Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Chương 29

"Ngươi ghét ta." Lam Vong Cơ thản nhiên, nhàn nhạt nói một câu.

Cho tới bây giờ, quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ được gọi là tốt, thậm chí hồi Xạ Nhật chi chinh còn phải nói là như nước với lửa luôn, gặp mặt là gây gổ, ồn ào phiền chết đi được, có lúc còn động thủ với nhau luôn. Tiên môn bách gia, ai ai cũng biết quan hệ giữa hai người này không được tốt.

Nhưng Ngụy Vô Tiện này hiểu lầm cũng không có gì lạ. Ngẫm lại, sau khi hắn tới thế giới này, vì Lam Vong Cơ đã lâu không gặp qua một Ngụy Vô Tiện thích đeo theo y thế này, nên y cũng bất giác quên mất những mâu thuẫn kia.

Y đối xử với hắn vô cùng tốt, thế nên Ngụy Vô Tiện mới có cảm giác như thế. Có lẽ giấu chuyện này, khiến Ngụy Vô Tiện hiểu lầm quan hệ của bọn họ sẽ càng có lợi cho Lam Vong Cơ hơn, nhưng Lam Vong Cơ thật sự không thể làm ra chuyện lừa gạt Ngụy Vô Tiện được, nên y đã nói thật cho hắn biết tình trạng thật sự trước kia giữa hai người. Vẫn rất ngắn gọn, nhưng hiếm khi được nghe Lam Vong Cơ nói một hơi dài như vậy, nên Ngụy Vô Tiện nghe rất nghiêm túc, bao gồm cả tiếng thở dài phát ra khi Lam Vong Cơ kết thúc lời kể của mình.

Bàn tay xoa nắn bên hông Ngụy Vô Tiện ngừng lại, ánh mắt Lam Vong Cơ trở nên thâm trầm xa xăm, dường như đang nhìn thẳng phía trước nhưng lại như nhìn về nơi hư vô nào đó.

Ngụy Vô Tiện không khỏi kinh ngạc. Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn, lạnh như băng sương, chẳng hứng thú với cái gì, cự người ngàn dặm, hắn cho rằng người như y, nên giống như thần tiên trên trời, không nhiễm một hạt bụi trần, nhưng thật không ngờ hắn lại được tận mắt chứng kiến bộ dạng tiên quân thanh lãnh rơi xuống phàm trần.

Hắn nghĩ rằng, Lam Vong Cơ không thay đổi chút nào so với trước đây, nhưng có lẽ đó chỉ là những biểu hiện bên ngoài, những ưu sầu phiền não kia đều bị niêm phong dưới vẻ vân đạm phong khinh của y, Lam Vong Cơ quá mức ẩn nhẫn, do đó không một ai có thể nhìn thấu nỗi khổ cùng đau đớn trong y.

Trước giờ Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ tới việc mình đến thế giới này có ý nghĩa gì. Hắn là một người lạc quan, tới thì cũng đã tới, tình cảnh gì hắn cũng đều có thể sống sót, nhưng thấy Lam Vong Cơ thế này, đột nhiên hắn ngộ ra, vì sao mình lại đến đây rồi.

Nếu ở một nơi không ai nhìn thấy, Lam Vong Cơ lại mất mát đau đớn đến dường này, thì Ngụy Vô Tiện nhất định phải ôm y, ôm y thật chặt vào lòng mình.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*******************

Đợi một hồi lâu mà Lam Vong Cơ vẫn không nói gì thêm, Ngụy Vô Tiện chỉ đành nhìn y, hỏi: "Chỉ có vậy?"

Ngoại trừ bí mật ở Bách Phượng sơn ra, Lam Vong Cơ đã kể hết toàn bộ những lần tiếp xúc không nhiều lắm giữa hai người rồi, nên y gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng ta thấy có tệ lắm đâu."

Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Tuy rằng ta không có những ký ức này như 'ta' kia, nhưng cảm giác theo bản năng vẫn còn. Tuy ta không hề biết bọn người Ôn Tình, Ôn Ninh là ai, nhưng ngay từ đầu ta đã cảm thấy bọn họ sẽ không hại ta, nên ta mới không bỏ chạy. Với ngươi cũng thế, lần đầu ta nhìn thấy ngươi, ta đã đem mọi chuyện nói hết cho ngươi, vì ta biết, ngươi là người ta có thể tin tưởng."

Xét cho cùng, hắn không hề quen biết Lam Vong Cơ của thế giới này, nhưng cảm giác an tâm cùng tín nhiệm phát ra từ tận đáy lòng, hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng, có thể nói, đây là phản ứng theo bản năng của thân thể này. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta cũng là Ngụy Vô Tiện, ta hiểu bản thân mình, ngươi có thể tin ta."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện sáng ngời, lấp lánh hào quang rực rỡ, khiến trái tim Lam Vong Cơ lay động theo, y nắm chặt lấy vải áo bên hông Ngụy Vô Tiện, hỏi ra chuyện y luôn muốn hỏi nhưng trước đây không tài nào mở miệng được: "Đã thống khổ đến thế, vì sao lại không nói với ta?"

Khiến y luôn hiểu lầm, vẫn tự cho mình là đúng, hùng hổ bức người gây hấn với một Ngụy Vô Tiện đang đau đớn tột cùng, đó là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào. Lam Vong Cơ lại rũ mắt xuống, nói: "Ngươi cũng là Ngụy Anh.... "

...nên có thể nói cho ta biết đáp án.

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, rồi quàng tay lên vai y, nói: "Lam Trạm, nếu ta xảy ra chuyện như vậy, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết."

Lam Vong Cơ mím chặt môi, hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Vì ta không muốn ngươi ghét ta."

Hai mắt Lam Vong Cơ mở to, ngơ ngác nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Ta vắt hết óc để nghĩ, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác."

Lam Vong Cơ nói: "Nhưng... "

...y vẫn cảm thấy Ngụy Vô Tiện ghét mình.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt y, ép Lam Vong Cơ xoay đầu lại nhìn mình: "Lam Trạm, ta sẽ không ghét ngươi."

Hắn là Ngụy Vô Tiện, cho nên hắn biết, Ngụy Vô Tiện sẽ không bao giờ thấy ghét Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vẫn còn có chút ngây ngốc, y ngơ ngác chớp mắt trong khi Ngụy Vô Tiện đang ôm mặt mình, dáng vẻ này, nhìn đáng yêu chết đi được! Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, là ngươi vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa chúng ta không tốt." Hắn cười cười, còn lấy tay chọt chọt lên má Lam Vong Cơ: "Thế nên, hiểu chưa?"

Tựa như hồi niên thiếu, Ngụy Vô Tiện cứ luôn một mực vây quanh y, nói hai người "rất thân nhau", lần nào Lam Vong Cơ cũng đều lạnh mặt đáp lại: "Không thân." Thật ra chuyện này cũng như năm đó, chẳng qua là Lam Vong Cơ tự mình trốn tránh mà thôi. Chỉ cần y nguyện ý gật đầu một cái, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ mỉm cười bước lại gần y hơn một chút.

Đáp án, hóa ra lại đơn giản đến vậy.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười tủm tỉm của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cảm thấy thật thần kỳ. Những phiền toái cùng khổ sở không nói nên lời của y dần dần tan thành mây khói. Lam Vong Cơ bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, tựa lên vai Ngụy Vô Tiện gật đầu, "Ừ" một tiếng, nói: "Ngụy Anh, ta cũng không ghét ngươi."

Nếu y biết đáp án, y nhất định sẽ nói ra lời này sớm hơn, đáng tiếc, Lam Vong Cơ không còn cơ hội đó nữa, chỉ có thể ôm người trong lòng càng chặt hơn.

Ngụy Vô Tiện cũng ôm lại y, nói: "Mới nãy còn nói ta, Lam nhị ca ca, mấy tuổi rồi mà còn làm nũng thế?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, hôn lên cổ hắn một cái.

Nói thì nói vậy thôi, chứ giọng điệu của hắn vô cùng nhỏ nhẹ dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu Lam Vong Cơ. Hiếm khi được Lam Vong Cơ làm nũng, Ngụy Vô Tiện hưởng thụ vô cùng, nên hắn cũng vui vẻ cưng chiều y. Nhưng trải qua chuyện này xong, Ngụy Vô Tiện rút ra một kết luận: 'Ngụy Vô Tiện' kia thật đáng ghét.

Bỏ lại một Lam Vong Cơ tốt như vậy ở đây, thật sự quá đáng ghét. Nhưng ngẫm lại thì thấy, cũng nhờ thế mà mình nhặt được món hời lớn, chẳng phải là mình được lợi sao?!

Hắn lắc qua lắc lại đầu của Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đừng nói về mấy chuyện đó nữa, điều quan trọng là sau này có ta rồi, có một tiểu khả ái như ta ở đây, ngươi còn phiền não chuyện trước kia làm gì?"

Dừng một chút, Lam Vong Cơ nói: "Không phải."

Hai chữ này lập tức khiến Ngụy Vô Tiện bất mãn, hắn nói: "Ngươi nói thế là có ý gì? Ta nói cho ngươi hay, sau này ngươi chỉ có thể theo ta, không còn lựa chọn nào khác đâu."

Lam Vong Cơ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngụy Vô Tiện đang tức giận bĩu môi thở phì phì, hôn lên môi hắn một cái, nói: "Là đại khả ái."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha lên, cả người xoắn xuýt ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Luồng nhiệt nóng rực bùng cháy, cọ xát giữa hai đôi môi, khó xá khó phân. Hắn nói: "Lam Trạm, quả nhiên ngươi khác trước rồi, lời kiểu này mà cũng dám nói."

Lam Vong Cơ cắn môi, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hai bên cùng triền miên dây dưa bên nhau. Ngụy Vô Tiện lập tức không nói nổi nữa, chỉ có thể "ô ô ô" rên lên vài tiếng rồi lại tiếp tục bị Lam Vong Cơ chặn miệng lại. Đến khi thật sự không thở nổi nữa, hắn mới đứt quãng nhả ra được mấy chữ: "Lam, Lam Trạm, không, không ăn cơm nữa sao?"

Nhớ đến hắn ngủ lâu như vậy, còn chưa kịp ăn gì, tất nhiên Lam Vong Cơ không nỡ để hắn chịu đói, đành cắn lên môi dưới của hắn một cái rồi buông ra, nói: "Ăn."

Ngụy Vô Tiện lập tức vui vẻ, lại bưng chén lên, gắp một miếng thức ăn thật lớn, quay qua nói với Lam Vong Cơ: "Vậy để ta đút ngươi ăn nha."

Lam Vong Cơ rất nghe lời cắn một miếng, nói: "Ngươi cũng ăn đi."

Ngụy Vô Tiện liền đưa đũa cho y: "Vậy ngươi cũng phải đút cho ta ăn."

Không hiểu sao hai người tự dưng lại thành chơi trò ta đút ngươi ngươi đút ta thế này, mặc cho tiến độ ăn cơm chậm đến thế nào thì hay người vẫn chơi vô cùng vui vẻ không biết mệt. Bên này đang tình chàng ý thiếp, bên kia cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiểu nhị vừa nói vừa bước vào: "Khách quan, vẫn mang đồ ăn đi hâm nóng tiếp sao?"

Vì Ngụy Vô Tiện chưa tỉnh, nên để cho tiện, Lam Vong Cơ không có khóa cửa, để tiểu nhị cách một lúc lại tự mình lên lấy đồ ăn xuống hâm nóng. Vừa rồi, sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, đề tài hai người nói với nhau quá nặng nề, nên y quên mất chuyện này, tiểu nhị không nhận được thông báo mới, nên vẫn giống như trước, trực tiếp bước vào.

Sau đó, hai mắt tiểu nhị trợn tròn, gã bị dọa đến mặt mày trắng bệch, vội vàng cúi đầu khom lưng, nói: "Chúc hai vị ăn ngon miệng." Sau đó chuồn lẹ, còn rất hiểu chuyện giúp hai người đóng cửa lại.

Ngụy Vô Tiện cau mày đặt chén xuống: "Gã đó có ý gì đây? Làm như chúng ta là quỷ không bằng!"

Nhưng nhìn lại tình hình hai người hiện giờ, một người nam nhân ngồi trên đùi của một nam nhân khác, còn thân mật đút cơm cho nhau, người bình thường nào thấy cũng sẽ bị dọa cho hết hồn thôi. Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, không sao."

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, một siêu cấp đại soái ca như ngươi, cộng thêm cả mỹ nam tử nổi tiếng gần xa là ta, vậy mà thái độ của gã như thế là sao? Không được, ta phải tìm gã lý luận một phen mới được."

Động tác của hắn rất nhanh, Lam Vong Cơ có muốn cản cũng cản không kịp, còn chưa biết hắn muốn đi tìm người ta lý luận cái gì thì Ngụy Vô Tiện cũng đã chạy mất bóng. Vừa xuống được mấy bậc cầu thang, khả năng thính giác tốt đã khiến hắn nghe rõ mồn một tiểu nhị vừa rồi đang tám chuyện với một tiểu nhị khác ở chân cầu thang.

Gã nói: "Ngươi biết gì chưa, hai nam khách quan trên thượng phòng lầu ba á, là mối quan hệ đó đó."

Một người khác nói: "Hèn chi ta cứ thấy là lạ, ngươi xem, ngày thường cái người cao hơn tốt với người thấp hơn kia biết bao. Mà ngươi làm ầm ĩ lên như vậy làm gì, chúng ta là mở quán trọ, loại khách như thế còn thấy ít sao?"

Tiểu nhị lại nói: "Không phải, tại dung mạo hai người này xấu quá, làm cảnh tượng ấy quá kích thích thị giác, nhìn rất gai mắt."

Một người khác lại nói: "Được rồi, ngươi tưởng ai mặc bạch y cũng đều là người của Cô Tô Lam thị hết à, đâu ra nhiều mỹ nam tử đến vậy."

Giờ Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra mình và Lam Vong Cơ đang dùng chú Mặt Xấu, hai gã nam nhân xấu xí nhão dính bên nhau, đừng nói là tiểu nhị, đến Ngụy Vô Tiện thử tưởng tượng ra một chút cũng thấy khó chịu rồi. Hắn xoa xoa cằm mình, quyết định không đi lý luận với tiểu nhị nữa mà chạy về phòng.

Lam Vong Cơ vẫn còn đoan chính ngồi bên bàn ăn, một tay đang cầm ly uống trà, thấy hắn đã về, đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn qua, hỏi: "Xong rồi?"

Người này hay thật, đến uống trà cũng có tư thái ưu nhã đến nhường này, muốn đẹp cỡ nào liền đẹp cỡ đó. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái phát minh chú Mặt Xấu của mình thật quá tuyệt vời, Lam Vong Cơ đẹp đến vậy, sau này nhất định phải giấu đi, chỉ cho một mình Ngụy Vô Tiện hắn được thưởng thức thôi.

Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Hàm Quang Quân, chúng ta nấn ná ở đây đã quá lâu rồi, ta chợt nghĩ, chúng ta nên bắt tay vào làm chính sự thôi."

Làm chính sự, mà còn là chợt nghĩ đến, cũng chỉ có thể là Ngụy Vô Tiện, nhưng Lam Vong Cơ vẫn chiều theo hắn, nên nói: "Được."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Vậy hiện giờ Hàm Quang Quân cảm thấy nên làm thế nào mới tốt đây?"

Lam Vong Cơ biết hắn đã rõ mà còn cố hỏi, lại uống thêm một ngụm trà, nói: "Truy về nguồn gốc."

Ngụy Vô Tiện lại cười, bước qua hôn y một cái: "Hàm Quang Quân thật là lợi hại." Khen đến hai mắt Lam Vong Cơ sáng lấp lánh, hắn liền hôn thêm cái nữa: "Vậy phải thưởng thêm mới được."

Chuyện nhỏ này, tất nhiên Lam Vong Cơ có thể tự mình đoán ra, chẳng qua là Ngụy Vô Tiện cố ý hỏi thêm, muốn nhân cơ hội hôn y thêm mấy cái ấy mà.

TBC

___________________

Tác giả: Thật ra, Khôn Càn và Cong Thẳng là hai bộ đối ứng với nhau. Khôn Càn là A Kỷ cứu rỗi lão tổ Tiện, Cong Thẳng là O Tiện cứu rỗi Thanh niên Kỷ. Phương thức đối phó với lão tổ Tiện là oanh oanh liệt liệt, còn vs thanh niên Kỷ là ẩn nhẫn dịu dàng.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top