Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Chương 17

Ngụy Vô Tiện đột nhiên đồng ý, Kim Quang Thiện cũng không rõ hắn định làm gì, nhưng dù sao cũng đã đạt được mục đích. Kim Quang Dao lập tức gọi người xếp thêm hai cái bàn ở chỗ ngồi của Cô Tô Lam thị, tươi cười mời hai người ngồi.

Yến hội được tiếp tục, như thể tất cả đều trở về bình thường như cũ, nhưng thực chất bên trong lại nổi sóng to gió lớn dữ dội hơn. Môn sinh, hộ vệ của Lan Lăng Kim thị, đều vô cùng chú ý đến nhất cử nhất động của Ngụy Vô Tiện. Mà Ngụy Vô Tiện lại giống như thật sự ở lại để thưởng thức yến hội, ngồi nghiêng ngả tại bàn của mình, còn chủ động hỏi xin rượu từ Kim Quang Dao.

Hắn là một người quen hưởng lạc, bây giờ được ăn miễn phí, ngu gì không ăn, hơn nữa đây còn là rượu của gã Kim lão đầu đáng ghét, đương nhiên hắn phải uống nhiều hơn một chút.

Mấy chén xuống bụng, Ngụy Vô Tiện càng thêm nhàn nhã, cái chân ngồi xếp bằng tê mỏi nãy giờ tùy tiện duỗi ra, vừa vặn đá phải Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh. Hắn quay mặt lại, phát hiện Lam Vong Cơ đang trừng mình, Ngụy Vô Tiện liền cười cười: "Là ta không cẩn thận, mong Hàm Quang Quân thứ lỗi."

Thấy Lam Vong Cơ không để ý tới mình, Ngụy Vô Tiện liền ngồi dậy, nhoài người qua phủi phủi quần áo cho y: "Ta uống hơi nhiều một chút, thật có lỗi."

Hắn cũng không biết mình đá vào chỗ nào, nên tùy tiện vỗ vỗ, phủi phủi một hồi, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngồi ngay ngắn lại."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta cũng đâu phải là người Lam gia các ngươi, ngồi đàng hoàng làm gì."

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đang ngồi ở vị trí của Cô Tô Lam thị."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Còn nói nữa, các ngươi đều mặc áo trắng, chỉ có mình ta là mặc áo đen, nhìn kỳ muốn chết, biết thế ta đã không thay quần áo, cũng mặc đồ màu trắng tới đây."

Hắn cảm thấy ra ngoài mặc gia bào Cô Tô Lam thị thì không được ổn cho lắm, nên trước khi xuất phát mới cố ý đổi về quần áo của mình, nhưng không hiểu sao tự dưng lại thấy không quen. Hắn uống thêm một chén, lại nói: "Tất cả là tại vải may áo của nhà ngươi quá tốt, làm cho ta bây giờ đổi về mặc đồ của mình lại thấy không quen."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói: "Uống ít một chút."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần, vừa rồi lãng phí nhiều nước miếng như vậy, bây giờ phải uống bù lại mới được." Sau đó hắn cười tủm tỉm, nói: "Hơn nữa ngươi đâu có uống, ta phải uống bù cho phần của ngươi, thế mới không bị lỗ."

Hai người đã sống cùng nhau trong Tĩnh thất không ít ngày, suốt thời gian đó, trái tim Lam Vong Cơ luôn trong tình trạng bay bay không muốn xuống. Còn Ngụy Vô Tiện ấy mà, xưa giờ là kiểu người mới cho chút màu là đã muốn mở ngay phường nhuộm, ở trước mặt Lam Vong Cơ càng ngày càng vô pháp vô thiên. Dù sao hắn cũng biết tỏng, Lam Vong Cơ tỏ ra lạnh nhạt, nói lời lạnh lùng cũng chỉ là giả bộ để dọa hắn thôi, căn bản sẽ không làm gì hắn cả, vậy nên giọng điệu nói chuyện với y của Ngụy Vô Tiện bất giác tùy hứng hơn bình thường.

Hai người như thế đã quen rồi, không cảm thấy có gì lạ, nhưng những môn sinh đi theo Lam Hi Thần tới đây từ sớm, kể cả bản thân Lam Hi Thần lại chưa từng thấy hình thức chung sống giữa hai người hiện giờ, chỉ đành trầm mặc ngồi yên một bên, đến hơi thở cũng trở nên căng thẳng.

Từ xưa tới giờ, chưa từng có ai dám nói chuyện với Hàm Quang Quân như vậy, nhưng Lam Vong Cơ cũng chẳng lộ ra một tia tức giận nào, chỉ nói: "Ta không có nói gì."

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Thì ngươi đứng cũng mệt mà, đừng khách khí, giao cho ta uống. "

Hắn thật sự là uống hết chén này đến chén khác, Lam Vong Cơ cũng không lên tiếng nữa. Các môn sinh nhìn một màn này, âm thầm rút ra một kết luận: Ngụy Vô Tiện này, căn bản là ỷ sủng sinh kiêu!

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không có chút tự giác, uống hết rượu trên bàn rồi thì bắt đầu thấy chán, hơn nữa đây là vị trí của Cô Tô Lam thị, chẳng ai nói với ai lời nào, hắn lại càng chán hơn.

Đột nhiên hắn đứng lên, hộ vệ bốn phía đại sảnh ai nấy đều căng thẳng nắm chặt vũ khí trong tay. Kim Quang Dao phản ứng rất nhanh, lập tức lại gần ân cần hỏi: "Ngụy công tử, ngươi muốn đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện rất thoải mái trả lời: "Ta ngồi lâu tê chân, muốn ra ngoài đi dạo một chút."

Kim Quang Dao nói: "Kim Lân Đài có nhiều đường phức tạp, không dễ đi, để môn sinh của chúng ta dẫn đường cho Ngụy công tử."

Trông chừng đúng là chặt thật đấy, hèn chi tới Lam Hi Thần cũng không về được. Ngụy Vô Tiện ngẫm một chút, nói: "Cũng được." Kim Quang Dao còn chưa kịp mở miệng gọi người, Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng: "Vậy kêu Kim Tử Hiên lại đây dẫn đường cho ta."

Ở bên kia, Kim Tử Hiên đang ngồi thư thả trên ghế của mình tại khu vực của Lan Lăng Kim thị, vốn thấy một màn nói bậy nói bạ giữa Ngụy Vô Tiện và cha mình thật ngu xuẩn nực cười, ngồi nghe đến buồn ngủ gật gù, vừa mới tỉnh táo lại được một chút thì tự dưng bị Ngụy Vô Tiện điểm danh, giọng điệu còn cao ngạo như vậy, y lập tức hỏi: "Sao ta phải đi dẫn đường cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Nè, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, lại từng là chiến hữu, lâu rồi không gặp, muốn tán gẫu với ngươi một chút, không được sao?"

Lời này của hắn thiệt muốn làm Kim Tử Hiên ói hết cả ra, nhưng vẫn kiềm không nôn ra tại đây là vì y vô cùng chú trọng bề ngoài của mình. Nhưng mà nghĩ đến Giang Yếm Ly vô cùng lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, vì để hỏi thăm một chút tình hình gần đây của Ngụy Vô Tiện để lấy lòng Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên đành đứng lên, miễn cưỡng đi dẫn đường cho hắn.

Lam Vong Cơ vẫn ngồi yên tại chỗ của mình, nhìn bóng lưng Ngụy Vô Tiện rời đi, đến khi khuất bóng sau cánh cửa, y mới lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục an tĩnh mà ngồi.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

Phòng mà Kim Quang Thiện an bài cho bọn họ hơi xa nhau một chút, nói cái gì mà trước khi thành thân phải giữ khoảng cách, tránh để người khác nói ra nói vào, Hàm Quang Quân là người nhã chính đoan phương, danh dự không thể vấy bẩn, vân vân và mây mây, nói tóm lại là không cho hai người ở chung với nhau.

Nhưng mà cũng chẳng hề gì, Ngụy Vô Tiện về phòng chưa tới một khắc thì hắn đã đá cửa chạy ra, đương nhiên khắp nơi đều là hộ vệ, ngăn không được thì đành phải đi theo hắn, cùng đi tới trước phòng Lam Vong Cơ. Nơi đó cũng có một đoàn hộ vệ khác, ngăn hắn lại: "Di Lăng lão tổ tìm Hàm Quang Quân là có chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện có chút mất kiên nhẫn, ngữ khí vô cùng không tốt, nói: "Ta tới tìm vị hôn phu của ta, các ngươi quản được sao? Biết điều thì mau tránh ra."

Ba chữ "vị hôn phu" kia nói ra thuận miệng vô cùng, khiến cho môn sinh Lan Lăng Kim thị đều ngượng ngùng không dám ngăn cản. Dù sao con người của Ngụy Vô Tiện, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, bọn họ thật không muốn nghe chuyện "yêu đương" ngọt ngào giữa hai người này một lần nữa đâu. Hơn nữa bên trên chỉ dặn là phải trông chừng bọn họ, không cho bọn họ rời khỏi Kim Lân Đài, chứ cũng không nói là không cho hai người gặp nhau, thế nên đành cho hắn đi vào.

Ngụy Vô Tiện vốn muốn cho Lam Vong Cơ một bất ngờ, nhưng Lam Vong Cơ không phải là hắn, thói quen rất tốt, khóa cửa rất kỹ, Ngụy Vô Tiện đẩy ra không được, dĩ nhiên không tạo bất ngờ gì được nữa rồi. Hắn đành dùng sức đập cửa: "Lam Trạm! Lam Trạm! Lam Trạm!"

Hắn không ngờ Lam Vong Cơ lại ra mở cửa nhanh tới vậy, một quyền hạ xuống, không đánh vào cửa mà thiếu chút nữa đập trực tiếp lên mặt Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện sợ tới mức vội xoay tay qua hướng khác, một chưởng này khó khăn lắm mới sượt qua tai, đánh xuống vai Lam Vong Cơ một lực không nhỏ, cả người hắn cũng theo quán tính mà lảo đảo, ngã về phía trước.

Rõ ràng Lam Vong Cơ mới là người chịu thiệt, nhưng Ngụy Vô Tiện trông còn có vẻ luống cuống hơn cả y. Hắn vội vàng đứng thẳng lại, lui về sau một chút, tới vỗ vai Lam Vong Cơ, quan tâm: "Lam Trạm, không làm ngươi đau chứ?"

Mà Lam Vong Cơ chưa hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới có chuyện gì?"

Quậy y cũng thế mà quan tâm y cũng thế, giống như Ngụy Vô Tiện có làm gì thì Lam Vong Cơ cũng không thèm để tâm đến. Lam Vong Cơ luôn luôn là như thế này, Ngụy Vô Tiện thấy thế thì cảm thấy có chút không vui.

Hắn nhếch khóe miệng, nở nụ cười với Lam Vong Cơ: "Nửa đêm nửa hôm, tới tìm vị hôn phu của mình thì còn có thể làm gì nữa?"

Hai mắt Lam Vong Cơ hơi ngẩn ra, mọi người cũng đều ngây ra một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện nghĩ, chết, tiểu cổ hủ đứng hình rồi! Ngụy Vô Tiện chỉ một kích mà đã phá vỡ hàng phòng ngự vững chắc của y rồi!

Trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng, Lam Vong Cơ lại đột nhiên đóng cửa lại, "rầm" một tiếng lớn, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp cười ra tiếng thì đã bị nhốt ở ngoài cửa.

Biết mình chơi quá trớn rồi, Ngụy Vô Tiện lập tức đổi thái độ, đưa tay gõ cửa phòng: "Lam Trạm! Thương xót ta đi mà, Lam Trạm, ta biết sai rồi, ta không nói bậy nữa đâu. Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử, cho ta vào đi mà."

Mấy môn sinh Kim thị đứng gần đó nghe được đều lắc đầu thở dài, thầm nghĩ: Cũng vất vả Hàm Quang Quân rồi, một "vị hôn thê" như Ngụy Vô Tiện, ai mà chịu cho nổi.

Nhưng không ai biết, Lam Vong Cơ ở trong phòng, lưng dựa lên cửa, hai tai nóng rực, cố gắng bình phục tâm tình, một hồi lâu sau mới trấn tĩnh lại được, quay người mở cửa ra lần nữa. Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy y liền cười cười, đề phòng y lại đóng cửa, hắn đưa nhanh một chân vào chặn lại trước, như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: "Lam Trạm, phòng này của ngươi cũng không tệ ha."

Chỉ là một phòng khách bình thường, gần như không khác gì phòng của hắn, Ngụy Vô Tiện khen qua loa hai câu rồi nhanh chân chuồn vào phòng. Thấy Lam Vong Cơ cũng không cản, hắn liền quay ra đóng cửa lại, dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.

Lam Vong Cơ lại hỏi một lần nữa: "Ngụy Anh, rốt cuộc tới đây có chuyện gì?"

Không cảm thấy có ai nghe lén ở bên ngoài, Ngụy Vô Tiện mới xoay người lại, cười nói với Lam Vong Cơ: "Đương nhiên là tới dẫn Hàm Quang Quân đi tư bôn rồi."

TBC

___________________

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top