Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27 (H)

Chương 27

Mục đích quyến rũ Lam Vong Cơ của Ngụy Vô Tiện đã đạt được, nhưng hiệu quả dường như lại quá tốt. Lam Vong Cơ như vầy thật quá hiếm thấy, Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, bị y thừa dịp kéo mắt cá chân lật người lại.

"Á!" Vừa rồi vận động quá kịch liệt, Ngụy Vô Tiện nhất thời chưa bình thường lại được, thế mà Lam Vong Cơ còn kéo hắn mạnh như vậy, khiến hắn la lên một tiếng: "Lam Trạm, ngươi làm ta đau quá!"

Lam Vong Cơ ở trên giường không hề văn nhã như vẻ bề ngoài của mình, y đúng kiểu thuộc trường phái đao thật kiếm thật vô cùng cuồng dã, chỉ mới một hồi mà cả người Ngụy Vô Tiện đã đau nhức. Tay chân hắn vô lực, ngực dày đặc dấu răng bị Lam Vong Cơ cắn, rất nhiều dấu răng còn hơi tươm máu, Ngụy Vô Tiện thở gấp không ngừng, trên ngực truyền đến cảm giác khó tả thành lời.

Rõ ràng Lam Vong Cơ đã buông hắn ra, nhưng tựa hồ vẫn có thể cảm nhận môi răng Lam Vong Cơ vẫn đang gặm nhấm trên cơ thể mình.

Hắn khẽ giật giật chân mình, muốn thoát khỏi Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ không phối hợp, đè hai chân Ngụy Vô Tiện rộng ra, dương vật sau khi bắn tinh đã mềm nhũn xuống, tinh dịch trắng đục vẫn còn lầy lội, dính nhớp một mảnh giữa hai chân hắn. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt này, quá thẳng thắn lộ liễu, Ngụy Vô Tiện có cảm giác mình bị ánh mắt Lam Vong Cơ thiêu cháy một lỗ, y chưa cần làm gì nhiều thì bụng dưới của Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu nhẹ nhàng run lên.

Tiêu rồi tiêu rồi, mới bị nhìn mấy cái thôi mà lực sát thương của Lam Vong Cơ với mình đã mạnh đến vậy. Cũng vì điều này mà hắn mới nhận ra, vị trí của Lam Vong Cơ trong lòng mình đã sớm rất rất quan trọng rồi.

Ngụy Vô Tiện là một người rất đơn giản, nếu hắn không thích, có ép có bức tới cỡ nào hắn cũng sẽ không chịu, nếu thích, hắn nguyện ý trao đi hết thảy.

Thế nên, khi Lam Vong Cơ nâng mông hắn lên, hắn không hề kháng cự, chỉ là, bởi vì vừa nhận ra tình cảm của mình nên lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra chút thẹn thùng cùng mừng rỡ, máu nóng sôi trào, khiến trái tim hắn đập thùng thùng mãnh liệt trong lồng ngực.

Hắn theo bản năng muốn giấu đi, vội kéo một góc chăn lại, che lên ngực mình, hy vọng Lam Vong Cơ sẽ không phát hiện ra tiếng tim đập nhanh đến khó tin của hắn.

Mà tiếng tim đập của hắn, ngoại trừ hắn ra, sao người khác phát hiện được, huống chi Lam Vong Cơ đã hoàn toàn bị chuyện khác hấp dẫn. Y nâng nửa người dưới Ngụy Vô Tiện lên cao, chỗ riêng tư phía sau Ngụy Vô Tiện liền hiện ra trước mắt, khe hẹp non mềm đã bị y dùng sức cắm cho rộng ra, thành một cái động thịt lỏng lẻo, lớp thịt mềm nơi cửa động hơi sưng, hiện lên một màu đỏ tươi diễm lệ, óng ánh ánh nước trong suốt.

Miệng huyệt theo hơi thở dồn dập của Ngụy Vô Tiện mấp máy đóng mở, không ngừng có dịch thể đặc sệt trào ra từ trong huyệt động, đó là thứ Lam Vong Cơ mà để lại trong cơ thể hắn, là minh chứng cho việc Lam Vong Cơ vừa chiếm hữu được Ngụy Vô Tiện. Hiện giờ, chất lỏng màu trắng sữa trộn lẫn với chất lỏng mà Ngụy Vô Tiện tự tiết ra đang nhóp nhép chảy ra ngoài, trên da thịt đâu đâu cũng là dấu vết y để lại, cảnh tượng trước mắt, quả thật nồng đậm ý vị sắc dục, gợi tình.

Mà Ngụy Vô Tiện bị y nhìn chằm chằm hồi lâu, ngọn lửa vừa thoáng hạ nhiệt nay lại bùng cháy trở lại. Người khác thế nào thì hắn không biết, mà người khác cũng không đời nào có cơ hội này, nhưng bị Lam Vong Cơ nhìn vào chỗ riêng tư của mình khiến Ngụy Vô Tiện không cách nào chịu nổi. Hắn á, không bị Lam Vong Cơ "làm" chết thì cũng bị y nhìn đến sung huyết não mà chết mất thôi.

Hắn thỏ thẻ cất tiếng hỏi: "Lam Trạm, ngươi nhìn gì đó... "

Thanh âm yếu ớt mềm nhũn, khiến trái tim Lam Vong Cơ khẽ run lên, y thấp giọng thở dốc, nói: "Có nước rồi."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, ngây ngốc không hiểu y đang nói gì. Vẻ mặt ngây thơ mờ mịt cùng hành động kéo chăn che đi bộ ngực đã bị chơi nát một cách vô nghĩa kia của Ngụy Vô Tiện, thật sự là đáng yêu đến mức phạm quy. Trái tim Lam Vong Cơ như bị búng cho một cái, y đỡ lấy dương vật mình, nhanh chóng cắm vào hậu huyệt của hắn.

"Ô a! A!! A!!!"

Huyệt đạo lại một lần nữa tiếp nhận cự vật kia, cảm giác tuy dễ chịu hơn trước đó một chút, nhưng dù sao, phải nuốt vào một vật thô to như vậy, hắn vẫn cảm thấy rất căng chật. Tràng đạo hoàn toàn bị nhét đầy, thịt mềm bên trong bọc chặt lấy dương vật Lam Vong Cơ, gân xanh nổi lên thình thịch, đập vào thành ruột của Ngụy Vô Tiện, cảm giác lồi lõm trên đó khiến người ta bị kích thích đến tê dại.

Cảm giác vừa khổ sở vừa hưng phấn đang đấu đá lẫn nhau trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện bất lực, nắm chặt chăn rên rỉ từng cơn, nhưng nhận lại chỉ là những đợt tiến công ra vào càng hung bạo hơn của Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, ta......A! A!"

Hắn hét lên ở trong lòng: Nước mà y nói là nước kia sao! Đây là chủ đề từ năm nào rồi mà!

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhớ rất kỹ, có nước thì khẳng định có thể vào được, cho nên y không muốn khách khí với hắn nữa. Lam Vong Cơ ra ra vào vào không ngừng, chọc vào điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn, dùng đầu khấc hơi cong lên của mình nghiền lên điểm mềm mại hơi nhô lên kia. Ngụy Vô Tiện gần như quên mất vừa rồi mình định nói gì, tiếng rên ngắt quãng lại biến thành: "A! Lam Trạm! Chỗ đó, đừng, đừng đâm vào... A!"

Nhưng Lam Vong Cơ vốn đang cố ý, muốn bức khoái cảm của hắn càng mãnh liệt hơn, sao có thể dừng được. Y rút dương vật ra hơn nửa, chỉ để lại đầu nấm ở bên trong, khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy trống rỗng nên co chặt lại, thì lại y lại chạy nước rút đâm mạnh vào trong, cọ qua lớp thịt mềm, đâm vào chỗ sâu nhất trong hắn. Lặp lại liên tiếp vài lần như thế khiến vật vốn đã mềm nhũn giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, theo sự lắc lư của hai cơ thể, dần dần cương lên lại.

Phản ứng giữa hai chân không lừa được người khác, Lam Vong Cơ đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, cực kỳ xấu xa, không rên một tiếng, ép Ngụy Vô Tiện không tài nào phản kháng nổi.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Ngụy Vô Tiện khóc đến mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, muốn trừng Lam Vong Cơ một cái cũng không có sức, hắn khóc lên: "Ngươi bắt nạt ta... oa... "

Ngụy Vô Tiện nào có thảm như thế này bao giờ đâu, tự hắn cũng thấy bản thân thật vô dụng, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để cậy mạnh, nếu không khiến Lam Vong Cơ thương xót được, kỳ này hắn tiêu chắc rồi, vậy nên hắn dứt khoát mở miệng xin tha: "Lam Trạm, Hàm Quang Quân, thương xót cho ta đi mà, hức hức, tốt với ta một chút... "

Nhưng hình như Lam Vong Cơ lại rất hài lòng với phản ứng của hắn, không những không có ý định buông tha, mà y còn đưa tay sờ lên giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống dương vật của hắn.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy người mình rất nóng, nhưng tay Lam Vong Cơ lại càng nóng hơn, vuốt lên tiểu đệ của hắn, dù không nhìn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự tồn tại bàn tay của Lam Vong Cơ. Đôi bàn tay với từng ngón thon dài, đầu ngón tay phủ một lớp chai mỏng, chạm vào nơi mẫn cảm thật sự quá kích thích, Ngụy Vô Tiện ưỡn eo muốn trốn, nhưng lại làm cho bản thân dấn sâu vào tay y hơn.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve cho hắn, nghe Ngụy Vô Tiện ngửa cao đầu rên to, đầu ngón tay y khẽ động, hệt như đang đàn tấu một khúc nhạc mỹ diệu nhất, từ thân trụ chậm rãi vuốt lên trên, xoa nắn phần đầu nấm mượt mà, ấn xuống mã mắt của hắn.

Cả lưng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn cong lên, phía trước và hậu huyệt đều được Lam Vong Cơ chăm sóc triệt để, mang đến cho Ngụy Vô Tiện khoái cảm vô lượng. Hậu huyệt càng lúc càng chảy nhiều dâm thủy hơn, bị Lam Vong Cơ thọc rút, ép cho chảy ra ngoài. Nơi giao hợp trơn ướt, vang ra tiếng nước nhóp nhép khiến cho động tác của hai người càng thêm thông thuận, càng dán sát chặt chẽ hơn, độ sướng cũng theo đó mà dâng lên.

Mã mắt rỉ nước, nhỏ giọt kéo sợi dài lên người Ngụy Vô Tiện. Hắn "ưm a!" lên một tiếng, trước mắt như có từng đợt ánh sáng trắng lóe lên, trong thế công của Lam Vong Cơ, hắn lại bắn ra một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện há miệng thở hổn hển, thật quá sướng, hắn hoàn toàn kiềm được, phát run lên, bụng dưới như bị rút gân, co rút từng cơn. Lam Vong Cơ rất thích nhìn dáng vẻ này của hắn, nhìn chằm chằm không rời, muốn khắc sâu thần thái si mê này của Ngụy Vô Tiện vào trong lòng.

Chậm rãi lần theo vết tinh dịch bắn tung tóe trên cơ thể hắn rồi lại nhìn xuống vùng bụng dưới lầy lội không kém của hắn, tầm mắt Lam Vong Cơ dừng lại trên vết sẹo chói mắt, hoàn toàn không xứng với cơ thể trắng nõn, mịn màng của người dưới thân mình.

Vừa rồi y tức đến phát điên, lại bị lửa giận che mắt, cho nên đã làm căng, phát tiết với Ngụy Vô Tiện, hoàn toàn không bận tâm đến việc ngắm cơ thể hắn. Bây giờ nhìn thấy vết thương vừa dài, vừa sâu tại nơi nguy hiểm thế này, không cần phải đoán, Lam Vong Cơ cũng biết vì sao lại có vết thương này.

Y bất giác ngừng lại động tác, đưa tay sờ lên vết sẹo kia. Ngụy Vô Tiện đang thỏa mãn hưởng thụ thì tự dưng thấy thứ trong cơ thể bất động, nhưng khi cảm nhận được ngón tay Lam Vong Cơ đang khẽ run lên, nhẹ nhàng ve vuốt lên vết sẹo trên bụng mình, hắn liền hiểu.

Lam Vong Cơ đang đau lòng.

Sao Ngụy Vô Tiện có thể không đau? "Ngụy Vô Tiện" này cũng giống như mình, đều từng là thiếu niên khí phách hiên ngang, không còn Kim Đan, "hắn" nhất định cũng rất buồn, nhưng hắn hiểu rõ mình nhất, "hắn" sẽ không khóc, bởi vì hắn không chấp nhận bản thân mình trở nên yếu đuối.

Thật lâu sau, Lam Vong Cơ mới hỏi: "Ngụy Anh, có đau không?"

Có lẽ hỏi cũng vô ích, vết sẹo này đã là chuyện rất lâu trước kia, không thể nào đến giờ vẫn còn đau, nhưng dù câu hỏi này rất vô nghĩa, nhưng Lam Vong Cơ vẫn thật sự rất muốn hỏi.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, đáp: "Đau lắm, Lam Trạm, ta đau chết đi được." Lam Vong Cơ bất ngờ dời mắt lên nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện liền mỉm cười với y: "Thật ra ta sợ đau cực kỳ, lúc ấy đảm bảo là ta đau đến khóc cha gọi mẹ."

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, y muốn nói với hắn rất nhiều điều, nhưng cuối cùng y lại không nói nên lời, chỉ dùng sức mím chặt môi.

Ngụy Vô Tiện thật sự rất thích dáng vẻ này của Lam Vong Cơ, hắn không thích tỏ ra yếu đuối, nhưng mềm yếu trước mặt Lam Vong Cơ khiến lòng hắn rất ngọt ngào, cảm giác còn không tồi nữa.

Ngụy Vô Tiện kéo y lại, nói: "Hàm Quang Quân, ta ở nơi đó là được nuông chiều từ bé, nhất định còn sợ đau hơn cả 'ta' ở nơi này, về sau người đừng để ta phải chịu đau, chịu khổ như vậy nữa nha, ta chịu không nổi đâu."

Lam Vong Cơ nắm chặt lại tay hắn, thận trọng đáp: "Tuyệt đối không."

Ngụy Vô Tiện liền cười động eo mình, nói: "Hàm Quang Quân, nói lời phải giữ lấy lời nha, thế sao ngươi còn không chịu động? Nãy giờ ta nhịn khổ quá rồi!"

Lúc này còn dám trêu chọc, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, Lam Vong Cơ đè hai tay hắn lên đỉnh đầu, cúi người đè lên người hắn, "chặn" môi hắn lại, để cho hắn biết cái gì gọi là "khổ" thật sự.

Sau khi bị Lam Vong Cơ dùng một tư thế "làm" không biết mệt mỏi hơn nửa ngày không ngừng, lúc này Ngụy Vô Tiện mới biết được, giáo dục ở quê nhà đã gạt hắn thê thảm đến cỡ nào. Làm chuyện này, sướng thì sướng thật đó, nhưng mệt chết người ta rồi!

Thế giới này, không cho ta được gì tốt sao?

Mắng thì mắng đó, nhưng hắn chỉ dám mắng trong lòng, ngoài miệng chỉ có thể mở miệng xin tha: "Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử, à không, Lam nhị ca ca! Tha mạng!! Tha mạng cho ta đi mà!!!"

Nhưng lòng dạ Lam Vong Cơ sắt đá thật, mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ tiếp tục, Ngụy Vô Tiện lại hô: "Lam Trạm, ngươi quá lợi hại, ta thua! Ta chịu thua là được chứ gì! A! A!"

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp thứ tám, Ngụy Vô Tiện thật lòng thật dạ nhận thua, chỉ xin Lam Vong Cơ buông tha cho mình.

******************

Sáng sớm, tiểu nhị vừa thức dậy chuẩn bị đi mở cửa tiệm thì đã thấy vị công tử áo trắng hào phóng đêm qua đang chuẩn bị nước ấm. Vì là một khách hàng giàu có lại rất chịu chi, nên tiểu nhị rất nhiệt tình nghênh đón, cười nói: "Công tử, nếu cần nước ấm, người có thể gọi chúng ta mang tới, lúc nào chúng ta cũng vui lòng chuẩn bị cho người mà."

Lam Vong Cơ lại đơn giản từ chối: "Không cần."

Rồi tiểu nhị nhìn y một tay xách một cái thùng nước lớn, rất nhẹ nhàng đi lên lầu.

Thùng nước vừa lớn vừa nặng thế này, chỉ có người làm việc tay chân quanh năm như tiểu nhị hắn mới có thể miễn cưỡng xách được một thùng lên lầu. Cảnh tượng trước mắt khiến tiểu nhị không khỏi cảm thán: "Lợi hại! Thật quá lợi hại!"

Hắn nghĩ, vị công tử này có lẽ là một người biết võ, thân thủ lợi hại, người cũng giàu có, nhưng đáng tiếc, mặt mũi không được đẹp lắm.

TBC

_______________

Tiện mạnh miệng rốt cuộc cũng đã nhận thua, từ rành về sau anh không thắng nổi nữa đâu!

Kết thúc năm bằng những chương H đầu tiên của bộ này, ráng chạy tới chương này để làm quà năm mới dành cho mọi người.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, tui cũng kết năm ngoái bằng chương H ở nhà vị Xà yêu tỷ tỷ ở bộ Khôn Càn kia.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự đại cát!!!!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top