Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Chương 21

Thân thủ của Ngụy Vô Tiện rất tốt, hắn kịp thời đưa tay sượt qua tai Lam Vong Cơ, chống lên thành thùng tắm, duy trì khoảng cách để không đụng vào người Lam Vong Cơ, nhưng tay kia của hắn đang bị Lam Vong Cơ kéo lấy nên khó tránh khỏi việc khoảng cách giữa hai người vẫn đang rất gần. Hơn nữa, tư thế này của hắn không được tự nhiên cho lắm, hắn cũng không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu đây, liền nói: "Lam Trạm, buông ta ra, thùng tắm này nhỏ quá, ngươi cứ như vậy, ta sẽ đè lên người ngươi mất."

Hắn không nói câu này còn đỡ, nhưng vừa nói ra thì hình như càng làm cho Lam Vong Cơ không vui, tay y càng dùng sức hơn.

Ngụy Vô Tiện gần như dùng hết sức lực để chống cự, hắn không biết Lam Vong Cơ đang bị gì, nhưng người say mà, đâu nói lý gì với y được. Ngụy Vô Tiện vừa cố chống vừa nghĩ, vì sao hắn phải chống cự chứ? Không thích tiếp xúc với người khác là Lam Vong Cơ, chứ có phải là Ngụy Vô Tiện hắn đâu, Lam Vong Cơ muốn kéo thì cứ để cho y kéo, hắn cứ cọ lên người y đó, xem ai không chịu nổi mà bỏ chạy trước!

Nghĩ xong rồi, Ngụy Vô Tiện liền buông tay, thuận thế ngã vào lồng ngực Lam Vong Cơ, nói: "Ai da ai da, Lam Trạm, ngươi kéo ngã ta rồi, ta không ngồi dậy được."

Quả nhiên Lam Vong Cơ không để hắn ngã xuống, dùng tay còn lại đỡ lấy bả vai hắn. Ngụy Vô Tiện bật cười trong lòng, thầm nghĩ, Lam Trạm đúng là vẫn như trước.

Nhìn y đang xoắn xuýt trong thùng tắm, có vẻ là muốn chạy ra ngoài, vậy nên Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu vừa rồi mình căng thẳng cái gì, tâm tình vừa thả lỏng thì liền bắt đầu giở trò lưu manh. Hắn lại đưa tay gãi cằm Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, có một số chỗ một mình ngươi không tiện nhỉ, hay để ta tới tắm giúp ngươi nha."

Ý hắn là lưng á, tắm một mình thì khó chà sạch lưng được, nhưng không hiểu Lam Vong Cơ nghĩ thành gì mà đưa mắt qua một bên, nói: "Đừng đụng vào ta."

Nhưng chính y là người kéo hắn tới gần cơ mà, sát tới mức ngực hai người sắp áp lên nhau luôn rồi, thế mà còn nói không cho hắn đụng vào, bộ muốn làm khó hắn sao? Mà nói tới làm khó làm dễ, còn ai có thể qua mặt được Ngụy Vô Tiện, vậy nên bàn tay ướt át của hắn đưa lên ve vuốt khuôn cằm người trước mặt, cố ý nói: "Lam Trạm, vừa rồi chúng ta cũng đã bái đường, sao ta không thể chạm vào ngươi chứ?"

Lam Vong Cơ không lên tiếng, tựa như đang tự hỏi lời Ngụy Vô Tiện vừa nói có hợp lý hay không. Vẻ mặt nghiêm túc của y khiến Ngụy Vô Tiện bật cười: "Ha ha ha, Lam Trạm đáng yêu như vậy, thật khiến ta không nhịn được mà phải chọc ghẹo mà!"

Trước đây hắn cũng là như vậy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc cổ hủ kia của Lam Vong Cơ là nhịn không được phải tới trêu chọc y. Bị Lam Vong Cơ trừng mắt, bị Lam Vong Cơ mắng, nhưng hắn ỷ vào da mặt mình dày, có đuổi cỡ nào cũng không đi.

Hắn thầm tuyên bố trong lòng, Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp thứ tư, Ngụy Vô Tiện, lại thắng!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Nhưng thật lòng mà nói, cần phải so nữa sao? Chỉ cần tiểu cổ hủ thắng được hắn một lần, hắn sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho Lam Vong Cơ!

Tiểu cổ hủ này, tuy bề ngoài đã trưởng thành, nhưng Lam Vong Cơ thì vẫn là Lam Vong Cơ mà thôi, Ngụy Vô Tiện cảm thấy y thật chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn bị hắn xoay mòng mòng như chong chóng. Muốn nói có gì khác, thì trước kia, khi Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt của y hình như không giống như bây giờ cho lắm.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt nhạt màu kia mơ hồ có chút ánh lửa lập lòe. Ngụy Vô Tiện nhất thời sửng sốt, hắn chưa từng thấy một Lam Vong Cơ như thế, ánh mắt bỏng cháy, tựa như muốn thiêu đốt hết thảy.

Hắn nghĩ, thì ra Lam Vong Cơ cũng sẽ có ánh mắt như vậy. Thật là một nam nhân đáng sợ, nếu hắn là một tiểu cô nương thì tim đã bị y câu đi mất, nhưng dù hắn không phải là một tiểu cô nương, nhưng trái tim cũng hắn cũng đã nổi trống trong lồng ngực, đập loạn xạ lên rồi.

Mà hình như Lam Vong Cơ hiểu ra gì đó, mở miệng nói: "Ừ, có thể. "

Ngụy Vô Tiện không biết y "ừ" là ừ chuyện nào, sao Lam Vong Cơ lại có thể phản ứng chậm đến vậy! Hắn còn chưa nghĩ ra là chuyện gì mặt Lam Vong Cơ đã áp sát vào hắn.

Hai môi chạm nhau, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn sững sờ, hắn nhìn vào đôi mắt màu nhạt màu ngay trước mắt mình, Lam Vong Cơ chằm chằm nhìn hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa hiểu lắm, Lam Vong Cơ nói "ừ", là chỉ việc bọn họ đã bái đường, có thể chạm vào nhau, cho nên Lam Vong Cơ bắt đầu hôn hắn?

Dù đang say nhưng tư duy không lệch không sai một phân! Nhưng mà, Lam Vong Cơ đã say tới điên rồi sao! Hắn sợ tới mức la lên: "Lam Trạm!"

Hắn vừa hé miệng, lưỡi Lam Vong Cơ liền nhân cơ hội trượt vào, lời của Ngụy Vô Tiện, tất cả đều bị chặn ngay ở cổ họng. Lam Vong Cơ ấn đầu hắn lại, ép người hắn sát về gần mình, đầu lưỡi ướt át trơn nóng cướp lấy mọi thứ trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn không buông.

Thứ duy nhất có thể thoát ra giữa môi và răng là tiếng rầm rì rên rỉ của Ngụy Vô Tiện cùng tiếng da thịt đánh vào mặt nước rào rạt. Đây là lần thứ hai Lam Vong Cơ hôn hắn, tuy trong lòng còn nhiều cố kỵ, nhưng ngay giây phút hôn lên đôi môi ấy, hệt như trước kia, Lam Vong Cơ gần như không nghĩ được gì nữa cả.

Cảm thụ được nhiệt độ trong miệng Ngụy Vô Tiện, hít vào hơi thở của Ngụy Vô Tiện, đó đều là những gì y từng khao khát, lưu luyến không thôi, nhưng lại chỉ có thể vụng trộm nhung nhớ.

Nhưng giờ đây Ngụy Vô Tiện đang ở ngay trước mắt, Lam Vong Cơ muốn nói cho hắn biết khao khát bỏng cháy trong lòng mình.

Từ xưa tới giờ, Ngụy Vô Tiện chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác như vậy. Từ nhỏ bọn hắn đã được dạy những kiến thức về giới tính thứ hai, sau khi phân hóa thành Khôn Trạch, hắn lại càng có nhiều khóa học phụ đạo đặc biệt hơn nữa. Hắn biết Càn Khôn thụ thụ bất thân, Giang Yếm Ly lại ngày ngày nhắc nhở hắn phải cẩn thận, nhưng ngoài mặt Ngụy Vô Tiện lại chẳng để bụng, cười ha ha nói không sao, thân thủ hắn tốt như vậy, nếu ai dám đụng tới hắn, hắn sẽ chặt đầu tên đó xuống ngay.

Mà hắn quả thật đã làm như vậy. Phàm là người, dù chỉ có một chút ý đồ không tốt tới tiếp cận hắn thôi, thì tất cả đều bị hắn chỉnh cho một trận nên thân. Dần dà chẳng ai dám mơ tưởng đến hắn nữa, ai ai cũng biết Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện không ai sánh bằng, căn bản là không muốn gả cho ai.

Nhưng không ai biết, thật ra hắn không giống như những gì người ta nói. Hắn không hề mắt cao hơn đỉnh, hắn cũng từng hứa với bản thân, nếu gặp được người có thể khiến hắn động lòng, Ngụy Vô Tiện sẽ nguyện ý giao hết thảy cho người đó.

Nhưng như thế nào mới được gọi là động lòng?

Là như bây giờ, tim đập như trống trận, đánh thình thịch vào ngực hắn, như thể muốn nhảy ra ngoài, như thế gọi là "động lòng" sao?

Lam Vong Cơ đang chuyên chú hôn hắn, không muốn hắn phản kháng, nên một tay vẫn giữ chặt lấy tay hắn, nhưng vẫn hơi run như cũ, tựa như có chút sợ hãi, lại cố gắng lớn mật tiến lên, thiệt là câu đi mất trái tim của Ngụy Vô Tiện rồi.

Câu hỏi kiểu này, tự Ngụy Vô Tiện cũng lười trả lời, chờ đến lúc hắn có thể ngăn cản tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực mình rồi phủ nhận đi, bây giờ hắn chỉ biết, dù hắn không phải là tiểu cô nương, nhưng cũng đã thua dưới tay của Hàm Quang Quân.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác môi răng quấn quýt với Lam Vong Cơ, đầu lưỡi nóng rực của y tùy ý khuấy đảo trong miệng hắn, mặt lưỡi cọ sát lên nhau. Đây là lần đầu tiên của hắn, thế mà Lam Vong Cơ lại thô bạo cắn môi hắn, khiến đầu óc hắn dần trở nên trống rỗng.

Không biết là Lam Vong Cơ buông tay trước hay Ngụy Vô Tiện động thân trước, nhưng khi định thần lại thì hắn đã ngồi lên người Lam Vong Cơ, hai thân thể nóng bỏng ôm chặt lấy nhau, da cọ da.

Đến cả hơi thở cũng không thông thuận, thanh âm hắn càng thêm nghẹn ngào, Lam Vong Cơ cắn lên môi dưới của hắn một cái rồi hơi buông hắn ra, hai người đều không thể bình tĩnh mà thở dốc, hơi thở phà vào mặt nhau, mang theo khí vị độc đáo của đối phương.

Ngụy Vô Tiện cảm giác hồn mình sắp không còn nữa rồi, hắn là Khôn Trạch, hình như trời sinh là hắn đã có thiên phú này, ngồi trên người Lam Vong Cơ bất giác vặn vẹo eo hông. Hắn chỉ là vô thức, nhưng sao lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi... "

Lam Vong Cơ trừng hắn một cái, không cho hắn cơ hội nói tiếp, cắn lên môi hắn, lần này càng bá đạo hơn, hôn đến Ngụy Vô Tiện phải "Ưm Ưm" la to.

Hai tay y di chuyển đến bên hông hắn, véo lên vòng eo nhỏ gầy đến khó tin của hắn, Ngụy Vô Tiện bị đau, có chút không phục, đưa tay xuống nước dò xét, lớn mật tìm đến nơi mà Lam Vong Cơ không cho hắn nói, bóp một cái.

Ngụy Vô Tiện là Khôn Trạch, có cái gì mà hắn không hiểu, nam nhân đang có phản ứng thì sao có thể chịu được kích thích thế này. Vật trong tay Ngụy Vô Tiện của Lam Vong Cơ run lên kịch liệt, y thở dốc một hơi, sau đó vỗ một chưởng lên thùng tắm. Trong nháy mắt, thùng tắm bị đánh bể, nước chảy lênh láng đầy đất mà Lam Vong Cơ cũng không thèm để ý, bế Ngụy Vô Tiện trần truồng ném lên giường.

Bị ném có chút đau, Ngụy Vô Tiện xoay người lại, nói: "Lam Trạm, ở trên giường sao ngươi lại dữ vậy hả!"

Hắn bị hôn đến giọng nghe có chút hụt hơi nghèn nghẹn, hệt như có mấy cái móng vuốt nhỏ cào vào tim khiến Lam Vong Cơ nhồn nhột. Y liền cúi xuống đè lên người hắn, lại một lần nữa hôn lên, đương nhiên vẫn rất mãnh liệt, hơn nữa càng lúc càng hung hăng, cũng càng lúc càng khiến Ngụy Vô Tiện hưởng thụ vô cùng.

Bất chấp thân thể hai người còn đang ướt sũng, cả hai quấn lấy nhau, ve vuốt thân thể của đối phương. Lam Vong Cơ nắm lấy dương vật của hắn, vuốt ve lên xuống cho hắn, dùng đầu nấm mượt mà của mình cọ lên đầu nấm của hắn, mang đến kích thích xưa nay chưa từng có cho Ngụy Vô Tiện.

Hắn hét to trong lòng: Quả nhiên những gì trong sách viết không hề lừa ta mà! Làm chuyện này thật sướng chết đi được!

Hắn không phải là người ích kỷ, vậy nên đỏ mặt dò đến giữa hai chân Lam Vong Cơ, hai tay hắn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng học theo động tác của Lam Vong Cơ mà làm cho y hệt như vậy. Khi bọn họ giúp nhau phóng thích xong, Ngụy Vô Tiện sướng đến mụ mị đầu óc, hai chân tự giác mở ra, kẹp lấy hông Lam Vong Cơ, dùng hậu huyệt của mình cọ vào Lam Vong Cơ.

Giữa hai chân Lam Vong Cơ lại run lên, ngơ ngác nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện "Ưm..." lên một tiếng, kêu y: "Lam Trạm, Lam Trạm..... "

Một Ngụy Vô Tiện như vậy, đã xuất hiện trong vọng tưởng si tâm của Lam Vong Cơ biết bao nhiêu lần. Y đã say, y không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh, y chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm. Ngụy Vô Tiện nhìn hắn đứng lên, một lát sau lại cầm mạt ngạch trở về, nhanh chóng trói hai tay hắn lại.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi trói ta làm gì?"

Nào có ai đang làm giữa chừng lại đi trói người đâu, nghĩ, Lam Vong Cơ thích chơi trò kích thích à? Lam Vong Cơ lại quay qua làm ướt khăn bông, lau đi mấy thứ vấy lên thân thể hắn vừa rồi.

Ngụy Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Lam Trạm, lau làm gì, sao không làm tiếp nữa?"

Lam Vong Cơ lau sạch sẽ cho hắn xong, rồi cũng lau qua loa cho mình một chút. Ngụy Vô Tiện lấy chân câu lấy người y: "Lam Trạm?"

Lại thấy Lam Vong Cơ cầm lấy cái mền, phủ kín cả người Ngụy Vô Tiện, sau đó nói: "Phải mang về trước.... "

Ngụy Vô Tiện không nghe rõ, nhưng Lam Vong Cơ vừa dứt lời liền vỗ một chưởng trên đầu mình, trực tiếp ngã xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Vụ gì đây? Lam Vong Cơ hôn hắn, sờ hắn, trêu chọc hắn đến bốc hỏa xong, rồi lại tự mình đi ngủ?

Ngụy Vô Tiện dùng hai tay bị trói gô của mình chọt chọt lên người Lam Vong Cơ, gọi y: "Lam Trạm!"

Nhưng Lam Vong Cơ xuống tay với bản thân đủ tàn nhẫn, chỉ một cái, liền bất tỉnh nhân sự. Ngụy Vô Tiện rất bất đắc dĩ, tuy rằng hành vi này của Lam Vong Cơ rất quá đáng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Thấy Lam Vong Cơ ở trần mà ngủ, sợ y bị bệnh, nên hắn ngọ nguậy nhích qua, dùng chân đá một cái, hất chăn trên người mình qua cho Lam Vong Cơ, còn bản thân thì nhích người sát lại gần y, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết đang ngủ say như chết này, đến chớp mắt Ngụy Vô Tiện cũng không nỡ, dùng ánh mắt của mình tinh tế miêu tả từng đường nét trên người y.

Hắn nằm đó nghĩ, đối tượng xem mắt muốn kết thân với ta còn đang xếp hàng dài ngoài cửa Liên Hoa Ổ kia kìa, sao ta có thể thất bại được? Với thông minh tài trí của hắn, Ngụy Vô Tiện nghĩ, nơi này không có giới tính Càn Khôn, thế nên sẽ không được dạy về những kiến thức đặc biệt kia...

Vừa rồi Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là vì không biết phải làm thế nào sao?

TBC

_____________

Tiện: Lam Trạm băng thanh ngọc khiết thanh lệ thoát tục, nhất định là không biết gì hết! Ta phải dạy y mới được!

Được rồi, Tiện O nghĩ Trạm không biết làm chuyện đó như thế nào, nên hắn phải bắt đầu dùng hành động của mình để truy phu!!!!!!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top