Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34 (H)

Chương 34

Trong sách có nói, chuyện này sẽ càng làm càng quen, rất nhiều Khôn Trạch huyền thoại đều thông qua quá trình này mà càng trở nên lợi hại, nhưng quá trình này thật sự không phải là quá trình mà người bình thường có thể chịu được, con đường trở thành huyển thoại quả nhiên thật gập ghềnh gian nan!

"Lam Trạm... Lam Trạm! Cho ta nghỉ chút đi! Á!"

Nửa thân trên của Ngụy Vô Tiện gần như đã hoàn toàn tê liệt trên giường, đến hai bàn tay đang nắm lấy gối đầu cũng không còn sức nữa, toàn thân từ trên xuống dưới mềm nhũn thành một vũng nước, mệt đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng nửa người dưới của hắn vẫn bị y nhấc lên, để mông hắn nhổng cao vừa tầm áp vào bên dưới mình, không chút lưu tình ra vào bên trong hắn.

Dương vật màu đỏ tím xỏ xuyên qua hậu huyệt mềm mại, lấp đầy thân thể hắn, bên trong không ngừng có đục dịch bị ép chảy ra ngoài, vang lên từng tiếng lép nhép theo từng tiếng thở dốc của Ngụy Vô Tiện. Chất lỏng lành lạnh đặc sệt chậm rãi chảy xuống từ giữa hai đùi y, Lam Vong Cơ nắm lấy bắp đùi hắn, đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, tại điểm sướng bên trong hậu huyệt kích thích run lên.

Bộ ngực sưng đỏ áp lên giường, đầu nhũ cọ xát với lớp chăn bông nhàu nhĩ mang đến cảm giác ngứa ngáy khó tả, hậu huyệt bên dưới cũng bị kích thích khiến hắn càng hưng phấn hơn, đủ mọi khoái cảm dồn xuống bụng dưới khiến vật giữa hai chân hắn cương cứng đứng lên, lỗ sáo không ngừng rỉ ra bọt nước theo từng cú nhấp hông của y rồi văng tung tóe khắp nơi, khiến tấm đệm đâu đâu cũng dính đầy nước.

Ngụy Vô Tiện hưng phấn đến run lên, sau một hồi kêu la thảm thiết thì khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt, oa oa bật khóc: "Lam Trạm, lâu lắm rồi đó, cho ta nghỉ chút đi mà... "

Thảm trạng trước mắt thật khiến người ta quên mất vừa rồi là ai lửa nóng hừng hực bò lên người Lam Vong Cơ, còn sờ mó loạn lên trên người y, la lối om sòm muốn đại chiến mấy trăm hiệp với người ta nữa.

Tuy Ngụy Vô Tiện không muốn nhận thua, nhưng dùng thân thể để thuần phục Lam Vong Cơ thật sự quá khó! Thứ này cần phải luyện, hơn nữa còn phải luyện nhiều lần, nhưng Lam Vong Cơ lại "giữ" quá giỏi, y làm hắn cả nửa ngày mà vẫn chưa bắn dù chỉ một lần. Ngụy Vô Tiện thấy mông mình không chừng sẽ hỏng trước khi thuần phục được Lam Vong Cơ mất, đành phải mở miệng xin tha: "Oa oa, Lam Trạm, ngươi, ngươi tha cho ta một con đường sống đi mà, ta còn nhỏ, ta không chịu nổi nữa..."

Đầu khấc hơi cong lên của Lam Vong Cơ đột ngột đâm một cái thật sâu vào phần thịt huyệt non mềm nhất trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện, hắn bất giác kẹp chặt lại, cong lưng lên ngửa đầu rên to: "A! A!"

Động tác bất chợt của hắn làm cho Lam Vong Cơ thiếu chút nữa bị trượt ra ngoài, nhưng Lam Vong Cơ phản ứng rất nhanh, thuận thế nhấc người hắn lên, tách hai chân căng cứng lại của hắn ra, mạnh mẽ đâm mạnh về phía trước, đổi một tư thế khác mà không ảnh hưởng chút nào đến hoạt động của bản thân, động tác đâm rút trong cơ thể Ngụy Vô Tiện chưa giây phút nào ngừng nghỉ.

Ngụy Vô Tiện quỳ xuống, hậu huyệt kẹp chặt lấy vật thô to đó của Lam Vong Cơ, hai chân run rẩy, cả người đổ về phía sau, dựa vào lòng Lam Vong Cơ, tựa vào lồng ngực y rên rỉ. Hai tay Lam Vong Cơ sờ lên vật giữa hai chân hắn, nắm lấy dương vật đang hưng phấn đến rỉ nước kia, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt dọc theo thân của nó.

Giọng nói dễ nghe ngày nào giờ mang theo chút khàn khàn, thì thầm nói vào tai Ngụy Vô Tiện: "Cũng không nhỏ."

Nhỏ mà hắn nói đâu phải là "nhỏ" này đâu? Ngụy Vô Tiện la lên: "Ý ta không phải nói về cái này!"

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, bắt gặp khóe môi hơi cong lên của Lam Vong Cơ liền biết ngay người này đang cố ý lấy lời nói của hắn để trả đũa lại hắn. Hắn nói: "Hay lắm Lam Trạm, càng ngày càng hư, quân tử trạch thế minh châu như ngươi lại dám nói những lời này!"

Lam Vong Cơ ôm lấy vật đang cương cứng kia vào trong lòng bàn tay mình, rất có tiết tấu lên lên xuống xuống, ánh mắt di động từ bả vai hắn lướt xuống giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, lại nói: "Là sự thật."

Giọng nói gợi cảm cộng thêm nơi nhạy cảm bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm với ánh mắt lộ liễu phảng phất như đang liếm láp từng phân từng tấc trên cơ thể mình khiến lòng Ngụy Vô Tiện kích động không kiềm được, dương vật trong tay Lam Vong Cơ run lên, lập tức bạch dịch bùng nổ, bắn tung tóe lên bụng dưới của hắn.

Ngụy Vô Tiện thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi, tựa đầu vào vai Lam Vong Cơ thở dốc, cả người đều mềm như bông, hắn muốn thở dốc một hồi nhưng hai tay Lam Vong Cơ lại lần từ bụng dưới ướt át của hắn bắt đầu sờ lên trên. Ngụy Vô Tiện vừa mới cao trào, đây đang là lúc hắn mẫn cảm nhất, bả vai theo bản năng co rụt lại, nhẹ nhàng "ưm" lên một tiếng, vừa định nói y đừng sờ nữa thì cảm nhận được Lam Vong Cơ đang khẽ vuốt dọc theo vết sẹo dài ghê người trên bụng của mình.

Mỗi lần Lam Vong Cơ chạm vào chỗ đó, động tác đều đặc biệt cẩn thận, biết rõ vết thương kia đã rất lâu rồi, nhưng y lại làm như thể đây là vết thương mới, động mạnh quá là sẽ đau vậy, Lam Vong Cơ buông một tiếng thở dài: "Cái này, cũng không nhỏ..."

Làn da Ngụy Vô Tiện trắng nõn mịn màng nên vết sẹo dài kia lại càng nổi bật, Lam Vong Cơ càng sờ, hai đầu lông mày lại càng nhíu lại chặt hơn. Ngụy Vô Tiện biết, vết sẹo này vĩnh viễn là trở ngại không cách nào vượt qua được trong lòng Lam Vong Cơ, hắn không phải "Ngụy Vô Tiện" của thế giới này, nên hắn không biết cảm giác của "hắn" khi đó là như thế nào, nhưng hắn biết, dù là Ngụy Vô Tiện nào thì cũng tuyệt đối không muốn mang đến đau khổ cho Lam Vong Cơ.

Hắn không muốn thấy Lam Vong Cơ như vậy một chút nào, xoay người hôn lên mặt y một cái, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ta còn nhiều chỗ 'không nhỏ' nữa lắm á, trước đó không có cơ hội, bây giờ có dịp sao không tranh thủ tìm hiểu sâu hơn đi?"

Ngụy Vô Tiện tưởng Lam Vong Cơ không có dục vọng trần tục với hắn, là hắn hiểu lầm trầm trọng rồi. Bây giờ biết được, dĩ nhiên, trêu chọc Lam Vong Cơ chẳng phải chuyện gì khó, tùy tiện nói hai ba câu là Lam Vong Cơ "đứt cương" ngay.

Lam Vong Cơ dùng bàn tay dính nhớp đầy bạch dịch của mình dần dần sờ lên trên, lần qua xương sườn của hắn đi tới trước ngực, dùng chất dịch sền sệt ấy xoa lên đầu nhũ đã cứng lên của hắn.

Cảm giác dinh dính, lành lạnh này quái quái sao á, Lam Vong Cơ bóp lên ngực hắn, kẹp đầu nhũ vào khe hở giữa hai ngón tay bấu nắn, rồi lại dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu nhũ kéo căng ra. Đầu nhũ ướt át trơn trượt, kéo căng đến hết cỡ liền bị trượt ra bật trở về, Lam Vong Cơ lại tiếp tục kéo ra, lặp đi lặp lại động tác ấy, khiến cho từng tiếng "bạch bạch" vang lên giòn giã.

Ngụy Vô Tiện ưỡn ngực lên, vặn vẹo trước người y: "A! Lam Trạm! Đừng, a!" Hắn không còn thể chất của Khôn Trạch nữa, nhưng thân thể vẫn mẫn cảm như cũ, mắt thấy núm vú bị "chơi" đến sung huyết đỏ bầm lên, nằm trong kẽ tay Lam Vong Cơ bị bóp nắn thành đủ các loại hình dạng, đau đớn cùng ngứa ngáy làm cho bụng dưới của hắn lại bắt đầu rục rịch, Ngụy Vô Tiện ngọ nguậy lúc lắc cái đầu, ưm ưm a a la lên: "Lam Trạm...ưm, a! A..."

Lam Vong Cơ đâm vào rút ra liên tục ở trong cơ thể của hắn, bị cắm lâu như vậy, hậu huyệt đã sớm chịu không nổi, vô cùng mẫn cảm, miệng huyệt đỏ bừng lên, phần thịt mềm bên trong tê dại từng cơn, Lam Vong Cơ chỉ tùy ý đâm vào một cái thôi mà Ngụy Vô Tiện đã bị kích thích chịu không nổi rồi. Cảm giác hưng phấn đến tê dại này xông thẳng lên tận ót, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy theo, cả người vặn vẹo trượt sang một bên. Lam Vong Cơ đỡ hắn kịp thời, hai tay nắm lấy cổ tay hắn, không để cho hắn ngã xuống, kéo căng người hắn ưỡn lên, tiếp tục đâm rút trong hậu huyệt hắn.

Người này thật là lợi hại, tư thế nào cũng không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của y, Ngụy Vô Tiện căn bản không ngơi nghỉ được một giây một phút nào, chỉ có thể thừa nhận sự công kích hung mãnh của y.

Thân thể hắn nghiêng về phía trước, bị kéo căng giữa không trung. Khi Lam Vong Cơ dùng sức đỉnh vào thì Ngụy Vô Tiện nghiêng về phía trước, rồi lại bị ép kéo về sau khi Lam Vong Cơ rút ra, cả người hắn cứ lắc lư chơi vơi theo động tác đâm rút không ngừng bên trong hậu huyệt.

Tư thế này thật không dễ chịu chút nào, hắn quỳ đến đầu gối sinh đau, chỗ cổ tay mà Lam Vong Cơ nắm cũng bị đau, hậu huyệt nơi y cắm vào càng đau hơn. Thế mà Lam Vong Cơ còn đỉnh vừa mạnh lại vừa sâu, vỗ bành bạch lên mông hắn, từ huyệt tâm đến bụng dưới, khoái cảm kích thích lan ra mọi ngóc ngách khắp cơ thể, khiến vật giữa hai chân hắn lại đứng lên, rỉ nước.

Ngụy Vô Tiện vốn đã hoa mắt nay càng chóng mặt hơn, khoái cảm dục vọng như sông cuộn biển gầm ào ào dâng trào trong cơ thể hắn không cách nào cản được, chỉ có thể tiếp tục xin tha: "Hàm Quang Quân, Lam Trạm, nhị ca ca tha cho ta đi mà... "

Lam Vong Cơ thở hổn hển, nói: "Còn chưa tìm hiểu hết."

Lần này xem như Ngụy Vô Tiện hiểu "họa từ miệng ra" nghĩa là gì rồi, vội vàng la lên: "Ta lợi hại như vậy, một lần đảm bảo không tìm hiểu hết được đâu, lần sau lại tìm hiểu tiếp nha ... A! A!"

Lam Vong Cơ không hề phản bác, chỉ đâm vào trong người hắn càng nhanh càng mạnh hơn thôi, chẳng mấy chốc Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu la lên: "Ta nói sai rồi, là Hàm Quang Quân lợi hại, Hàm Quang Quân là người lợi hại nhất, a! Lam Trạm, tha mạng!"

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp thứ mười, hắn thua triệt để trong tiếng xin tha thảm thiết của mình, con đường trở thành Khôn Trạch huyền thoại của hắn vẫn còn rất xa, rất xa.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

Ngụy Vô Tiện xoa xoa eo mình, hai mắt trống rỗng, chờ tiểu nhị tới. Lam Vong Cơ ở một bên vội vàng sắp xếp chén đũa, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật là vô lý, làm loại chuyện này, chẳng phải Lam Vong Cơ là người càng hao tổn sức lực hơn sao? Nhưng nhìn qua chẳng thấy Lam Vong Cơ mệt mỏi chút nào cả, ngược lại tinh thần còn phơi phới, ngay cả vẻ mặt cũng tràn đầy sức sống hơn bình thường, hắn thật không hiểu, bộ người này không biết mệt là gì sao?

Lúc này vừa hay tiểu nhị đã tới, mang thức ăn bày lên bàn cho bọn họ. Ngụy Vô Tiện nhìn mấy đĩa rau xanh mướt kia, càng thấy lạ hơn. Không phải là Cô Tô Lam thị ăn chay sao, lấy đâu ra thể lực tốt đến vậy?

Thì chính vì thể lực Lam Vong Cơ quá tốt, nên cuối cùng, khi hắn gần như sắp ngất đi rồi, y mới miễn cưỡng buông tha cho Ngụy Vô Tiện. Hắn bất mãn bĩu môi, nói: "Cô Tô Lam thị còn không biết xấu hổ nói mình có phong thái quân tử, thế vừa rồi đã làm gì ta thế này?"

Hắn cố ý nói như thế, trên giường đã không thắng được Lam Vong Cơ rồi, xuống giường ít ra cũng phải kiếm lại chút mặt mũi cho mình. Cái miệng Lam Vong Cơ khờ như vậy, nào biết phản bác lại, chỉ là hai mắt hơi lóe lên, rót cho hắn một ly rượu.

Coi như cũng tự biết bản thân quá đáng, đang tự kiểm điểm, nên Lam Vong Cơ hiện giờ vô cùng ngoan. Lúc Ngụy Vô Tiện nhận lấy ly rượu, khóe miệng đã giương lên thật cao rồi, còn đang nghĩ chút nữa phải đòi Lam Vong Cơ làm gì cho mình để bù đắp thì tiểu nhị bên cạnh lại đáp lời: "Đúng đó, ta cũng thấy người của Cô Tô Lam thị không được tốt lắm."

Lam Vong Cơ còn chưa lên tiếng, nhưng Ngụy Vô Tiện – người vừa nghe có người nói xấu Cô Tô Lam thị, còn gấp hơn cả y, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giọng lập tức lạnh xuống: "Ngươi vừa nói gì?"

Tiểu nhị tưởng hắn có cùng ý kiến với mình về Cô Tô Lam thị nên mới như vậy, thấy có người cùng suy nghĩ với mình liền nhanh nhảu nói thật với hắn: "Cách đây không lâu có mấy đệ tử Cô Tô Lam thị tới đây ở trọ, miệng cứ luôn nói xấu về Hàm Quang Quân nhà mình." Dừng lại một lát gã lại nói tiếp: "Tuy Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ ở bên nhau không ổn cho lắm, nhưng người cùng một nhà, không bênh cho nhau thì thôi mà còn đi nói xấu sau lưng, đồn đãi lung tung, thật khiến ta thấy không hay chút nào."

Tiểu nhị là người thật thà, tán gẫu vài câu xong liền lui ra ngay. Ngụy Vô Tiện chống tay tựa đầu trên bàn, nhướng mày với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân thấy thế nào?"

Lam Vong Cơ lại rất bình tĩnh, không chút do dự đáp: "Cô Tô Lam thị sẽ không như vậy."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cái này thì ta đồng ý, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện ta ra, người bảo vệ Hàm Quang Quân nhất chính là đệ tử Cô Tô Lam thị."

Khi nói đến tên mình, hắn còn phải cố ý cười cười, đá lông nheo với Lam Vong Cơ, khiến cho ánh mắt Lam Vong Cơ lại bắt đầu mơ màng, khựng lại một chút rồi nói: "Ngụy Anh, để chân đàng hoàng."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Hử? Ta để rất đàng hoàng mà, đây không phải là nơi ta nên để chân sao?"

Lam Vong Cơ đè lại đôi chân đang ngọ nguậy lung tung trên đùi của mình, bất đắc dĩ nói: "Nói chuyện chính."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Được thôi, nói chuyện chính, ta có một suy nghĩ."

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Nhưng không có chứng cứ."

Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng: "Lam Trạm, là tại ngươi thật thà quá đó! Cần gì chứng cứ." Vừa nói hắn vừa lấy chân nhéo lên đùi Lam Vong Cơ một cái, cười nói: "Hàm Quang Quân nếu nghe lời ta, ta sẽ dạy cho ngươi một cách hay khác, thế nào?"

TBC

____________

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top