cả, cả ngày ngủ yên trong phòng cũng không ai tới làm phiền, đúng hơn là không ai dám trừ Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, vậy nên Ngụy Vô Tiện liền nhắm mắt, an ổn trốn vào trong chăn mà ngủ thêm một giấc

Đến khi ngủ không nổi nữa, Ngụy Vô Tiện mất đi lớp phòng vệ mỏng manh cuối cùng, đành phải ngồi dậy, sửa soạn một chút rồi rời khỏi Tĩnh Thất

Sau đó Lam Hi Thần nói rằng Ngụy Vô Tiện đã ngủ say liên tiếp năm ngày, y sư đều nói cơ thể không có gì đáng ngại, dù có chịu nhiều tổn thương về thể xác, cũng không thể ngất lâu như vậy được

Chỉ có Ngụy Vô Tiện biết, đây là mong muốn của hắn, ý thức không hề hy vọng sẽ quay về nên mới ngủ yên tới năm ngày

-"Đệ phải nhớ kĩ, những thứ khác đều có cơ hội lấy lại được, nhưng nếu đệ mất mạng, Vong Cơ và cả đệ đều sẽ vô pháp hồi sinh"

Đại khái là Ngụy Vô Tiện phải cố mà giữ lấy mạng của chính mình, tuyệt đối không thể ngó lơ, coi thường

-"Ngoài đệ có lẽ Vong Cơ không còn thích một ai nữa, vậy nên để đôi bên lưỡng tình tương duyệt, đệ là người duy nhất có khả năng, đệ muốn y sống thì đệ cũng phải còn mạng. Nếu đệ mất mạng trong lúc cứu Vong Cơ, thì khi đệ ấy tỉnh lại, vẫn còn thiết sống tiếp sao?"

Từng câu từng chữ đánh thẳng vào tâm lý hắn, Lam Hi Thần nói rất đúng, Ngụy Vô Tiện muốn cứu y, đầu tiên là phải cứu lấy bản thân trước

Đúng! Chính là như vậy

Lam Vong Cơ không muốn thấy hắn khóc, hắn cũng không muốn thấy y buồn, vậy chỉ cần hắn vui vẻ lên một chút, cả hai đều sẽ có lợi. Bất quá, hắn thế này còn có thể vui sao? Vì cái gì mà hỉ? Vì ai mà cười? Liệu người có nhìn thấy?

___

Rất nhanh, ngày đẫn dược được chế xong đã tới. Lam Hi Thần vội mang tới Tĩnh Thất cho Ngụy Vô Tiện

Cả hai không hẹn mà cùng vui mừng, hấp tấp không biết tiếp theo nên làm thế nào cho tốt. Ngụy Vô Tiện bước nhanh tới lấy hộp gỗ nhỏ trong ngăn gỗ nhỏ cạnh giường, mang tới cho Lam Hi Thần kiểm tra lại một lần

Khi xác định không còn vấn đề gì nữa, mới bắt đầu tiến hành nghi thức

Lam Hi Thần cắt hai hình người giấy, dùng chỉ đỏ buộc hai tay của hai người giấy lại với nhau, trích máu của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ấn vào phần đầu, thận trọng đặt dưới nệm

Tiếp đó y đưa cho Ngụy Vô Tiện một viên đan dược màu vàng nhạt

-"Đây là dược dẫn đã chế được"

Ngụy Vô Tiện nhận lấy viên đan kia, nâng niu giữ lại giữa các ngón tay

"Vậy...Lam Trạm, y không cần uống sao?"

-"Vong Cơ đương nhiên là cần, nhưng để uống trực tiếp sẽ không có tác dụng, lát nữa sẽ có cách khác"

"Không có tác dụng?"

Lam Hi Thần hít một hơi dài, trong lòng cũng cầu mong có thể suôn sẻ, nói cho hắn biết

-"Dược dẫn này sẽ khiến đệ nhìn thấy tâm ma của chính mình, đệ phải cố gắng thoát ra nhanh nhất có thể. Còn Vong Cơ, linh hồn đã rời thân, không thể chống lại tâm ma, nên dù có uống cũng vô dụng"

Ngụy Vô Tiện nghe xong có chút chần chừ, sợ bản thân sẽ không thể thoát ra được, hắn đã cố quên đi quá khứ chính mình, lơ đi những lời mời gọi từ vạn quỷ trong tâm, liệu văn sóc chống chọi nổi không? Cuối cùng, không còn sự lựa chọn nào khác, hắn đành nuốt xuống, viên đan tan dần trong cổ họng, lan ra tứ chi, hắn còn đang mong muốn mọi thứ sẽ thuận lợi thì chợt có một cơn đau nhói truyền từ đầu ngón tay tới cả cánh tay, hắn gần như tê liệt, không thể cử động, cơn đau kia cứ tăng dần, một chút cũng không giảm xuống. Trước mắt mờ dần, cả người như bị hàng trăm cánh tay kéo xuống, dìm hắn vào bóng tối vô tận

_"Ngụy Vô Tiện"

_"Ngụy Vô Tiện!"

_"Sao ngươi phải cố nhẫn nhục như vậy?"

_"Ngươi muốn quay về Giang Gia, không phải chỉ cần diệt hết các gia tộc phản đối là có thể tùy ý sao?"

_"Tại sao phải cố chịu đựng?"

_"Lam Vong Cơ chết là do ngươi không chịu quyết định"

_"Nếu muốn bọn ta sẽ giúp ngươi"

_"Đúng vậy, bọn ta sẽ giúp!"

_"Chúng ta cần máu"

_"Máu!"

_"Ngươi rõ ràng có cách mở phong ấn Âm Hổ Phù, chỉ cần hấp thụ thêm oán khí trong cái động của tên Lạc Điền kia, sẽ không có gia tộc nào địch lại được ngươi"

_"Bọn ta nguyện nghe lệnh ngươi"

_"Mau tới"

_"Tới giải thoát cho bọn ta, giải trừ phong ấn của Âm Hổ Phù"

_"Lam Gia không hề tin ngươi, không hề tin ngươi đâu!"

_"Họ chỉ lợi dụng ngươi để giúp Lam Vong Cơ sống lại, không hề tin ngươi!"

_"Chỉ có bọn ta! Chỉ có bọn ta thôi!!! cuộc đời của ngươi muốn hay không cũng phải gắn kết chặt chẽ với bọn ta, vậy nên đừng trốn tránh nữa"

_"Đối mặt với sự thật"

_"Ngươi là tà mà ngoại đạo, cùng với bọn ta giống nhau"

_"Ngươi vẫn còn cơ hội báo thù, tại sao lại không làm?"

_"Mau tới!"

_"Mau giúp bọn ta! Bọn ta cũng sẽ giúp ngươi báo thù!!"

Trước mắt Ngụy Vô Tiện là hang động trên Loạn Táng Cương, khung cảnh u tối lan tràn oán linh

Từng lời thì thầm khàn khàn vang vọng bên tai hắn, càng lúc càng kéo Ngụy Vô Tiện chìm sâu xuống huyết hồ đỏ rực, dù hắn có cố vùng vẫy thế nào cùng không thể thoát khỏi những cách tay đen ngòm, da đã bị phân hủy tới lộ cả đốt xương trắng, càng nghe những lời kia, Ngụy Vô Tiện càng hoảng loạn, cuối cùng buông thõng cánh tay đang giơ lên tìm đường thoát, yên tĩnh mặc cho cơ thể dần dần bị máu tanh bao phủ

-"Ngụy Anh!"

Một thân màu trắng mờ ảo, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt thuần túy, đối lập với những linh hồn căm phẫn kia, bất chấp từng đợt cào xé mà chạy tới, không ngừng gọi tên hắn, giúp hắn tỉnh táo

Y vọt tới huyết hồ, ôm lấy đầu của Ngụy Vô Tiện, ôm nhu vuốt nhẹ lên đầu hắn, chịu đựng sự tra tấn của ý thức mang đầy oán hận xung quanh. Kể cả Ngụy Vô Tiện cũng đối lập với y, chỉ cần chạm tới đều sẽ bị bài xích, chắc chắn là không hề thoải mái

"Ngươi!!__"

Ngụy Vô Tiện không hề biết người tới là ai, thần trí hắn mơ hồ, chỉ biết cố sức mà phản kháng, vung một chưởng thật mạnh vào lưng đối phương, liên tiếp

"Cút! Mau cút ra!!"

Hắn điên cuồng tấn công y, cắn vào vai Lam Vong Cơ, bạch y vận trên thân người kia cũng vì ôm lấy hắn mà hóa đỏ, y một chút cũng không chê bẩn, chỉ cố sức ôm chặt lấy người kia, từ tốn chịu đựng, hết xoa đầu lại vuốt lưng cho hắn

-"Ngụy Anh, ta là Lam Trạm, sẽ không có ai hại ngươi nữa, ta___!!!"

Một chưởng nữa lại rơi xuống vai y

-"Ta ở đây! Ngụy Anh, đừng sợ"

Không cần biết Ngụy Vô Tiện có nghe thấy hay không, có bao nhiêu cách khả thi y đều dùng cả, nhưng Ngụy Vô Tiện càng lúc lại càng hỗn loạn hơn, ra tay không chút thương tình

-"...."

-"Nơi vân thâm, tiếng cầm sắt vang vọng..."

Động tác trên tay Ngụy Vô Tiện chợt khựng lại, cả người cứng đờ

Trong hang động tối om, tiếng hát âm trầm ấm áp cứ vang lên, dịu dàng xoa dịu sự hỗn loạn trong tâm hắn

Ngồi dưới ánh trăng, nguyện không say không về

Gảy đàn vấn linh giải sầu

Cảm nhận nét dịu dàng của người

Tiếc rằng thời gian trôi quá vội

Nếu dùng cả đời đợi mong

Đổi lấy một lần người ngoái đầu nhìn lại

Tỉnh mộng, không muốn tất cả lại hóa hư vô...

Không gian lại trở về im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở của mình hắn

"Lam Trạm..."

-"Ừm, ta đây" Lam Vong Cơ từ tính trả lời, lần này rất rõ ràng, không còn mơ hồ như những lần hắn mơ thấy y

"Lam Trạm, Lam Trạm, thật sự là ngươi rồi"

"Ta thật sự rất nhớ ngươi, ta___"

Linh hồn Lam Vong Cơ sắp tới giới hạn, càng lúc càng mờ nhạt

Ngụy Vô Tiện trải qua nhiều lần như vậy, đương nhiên là biết được điểm này, hắn dùng hết phần sức lực còn lại đẩy y ra nhưng không có tác dụng

"Lam...Trạm, mau! Mau buông ta ra, buông ta ra đi"

"Cầu xin ngươi..."

"Cư tiếp tục như vậy, linh hồn của ngươi sẽ tan biến"

"Ta cần ngươi sống lại!" Cổ họng hắn nghẹn lại, phát ra tiếng nức nhở nhỏ nhỏ, cố gắng từng chút từng chút đẩy linh hồn người kia cách xa một chút_"Vậy nên...ta xin ngươi đấy, buông ta ra đi, Lam Trạm.."

Nhưng mặc hắn có cầu xin y thế nào, chỉ cần giữa hai người xuất hiện một chút khoảng cách y liền ôm chặt thêm một chút

-"Ngụy Anh"

-"Ta tin ngươi"

Y hôn nhẹ lên trán hắn, trấn an

Dù cả thế gian này quay lưng lại với hắn, y vẫn sẽ luôn tin tưởng, đồng hành bên hắn

Mười ngón tay lặng lẽ đan vào nhau, trán tựa vào trán

"Vậy ngươi phải cố sống lại cho ta, nếu không thật sự sẽ không còn ai nữa"

-"Ừm"

"Ngươi hứa đi, không thể nuốt lời"

-"Ta hứa"

-"Về thôi, Ngụy Anh"

-"Về nhà thôi"

___

Có cố cày đấy, nhưng không hiểu sao vẫn chậm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#madaotosu