Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Chương 31

Lam Vong Cơ đã nói đến thế, vậy thì nhất định không có vấn đề gì. Ôn Tình nghĩ, không hổ là Lam Vong Cơ - người từ nhỏ đã được ca ngợi là tấm gương mẫu mực, nàng quay qua đưa mắt ra hiệu với Ngụy Vô Tiện: Nhìn người ta kìa, phẩm tính hoàn toàn xứng với hai chữ "Hàm Quang". Sau đó nàng nói: "Được rồi, ta gọi người chuẩn bị thêm vài món, Ngụy Vô Tiện, ngươi tiếp đãi trước đi."

Nhưng Ngụy Vô Tiện nào có cái gì để chiêu đãi, nơi đây là một ngọn núi đen ngòm, ngay cả cây cối cũng trụi lủi, nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt là phải để Lam Vong Cơ nghỉ ngơi một chút, tốt nhất là đừng để người khác làm phiền, nên hắn dẫn y vào Phục Ma động. Tuy rằng trong động không phải trống trơn không có gì, nhưng ngoại trừ tảng đá để nằm ngủ thì toàn là mấy món đồ linh tinh bị hắn vứt tùm lum khắp nơi, nhìn thế nào cũng không phải là nơi thích hợp để người ta nghỉ ngơi.

Ngụy Vô Tiện vội thu dọn lại một chút phiến đá lớn mình thường nằm ngủ, trải mền ra rồi nói: "Lam Trạm, ngươi ngồi xuống trước đi." Lại cảm thấy mấy món đồ linh tinh để bừa bãi xung quanh quá chói mắt, hắn liền gạt gạt, đá đá, gom hết vào một góc tường rồi nói tiếp: "Thật ra bình thường ta không có như vầy đâu. Chỉ là lúc đi có hơi gấp gáp, hơn nữa chuyện quét tước dọn dẹp này, vốn là ai rảnh thì mới làm."

Lam Vong Cơ rất nhẹ nhàng, "Ừm." một tiếng, nói: "Ngụy Anh, ta rảnh."

Ngụy Vô Tiện nghĩ hồi lâu mới hiểu ý của y là gì, mặt liền đỏ lên: "Ta, ta không có ý muốn ngươi sau này phải quét dọn cho ta. Ý ta muốn nói là bình thường ta không có ở bừa bãi như vậy đâu, chỉ là ta không có thời gian thôi."

Nhưng, ý của Lam Vong Cơ cũng là y có thể làm, vậy có nghĩa là sau này y muốn sống chung với Ngụy Vô Tiện sao? Trái tim Ngụy Vô Tiện bị một câu nói này của y làm cho suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng đến mức vội giả bộ chạy qua sửa sang lại mấy thứ khác, đánh trống lảng: "Lam Trạm, ngươi có muốn uống nước không? A, nước này của ta đã cũ rồi, không uống được nữa, để ta đi lấy nước mới."

Hắn đang định chạy đi thì bị kéo lại, Lam Vong Cơ ở sau lưng hắn, nói: "Ngụy Anh, đừng làm nữa."

Giọng của Lam Vong Cơ rất bình tĩnh, nhưng Ngụy Vô Tiện càng nghe càng không cách nào bình tĩnh nổi, một hồi sau còn thấy ủy khuất: "Bây giờ ta chỉ có nhiêu đó thôi, ngay cả một chỗ ngồi thoải mái ta cũng không tài nào cho ngươi được."

Lam Vong Cơ xoa đầu hắn, nói: "Không sao, rất thoải mái."

Ngụy Vô Tiện cũng muốn cho y những gì tốt nhất, nhưng với Lam Vong Cơ mà nói, có Ngụy Vô Tiện đã là rất tốt rồi, y càng muốn sinh hoạt giống hắn, cùng hắn trải qua cùng một cuộc sống giống nhau, cho nên kiên trì muốn ở lại đây.

Lời này của y khiến đáy lòng Ngụy Vô Tiện ấm áp vô cùng, hắn bĩu môi nói: "Chỉ là ta thấy có chút ấm ức, ta thấy tiếc số tiền tiết kiệm của mình ở Liên Hoa Ổ."

Hắn kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, nói: "Thật ra ta có để dành một khoản tiền."

Lam Vong Cơ hỏi: "Tiền đào hôn?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ừ, ta định dùng số tiền đó, tìm một ngọn núi xây một căn nhà nhỏ, nếu gặp được người mình thích thì cùng nhau tới đó ẩn cư."

Lam Vong Cơ tưởng tượng về cảnh tượng kia một chút, gật đầu: "Rất tốt."

Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh y, cười hì hì nói: "Nhưng bây giờ ta không còn tiền xây nhà nữa rổi, chỉ có thể mặt dày tới ăn bám Hàm Quang quân thôi."

Lam Vong Cơ thế mà rất nghiêm túc hỏi hắn: "Thích ngọn núi nào?"

Có thể cùng Ngụy Vô Tiện sống cuộc sống sơn thủy điền viên, nhìn qua có vẻ buồn chán nhưng nhất định hắn sẽ khiến nó trở nên vô cùng thú vị, so với phong quang vô hạn, tiền đồ xán lạn, hình như cuộc sống ẩn cư ấy càng khiến Lam Vong Cơ động lòng hơn, y thật sự cảm thấy như thế rất tốt, nên mới hỏi như vậy. Không biết hồi xưa đầu Ngụy Vô Tiện có bị lừa đá không mà lại nghĩ Lam Vong Cơ không biết ăn nói, thật là, cái miệng này của Lam Vong Cơ, ngọt như ngâm trong hũ mật vậy mà!

Ngụy Vô Tiện liền lấy tay che mặt lại: "Lam Trạm! Trước khi nói lời âu yếm thì phải báo trước cho ta chứ!"

Ngày tháng sinh hoạt điền viên cùng nhau của hai người vừa tưởng tượng được một nửa thì đã tới giờ ăn cơm rồi. Đã lâu không đông vui thế này, Ngụy Vô Tiện lấy rượu mua về từ Lan Lăng ra, uống cùng tứ thúc mấy chén, mọi người cũng nhiệt tình mời rượu Lam Vong Cơm, nhưng y lại không uống rượu, nên chưa chén của mình qua cho Ngụy Vô Tiện. Y cũng cố gắng hòa đồng với mọi người, tuy ai nấy đều thấy y thờ ơ lãnh đạm, nhưng thấy tính tình y cũng dễ ở chung, qua lại thường xuyên vài lần liền không sợ y nữa, bầu không khí cũng dần trở nên vui vẻ hơn.

Suốt bữa ăn, y chỉ yên lặng ngồi cạnh rót rượu cho hắn, thỉnh thoảng lại dạy bảo A Uyển vài câu. Cuối bữa cơm, Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện đã có chút lảo đảo về nghỉ ngơi, những người khác muốn giúp nhưng Ngụy Vô Tiện lại cứ liên tục ngả lên người y, không cho người khác chút cơ hội nào. Lam Vong Cơ cảm ơn mọi người xong liền nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện về.

Ôn Tình càng nhìn càng thấy lạ, quay qua nói với Ôn Ninh: "A Ninh, quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tốt đến vậy sao?"

Ôn Ninh nào có biết, Ôn Ninh nào có trả lời được, nhưng A Uyển lại cất giọng sữa lên trả lời thay: "Tốt! Tiện ca ca và Có Tiền ca ca thân với nhau nhất! Bọn họ còn nói muốn ở chung với nhau."

A Uyển chỉ là con nít nên lời nhóc nói Ôn Tình không để tâm lắm, nhưng hai nhà vốn là đại thế gia thường xuyên qua lại, hai người còn từng cùng trường, quan hệ tốt cũng không có gì là lạ.

Ở bên kia, Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện vào trong động, Ngụy Vô Tiện ôm lấy y, ngượng ngùng xoắn xuýt cọ cọ lên người y, dán sát lấy Lam Vong Cơ. Hơi thở của hắn mang theo chút hương rượu, phà lên mặt y, nói: "Lam Trạm, ta muốn uống nữa."

Lam Vong Cơ nói: "Không uống nữa, nghỉ ngơi thôi."

Ngụy Vô Tiện như chợt bừng tỉnh, hai mắt sáng lên, nói: "Sớm dữ vậy sao?" Lam Vong Cơ gật đầu, đỡ hắn ngồi xuống rồi quay qua trải giường cho hắn, xem ra Lam Vong Cơ chỉ có ý định đi ngủ. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, Phục Ma động của ta không có cửa, bọn họ đều thường xuyên trực tiếp đi vào, hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối."

Lam Vong Cơ trải giường xong, bắt đầu cởi áo ngoài ra, nói: "Ban ngày ngủ, tối mới có sức."

Thì ra là như thế, bây giờ ngủ trước, bổ sung thể lực, nửa đêm thức dậy mới có sức "làm công chuyện", chỉ cần dán một tấm Cách Âm phù lên là thần không biết quỷ không hay rồi, thỏa sức mà "làm". Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ suy tính rất hay, không hổ là Hàm Quang quân, quá là thông minh, nên hắn cũng cởi áo ngoài với giày vớ ra, nhảy lên giường đá, còn quay qua giục y: "Lam Trạm, mau lại đây ngủ đi."

Hắn nằm trong lòng Lam Vong Cơ ngủ ngon vô cùng, còn nghĩ tới trận "đại chiến" với Lam Vong Cơ tối nay phải làm thế nào để tìm lại tất cả tôn nghiêm của mình, lần này hắn tuyệt đối sẽ không xin tha nữa. Nhưng mộng đẹp luôn dễ vỡ, ngay lúc hắn ngủ say nhất, đột nhiên một giọng nói dễ nghe vang lên: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện dụi mắt, mơ mơ màng màng, nói: "Lam Trạm, sao vậy?"

Lam Vong Cơ đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi bên mép giường vỗ nhẹ lên mặt hắn: "Ngụy Anh, nên dậy rồi."

Ngụy Vô Tiện chậm chạp ngồi dậy, nói: "Đủ muộn rồi à? Nhưng Lam Trạm này, sao ngươi lại mặc quần áo vào thế?"

Không phải nên cởi ra mới đúng sao? Nhưng Lam Vong Cơ không chỉ mặc quần áo chỉnh tề, mà còn đưa cho hắn một cái xẻng, Ngụy Vô Tiện ngây người chớp chớp mắt, nhìn Lam Vong Cơ mang vẻ mặt không hiểu cất tiếng hỏi mình: "Đi đào đồ vật, mà không mặc quần áo?"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới phát hiện mình đã vô tình nói ra miệng những gì mình nghĩ, nhưng trọng điểm là, Lam Vong Cơ vừa nói gì thế? Đào đồ vật?

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

********************

Hơn nửa đêm, bầu trời của Loạn Táng Cương vang lên một tiếng kêu thảm thiết: "Ta không muốn đào nữa!"

Ngụy Vô Tiện ném xẻng xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa quay qua nhìn mình của Lam Vong Cơ, nói: "Ta không đào nữa đâu."

Hắn vốn đang chìm trong mộng đẹp, muốn cùng Lam Vong Cơ ngủ một giấc rồi "làm" một trận cho thật đã, một thời cơ thuận lợi đến thế, hai người còn vừa mới ở bên nhau, muốn "khanh khanh ta ta" không phải là chuyện rất bình thường sao. Nhưng Lam Vong Cơ lại muốn hắn đi làm cái công việc hao phí sức lực này!

Nghe nói 'Ngụy Vô Tiện' này bây giờ rất am hiểu những chuyện này, nhưng hắn thì không! Ngụy Vô Tiện vô cùng bất mãn, nói: "Ta chỉ là một tiểu Khôn Trạch yếu đuối nhu nhược, ta không muốn làm mấy chuyện này."

Tiểu Khôn Trạch là thật, yếu đuối nhu nhược thì thật sự có chút miễn cưỡng. Nhưng Lam Vong Cơ cũng không vạch trần hắn, chỉ nói: "Ngươi chỉ đi, ta đào."

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn như vậy, để một mình Lam Vong Cơ mệt cũng không được, hắn nói: "Không đào, Lam Trạm, ta thật sự không biết đã chôn nó ở đâu mà. Ngươi nhìn cảnh vật quanh đây đi, đều đen như mực y chang nhau, ta chẳng phân biệt được đâu với đâu hết."

Hơn nữa, cả ngọn núi này rất nhiều âm khí dày đặc, lại còn rất nặng, Lam Vong Cơ không cách nào dò ra Âm Hổ phù được chôn ở nơi nào, nên không biết phải đào từ đâu, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của Ngụy Vô Tiện để tìm.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy căn bản là không tài nào tìm ra được đâu, nhưng Lam Vong Cơ không chịu bỏ cuộc, nói: "Tìm được, vẫn tốt hơn."

Đúng là đào được vài thứ, nhưng toàn là mấy thứ linh tinh, không hề có bóng dáng của Âm Hổ Phù. Ngụy Vô Tiện rất muốn khuyên y bỏ cuộc, nhưng thấy Lam Vong Cơ đào với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cả người dính bùn đất lấm lem cũng không để tâm, nên lời tới miệng lại bị nuốt ngược trở vào.

Đột nhiên hắn lên tiếng: "Lam Trạm, ta ở đây rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng."

Động tác của Lam Vong Cơ khựng lại, nói: "Ngụy Anh, chỉ là ta..."

...thấy bất an mà thôi.

Lam Vong Cơ không thể nói rõ là vì sao, có lẽ là sau mỗi lần chia tay vội vàng, khi gặp lại, tình cảnh của Ngụy Vô Tiện luôn mỗi lúc một tệ hơn, tuy đó không phải là lỗi của y, nhưng y luôn cảm thấy là bản thân làm chưa đủ tốt. Cho nên, dù Ngụy Vô Tiện bây giờ vẫn mạnh khỏe sống tốt, y cũng vẫn khó tránh khỏi bất an trong lòng.

Ngụy Vô Tiện bước qua, giúp y phủi bùn đất dính trên người xuống, cười nói: "Lam Trạm, nếu đã lo đến vậy, thì ngươi phải xem chừng ta cho thiệt kỹ vào nha."

Đôi mắt xinh đẹp in bóng trăng chợt sáng lên. Ngụy Vô Tiện luôn thần kỳ như vậy đấy, Lam Vong Cơ luôn vì hắn mà lo lắng, nhưng lại luôn vì hắn cười mà cảm thấy an tâm. Lam Vong Cơ ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn truyền qua, đáp một tiếng: "Được."

****************

Ngày hôm sau, Ôn Tình nhìn thấy cảnh tượng càng kỳ quái hơn. Ngụy Vô Tiện đi đâu, làm gì, Lam Vong Cơ cũng giống như keo dính dán lên người hắn, te te đi theo.

Nàng hỏi Ôn Ninh: "A Ninh, hai người đó?"

Ôn Ninh đáp: "Quan hệ tốt."

Thế này gọi là quan hệ tốt sao? Ôn Tình thầm nghĩ, sao thấy còn theo dõi sát sao hơn đốc công Lan Lăng Kim thị giám sát bọn họ khi xưa vậy?

TBC

________________________

Vợ mà, dĩ nhiên phải trông cho thiệt kỹ rồi!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top