Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Chương 19

Lại nói, trước giờ Lam Vong Cơ luôn tuân thủ gia quy nghiêm ngặt, nghiêm cấm rượu, sao có thể uống say được? Chuyện này nói ra thì phải trách Ngụy Vô Tiện.

Tạm thời Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sẽ không về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nên Ngụy Vô Tiện kêu Lam Vong Cơ ngự kiếm đưa hắn bay tới bay lui loanh quanh khắp nơi, chân chạm đất chưa được bao lâu, mua vài thứ xong liền bay đi ngay lập tức.

Lúc nào họ đều bay từ lúc tối đến khi trời sáng, Lam Vong Cơ hỏi: "Rốt cuộc là muốn đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn Tị Trần dưới chân, vì đứng quá gần, mấy lọn tóc của hắn bay hất ra sau tai, thổi lên mặt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ còn chưa nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy không ổn, quay đầu lại, phất mấy sợi tóc trên mặt y ra, cười: "Lam Trạm, ngươi có biết Lan Lăng có chỗ nào thú vị không?"

Lam Vong Cơ có chút khó hiểu: "Lan Lăng?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, Lan Lăng."

Lam Vong Cơ đáp: "Được." Rồi xoay đầu Ngụy Vô Tiện về phía trước.

Ngụy Vô Tiện bị y xoay đầu tới lui, thấy bất mãn: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?! Ta còn chưa nói hết mà."

Lam Vong Cơ liền nói: "Ngự kiếm, phải tập trung."

Ngụy Vô Tiện nghĩ, ngươi ngự kiếm của ngươi, ta nói chuyện của ta, có gì đâu mà phân tâm? Nhưng mà, hai người cùng ngự một kiếm, Ngụy Vô Tiện chưa từng thử, có lẽ cần kỹ thuật cao, dù sao nhìn có vẻ là chuyện nguy hiểm, Ngụy Vô Tiện cũng không tiện nhiều lời nữa, đành ngoan ngoãn đứng yên.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*******************

Ngụy Vô Tiện nghĩ, khái niệm "thú vị" của hắn và Lam Vong Cơ sẽ hoàn toàn khác nhau, còn tưởng y sẽ dẫn hắn đến những nơi thư hương phong nhã, hay chùa chiền đền miếu gì đó, cho hắn một hành trình "tử khí" nặng nề.

Kết quả, Lam Vong Cơ không nói một lời, đưa Ngụy Vô Tiện đến một trấn nhỏ, không nhiều người lắm, nhưng rất náo nhiệt, nhìn rất bình thường, cũng không thấy thư viện hay chùa miếu nào, Ngụy Vô Tiện còn chưa hỏi đây là đâu thì đã ngửi thấy một mùi hương nức mũi.

"Oa! Thơm quá!" Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt tiền hai hàng cửa hiệu ven đường treo đầy bảng hiệu rực rỡ, uốn lượn kéo dài suốt dọc đường đi, cách đó không xa có một cửa hiệu treo một chữ "Tửu", hương thơm bay xa đặc biệt nồng đậm. Ngụy Vô Tiện là một con sâu rượu, từng uống qua vô số loại, không phải hắn tự thổi phồng bản thân, chỉ cần ngửi mùi hương là hắn đã biết rượu này có ngon hay không rồi.

Hắn hít sâu một hơi, khen ngợi: "Rượu này đảm bảo ngon tuyệt!"

Hắn nói đến nước miếng sắp chảy xuống luôn rồi, muốn kéo Lam Vong Cơ qua đó, nhưng nhớ tới Lam Vong Cơ không uống rượu, mà nếu qua đó một mình thì hắn lại không có tiền, liền nói: "Lam Trạm, tốt xấu gì chúng ta cũng là quan hệ cùng chung chăn gối, cũng coi như là thân nhau lắm rồi ha."

Hắn cười ngọt ngào vô cùng, còn đang muốn nói mấy lời tốt đẹp hơn với Lam Vong Cơ, thì y lại tự động tiết kiệm thời gian nịnh nọt cho hắn, nói thẳng: "Ta mời ngươi."

Đến gần, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện quán rượu này kinh doanh cả nhà trọ. Trước khi Lam Vong Cơ bước vào, hắn vội kéo y lại, nói: "Lam Trạm, hay là chúng ta ở lại đây luôn đi."

Ở lại ngay lò rượu, muốn uống là uống, chẳng phải là tuyệt lắm sao?

Lam Vong Cơ cũng không phản đối, nhẹ nhàng gật đầu, lại định bước vào, Ngụy Vô Tiện lại kéo mạnh y về: "Lam Trạm! Vừa nhìn là biết ngươi không có kinh nghiệm tư bôn rồi, sao có thể nghênh ngang đi vào như vậy. Chút nữa truy binh mà tới, không cần tra cũng biết chúng ta ở đây rồi." Bây giờ hắn nói hai chữ "tư bôn" đó thuận miệng vô cùng, lại nói tiếp: "Mấy chuyện như vầy, ngươi phải nghe ta."

Ngụy Vô Tiện cầm túi tiền của Lam Vong Cơ, nghênh ngang vào quán rượu, đặt một gian phòng, lấy một vò rượu, lại đặt thêm mấy vò, dặn lát nữa mang lên phòng, sau đó lấy chìa khóa, vừa uống vừa lên lầu.

Phòng hắn đặt là tốt nhất ở nơi này, chẳng qua là nằm ở cuối hành lang. Ngụy Vô Tiện bước vào phòng, kiểm tra qua, thấy đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, rất sạch sẽ, ánh sáng trong phòng cũng không tệ, lúc này mới đóng cửa lại. Nhưng sau đó, hắn lại đi đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài: "Lam Trạm!"

Hắn chỉ gọi đại một tiếng, nhưng thính lực của Lam Vong Cơ rất tốt, hắn cũng không sợ y không nghe thấy, chỉ một lát sau, một người từ ngoài cửa sổ nhảy vọt vào.

Ngụy Vô Tiện tựa vào một bên uống rượu, cười nói: "Hàm Quang Quân, leo cửa sổ không được nhã chính nha, nên phạt!"

Lam Vong Cơ lười để ý tới hắn, tới bên bàn buông đàn và kiếm xuống rồi lẳng lặng mà ngồi. Ngụy Vô Tiện lại lượn qua, ngồi xuống đối diện y, vui vẻ uống rượu. Trầm mặc một hồi, hiếm khi Lam Vong Cơ lại mở miệng trước, nói: "Sao ngươi không hề che chắn, cứ thế mà bước vào?"

Lý do Ngụy Vô Tiện không cho y vào là vì ngoại hình của Lam Vong Cơ khiến người ta quá chú ý, hơn nữa cách ăn mặc của Cô Tô Lam thị quá đặc trưng, dễ bị người khác để ý. Lam Vong Cơ thấy hắn nói có lý, nên đồng ý không vào đặt phòng chung với Ngụy Vô Tiện.

Nhưng ngoại hình của Ngụy Vô Tiện cũng rất xuất chúng, chỉ là ăn mặc không bắt mắt bằng Lam Vong Cơ mà thôi. Lam Vong Cơ tưởng hắn sẽ lấy khăn mặt che mặt, thế mà Ngụy Vô Tiện lại cứ thế trực tiếp đi vào.

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ cẩn thận mọi thứ như vậy, sao bản thân lại bất cẩn như thế, đương nhiên y cảm thấy kỳ lạ.

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Không sao, trước đó ta từng lên kế hoạch chạy trốn, phải làm sao mới có thể thoát khỏi sự truy tung của Vân Mộng Giang thị, nên đã chuẩn bị đôi chút." Hắn uống một ngụm, trên môi vương ánh nước trong suốt, nhìn rất đắc ý, cười với Lam Vong Cơ: "Ta nghiên cứu ra một loại phù, dùng lên thì dù mặt mũi thế nào thì trong mắt người khác đều là khuôn mặt xấu xí."

Lam Vong Cơ bị nụ cười của hắn làm cho ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nếu Ngụy Vô Tiện đã có loại thuật pháp này, trực tiếp cho y dùng là được, cần gì phải bày vẽ ra phiền toái như vậy. Rõ rằng hắn đang cố ý, muốn nhìn y leo cửa sổ mà thôi.

Ngụy Vô Tiện biết y đã nhận ra, ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha ha! Nhã chính đoan phương Lam nhị công tử, thế mà lại leo cửa sổ ha ha ha ha!"

Lam Vong Cơ trừng hắn một cái, nói: "Nhàm chán."

Hình như Lam Vong Cơ đã lâu không nói hai chữ này với hắn, Ngụy Vô Tiện nghe được, thực ra còn có chút vui vẻ, hắn nói: "Ha ha ha, khi tức giận ngươi vẫn chỉ biết nói hai chữ này."

Rõ ràng với hắn mà nói, chỉ mới không bao lâu, nhưng sau khi hắn từ Cô Tô trở về Vân Mộng, nghịch phá cũng nhiều, lúc cười ha ha cũng thường xuyên hoài niệm đến tiểu cổ hủ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ kia, nhớ tới khi hắn nghịch ngợm, chắc y cũng sẽ nói "nhàm chán" nhỉ.

Lam Vong Cơ nhìn bộ dáng dường như tâm tình của hắn rất tốt, liền hỏi: "Vì sao phải chạy trốn?"

Thế giới mà Ngụy Vô Tiện này sống rất an toàn, hắn có thể làm thiếu niên vô tư tự tại, cần gì phải chạy trốn. Ngụy Vô Tiện nói: "Còn không phải là vì vụ xem mắt mà ta từng nói trước đây với ngươi sao? Ta nghĩ, nếu hết đường rồi thì cùng lắm là bỏ chạy thôi, dù sao ta cũng không muốn gả cho người mà mình không thích."

Trước đó hắn bắt Lam Vong Cơ bay tới bay lui, nói, nếu ở lâu một nơi sẽ để lại dấu vết cho người ta theo dõi, thế mà cuối cùng lại trở về Lan Lăng này, bảo, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Mọi suy tính của hắn làm đều vô cùng kín kẽ, Ngụy Vô Tiện còn chờ Lam Vong Cơ khen hắn vài câu, nhưng Lam Vong Cơ hình như không để ý mấy chuyện đó cho lắm, mà lại hỏi: "Thật sự có nhiều đối tượng xem mắt đến vậy?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ chắc y không tin, nhưng cũng đúng thôi, những người ở thế giới này, ai nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng như nhìn thấy quỷ, Lam Vong Cơ không tin cũng rất bình thường.

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Tuy ta nói có hơi khoa trương một chút, nhưng chuyện xem mắt ta thật sự không có lừa ngươi. Số người muốn lấy ta có thể xếp hàng từ Liên Hoa Ổ đến cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn á." Hắn là người miệng lưỡi nhanh nhảu, cũng không hiểu sao tự nhiên lại muốn nghịch ngợm một chút, lại cười nói: "Còn chuyện của chúng ta, ta cũng không có lừa ngươi."

Hắn vốn định lại cười cười đùa giỡn, như vậy lại có thể trêu Lam Vong Cơ nói ra hai chữ "nhàm chán". Nhưng tiểu nhị trong tiệm trùng hợp lại tiến vào, đưa rượu mới cho hắn, cuộc đối thoại giữa hai người không thể không dừng lại, đến khi Ngụy Vô Tiện nhận rượu xong, cho tiểu nhị ra ngoài thì đã thấy Lam Vong Cơ lấy giấy bút ra, bắt đầu viết.

Ngụy Vô Tiện lại mở một vò rượu, ngồi xuống, nói: "Lam Trạm, ngươi viết cái gì vậy?"

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Gia quy."

"Hả?!" Ngụy Vô Tiện nói: "Cách Vân Thâm Bất Tri Xứ xa đến vậy rồi, ngươi còn chép gia quy làm gì nữa?"

Nhưng Lam Vong Cơ không có ý định để ý tới hắn, bắt đầu viết rồi thì không thích nói, tuy y vốn không thích nói chuyện, nhưng Ngụy Vô Tiện rất rất không thích y như vậy, hắn chình ình một đống ở đây, lắc qua lắc lại thế này mà Lam Vong Cơ lại không thèm để ý tới.

Tốt xấu gì hắn cũng là một con người, thế mà không sánh bằng được gia quy Lam thị dong dài kia sao!

Ngụy Vô Tiện không vui là muốn chơi xấu, hắn lăn qua lăn lại trên bàn, vì không muốn bị hắn quấy rầy, Lam Vong Cơ đã rụt vào một góc để viết. Ngụy Vô Tiện vẫn không có ý định buông tha, cứ luôn gọi: "Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm!"

Đến khi bị hắn làm ồn đến không thể tĩnh tâm, rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng đáp lại hắn một tiếng: "Chuyện gì?"

Thấy Lam Vong Cơ đồng ý mở miệng nói chuyện, Ngụy Vô Tiện lập tức hăng hái hẳn lên. Hắn liến thoắn nói: "Đừng viết nữa, tới uống rượu với ta đi. Mới nãy chưởng quỹ nói với ta, rượu Kim Hoa nhà bọn họ thơm cực kỳ, nổi tiếng ở Lan Lăng này lắm, đã tới đây rồi thì nếm thử một chút đi."

Đương nhiên Lam Vong Cơ biết rượu ở đây rất nổi tiếng, trước đây có dịp tình cờ đi ngang qua nơi này, nghe nhiều người nói đến rượu ngon, rõ ràng một người không dính một giọt rượu như y lại dừng bước cẩn thận nghe, còn căn cứ theo những gì nghe thấy, tìm được cửa hàng này.

Chỉ là y không nói ra thôi, Lam Vong Cơ vẫn lạnh như băng nói: "Không uống." Nhưng dừng một chút, lại nói: "Rượu mạnh thương thân, chớ uống nhiều."

Ngụy Vô Tiện không có Kim Đan, sức khỏe nhất định không bằng trước kia, lời quan tâm của Lam Vong Cơ lại khiến Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Bình thường thì sẽ nghe lời ngươi, nhưng hôm nay nhất định phải uống!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, Ngụy Vô Tiện cười nói với y: "Hôm nay phải chúc mừng Ngụy Vô Tiện ta đại chiến Kim lão đầu, đại hoạch toàn thắng!"

Ngụy Vô Tiện bây giờ đang xõa tóc, thân mặc hắc y, khuôn mặt đã hoàn toàn nảy nở, xứng với bốn chữ "phong thần tuấn lãng", nhưng khi hắn cười rộ lên vẫn hoàn toàn ngây thơ, thập phần đáng yêu, vẫn dễ dàng làm trái tim Lam Vong Cơ loạn nhịp như cũ.

Hắn giơ vò rượu mình vừa uống qua, hai mắt cong cong nói: "Lam Trạm, thời khắc vui vẻ như vầy, sao không uống cùng ta một hớp, chỉ một hớp thôi mà."

Lam Vong Cơ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn miệng vò rượu sáng lấp lánh, rồi lại nhìn qua đôi môi lóng lánh ánh nước của Ngụy Vô Tiện, ma xui quỷ khiến thế nào, y lại hơi hé môi một chút.

Cánh môi y vừa động, Ngụy Vô Tiện vội vàng nắm lấy cơ hội, đút ngay vò rượu vào miệng y, làm y uống xuống vài ngụm.

Lam Vong Cơ bị sặc, ho lên vài tiếng, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh cười nắc nẻ: "Thế nào, uống một ngụm rồi, thấy ngon không?"

Hắn thích rượu, nên muốn chia sẻ với Lam Vong Cơ, cảm thấy, người này chưa từng uống qua mỹ vị như vậy thật quá đáng tiếc, sao hắn biết được trên đời còn có người mới uống có mấy ngụm mà đã say? Hắn còn chưa đợi được Lam Vong Cơ trừng hay mắng mình thì y đã dựa lên bàn ngủ mất tiêu rồi.

Ngụy Vô Tiện lăn lộn trên mặt đất cười một hồi lâu nhưng Lam Vong Cơ vẫn ngủ ngon lành, Ngụy Vô Tiện nghĩ y sẽ không tỉnh ngay được, nên muốn đỡ Lam Vong Cơ lên giường, để y ngủ cho thoải mái.

Nhưng người này thật sự quá đẹp, ngay cả chống đầu ngủ cũng hấp dẫn ánh mắt người khác đến như vậy. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm y một hồi lâu, hoàn toàn không thấy chán, nhưng cảm thấy mạt ngạch hình như hơi lệch một chút, nhớ lại hồi ở bách gia thanh đàm hội từng vô ý kéo mạt ngạch của y xuống, làm Lam Vong Cơ tức giận vô cùng, thế nên mạt ngạch này có sức hấp dẫn cực lớn đối với hắn.

Dù biết là sẽ không ai đáp lời, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn mở miệng nói: "Lam Trạm, ngươi còn không tỉnh, ta sẽ đụng vào mạt ngạch bảo bối của ngươi đó."

Nói là đụng là đụng, ma trảo của Ngụy Vô Tiện vươn tới giữa trán Lam Vong Cơ, rất khẽ rất khẽ...

Vừa chạm vào mạt ngạch, đôi mắt lưu ly nhạt màu kia liền chậm rãi mở ra.

Lam Vong Cơ, tỉnh rồi.

TBC

____________

Kỷ đã say rượu, nguy hiểm cần chú ý.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top