Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Chương 3

Lam Vong Cơ bất chấp lễ nghĩa, túm lấy cánh tay hắn, hỏi: "Lam Vong Cơ kia, đã làm gì ngươi?"

Cái trừng mắt kia của y còn đáng sợ hơn cả hồi Ngụy Vô Tiện lấy xuân cung đồ trêu chọc ở Tàng Thư các. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc mình nói khoa trương quá, khiến Lam Vong Cơ quá kinh hãi, sợ rằng sẽ tạo thành hiệu quả phản ngược. Ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng hốt, nói: "Cũng không có gì, ngươi thả ta ra trước đã."

Lam Vong Cơ vẫn không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, cố chấp trừng mắt nhìn hắn. Trong mắt y hiện giờ, Ngụy Vô Tiện đang lộ vẻ né tránh hiếm thấy, y còn nhìn ra được một chút thẹn thùng trong đó. Lam Vong Cơ hoàn toàn không tin cái "không có gì" mà hắn nói, Ngụy Vô Tiện như thế này, chắc chắn là có gì rồi!

Với người mình thích, Lam Vong Cơ luôn cư xử, đối đãi cẩn thận từng li từng tí một. Ngụy Vô Tiện là người trong lòng y, y không dám tiếp cận, không dám đụng vào, căn bản không dám xa cầu những vọng tưởng trong lòng mình sẽ trở thành sự thật.

Lần thân mật ấy tại Bách Phượng sơn, Lam Vong Cơ đã nghĩ, đời này mình sẽ không còn cơ hội như thế nữa, y bị dục vọng làm cho đầu óc mê muội, làm càn một lần. Nhưng những gia quy đã ước thúc y từ nhỏ lại đối nghịch với dục vọng mà y dành cho Ngụy Anh, cho nên sau đó y đã ảo não rất lâu, cũng nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình.

Nhưng Lam Vong Cơ kia, nếu đã có cơ hội, không phải nên nâng Ngụy Vô Tiện trong lòng bàn tay mà quý trọng à, sao có thể làm ra loại chuyện này.

Y lại một lần nữa không khắc chế được mình, kiếm quang màu lam lại sáng lên, Tị Trần lại bắt đầu chém lung tung vào cây cối xung quanh. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, chết, chơi quá trớn rồi! Người như Lam Vong Cơ sao có thể cho phép mình làm ra mấy chuyện như vậy, nếu bị y nhìn ra là mình đang nói dối, nói không chừng lát nữa Tị Trần sẽ bay lại đây chém mình thành hai nửa.

Hắn vội vàng đính chính lại, nói: "Không có 'thủy loạn'! Là ta ít đọc sách, dùng từ không đúng, chúng ta sắp thành thân rồi, sao có thể gọi là thủy loạn được. Lại càng không có chuyện chung khí. Ý của ta là, nếu ngươi, nếu ngươi không để ý tới ta, thì chính là 'chung khí' đối với ta!"

(Xuất phát từ thành ngữ: Thủy loạn chung khí. "Thủy loạn" có nghĩa là ban đầu đùa giỡn người ta, mà thường là ngủ với con người ta rồi á, "chung khí" là đùa đã rồi thì ruồng bỏ không thương tiếc. Câu thành ngữ trên thường dùng để miêu tả những người đàn ông bội bạc, ngủ với người ta rồi lại vứt bỏ.)

Tị Trần lập tức rơi xuống, cắm thẳng xuống đất. Lam Vong Cơ cũng buông tay ra, ngồi xuống tảng đá, thở dài một hơi.

Lam Vong Cơ lại tự kiểm điểm lại mình. Từ hồi cầu học là y đã biết, lời của Ngụy Vô Tiện khó lòng mà tin được, thế mà bây giờ, vừa nghe hắn nói vậy, Lam Vong Cơ lại không hề suy xét thật giả mà nổi nóng. Chỉ cần liên quan đến Ngụy Vô Tiện là y không kiểm soát được trái tim của mình nữa.

Y nói: "Ăn nói vớ vẩn, nơi này không phải là thế giới của ngươi."

Vậy nên, y cũng không phải là Lam Vong Cơ kia, cách hắn rất xa, sao có thể chung khí được.

Ngụy Vô Tiện thấy khí thế của mình bị giảm xuống, lại cọ lên: "Vậy ngươi có phải là Lam nhị công tử Lam Vong Cơ của Cô Tô Lam thị không?" Ngụy Vô Tiện nói: "Khôn Trạch chúng ta rất đơn thuần, cũng rất chung tình, cả đời chỉ có một người, ta mặc kệ ở thế giới này hay thế giới kia, người ta nhận định cũng chỉ có Lam nhị công tử."

Lam Vong Cơ đương nhiên vẫn là Lam Vong Cơ thôi, Ngụy Vô Tiện quả thật là thiên tài lý lẽ, Lam Vong Cơ sao có thể là đối thủ của hắn được, bị hắn xoay mòng mòng không biết đâu mà lần. Thừa dịp y sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta này, ta nghèo như vậy, đáng thương như vậy, tới Quỷ đạo cũng không xài được, vừa nhỏ lại vừa yếu, tới vị hôn phu là ngươi cũng không thèm để ý tới ta, cái gì ta cũng không biết, nếu có người đến bắt nạt ta thì ta phải làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ cảm thấy, đúng là Ngụy Vô Tiện nên đọc sách nhiều hơn, ba chữ "vị hôn phu" là dùng thế này sao? Nhưng khi nghe được ba chữ này, trái tim y vẫn không khỏi dao động. Nhưng y vẫn không để lộ ra ngoài mặt, vẫn mang bộ dạng lạnh lùng như cũ, chỉ hỏi một câu: "Tùy Tiện đâu?"

Ngụy Vô Tiện ở độ tuổi này, theo lý thì nên thích đi khắp nơi tỷ thí kiếm thuật với người khác mới đúng. Tuy Lam Vong Cơ chưa từng so kiếm thuật với hắn, nhưng đều sẽ đứng nhìn từ xa, kiếm quang màu đỏ chói mắt kia, hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng. Y rất muốn hỏi Ngụy Vô Tiện này, liệu ta còn có thể nhìn thấy vị thiếu niên trương dương, kinh tài tuyệt diễm kia nữa không?

Ngụy Vô Tiện lại trưng ra vẻ mặt ủy khuất, nói: "Không dùng Tùy Tiện được, ta không có Kim Đan."

Hai mắt Lam Vong Cơ chấn động, không thể tin được mà nhìn hắn: "Sao, tại sao?"

Ánh mắt của y giống như đang muốn nuốt chửng người khác vậy, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Không phải tại ta, ta không có làm bậy, khi ta tỉnh lại thì trong cơ thể này đã không có Kim Đan rồi."

Không có Kim Đan? Vậy nên mỗi lần nói về việc đeo kiếm, Ngụy Vô Tiện luôn cường thế, hùng hổ dọa người như vậy. Lam Vong Cơ thật sự không thể tưởng tượng được, dưới khóe miệng luôn giương lên, Ngụy Vô Tiện đã phải chịu bao nhiêu thương tích, nếm bao nhiêu khổ đau. Mà một chút nghi ngờ, quan tâm mà y cho rằng nên làm kia của mình, bây giờ nghĩ lại, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói chẳng phải mỗi câu mỗi từ của y đều là từng nhát, từng nhát dao chém vào vết thương đang rỉ máu kia của hắn sao? Vậy nên, giấu sau từng cơn phẫn nộ của hắn, là biết bao đau xót cùng tuyệt vọng trong lòng đây?

Thì ra, vẻ ngoài cao ngạo kia, đều là hắn tắm máu mà ngụy trang.

Thì ra, cả hắn và y đều sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh kiếm rực đỏ lóa mắt kia nữa.

Lam Vong Cơ ngồi ở đó, không ngừng khiếp sợ, đau lòng không nguôi, thật lâu cũng không nói thành lời. Ngụy Vô Tiện không biết lòng y đang rối như tơ vò, lại nói: "Lam Trạm, thật ra một mình ta thì không sao, ta thông minh như vậy, cho dù gặp phải nguy hiểm thì ta cũng đủ tự tin để thoát thân. Nhưng, còn những người trên núi thì sao? Tất cả bọn họ đều cần sự bảo vệ của ta. Lam Trạm, ngươi giúp ta đi."

Không có Kim Đan thì sao, lúc trước, chỉ một cây sáo trong tay, Ngụy Vô Tiện vẫn có thể hiên ngang đối đầu với tiên môn bách gia. Thế nhân đều nói hắn cường đại, không ai địch nổi, nhưng Ngụy Vô Tiện này, ngay cả Quỷ đạo cũng không biết, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định bỏ rơi những người đang cần hắn bảo hộ này. Dù những người này không hề có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn vẫn là Ngụy Vô Tiện ấy, chỉ làm theo những gì hắn cho là đúng.

Đôi mắt ngập tràn vẻ chờ mong kia Ngụy Vô Tiện hoàn toàn giống hệt với đôi mắt long lanh ngập tràn ánh dương trong trí nhớ của y, Lam Vong Cơ cảm thấy, đúng vậy, Ngụy Anh của y chính là như vậy, từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Y gây ra tổn thương Ngụy Vô Tiện sâu sắc đến thế, nên khoảng cách giữa bọn họ mới càng lúc càng xa. Mà Ngụy Vô Tiện trước mắt này, sao Lam Vong Cơ nỡ để hắn một mình đối mặt mọi chuyện được.

Vậy nên y gật đầu, đáp: "Được."

Ngụy Vô Tiện trong lòng hét lớn: Tốt lắm! Thành công rồi!

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp một, Ngụy Vô Tiện, thắng!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Đương nhiên là hắn vui vẻ vô cùng, lập tức bật cười: "Ta biết Lam Trạm ngươi sẽ không bỏ mặc ta không quan tâm mà, hắc hắc."

Thời niên thiếu Ngụy Vô Tiện vô cùng thích cười, Lam Vong Cơ luôn bị nụ cười của hắn thu hút, nhưng đây là vẻ ngoài của Di Lăng lão tổ, có lẽ là Lam Vong Cơ đã quen với bộ dáng lãnh diễm của hắn, đột nhiên cười đến đáng yêu như vậy, quả thật làm cho Lam Vong Cơ choáng hết cả người.

Y không dám nhìn nhiều hơn nữa, liền đưa mắt đi nơi khác, sau đó đứng dậy, nói: "Vậy ta về trước đây."

Ngụy Vô Tiện quýnh lên, vội vàng níu lấy tay áo y: "Lam Trạm!"

Nhưng kêu ra miệng rồi hắn lại không biết vì sao mình còn muốn giữ Lam Vong Cơ lại. Lam Vong Cơ là người đã nói thì sẽ làm, đã đồng ý giúp hắn thì nhất định sẽ giúp, nhưng khó khắn lắm hắn mới gặp được người quen tại thế giới này, hắn không nỡ để Lam Vong Cơ rời đi, nên mở miệng hỏi: "Lam Trạm, vậy chừng nào ngươi sẽ quay lại?"

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia lóng lánh ánh nước, lộ vẻ đáng thương vô cùng, khiến Lam Vong Cơ ngượng ngùng đến muốn che mặt lại, như thế này thì ai mà chịu nổi. Nhưng trong lòng lại nghĩ, Lam Vong Cơ ở thế giới kia thật quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức làm cho y tức giận, vậy nên sắc mặt y càng lạnh hơn: "Có thời gian, sẽ đến."

Cái kiểu đáp mơ hồ, huề vốn thế này hoàn toàn không thể khiến Ngụy Vô Tiện an tâm, hắn hỏi: "Có lâu lắm không?" Nói xong lại thấy không ổn lắm, hắn nói Lam Vong Cơ là vị hôn phu của mình chỉ là gạt y thôi, nhưng biểu hiện bây giờ của hắn lại cứ như y là hôn phu của mình thật vậy, nên vội vàng nói thêm: "Ta sợ nhỡ gặp chuyện bất ngờ gì ta không tự ứng phó được."

Lam Vong Cơ thấy cũng có lý, nên lấy ra một xấp phù chú, đưa cho hắn: "Có việc, thì truyền tin cho ta."

Ngụy Vô Tiện vẫn thấy có chút bất an, nắm chặt ống tay áo y, nói: "Truyền tin phù chậm dữ lắm, hơn nữa, nhỡ ngươi bận gì..."

Lam Vong Cơ lập tức nói với hắn: "Ngụy Anh, chỉ cần ngươi gọi, ta lập tức đến ngay."

Lam Vong Cơ không hề nói dối, thật sự, dù Lam Vong Cơ đang ở đâu, làm gì, thì cũng nhất định sẽ đến.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới an tâm buông tay, Lam Vong Cơ đi rút Tị Trần trên mặt đất ra, thu kiếm vào vỏ, sau đó quay lại, đôi mắt thanh thiển lưu ly nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngụy Anh, gặp lại sau."

Trước đây, mấy lần gặp nhau, hai người bọn họ luôn khắc khẩu, rồi lại vội vàng tan rã không vui, chưa từng nói lời tạm biệt cho đàng hoàng. Nếu như sự xa cách với Ngụy Vô Tiện kia là để trừng phạt cho sự vô tri của Lam Vong Cơ, thì sự xuất hiện đột ngột của một Ngụy Vô Tiện vô cùng cùng ỷ lại vào y thế này, có lẽ chính là cơ hội bù đắp mà trời cao ban cho Lam Vong Cơ.

Vậy nên Lam Vong Cơ không muốn giống như trước đây, phải tạm biệt hắn đàng hoàng, cũng phải nói lời hẹn gặp lại với hắn.

Ngụy Vô Tiện chỉ xem như y đang lịch sự chào tạm biệt, nên cũng đáp lại: "Gặp lại sau, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lại "Ừ" một tiếng.

Sau đó y bước lên Tị Trần, kiếm quang sắc xanh chợt lóe, liền bay đi. Vẫn là một tiên quân thanh lãnh tiên khí phiêu phiêu như cũ, nhưng Ngụy Vô Tiện thấy, tiểu cũ kỹ trưởng thành rồi hình như có chút khang khác, Lam Vong Cơ của niên thiếu sẽ không tốt với hắn như vậy.

Đột nhiên hắn vỗ tay một cái, thầm nghĩ: Mấy lời hồ ngôn loạn ngữ kia của hắn vẫn còn rất hữu ích nha! Con người Lam Vong Cơ xưa nay rất thật thà, sẽ không thật sự tin toàn bộ, nhưng cũng sẽ không có không tin gì. Ngụy Vô Tiện, ngươi cần phải nỗ lực hơn, phải viết ra một kịch bản tốt hơn nữa!

*************

Từ đó về sau, mỗi khi Lam Vong Cơ đến Di Lăng đều sẽ truyền thư cho Ngụy Vô Tiện, mà Ngụy Vô Tiện vừa nhận được thư của y là chạy như bay xuống núi để gặp ngay, thỉnh thoảng hắn còn dẫn A Uyển theo cọ ăn cọ uống, còn mang về không ít đồ ăn vặt cho mọi người.

Thời gian này bình an vô sự vô cùng, sống như thế một thời gian dài như vậy nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ, mỗi lần về Loạn Táng Cương, lấy ra đồ ra hắn đều tủm tỉm cười, nói: "Là Lam Trạm mua cho đó."

Ôn Tình nhìn bộ dạng càng ngày càng đắc ý kia của hắn, nói: "Ngụy Vô Tiện, sao Lam Vong Cơ cứ tới Di Lăng hoài vậy? Hàm Quang Quân này cũng nhàn rỗi quá rồi."

Bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng đã biết Hàm Quang Quân là danh hào của Lam Vong Cơ. Lần đầu tiên nghe được danh hào đó, hắn liền cảm thấy hào tựa như người, thập phần xứng với y, mà Hàm Quang Quân nghe cũng thật hay, gọi cũng thật thuận miệng, vậy nên Ngụy Vô Tiện rất thích thú, gọi mãi không thôi, gọi đến hai mắt Lam Vong Cơ lâng lâng, khiến lòng hắn bay bay theo, đắc ý cảm thấy mình lại thắng nữa rồi.

Nhưng mà chọc ghẹo Lam Vong Cơ là đặc quyền của một mình Ngụy Vô Tiện hắn thôi, còn những người khác, dù chỉ nói không hay về Lam Vong Cơ một chút thôi thì Ngụy Vô Tiện cũng sẽ lập tức phản bác lại ngay. Hắn nói: "Đâu có, Lam Trạm đã nói là săn đêm đi ngang qua thôi, thuận tiện mang chút đồ ăn ngon qua cho ta."

Ôn Tình lại càng thấy lạ hơn, một tháng mà Lam Vong Cơ đi săn đêm ngang qua Di Lăng tới bảy tám lần? Nơi này xa Cô Tô tới vậy cơ mà, quả nhiên là "phùng loạn tất xuất", chạy tới tận địa bàn của người khác để trừ tà diệt túy, cần cù thiệt mà. Nhưng, khi thấy Ngụy Vô Tiện xuống núi nhiều lần như vậy, Ôn Tình cũng thấy có chút lo lắng, nên ném Trần Tình qua cho hắn, nhắc nhở: "Đồ của ngươi thì nhớ mang theo bên người đi chứ, đừng có suốt ngày đưa cho A Uyển ngậm chơi. Nhỡ xuống núi xảy ra chuyện, ta xem ngươi ứng phó ra sao đây."

Ngụy Vô Tiện không hề để bụng, tùy tiện giắt Trần Tình lên hông mình, nói: "Chuyện đâu ra mà xảy ra hoài được? Ôn Tình, lo nhiều thì sẽ mau già lắm, bớt dong dài đi."

Ngụy Vô Tiện đi dạo lang thang quanh đây nhiều nên phát hiện, thật ra bình dân bá tánh chỉ biết cái danh hào kia thôi, căn bản chẳng ai biết hắn cả, vậy nên hắn loanh quanh trên đường cái hoài mà cũng chẳng sao. Ngồi ở nhà lo trước lo sau, chi bằng nghĩ xem lần sau chừng nào Lam Vong lại đến, hắn muốn đi ăn heo sữa nướng!

Có câu, đồ có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, Ngụy Vô Tiện vừa phản bác lại Ôn Tình không lâu mà nay đã bị vả mặt ngay, vừa mới xuống núi là xảy ra chuyện.

Tự dưng hắn bị một đám người không quen biết, tự xưng là người trong tiên môn bao vây lấy, cả đám người ai nấy đều giương cung bạt kiếm kêu gào về phía hắn: "Ngụy Vô Tiện! Ma đầu ngươi thế mà dám xuống tay với trẻ con, nó chỉ mới mấy tuổi thôi mà, ngươi mau thả đứa nhỏ đó ra ngay!"

Ngụy Vô Tiện nhìn nhóc con bên chân mình, còn đang run rẩy ôm chặt lấy chân hắn không buông, ngước lên nói với bọn người kia: "Các ngươi thấy rồi đó, là nó không chịu buông ta ra mà."

Mấy người kia không phản bác lại được, bèn nói: "Ngươi đã làm gì đứa nhỏ hả?!"

Mắt Ngụy Vô Tiện sắp trợn trắng ra: "Nói như thể các ngươi tận mắt nhìn thấy mọi chuyện vậy, ta cứu nó, nên nó đeo theo ta thôi."

Những người đó lại hét lên một lần nữa: "Ngươi mà cũng biết cứu người? Ngươi coi bọn ta là trẻ con ba tuổi dễ gạt à?"

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, trẻ con ba tuổi còn thông minh hơn các ngươi nhiều. Hắn cảm thấy phiền vô cùng, hơn nữa hắn đang nóng lòng đi tìm cha mẹ của đứa nhỏ, bèn tưởng tượng một chút về bộ dạng uy phong lẫm liệt của Di Lăng lão tổ mà Ôn Ninh từng miêu tả cho hắn nghe. Dù sao hắn vẫn còn mang tâm tính thiếu niên, nghịch ngợm muốn thử một chút.

Hắn rút Trần Tình từ bên hông ra, cây sáo màu đen xoay chuyển nhanh giữa những ngón tay, nhìn chằm chằm vào từng người một trước mắt mình, cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, các ngươi muốn lên từng người một, hay là cùng lên đây?"

Nói xong cảm thấy hình như mình chưa đủ ngạo nghễ, nên lại cười khẩy thêm hai tiếng nữa.

Mấy người này, Ngụy Vô Tiện không hề quen biết, cùng lắm là trước kia gặp qua vài lần mà thôi, bây giờ đủ các loại đồn thổi bay loạn tứ tung, khiến cho thanh danh của Ngụy Vô Tiện không được tốt, nhưng cũng thổi phồng thực lực của Ngụy Vô Tiện cao tới tận trời luôn. Vậy nên, chỉ cần hắn tiếp tục cao giọng lên mặt, thì không ai ở đây dám vọng động, ai nấy đều khẩn trương đến toát mồ hôi hột, nắm chặt kiếm của mình, sợ nhỡ Ngụy Vô Tiện thật sự động thủ thì bên bọn họ chẳng ai có thực lực ra hồn đủ để đánh với hắn cả.

Nhưng thực chất, ngoại trừ diễn tốt hơn bọn họ một chút, thì những mặt khác, Ngụy Vô Tiện còn khẩn trương hơn bọn họ nhiều, hắn mới là người sợ phải đánh thật nhất ở đây nè! Vậy nên, đương nhiên hắn cũng không nhúc nhích, hai bên đều trừng mắt đứng đó giằng co với nhau.

Không biết đột nhiên ai hoan hô lên một tiếng: "Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân tới rồi!"

Thanh âm ấy tựa như cứu tinh xuất hiện, tất cả mọi người đều tự động nhường đường, lập tức Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ lưng đeo đàn, một thân bạch y, mạt ngạch theo gió bay bay, nhanh chân bước đến.

Vừa rồi trên đường, nghe thấy có người nói tiên môn đang vây công Di Lăng lão tổ, Lam Vong Cơ lập tức chạy qua, cũng may chưa xảy ra chuyện gì, y thở phào nhẹ nhõm, đi qua nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Những người khác liền mồm năm miệng mười thi nhau tố cáo: "Hàm Quang Quân, Di Lăng lão tổ bắt cóc một đứa bé!"

Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn đang buồn bực, bây giờ vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì càng thêm tự tin, lập tức đáp lời: "Ta bắt cóc nó hồi nào, các người chỉ là đang muốn tìm lý do để đánh nhau thôi, đúng không? Nào, tới đây, chúng ta đánh nào!"

Đã nói đến nước này rồi, không đánh một trận thì Ngụy Vô Tiện không thể rút được. Hắn đưa cây sáo lên ngang môi mình, bày xong tư thế, nhưng mà lại lặng lẽ dịch hai bước về phía Lam Vong Cơ, dùng thanh âm chỉ có hắn và Lam Vong Cơ nghe được, nói: "Nhưng Lam Trạm à, ta không đánh nổi đâu."

Lam Vong Cơ cũng hạ giọng nhỏ hết cỡ, hỏi: "Không phải đã học từ bản thảo để lại trước đó rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Thì đang học, nhưng mà trong bản thảo toàn viết mấy thuật pháp cấp cao không à."

Ngụy Vô Tiện khiển quỷ ngự thi là chuyện thường ngày ở huyện, nào có ai rảnh mà đi viết lại mấy chuyện rất đỗi thường tình với bản thân lên giấy làm gì, vậy nên Ngụy Vô Tiện này, căn bản không hề biết...

Phía đối diện thì lại nghĩ: Bây giờ bọn họ đã có Lam Vong Cơ, sao y có thể để Ngụy Vô Tiện ngông nghênh làm loạn tại đây, nên giọng cũng lớn hơn: "Hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo!"

Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười cười với Lam Vong Cơ: "Hì hì."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, Tị Trần xuất vỏ, kiếm quang màu xanh ở giữa đám người lóa mắt hết sức, nhưng lại vươn ra che chắn cho người phía sau. Y không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, y đang che chở Ngụy Vô Tiện.

Mọi người cả kinh, hỏi: "Hàm Quang Quân, ngươi thế này là có ý gì?!"

Ngụy Vô Tiện đứng sau Lam Vong Cơ thò đầu ra, vẻ mặt trào phúng mà nhìn đám ngốc đối diện mình: "Hàm Quang Quân, mau nói cho bọn họ biết đi, ngươi giúp ta, hay là giúp họ?"

Giọng Lam Vong Cơ thật lạnh, nhưng nói: "Giúp ngươi."

Lúc này, mọi người sợ tới mức kiếm của ai nấy đều "leng keng" rớt xuống đất hết.

TBC

_______________

Tác giả:

Nhật báo Tiên Môn: Tin sốt dẻo! Hàm Quang Quân bị trúng tà!

Thiếu niên Tiện quá đáng yêu, Hàm Quang Quân không chịu nổi.

Editor: Nói thiệt, chương nào của bộ này cũng khiến tui cười lộn ruột! Heo sữa nướng! Ha ha ha! Mà mấy bồ tìm lộn đồng minh rồi, tìm ai không tìm, lại đi tìm Hàm Quang Quân!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top