Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Chương 15

Xưa giờ Ngụy Vô Tiện luôn không thích Lan Lăng Kim thị, vì tên Kim khổng tước cao ngạo kia mà hắn xếp toàn bộ trên dưới Kim gia vào hàng ngũ quỷ thúi rắm.

Hắn nói: "Kim Quang Thiện? Ông ta là cọng hành vỏ tỏi phương nào, kêu tới là ta phải tới sao? Vì sao ta phải đi, ta không đi!"

Môn sinh kia biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng, liền giải thích: "Ngụy công tử, lần này trong yến hội, Kim tông chủ lại đề cập với Trạch Vu Quân về lời đồn giữa ngài và Hàm Quang Quân."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thứ tin đồn vớ vẩn quá đáng này mà tới bây giờ vẫn còn nhắc tới sao?"

Môn sinh thầm nghĩ: Lời đồn có quá đáng tới đâu thì cũng đâu quá đáng bằng chuyện hai người vừa làm! Di Lăng lão tổ đích thân tự mình đút cơm cho Hàm Quang Quân, nếu để người khác nhìn thấy, không quá một canh giờ là tin này sẽ thành tiêu điểm hàng đầu cho mọi cuộc trà dư tửu lậu của Tiên môn cho xem. (Chúng ta gọi là No.1 hotsearch, Top 1 Trending đó!)

Môn sinh ngập ngừng: "Ông ấy làm thế là muốn cố ý làm khó Trạch Vu Quân, còn nói là... "

Môn sinh nói được một nửa thì có chút do dự nhìn qua Ngụy Vô Tiện. Cho dù Cô Tô Lam thị không được bàn thị phi sau lưng người khác, nhưng những lời đồn về Ngụy Vô Tiện thật sự quá đáng sợ, dù không có ý muốn nghe, thì ít nhiều cũng lọt được vào tai bọn họ, thế nên khi đối mặt với Ngụy Vô Tiện, cậu vẫn thấy có chút sợ hãi.

Sắc mặt Lam Vong Cơ lập tức trầm xuống: "Nói gì?"

Môn sinh cũng vì tông chủ nhà mình, cắn răng kể lại hết những gì Kim Quang Thiện đã nói: "Kim tông chủ nói, có lời đồn, Di Lăng lão tổ làm Lam lão tiên sinh bị thương, rồi đuổi Trạch Vu Quân đi, sau đó nâng đỡ Hàm Quang Quân thượng vị, nhưng thực chất là muốn bá chiếm Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tuy Trạch Vu Quân đã giải thích nhiều lần, nhưng Kim tông chủ vẫn kiên quyết muốn Hàm Quang Quân đưa ngài qua đó giải thích cho rõ ràng. Ông ấy còn nói...còn nói, nếu Cô Tô Lam thị không tự xử lý được thì tiên môn bách gia sẽ liên hợp lại, tấn công lên Vân Thâm Bất Tri Xứ, cứu Cô Tô Lam thị khỏi tay Di Lăng lão tổ."

"Cái gì?!" Ngụy Vô Tiện kinh hãi đến mức thiếu chút nữa là quăng chén cơm trong tay xuống luôn, nhưng nghĩ tới Lam Vong Cơ còn chưa ăn được mấy miếng, sẽ bị đói, nên vội vàng bảo vệ chén cơm đặt qua một bên, thốt lên: "Nói nhảm nhí gì thế?"

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, quả thật hắn đã làm Lam lão đầu tức đến đau tim, xem như là bị nội thương, Trạch Vu Quân cũng đúng thật là chân bôi mỡ, nhanh chóng chuồn ra ngoài, mà Lam Vong Cơ, mấy ngày nay bị hắn bắt nằm trong Tĩnh thất tĩnh dưỡng, coi như là bắt cóc làm con tin. Còn bản thân hắn ở đây thì bay nhảy khắp nơi, phạm vào không biết bao nhiêu gia quy của Lam thị nhưng không ai dám quản, cũng được coi là bá chiếm...

Ngụy Vô Tiện không thể không bội phục, thế mà cũng bịa ra được, mấy tin đồn nhảm mà đám tiên môn bách gia kia bịa ra cũng có đầu có đuôi, hợp tình hợp lý phết!

Môn sinh kia lại nói: "Kim tông chủ lại để Trạch Vu Quân yên tâm tu dưỡng tại Kim Lân Đài, không cần lo lắng những chuyện khác, mỗi ngày còn phái rất nhiều người của Lan Lăng Kim thị đến canh giữ ở bên ngoài, nói là để bảo vệ an toàn cho Trạch Vu Quân, nhưng thực chất là để giám sát."

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, lần này Lam Hi Thần không viết thư mà là trực tiếp cho người về thông báo, nói vậy sự tình quả thật rất nghiêm trọng. Tuy rằng hắn thật sự không muốn có bất kỳ giao thoa gì với gã Kim Quang Thiện kia, nhưng Lam Hi Thần là ca ca của Lam Vong Cơ, hắn không thể mặc kệ không lo, liền nói: "Được, vậy ta đến đó một chuyến."

"Không được." Bọn họ không ngờ người lên tiếng lại là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhìn y, có chút khó hiểu, hỏi: "Lam Trạm?"

Lần trước, Ngụy Vô Tiện có thể rời khỏi Kim Lân Đài mà không cần giao ra Âm Hổ Phù, đã thế còn cứu được một mạch của Ôn gia, là vì hắn tới quá bất ngờ, không ai nghĩ hắn sẽ đột ngột làm như vậy. Lần này Kim Quang Thiện nhất định sẽ có chuẩn bị, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ nhíu mày, nói: "Bọn họ không có ý tốt, ngươi không được đi."

Ngụy Vô Tiện hiểu, y đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn khẽ cười, nói: "Không sao đâu Lam Trạm, ta đi một lát là về, nếu thấy không ổn là ta chuồn ngay."

Ngày hôm đó hắn cũng như thế, khẽ mỉm cười, gật đầu với Lam Vong Cơ, xoay người rời khỏi tầm mắt của y. Lam Vong Cơ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tuy nhà hai người có chút xa, nhưng tóm lại sẽ có cơ hội gặp lại.

Nhưng không ngờ, một trận Cùng Kỳ đạo lại khiến bọn họ khó lòng tương ngộ. Sau khi biết Ngụy Vô Tiện không còn Kim Đan, Lam Vong Cơ vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Ngụy Vô Tiện cả người đẫm máu, dưới chân là mặt đất đỏ máu tanh nồng, liều mạng đứng thổi Trần Tình. Lam Vong Cơ thấy hắn thật gần, nhưng cũng thật xa, có cố gắng thế nào cũng không tới được chỗ hắn.

Cảm giác muốn cứu mà không cứu được kia làm ngưới ta vô cùng hoảng hốt. Dù Lam Vong Cơ thân ở nơi nào, mỗi lần bừng tỉnh khỏi mộng, y đều sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Tình hình hiện tại gợi lên cảm giác hãi hùng ấy trong lòng Lam Vong Cơ, y bất chấp lễ nghĩa, giữ chặt tay hắn lại, gằn từng tiếng: "Ngụy Anh, không được đi."

Hiếm khi thấy Lam Vong Cơ sốt ruột cuống quýt thành như vậy, điều này thật khiến trái tim Ngụy Vô Tiện có chút rung động, đồng thời cũng không nỡ thấy Lam Vong Cơ như vậy, vì thế vỗ lên tay y mấy cái, nói: "Lam Trạm, không sao đâu mà, chẳng phải còn có ngươi ở đây sao? Nếu bọn họ bắt nạt ta, ngươi lập tức dẫn ta chạy đi, Tị Trần nhanh như vậy, bọn họ không đuổi kịp đâu."

Hắn muốn an ủi Lam Vong Cơ, nên thậm chí còn dùng những lời đồn đãi vớ vẩn kia mà tự giễu: "Cùng lắm thì chúng ta về Loạn Táng Cương, nhưng tới lúc đó nhất định bọn họ sẽ đồn thành: Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ nửa đêm tư bôn. Ha ha ha! Hàm Quang Quân, có sợ hay không?"

Giọng điệu hắn nghe thật nhẹ nhàng, khiến Lam Vong Cơ thả lỏng hơn một chút, nhưng y vẫn trầm mặc không nói gì. Ngụy Vô Tiện lại khuyên: "Lam Trạm, Trạch Vu Quân vẫn còn bị kẹt ở Kim Lân Đài, nếu chúng ta không đi, sợ rằng huynh ấy khó lòng thoát được."

Bọn họ không phải là người chỉ biết lo cho bản thân, cho dù không muốn đi đến mức nào thì họ cũng không thể để người khác vì mình mà liên lụy chịu khổ. Vậy nên cuối cùng, Lam Vong Cơ vẫn gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Nhưng ngươi phải nghe lời ta."

Ngụy Vô Tiện cười: "Biết rồi, sẽ nghe lời mà. Nhưng mà ngươi không phải là đối thủ của mấy lão già lắm lời kia đâu, đến đó rồi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đợi một bên, nói chuyện thì giao cho ta, để ta đối phó với bọn họ."

Nói như thế thì ai nghe ai bây giờ. Nhưng chỉ cần Ngụy Vô Tiện vẫn nở nụ cười như thế, Lam Vong Cơ đều sẽ ngây ngốc, gật đầu chiều theo ý hắn.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*********************

Ở Kim Lân đài, tuy Lam Hi Thần bị tai mắt giám sát chặt chẽ mọi nơi, nhưng thật ra không bị bạc đãi gì cả. Thật ra với thực lực của y, thật sự muốn đi cũng không phải không thể, nhưng rõ ràng chuyện Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, y đã nghiêm cấm truyền ra ngoài, nếu không thì mấy ngày nay, Kim Quang Thiện sẽ không vịn cớ đó mà làm khó y. Nhưng thật ra cũng không ngoài dự liệu của y quá nhiều, nói trong Cô Tô Lam thị không có tai mắt của nhà khác mới là chuyện lạ. Chỉ là, muốn biết đó là ai, người đó muốn làm gì, thì phải thuận nước đẩy thuyền, án binh bất động quan sát tình hình mới được.

Kim Quang Thiện nâng chén rượu, kính y: "Lam tông chủ, cũng đã qua mấy ngày, không biết ngài suy nghĩ thế nào?"

Lam Hi Thần mỉm cười, nói: "Kim tông chủ, Ngụy công tử dù sao cũng chưa làm gì gây hại đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Cô Tô Lam thị luôn lấy lễ đãi khách, người tới đều là khách của Lam gia ta."

Kim Quang Thiện nói: "Lam tông chủ, ngài nói thế là không đúng rồi. Dùng lễ đãi khách là không sai, nhưng Di Lăng lão tổ là người có thể dùng lễ để đối đãi sao? Hắn đã làm ra những gì, thiết nghĩ không cần phải nhiều lời nhỉ. Cẩn thận một ngày nào đó hắn sẽ gây bất lợi với Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn nên giải quyết sớm thì tốt hơn."

Những người của thế gia khác liền phụ họa theo: "Phải đó, phải đó."

Lam Hi Thần không thể không thoái thác: "Nhưng thúc phụ vẫn còn đang bế quan, không thể quấy rầy, chuyện này phải cần thương lượng với thúc phụ mới được."

Kim Quang Thiện lại nói: "Lam tông chủ, ngài cũng là đang vì tiên môn mà trừ hại, Lam lão tiên sinh nhất định có thể thông cảm."

Người của các thế gia khác lại phụ họa theo: "Đúng đó, đúng đó."

Lam Hi Thần cố giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng thật sự muốn dùng thuật Cấm Ngôn dán mấy trăm cái miệng kia lại, nhưng y lại không thể.

Mỗi ngày Kim Quang Thiện đều tổ chức yến hội, giữ người của các thế gia tiên môn khác ở lại Kim Lân Đài, làm thế chẳng qua là muốn hùa nhau cùng gây áp lực cho Lam Hi Thần. Lão già gian tà này xảo quyệt vô cùng, biết Lam Hi Thần sẽ không đời nào để bách gia tấn công lên Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định sẽ kêu Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện lên đây. Mà Lam Vong Cơ cũng sẽ không đời nào để huynh trưởng bị vây ở Kim Lân Đài, y nhất định sẽ nghĩ cách trói Ngụy Vô Tiện giải lên đây.

Chỉ cần Ngụy Vô Tiện tới, gã nhất định sẽ đoạt được Âm Hổ Phù.

Kim Quang Thiện uống rượu, trong lòng đang nâng ly vì kế sách tuyệt diệu của mình thì có môn sinh của Lan Lăng Kim thị tới báo: "Tông chủ! Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ đã tới rồi ạ!"

Hay lắm! Cuối cùng cũng đã tới! Nếu không có nhiều người ở đây như vậy, Kim Quang Thiện đã giẫm chân lên bàn mà ha hả cười to rồi. Nhưng ở trước mặt người ngoài, dù sao cũng phải ra vẻ một chút, nhưng khi thấy hai người một trắng một đen song song bước vào, gã lại cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

Trói thì không có trói, hơn nữa, cả người Ngụy Vô Tiện còn sắp dính lên người Lam Vong Cơ luôn rồi! Kim Quang Thiện lập tức cảm thấy, lần này lời đồn có thể truyền xa đến thế, công lao của hai đương sự chắc chắn không ít, đến cả gã thấy cũng suýt tin là thật.

Sau khi hai người bước vào, thấy Lam Hi Thần bình an ngồi một bên, còn mỉm cười gật đầu với bọn họ, hai người liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, dừng giữa sảnh Đấu Nghiên thính, không ai nói với ai câu nào.

Lam Vong Cơ không thích nói chuyện, mà Ngụy Vô Tiện căn bản không muốn nói chuyện với Kim Quang Thiện, nên nhất thời cả sảnh đường của Đấu Nghiên thính lâm vào bầu không khí yên tĩnh lạ thường. Trong lúc căng thẳng thế kia, không biết là ai thốt lên một câu nghe cực kỳ chói tai: "Di Lăng lão tổ quả nhiên kiêu ngạo, gặp Kim tông chủ, không chào hỏi thì thôi, tới đứng cũng không ra hồn nữa!"

Bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới nhận ra mình đang dựa người vào Lam Vong Cơ. Xưa giờ Lam Vong Cơ luôn chú trọng hình tượng, hắn thế này đã khiến Lam Vong Cơ bị người ta chê cười rồi, bèn nói: "Tới gấp quá, Tị Trần lại bay quá nhanh, ta bị 'say kiếm'."

Điều này có nghĩa là hai người cùng ngự một kiếm tới đây...

Kim Quang Thiện không hề có hứng thú với quan hệ của hai người, nhưng có thể dùng lời đồn để làm giảm nhuệ khí của Ngụy Vô Tiện, hơn nữa còn có thể thuận tiện giẫm một cái lên Cô Tô Lam thị, tội gì lại không làm. Gã cất tiếng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, sao ngươi lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Ngụy Vô Tiện nhìn người ngồi trên đài cao kia, cảm thấy lão già Kim Quang Thiện này, giọng điệu thật kiêu ngạo, cũng biết làm bộ làm tịch thật đó. Không phải là Ngụy Vô Tiện thổi phồng, nhưng thật sự, hắn chưa từng thấy người nào nói kháy, nói lẩy giỏi hơn Ngu Tử Diên đâu, hắn đã sớm quen rồi. Gã Kim Quang Thiện này á, so với Ngu phu nhân thì chỉ đáng là tôm tép thôi.

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta tới nhận thân, không được sao."

Kim Quang Thiện là một gã háo sắc, nhưng cho tới giờ gã chỉ lăng nhăng bay bướm với nữ tử thôi, về phương diện đoạn tụ, gã chưa từng nhúng vào. Thấy Ngụy Vô Tiện thẳng thắn như thế, Kim Quang Thiện không khỏi nhớ tới những lời đồn kia. Gã vô cùng khiếp sợ, hỏi: "Vậy nên, ngươi mang đứa nhỏ đến Cô Tô Lam thị nhận thân?"

Ngụy Vô Tiện vốn muốn nói nhận thân là đi nhận Lam Khải Nhân làm cha, nhưng không ngờ Kim Quang Thiện lại nghĩ theo chiều hướng này. Tròng mắt hắn đảo một vòng, sao mình không tương kế tựu kế nhỉ?

Chẳng phải mấy người này thích nhất là nói hươu nói vượn sao? Được, hôm nay hắn sẽ cho bọn người đó biết, thế nào là nói hươu nói vượn thật sự. Hắn cất tiếng đáp: "Cũng gần giống như thế."

"Xoảng!" một tiếng, ly rượu của Kim Quang Thiện rơi xuống đất.

Đương nhiên là gã không tin, nói đúng hơn là gã không tin Ngụy Vô Tiện có thể nhịn được kiểu tin đồn mà gã cố ý tung ra để chọc giận hắn, khiến mâu thuẫn giữa hắn và tiên môn bách gia ngày càng xấu đi. Gã hoàn toàn không ngờ được Ngụy Vô Tiện lại trực tiếp thừa nhận trước mặt mọi người.

Nhưng rất nhanh gã đã lấy lại được tỉnh táo, nghĩ, tên Ngụy Vô Tiện này cũng giảo hoạt thật, không thể để hắn lừa, gã bình tĩnh nói: "Ngụy công tử nói đùa rồi, nam nhân sao có thể sinh con?"

Ngụy Vô Tiện trong lòng chậc một tiếng, là mấy người quá thiển cận, chỗ của hắn, nam nhân sinh con nhiều như sao trên trời. Hắn liền nói: "Ngài chưa từng sinh qua, sao biết là không sinh được?"

Lời này của hắn làm cho người ta không biết đáp lại thế nào, Kim Quang Thiện nhất thời không biết nói gì. Mục đích Ngụy Vô Tiện tới đây là để đưa Lam Hi Thần đi, liền nói tiếp: "Đây là chuyện nhà giữa ta với Cô Tô Lam thị, Kim tông chủ cũng không tiện hỏi nhiều, đúng không? Nếu không còn việc gì khác, chúng ta với Trạch Vu Quân về trước đây. Bé con còn nhỏ, để nó ở nhà một mình ta không yên tâm."

Biết hắn muốn chạy, sao Kim Quang Thiện có thể dễ dàng đồng ý. Gã đập bàn một cái, hét lên: "Ngụy Vô Tiện, đừng có đặt điều bịa chuyện! Một chính nhân quân tử như Hàm Quang Quân, sao có thể có quan hệ như thế với ngươi!!"

Lão già này đúng thật là khó chơi, nhưng Ngụy Vô Tiện ngẫm lại, cũng cảm thấy Lam Vong Cơ không thể như thế với hắn, câu này nói ra, đến bản thân hắn cũng không tin, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn cũng không phải đèn cạn dầu.

Thân là một Khôn Trạch tùy tiện, Giang Yếm Ly luôn lo hắn sẽ chịu thiệt thòi, nên tìm cho hắn vô số thoại bản chuyện xưa, nhắc nhở hắn, Càn Nguyên đều là sói hoang, dặn hắn phải luôn cẩn thận đề phòng. Dù Ngụy Vô Tiện không chủ động xem, nhưng dưới sự hun đúc của Giang Yếm Ly, cũng có nhìn qua một chút. Hắn liền tùy tiện chọn đại một truyện mình từng đọc, nói: "Đúng là Hàm Quang Quân không chủ động, là do ta say rượu rồi làm loạn với y."

Lại một tiếng "Xoảng!" nữa vang lên, mọi người về phía Trạch Vu Quân, tách trà trong tay y rơi xuống, làm đổ nước ra đầy mặt bàn.

Chưa có ai từng thấy Lam Hi Thần thất thố đến vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy có lỗi, quay qua cười với y một cái, tỏ ý xin lỗi.

Hồi cầu học, Lam Hi Thần đã biết Ngụy Vô Tiện nổi danh là to gan thích nghịch ngợm, nên dù có kinh ngạc thì cũng không kinh ngạc đến mức này. Điều khiến y sửng sốt chính là Lam Vong Cơ bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ chỉ đứng yên nhìn hắn đang quậy phá, nghe hắn nói bậy, không hề có ý ngăn cản, thậm chí mắt còn sáng lên, còn ánh một chút thẹn thùng cùng vui mừng không giấu được.

Lam Vong Cơ vui vẻ đến vậy khiến Lam Hi Thần cũng không phân biệt được lời Ngụy Vô Tiện nói là thật hay giả nữa!

Vẫn là Kim Quang Thiện lợi hại hơn. Không hổ là người lăn lộn lâu năm trong Tiên môn, lăn lộn tới được vị trí đứng đầu bách gia, sao gã dễ dàng bị vài lời của hắn đánh bại được, rất nhanh đã bị gã nhìn ra sơ hở. Gã nói: "Ngụy Vô Tiện! Muốn lừa gạt thì phải kiếm cái cớ nào hợp lý một chút. Bao nhiêu con mắt đều đã nhìn thấy đứa nhỏ kia rồi, ít nhất cũng phải hai ba tuổi, khi đó ngươi còn trong tiên môn, Hàm Quang Quân càng được chú ý hơn, nào có ai thấy các ngươi mang thai đâu!"

Ngụy Vô Tiện cũng không còn cách nào khác, hắn biết sẽ có người không tin, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hắn đành cố gắng bịa tiếp: "Khi đó đang trong Xạ Nhật chi chinh, ai nấy đều bận rộn vội vàng, các ngươi cũng không rảnh để ý tới ta, nên ta lén... "

"Rầm!!!" Lần này, tiếng động vô cùng lớn, vô cùng vang dội, trực tiếp cắt ngang lời của Ngụy Vô Tiện. Mọi người nhìn qua, là Giang tông chủ của Vân Mộng Giang thị vừa một chưởng đập nát cái bàn trước mặt mình.

Giang Trừng tái mặt, quát ầm lên: "Ngụy Vô Tiện! Thì ra! Thì ra khi đó, ngươi mỗi ngày đều lén lén lút lút, dù có không khỏe cũng một hai cự tuyệt chẩn trị, là vì ngươi lén có thai, lén sinh em bé sao?!!"

...... Ngụy Vô Tiện thật muốn ngửa mặt lên hỏi ông Trời, vì sao người nên tin lại không tin, người không nên tin thì lại cứ tin không chút nghi ngờ...

TBC

__________________

Editor: Tui trả lời giùm cho, đơn giản sóng não của Trừng không cùng tần số với chúng ta!

Ngụy Vô Tiện battle Kim Quang Thiện, hiệp 1, Giang Trừng lạc đạn out game. Thiệt, bà tác giả này, thích cho Trừng tấu hề vô cùng.

Bộ Cong Thẳng này kiểu, cuối mỗi chương là một trò vui!

Tác giả: Tiện à, cứ bịa tiếp đi, chớ đến khi ngươi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mới biết tự lấy đá đập vào chân mình là gì.

Giải thích chỗ này một chút, với Tiện O mà nói, Kim gia đúng thật là không đáng sợ. Ở trong thế giới Càn Khôn của hắn, tiên môn bách gia không có Ôn thị bạo ngược, không phải chịu áp bách nào. Kim Giang Lam Nhiếp bốn nhà thực lực tương đương, kiềm chế lẫn nhau, ai cũng sẽ không đắc tội với ai, cho dù phát sinh chút chuyện cũng là nể mặt nhau mà cho qua, cho nên trước mặt Kim Quang Thiện, lá gan của Tiện O rất lớn.

Editor: Nói cho đơn giản, Tiện O là nghé con không sợ cọp, không chân chính cảm nhận được các nhà đanh đấu đá sứt đầu mẻ trán dữ dội nhường nào, nên không hề sợ. Nhưng chung quy, dù là lão tổ hay Tiện O, bọn họ đều là Ngụy Vô Tiện, phẩm chất lẫn tính cách đều không khác nhau quá nhiều. Lão tổ Tiện bên kia, tuy là Di Lăng lão tổ thiện chiến nhạy cảm mang đầy thương tổn, nhưng vẫn không giấu được sự đáng yêu, nghịch ngợm của mình. Tiện O bên này, tuy ngọt ngào hoạt bát thích làm nũng, nhưng cũng có sự ngang tàng kiêu ngạo từ cốt tủy, không phải là kiểu người mặc cho người ta leo lên đầu lên cổ mình ngồi đâu!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top