Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Chương 32

Thua, mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ liên tục lôi ra đào đất, hắn lúc này thật sự không thể thừa nhận: Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp thứ chín, hắn, bại.

Lam Vong Cơ sợ Âm Hổ phù là sẽ thành hiểm họa trong tương lai nên một hai muốn tìm, Ngụy Vô Tiện cũng hiểu được nỗi lo của y, nhưng đào tùm lum không phương hướng trên núi thế này cũng không phải là cách. Ngược lại thì Lam Vong Cơ lại rất kiên trì, không phải Ngụy Vô Tiện nói quá, chứ, nếu để Lam Vong Cơ đến Loạn Táng Cương cày đất, chẳng bao lâu sau nơi này sẽ thành ruộng đồng khắp núi, cò bay thẳng cánh cho coi.

Hơn nữa người này còn vô cùng cố chấp, Ngụy Vô Tiện căn bản không cản được y, nếu Ngụy Vô Tiện làm nũng nói mệt, đi không nổi nữa thì Lam Vong Cơ cũng sẽ mềm lòng, không nỡ để hắn lao lực, xoa đầu hắn, nói: "Ngươi nghỉ đi." Nhưng rồi y vẫn sẽ tự mình cầm xẻng đi đào.

Có đôi khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ đang cố ý, biết hắn sẽ không nỡ để y một mình nên mới làm như vậy. Nhưng, dù cho hắn đã biết Lam Vong Cơ đang giở trò thì hắn vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào trong cái bẫy ngọt ngào đó. Lam Vong Cơ còn chưa đi được mấy bước thì hắn đã tung tăng theo sau, một khi đào thì đào tới tận hơn nửa đêm.

Ôn Tình vừa nhìn thấy mặt Ngụy Vô Tiện liền khiếp sợ: "Ngụy Vô Tiện, ngươi sao thế?! Nửa đêm đi rình mò ăn trộm nhà người ta sao?"

Bọng mắt Ngụy Vô Tiện hiện lên hai cái quầng thâm đen sì như vừa bị ai đóng dấu mực lên, vừa lớn vừa đậm. Hắn nở một nụ cười vô cùng bất lực, nói: "Là đi làm chuyện còn kích thích hơn ăn trộm nhiều."

"Ngụy Vô Tiện... có phải ngươi với Lam Vong Cơ..." Ôn Tình định mở miệng hỏi, nhưng lại thấy chuyện này quá mức riêng tư, khó có thể mở lời. Nàng vốn là y sư giỏi nhất của Kỳ Sơn Ôn thị, đương nhiên hiểu nhiều biết rộng. Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ, hai người này nhìn thế nào cũng thấy không được bình thường, hơn nữa, từ sau khi Ngụy Vô Tiện ngủ chung với Lam Vong Cơ, tinh thần hắn sa sút không phanh, nàng còn có thể không đoán ra được nữa sao?

Tuy nàng không có thành kiến gì với đoạn tụ, chẳng những thế, hai đại soái ca ở bên nhau nhìn cũng rất tốt, ít nhất không lãng phí mà còn đẹp mắt, nhưng nhìn bộ dạng bơ phờ ỉu xìu như cọng bún thiêu của Ngụy Vô Tiện, rã rời đến mức ngủ bù cả ngày cũng không khá lên được của hắn là biết buổi tối hắn phải "chịu gánh nặng" lớn đến cỡ nào.

Thân là y sư, nàng cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút, nên thừa dịp hiếm thấy Lam Vong Cơ không đi theo Ngụy Vô Tiện, nàng liền nói: "Ngụy Vô Tiện, các ngươi... ban đêm nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Cùng sống trên một ngọn núi, hắn và Lam Vong Cơ nửa đêm đi tới đi lui đào bới lung tung như vậy, bị phát hiện cũng không có gì là lạ, nên Ngụy Vô Tiện thoải mái đáp: "Ngươi tưởng ta không muốn nghỉ chắc? Nhưng Lam Trạm lại không chịu nghe!"

Điều này khiến Ôn Tình có chút bất ngờ, thì ra là Lam Vong Cơ đòi sao? Lam Vong Cơ ngoài mặt lúc nào cũng lạnh như băng, thật không ngờ luôn đó. Lại nghĩ tới Ngụy Vô Tiện bị người ta "ép khô" thê thảm thành ra thế này, Ôn Tình không khỏi sinh ra cảm giác hận sắt không thành thép, nàng nói: "Từ khi nào ngươi trở nên yếu ớt như vậy?! Ngươi có còn là Ngụy Vô Tiện nữa hay không!"

Những lời này lập tức khai sáng đầu óc cho Ngụy Vô Tiện, hắn thầm nghĩ, đúng vậy! Hắn chính là Ngụy Vô Tiện, sao có thể nhận thua! Đã thua hai lần liên tiếp rồi, hắn phải nghĩ cách thắng lại mới được!

Mặc dù hắn là Khôn Trạch, người đời đều cảm thấy Khôn Trạch yếu ớt, là vật sở hữu của Càn Nguyên, nhưng thật ra không phải vậy. Thế gian này cũng có không ít Khôn Trạch huyền thoại, rất lợi hại, khiến Càn Nguyên tử tâm kháp địa*. Ngụy Vô Tiện nghĩ, một nhân vật anh tài ngút trời như mình, thể nào cũng sẽ trở thành một Khôn Trạch kỳ tài trong giai thoại như thế.

(*Tử tâm kháp địa: nghĩa là một khi đã có chủ ý thì vô cùng kiên quyết, chấp mê bất ngộ, đến chết không bỏ. Trong ngữ cảnh ở đây có nghĩa là yêu mù quáng, yêu bất chấp, yêu đến chết đi sống lại luôn á.)

Tuy hắn không có chút kinh nghiệm thực tiễn nào, nhưng kiến thức lý luận của hắn đảm bảo vượt trên yêu cầu, chẳng phải sẽ có ưu thế hơn so với Lam Vong Cơ chưa từng học những kiến thức liên quan ở thế giới này sao? Hắn thông minh như vậy, học cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa tự tin có thừa, Ngụy Vô Tiện cảm thấy, chỉ cần cho hắn chút cơ hội thực hành, hắn đảm bảo sẽ thắng được, đảm bảo có thể khiến Lam Vong Cơ tử tâm kháp địa với hắn.

Hai mắt hắn lập tức sáng lên, nói: "Ôn Tình! Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi nha!"

Ôn Tình tưởng là hắn đã tỉnh ngộ, nhưng chợt thấy hắn vọt đi như một cơn gió, liền gọi với theo: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đi đâu đó?!"

Ngụy Vô Tiện đầu còn không thèm quay lại, để lại hai chữ: "Đi ngủ!", sau đó liền chạy mất dạng, để lại Ôn Tình với một loạt dấu chấm hỏi trong đầu: Thế là sao, nói cả nửa ngày rốt cuộc vẫn là đi ngủ?

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

Ngụy Vô Tiện vừa về Phục Ma động liền "đá" ngay A Uyển đang lăn lộn trên người Lam Vong Cơ ra ngoài. Tiểu A Uyển vốn rất nghe lời hắn, cầm hai món đồ chơi mà hắn tiện tay nhét cho ngoan ngoãn ra ngoài. Cả hai đều rất thích đứa nhỏ này, thường xuyên cùng nhau giúp đỡ chăm nom, rất hiếm khi Ngụy Vô Tiện "tiễn" nhóc ra như vậy, Lam Vong Cơ thấy hơi lạ, bèn hỏi hắn: "Ngụy Anh, có chuyện gì sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Có chuyện gì đâu."

Lam Vong Cơ còn tưởng là có chuyện gì rất trọng đại, chẳng hạn như nhớ ra Âm Hổ phù đang ở đâu, nên ngồi ngay ngắn lại chuẩn bị nghiêm túc nghe hắn nói, ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu tự cởi quần áo ra ngay tại chỗ.

Lam Vong Cơ sợ tới mức vội vàng lấy mền quấn lên người hắn: "Ngụy, Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện chỉ còn một cái đầu ló ra ngoài tấm mền được, hắn vặn vẹo thân mình, nói: "Lam Trạm, ngươi như vậy ta không cởi được."

Thì Lam Vong Cơ không muốn để cho hắn cởi mà, hay nói đúng hơn là vì không cho hắn cởi nên mới bọc hắn kín mít lại, y hỏi: "Vì sao vội vã cởi quần áo?"

Thế giới này không có phân chia Càn Khôn, Ngụy Vô Tiện cũng không thể lấy Vũ Lộ Kỳ làm cái cớ, đành nói: "Từ sau lần đó chúng ta không hề làm nữa, lâu đến vậy không làm, ta gấp cũng là bình thường."

Tự nhiên Ngụy Vô Tiện thẳng thắn như vậy khiến cho Lam Vong Cơ không khỏi sửng sốt, thừa dịp y không chú ý, Ngụy Vô Tiện liền chủ động hôn lên, hắn không rành mấy chuyện này lắm, chỉ biết cố gắng chạm vào cánh môi của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, bàn tay đặt lên vòng eo Ngụy Vô Tiện, cách tấm mền mò mẫm sờ soạng qua lại, hơi thở nóng rực phà vào nhau, hương vị ngọt ngào quyện trong miệng của đối phương, Ngụy Vô Tiện vô cùng hưởng thụ, mềm mại ngả lên người Lam Vong Cơ: "Ưm... Lam Trạm...."

Một tiếng rên mềm mại cũng đủ khiến trái tim Lam Vong Cơ tan thành nước, nhưng bàn tay kia vẫn dừng lại. Lam Vong Cơ ôm chặt eo hắn, nói: "Ngụy Anh, nơi này không có cửa."

Hơn nữa Ngụy Vô Tiện người này tính tình tùy tiện, người cả Loạn Táng Cương này đều quen rồi, ngay cả A Uyển cũng có thể chạy vào bất cứ lúc nào, nếu để người ta thấy cái gì đó thì sẽ không hay. Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì dễ thôi, chúng ta xuống đường lớn trong thành Di Lăng đi, nơi đó có nhiều quán trọ lắm."

Lam Vong Cơ nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện cười, hôn lên mặt y một cái, nói: "Vậy chờ chút, ta đi mặc lại quần áo."

Đợi hắn mặc xong, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, chú Mặt Xấu."

Ngụy Vô Tiện nghĩ, cũng có lý, cũng không thể để người ta thấy Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ nhão dính với nhau đi vào quán trọ được. Không hổ là Lam Vong Cơ, nghĩ rất chu đáo, Ngụy Vô Tiện vỗ lên vai y tỏ ý khen ngợi, sau đó hạ chú lên hai người, giục Lam Vong Cơ mau ngự kiếm dẫn hắn xuống núi.

Sau xuống được đường lớn ở Di Lăng, Ngụy Vô Tiện mới biết Lam Vong Cơ không chu đáo bình thường, mà còn là siêu cấp chu toàn. Vừa bước xuống đường là y liền dùng thân phận "trai mặt xấu" của mình để hỏi chuyện khắp nơi. Quả nhiên, đúng như lời Ôn Tình nói, phần lớn mọi người trên phố Di Lăng đều biết về "chuyện phiếm" giữa Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ, hơn nữa còn tám chuyện cực kỳ hăng hái, đủ loại dị bản, ly kỳ cỡ nào cũng có, bọn họ cũng chẳng cần tốn công dò hỏi cặn kẽ, chỉ mới mở miệng bâng quơ nhắc tới thôi là quần chúng "ăn dưa" đã nhiệt tình nói chuyện say sưa với hắn rồi.

Nhưng cũng chính vì quá nhiều người bàn luận nên muốn tìm ra ngọn nguồn là chuyện không hể dễ dàng. Ngụy Vô Tiện nghe đủ loại tin đồn về mình, nghe nhiều đến nỗi đầu muốn nổ tung luôn, Lam Vong Cơ lại rất không giống hắn, mỗi ngày đều tìm những người này, chậm rãi hỏi, cũng rất cẩn thận lắng nghe.

Ngụy Vô Tiện nghĩ, không hổ là Hàm Quang Quân có mỹ danh phùng loạn tất xuất, nhiệt tình điều tra như vậy, thật sự khiến hắn phục sát đất.

Ngụy Vô Tiện đỡ trán, mang vẻ mặt buồn chán theo Lam Vong Cơ đi tới đi lui trên đường cái. Lam Vong Cơ đối xử với hắn rất tốt, đồ ăn thức uống đồ chơi lũ lượt dâng tới như tiến cống cho cung vua, cho hắn ăn ngon, uống ngon, chơi vui khắp nơi, gần như sủng hắn lên tới tận trời, cũng rất dính lấy hắn, đi đâu y cũng theo sát không rời. Nhưng từ đào đất biến thành đi "tám chuyện" cũng chẳng khá hơn là bao, cái nào cũng đều không phải là mục đích của Ngụy Vô Tiện.

"Chuyện", thì ban ngày muốn tra sao thì tra, nhưng dù gì buổi tối cũng phải làm chút chuyện "riêng tư" chứ, thế mà ngày nào Lam Vong Cơ cũng tắm xong liền ngủ ngay, ngày nào cũng ôm hắn trong lòng mà ngủ, nhưng mặc cho hắn ngọ nguậy cỡ nào thì Lam Vong Cơ ngoại trừ tiếp tục ngủ thì là ôm hắn chặt hắn để hắn không động đậy nữa rồi tiếp tục ngủ, một chút cơ hội để "làm" gì khác y cũng không cho, nên Ngụy Vô Tiện chẳng làm được gì.

Trùng hợp sao hôm nay tiểu nhị của quán trọ đưa nước tắm cho bọn họ sớm hơn một chút, lúc hai người tắm xong thì vẫn còn cách giờ Hợi một khoảng thời gian, Lam Vong Cơ vốn muốn đọc sách, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, chúng ta lên giường nằm trước đi, dù sao hôm nay cũng khá mệt rồi, ngủ sớm một chút. "

Hắn vừa nói mệt, Lam Vong Cơ liền mềm lòng, nghĩ, lên giường sớm một chút sẽ có thể xoa bóp cho hắn một hồi, nên đồng ý. Nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu không an phận, cọ tới cọ lui lên người y, bắt đầu sờ soạng lung tung lên người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nắm lấy cái "móng heo" đang sờ mó loạn lên trên ngực mình, nói: "Ngụy Anh, đừng động đậy nữa."

Ngụy Vô Tiện đời nào chịu nghe lời y, không chỉ tiếp tục ngọ nguậy mà còn dùng cả tay lẫn chân, mở hai chân ra kẹp lấy chân Lam Vong Cơ, quấn lấy cả người y, ghé vào Lam Vong Cơ nói nhỏ: "Lam Trạm, vẫn còn sớm mà."

Lam Vong Cơ đáp: "Ừ, vậy nên sáng mai dậy sớm một chút."

Sớm? Vì để theo chân Lam Vong Cơ ra ngoài, Ngụy Vô Tiện đã dậy sớm lắm rồi. Ở thế giới cũ, hắn nào có từng làm loại chuyện này, hắn cố gắng gượng đến thế chỉ vì muốn có nhiều thời gian ở bên Lam Vong Cơ hơn thôi, thế mà người này chẳng có chút thông cảm, đồng tình nào với hắn.

Ngụy Vô Tiện lập tức nổi giận, hắn ngồi bật dậy, hai hàng lông mày đều nhíu chặt như muốn xoắn lại với nhau, nói: "Lam Trạm! Rốt cuộc ngươi không hài lòng ta ở chỗ nào?!"

Lam Vong Cơ cũng ngồi dậy theo, rất chân thành đáp: "Không có. "

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đừng có giả ngu, ban ngày ta đã chiều theo ngươi, tối đến ngươi chiều theo ta một chút không được sao?" Hắn giận đến sắp nổ tung, nhưng lại không nỡ nặng lời hay làm gì Lam Vong Cơ, đành cầm cái gối đầu đập bộp bộp lung tung lên khắp nơi: "Nếu đã không bất mãn thì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Thấy hắn rõ ràng đang rất không vui, tức đến cả khuôn mặt đỏ lên, thở phì phì, bây giờ mà nói qua loa cho có lệ xem ra sẽ không dỗ được, nên Lam Vong Cơ đành phải thành thật nói: "Ngụy Anh, ngươi quá nhỏ."

Lý do này, Ngụy Vô Tiện đúng thật chưa bao giờ ngờ tới. Người này và hắn, bái đường cũng đã bái rồi, động phòng cũng đã "động" rồi, thế mà vì chê hắn quá "nhỏ" nên không bao giờ chạm vào hắn nữa?!

Ngụy Vô Tiện che chỗ giữa hai chân mình lại, nói: "Ta cũng có nhỏ lắm đâu, chỉ là của ngươi quá thiên phú dị bẩm, ta không thể sánh nổi thôi. Lam Trạm, yêu cầu của ngươi cao dữ vậy sao?"

Hắn nghĩ đi đâu rồi vậy nè, Lam Vong Cơ vội vàng bẻ lại suy nghĩ của hắn: "Không, không phải là nói về cái đó... " Y bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Tuổi, còn quá nhỏ."

TBC

___________________

Tiện đệ đệ à, đệ "lớn" hay "nhỏ" thì có gì khác nhau sao? Có gì quan trong sao?

Tui vừa edit xong chương này, mở fb lên, chợt nhận ra mình đã thành người tối cổ...

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top