Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Chương 22

Lam Vong Cơ đầu đau như búa bổ, chậm rãi mở mắt ra, bốn phía tối om, hiển nhiên đã vào nửa đêm. Y có chút mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp ngẫm lại thì đã bị nguồn nhiệt ấm nóng bên cạnh thu hút toàn bộ sự chú ý.

Hai thân thể trần trụi, da kề da, nằm ngủ sát bên cạnh nhau. Bất kể ban đầu y được đặt nằm theo tư thế nào, thì thói quen tốt được dưỡng thành qua bao năm cũng khiến y quay về nằm ngủ đúng theo tư thế tiêu chuẩn của Cô Tô Lam thị. Nhưng Ngụy Vô Tiện thì khác, tướng ngủ trước giờ của hắn rất xấu, nằm ngủ lúc nào cũng lăn qua lộn lại, ép Lam Vong Cơ ra tận mép giường là chuyện bình thường, thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, dán sát lên người y.

Nhiệt độ cơ thể của Ngụy Vô Tiện truyền qua, mới một chút mà đã làm Lam Vong Cơ nóng bỏng đến tỉnh. Y sợ đến mức ngồi bật dậy, nhìn lại, quả nhiên cả hai đều không một mảnh vải che thân. Y không biết đã xảy ra chuyện thần kỳ gì mà có thể làm cho y cùng Ngụy Vô Tiện lột sạch quần áo, nằm cùng nhau như vậy?!

Phản ứng của y quá lớn, làm Ngụy Vô Tiện thức giấc. Hắn dụi mắt, nhìn Lam Vong Cơ đã ngồi dậy, ánh trăng như luyện xuyên qua cửa sổ, phủ lên người y, hệt như tỏa ánh huỳnh quang. Ngụy Vô Tiện chửi thề trong lòng một tiếng, nam nhân này đẹp chết đi được, cho nên bị câu hồn đi mất cũng không phải tại bản thân đâu nhỉ?

Hắn giơ tay lên, kéo Lam Vong Cơ xuống, nói bằng giọng ngái ngủ mềm mại: "Lam Trạm, còn sớm mà, ngủ tiếp đi."

Điều này lại khiến Lam Vong Cơ càng ngạc nhiên hơn. Tình hình thế này, Ngụy Vô Tiện không những không đứng dậy thọc cho y hai nhát, mà còn mời y nằm xuống ngủ cùng? Lại thấy hai tay Ngụy Vô Tiện bị mạt ngạch trói lại, Lam Vong Cơ hoảng hốt, lập tức cởi ra cho hắn. Từng vết lằn đỏ đến bầm tím chằng chéo tên cổ tay, hiển nhiên là bị trói rất chặt, Lam Vong Cơ có chút đau lòng, cau mày vuốt ve cổ tay hắn.

Y muốn hỏi, Ngụy Anh, có đau không? Nhưng Lam Vong Cơ bây giờ còn thấy hơi choáng váng, y thậm chí còn không phân biệt được đây là mộng hay thực, nên không kịp mở miệng. Ngụy Vô Tiện được cởi trói, trực tiếp ngồi dậy, hôn lên má y mỗi bên một cái, cười nói: "Được rồi, mau ngủ mau ngủ thôi, ban ngày ta còn phải ra ngoài nữa."

Dứt lời, hắn liền dùng sức đè Lam Vong Cơ trở lại giường. Toàn thân y ngây ngốc, cũng nằm xuống theo hắn. Trong đầu y bây giờ toàn là: Ngụy Anh hôn ta? Hôn ta? Hôn ta?

Y liền nhận định, đây chỉ là mộng, cho nên hai người không mặc quần áo cũng là bình thường. Ngụy Vô Tiện nâng tay Lam Vong Cơ lên, chui vào trong lòng y, tuy rằng còn ngoan ngoãn hơn so với trong mộng mà y thường thấy, nhưng nghĩ tới bản thân vừa uống một ly rượu, đột nhiên có những mộng tưởng kỳ dị hơn bình thường cũng không có gì lạ.

Lam Vong Cơ ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn Ngụy Vô Tiện trong lòng mình, cất tiếng gọi: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê, nhẹ nhàng "Ừ..." một tiếng: "Sao thế, Lam Trạm, có gì tỉnh lại rồi nói."

Lam Vong Cơ khựng lại một hồi, nói: "Tỉnh lại thì ngươi sẽ không còn nữa."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Nói bậy cái gì đó, ta chình ình một đống ở đây, biến đi đâu được?"

Lam Vong Cơ không nói gì nữa, nhưng lần nào cũng thế, sau khi tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện như vậy đều không còn nữa, y siết chặt vòng tay hơn một chút, hôn lên trán Ngụy Vô Tiện đang say giấc nồng trong lòng một cái, muốn tham luyến sự thân mật mềm mại này thêm một chút nữa, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

Lam Vong Cơ muốn giữ chặt lấy Ngụy Vô Tiện, rồi lại không thể làm được, chỉ có thể phát tiết si tâm vọng tưởng của mình ở trong mộng. Mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, cả người y đều có chút bàng hoàng, lại cảm thấy một sự mất mát vô tận tràn ngập trong tim, lần nào cũng thế, hệt như bây giờ, không biết phải làm sao.

Đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, hắn không có biến mất, còn nằm sát cạnh y với tư thế còn khoa trương hơn hôm qua nữa, một chân gác lên đùi Lam Vong Cơ, kẹp chặt lấy y mà ngủ. Sát vào làn da y là một xúc cảm mềm mại đến nguy hiểm, còn có một chút càm giác lông xù xù, nhẹ cọ lên đùi y một cái, khiến Lam Vong Cơ sợ tới mức ngồi bật dậy, hoảng hốt kéo chăn lên che ngực mình.

Y đã ngủ lâu đến vậy, tác dụng của rượu sớm đã không còn, y đang vô cùng tỉnh táo, đây không phải là mộng, nhưng, nhưng bọn họ đang làm gì thế này?

Ngụy Vô Tiện bị y đánh thức, duỗi eo vươn vai ngồi dậy theo y: "Lam Trạm, tỉnh rồi à."

Tình huống thế này mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy? Động tác của Ngụy Vô Tiện rất mạnh, cả nửa người đều lộ ra ngoài rồi. Lam Vong Cơ vừa liếc qua một cái liền sợ hãi, vội vàng lấy chăn che chắn lên ngực cho Ngụy Vô Tiện.

Vì lấy chăn che cho Ngụy Vô Tiện, nên phần chăn che trên người y bị trượt xuống. Biểu hiện của Ngụy Vô Tiện lại hoàn toàn khác với y, hắn vô cùng vừa lòng nhìn y từ đầu đến chân, cái ánh nhìn kia tuyệt đối không hề có ý tốt, làm Lam Vong Cơ thấy mà rùng mình, vội kéo chăn của mình về.

Vì thế, một tay y kéo chăn che cho mình, một tay kéo che cho Ngụy Vô Tiện, tư thế vô cùng ngượng ngùng khó xử. Y nói: "Ngươi, tự mình che đi."

Ngụy Vô Tiện lại chẳng sao cả mà nói: "Còn che cái gì nữa? Những gì nên thấy hay không nên thấy chúng ta đều thấy của nhau hết rồi còn gì."

Lời này dọa cho mặt Lam Vong Cơ trắng bệch ra, hai mắt trừng lớn đến không tưởng. Y vốn đã ở sát ngay mép giường, nghe được câu này liền ngồi không vững nữa. Ngụy Vô Tiện thấy người y trượt xuống, thiếu chút nữa rơi xuống giường, vội lập tức đưa tay giữ chặt y lại: "Lam Trạm! Coi chừng!"

Bình thường thì tuyệt đối không đời nào Lam Vong Cơ sẽ xảy ra chuyện suýt té giường kiểu này, thế cũng đủ hiểu bây giờ y khiếp sợ đến mức nào. Mà bây giờ y không ngã xuống nữa mà biến thành giằng co với Ngụy Vô Tiện, một hồi lâu sau y mới dám lên tiếng dò hỏi: "Chúng ta đã làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện chằm chằm nhìn y vài lần, nói: "Lam Trạm, ngươi không nhớ sau khi say mình đã làm những gì sao?"

Lam Vong Cơ thành thật lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Y không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra sau khi say, nhưng chuyện nửa đêm qua tỉnh lại một lần thì y vẫn nhớ rõ. Bởi vì hành động của Ngụy Vô Tiện quá quỷ dị nên y tưởng là mình đang nằm mơ, thật không ngờ đó không phải là mộng. Thế thì Lam Vong Cơ lại càng thấy khó hiểu hơn, chỉ mới say rượu một hồi, rốt cuộc thì y và Ngụy Vô Tiện đã làm những gì rồi.

Ngụy Vô Tiện sờ cằm, sau đó chỉ vào một góc trong phòng nói với y: "Ngươi ngồi ở đó uống rượu, chắc còn nhớ chứ."

Đương nhiên hắn tự động xem nhẹ việc không phải là Lam Vong Cơ muốn uống rượu mà là hắn ép rót vào, Lam Vong Cơ cũng không rối rắm vấn đề này, gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục nói: "... Sau đó, ngươi một hai kéo ta ra đó bái đường."

Lam Vong Cơ hỏi: "Bái đường?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng, bái đường, ta nói thế nào ngươi cũng không nghe, quấy muốn bái đường với ta, sau đó hai ta liền bái đường." Lam Vong Cơ vô cùng cạn lời trước việc làm của mình, bái đường sao có thể tùy ý như thế, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự nguyện ý, y sẽ cho Ngụy Vô Tiện những gì tốt nhất. Y không thể chấp nhận được việc làm này của mình, liền nói: "Lời nói khi say thì không tính."

Ngụy Vô Tiện không thích nghe câu này, bái cũng đã bái, Lam Vong Cơ tỉnh lại rồi nên muốn quỵt nợ sao? Tiểu cổ hủ này, muốn chơi trò tra nam quất ngựa truy phong với hắn à? Nhìn lại xem Ngụy Vô Tiện hắn là ai, có thể để y dễ dàng qua mặt chắc!

Ngụy Vô Tiện nói: "Lời khi say không tính, vậy Hàm Quang Quân, say xong 'làm càn', có tính hay không?"

Cả người Lam Vong Cơ lại đảo một cái, cũng may vừa rồi Ngụy Vô Tiện không thả tay ra, vừa hay đúng lúc kéo y lại một lần nữa.

Uống say xong, hai người trần trụi ôm nhau, lúc tỉnh lại ở trên giường, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mấy chuyện thế này Lam Vong Cơ không tài nào nói ra miệng được, nên chỉ hỏi: "Quần áo, của chúng ta đâu?"

Ngụy Vô Tiện lại chỉ cho y xem. Lam Vong Cơ theo hướng hắn chỉ thì nhìn thấy một đống hỗn độn sau bình phong. Bình phong bị ai đó dùng lực mạnh đánh văng ra, nằm nghiêng ngả trên mặt đất, thùng tắm vỡ nát, ván gỗ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nước chảy lênh láng khắp phòng vẫn chưa khô, quần áo thì nhăn nhó dúm dó quăng loạn khắp nơi.

Phải kịch liệt đến cỡ nào mới khiến căn phòng hỗn độn thành thế này. Ngụy Vô Tiện nói với y: "Bái đường xong, chúng ta có đi tắm rửa một chút, liền... "

Sắc mặt Lam Vong Cơ càng trắng thêm, đến nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Ta, ta... liền?"

Hiếm thấy y hốt hoảng thành như vầy, Ngụy Vô Tiện thật sự không nhịn được nữa, bật cười: "Cũng không có gì hết, cứ như vậy rồi đi ngủ thôi."

Hắn vỗ vai Lam Vong Cơ, nói: "Được rồi, chúng ta rời giường thôi, hôm nay ta muốn đi dạo quanh Lan Lăng một vòng. Lam Trạm, ngươi chờ một chút, để ta đi lấy quần áo cho ngươi."

Bình thường đều là Lam Vong Cơ chuẩn bị quần áo, nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ, để Lam Vong Cơ trần truồng đi qua đi lại chuẩn bị quần áo trước mặt hắn, thế thì làm khó người ta quá rồi. Thấy bộ dáng bị dọa đến ngu người vừa rồi của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không nỡ chơi quá trớn, nếu dọa Lam Vong Cơ chạy mất, thì hắn sẽ mất nhiều hơn được.

Một Khôn Trạch kiêu ngạo như Ngụy Vô Tiện, đã muốn thì phải là tốt nhất trên đời, nếu đã gặp được, đương nhiên hắn phải nắm chặt trong tay.

Tuy Ngụy Vô Tiện rất thông minh, nhưng từ trước đến nay toàn là người khác theo đuổi hắn chứ hắn chẳng biết phải theo đuổi người khác như thế nào. Ở thế giới của hắn, Khôn Trạch theo đuổi Càn Nguyên, suy xét hết qua tất cả các thoại bản mà hắn từng đọc, hắn tổng kết ra được hai chữ: quyến rũ.

Nhưng người như Lam Vong Cơ rất khó đối phó, nếu biểu hiện quá rõ ràng chỉ sợ sẽ dọa y chạy. Hồi đi cầu học, hắn nhiều lần chọc Lam Vong Cơ nổi giận đến bốc hỏa. Khi đó hắn không sợ, Lam Vong Cơ bảo hắn cút hắn liền cút, nhưng bây giờ hắn không hề muốn "cút" khỏi Lam Vong Cơ một giây một phút, nên cảm thấy có chút sợ. Nhưng nếu biểu hiện không rõ ràng cũng không được, sợ Lam Vong Cơ sẽ không hiểu, vậy nên Ngụy Vô Tiện quyết định chơi chiêu mưa dầm thấm đất, chinh phục y từng chút một.

Hắn bước xuống giường, chăn trượt xuống, thân hình xinh đẹp liền hoàn hảo hiện ngay trước mắt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không dám nhìn, đưa mắt qua chỗ khác. Ngụy Vô Tiện liền nhân cơ hội thơm lên má y một cái: "Chào buổi sáng, Lam Trạm."

Sau đó, hắn đi đến chỗ để hành lý của bọn họ. Mái tóc thẳng dài buông xõa sau lưng, thân thể gầy nhưng săn chắc như ẩn như hiện theo từng cử động của hắn. Làn da của Ngụy Vô Tiện trắng nõn, làm nổi bật từng dấu tay tím đỏ trên vòng eo nhỏ đến khó tin kia, thậm chí còn trải rộng xuống cánh mông mượt mà cong vểnh bên dưới.

Sức lực lớn đến thế, kích động đến mức muốn dung người vào cốt nhục mình, biết bao lần Lam Vong Cơ đã làm thế với hắn trong mơ, đúng là không cần nghĩ y cũng biết đó là kiệt tác của ai.

Lam Vong Cơ sờ lên nơi Ngụy Vô Tiện vừa đánh lén trên mặt, nhiệt độ ấm nóng từ nơi đó lan ra khắp toàn thân, cuối cùng tụ lại trên hai tai khiến chúng đỏ bừng lên.

Chính vì Ngụy Vô Tiện nói hai người không làm gì mới khiến Lam Vong Cơ càng bối rối không hiểu hơn. Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến thái độ Ngụy Vô Tiện quay ngoắt từ huynh đệ đĩnh đạc thành hôn y một cái để chào buổi sáng thế này?

TBC

_______________

Tiện Tiện truy phu cố lên nha.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top