Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Chương 35

Không thắng được Lam Vong Cơ ở trên giường nên mục tiêu khiến Lam Vong Cơ phục tùng xem như tạm thời bị hoãn lại. Đây không phải là chuyện đơn giản, phải suy tính lâu dài, từ từ luyện tập, nhưng hắn vẫn có thể có cách khác khiến Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nghe lời mình, hơn nữa đây còn là sở trường của hắn.

Lam Vong Cơ nói chuyện hơi chậm một chút, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không định cho y cơ hội để nói, xem như là y đã đồng thuận, nên tự động bắt đầu. Hắn cầm đũa gõ chén rượu, nói: "Lam Trạm, ta muốn uống rượu!"

Lam Vong Cơ thật sự rót cho hắn, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Tay ta không có sức, cầm ly không nổi."

Nói là tay không có sức, thế mà giọng tràn đầy khí thế, Ngụy Vô Tiện thấy không ổn, vội ném đũa đi, còn cố ý mềm giọng xuống: "Lam Trạm, đũa, ta cũng không cầm nổi nữa, ăn cơm không được."

Quá giả, tự hắn nói xong còn cảm thấy giả tạo nữa là. Ngụy Vô Tiện vô cùng hối hận, năm xưa hắn toàn kiếm cách để đào hôn, không hề dụng tâm học cách làm một Khôn Trạch bé nhỏ, đáng yêu, nhu nhược như thế nào, làm cho bây giờ giả bộ cũng không giống. Hắn còn đang nghĩ phải diễn như thế nào cho trông thật hơn thì Lam Vong Cơ lại chẳng nói gì, ngoan ngoãn đưa ly rượu cho hắn.

Ngụy Vô Tiện vừa mới nhấp một ngụm, Lam Vong Cơ lại cầm đũa lên, gắp thức ăn đút cho hắn, Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa nhìn chằm chằm y, lại nghe Lam Vong Cơ hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, nói: "Lát nữa ăn tiếp đi, Lam Trạm, mông ta đau quá à, ta ngồi không thoải mái. Bị giày vò như vậy, ai mà chịu cho thấu." Ngụy Vô Tiện đỡ eo, nhíu mày xuýt xoa một tiếng.

Đêm qua khi Lam Vong Cơ tắm cho hắn thì đã chú ý đến trạng thái hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện rồi, còn bôi thuốc cho hắn nữa, chỉ là Ngụy Vô Tiện đã ngất đi nên mới không biết. Biết Ngụy Vô Tiện không phải đang giả vờ, thật sự là ngồi không được thoải mái, lại nghĩ đến mình chính là đầu sỏ gây tội, Lam Vong Cơ tự thấy có chút đắc ý trong lòng, hai mắt sáng lên, nói: "Lót đệm."

Khi y đang định đứng dậy đi lấy thì Ngụy Vô Tiện vội vàng kéo y lại: "Gối đệm gì nữa!" Ngụy Vô Tiện thật muốn thở dài, thật chẳng hiểu y là kiểu người gì, ngoài giỏi việc "ở trên giường" ra thì làm gì cũng nề nếp theo quy củ, chẳng biết lãng mạn là gì, hoàn toàn không hiểu được ý của hắn. Cũng may là y gặp được Ngụy Vô Tiện hắn, nếu không, chắc tiểu cổ hủ này độc thân suốt đời quá!

Nhưng mà ngẫm lại thì thấy rất tốt, tiểu cổ hủ này cứ như là đạo lữ được thiết kế riêng cho hắn vậy, đảm bảo trên thế gian này không ai thích hợp với hắn hơn y. Ngụy Vô Tiện cười hì hì bò lên người Lam Vong Cơ, nói: "Chẳng phải đã có thứ mềm hơn ở đây rồi sao..."

Hắn vừa ngồi lên, không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Dáng người Lam Vong Cơ thật sự quá tốt, không chút mỡ thừa, cơ bắp quá hoàn hảo, vậy nên hậu quả là: Quá cứng.

Ngụy Vô Tiện căn bản không hưởng thụ được một chút mềm mại nào ở đây cả, bất giác cất giọng nói: "Lam Trạm, chân ngươi săn chắc thật đó!"

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không có ý định đi xuống, đừng nói chỉ cứng một chút, dù đùi Lam Vong Cơ có là bàn đinh thì hắn cũng sẽ ngồi lên, Ngụy Vô Tiện còn điều chỉnh tư thế rồi nói: "Như vậy rất tốt, tiện cho ngươi đút ta ăn cơm."

"Ngụy Anh, nhích lên một lát." Vừa nghe Lam Vong Cơ nói như thế, Ngụy Vô Tiện liền lập tức không vui, chui sâu vào lòng y hơn: "Không chịu, ngươi đã nói là sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, ta nhất định phải ngồi thế này!"

Có đôi khi Lam Vong Cơ cũng thấy rất bất đắc dĩ, bèn không giải thích với hắn nữa, ôm eo hắn nhấc lên một chút, sau đó đặt tay xuống dưới mông hắn, làm đệm cho hắn ngồi êm mông hơn.

Cảm giác tốt hơn nhiều rồi, nhưng Ngụy Vô Tiện có gầy đến đâu thì cũng là một nam nhân trưởng thành, thể trọng cũng không nhẹ, hắn lo mình sẽ ngồi đè đau tay y, Ngụy Vô Tiện cựa quậy một chút, nói: "Lam Trạm, hay ra lấy đệm ra đi."

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Đừng nhúc nhích." Sau đó gắp một miếng thịt đút cho hắn, "Cẩn thận coi chừng ngã."

Đã lo hắn ngã rồi mà còn ngồi đây đút thịt gì nữa. Ngụy Vô Tiện đành phải nắm lấy vạt áo y, ngồi lại đàng hoàng, nuốt xuống miếng thịt kia, Lam Vong Cơ lại đút cho hắn miếng rượu, gắp thêm miếng đồ ăn nữa, hoàn thành vô cùng xuất sắc nhiệm vụ đút cho Ngụy Vô Tiện ăn.

Thật đúng là muốn rượu có rượu, muốn thịt có thịt, ngồi không thoải mái còn có đệm thịt để ngồi, Ngụy Vô Tiện vừa nhai vừa nói: "Hàm Quang Quân có phải nghe lời quá rồi không? Ngươi còn chưa hỏi là cách gì nữa mà, nhỡ không phải là cách hay thì sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Không có cách hay, cũng có thể nghe lời."

Cẩn thận ngẫm lại, đúng là Lam Vong Cơ chưa từng đồng ý là sẽ nghe theo hắn, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không vì bất kỳ chuyện gì, chỉ đơn giản là Lam Vong Cơ muốn nghe hắn thôi.

Ngụy Vô Tiện vui đến mức thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra ngoài, vội vàng che miệng lại, bật cười ra tiếng: "Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, ta xin thu lại hết mấy lời ta lén nói thầm trong lòng về ngươi. Ha ha ha."

Ai nói tiểu cổ hủ này không biết lãng mạn, cái này phải gọi là "tình thánh" luôn rồi!

Lam Vong Cơ nhìn hắn, hỏi: "Đã nói gì?"

Ngụy Vô Tiện sao có thể nói cho Lam Vong Cơ biết được, bèn cười với y: "Bí mật."

Sau đó, rốt cuộc Lam Vong Cơ "lãng mạn" đến cỡ nào, Ngụy Vô Tiện lập tức đã lĩnh giáo được một chút. Lam Vong Cơ ném đũa đi, xoay đầu hắn lại, mạnh bạo hôn lên.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Một bữa cơm vừa sờ soạng vừa hôn hít, Ngụy Vô Tiện còn lắm yêu cầu, vì thế ăn có một bữa cơm mà tốn thời gian bằng ăn mấy bữa liền, khó khăn lắm mới cho Ngụy Vô Tiện ăn no, cho Lam Vong Cơ hôn đủ, đến lúc này hai người mới thoáng tách ra một chút. Ngụy Vô Tiện nhổm người khỏi đùi y, Lam Vong Cơ còn tưởng là hắn muốn đứng lên, đang định đỡ hắn dậy thì đột nhiên Ngụy Vô Tiện dùng sức đẩy y một cái, hai người cũng ngã xuống đất.

Dù đột ngột bị hắn đẩy ngã ra đất, Lam Vong Cơ vẫn cố bảo vệ, ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng để hắn không bị va đập. Vừa mới hoàn hồn thì đã thấy Ngụy Vô Tiện nhìn xuống y từ phía trên, cười với vẻ mặt xấu xa.

Lam Vong Cơ cất tiếng hỏi: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi thở dốc, bắt đầu kéo vạt áo y ra: "Lam Trạm, cởi nào."

Lam Vong Cơ có chút bối rối túm lại cổ áo mình, nói: "Ngụy Anh, ngươi, cơ thể ngươi còn chưa hồi phục."

Ngụy Vô Tiện vô cùng thích bộ dáng "con gái nhà lành bị ức hiếp" này của y, lôi kéo loạn lên trước ngực y, hạ giọng nói: "Gương mặt này của Hàm Quang Quân biết gạt người thật đó, thiếu nữa ta quên là ai đêm qua làm ta đến chết đi sống lại."

Khác với Ngụy Vô Tiện có thể tự nhiên thoải mái nói lời càn rỡ thế này, Lam Vong Cơ không tài nào nói mấy lời này ra miệng được, chỉ có thể đỏ tai, không dám nhìn hắn: "Ngụy Anh, bây giờ không được."

Đáng yêu đến mức Ngụy Vô Tiện muốn thét chói tai, đương nhiên kiên trì chưa được bao lâu hắn đã bật cười: "Hàm Quang Quân, ta chỉ muốn mượn y phục của ngươi mặc thôi, ngươi nghĩ đi đâu đó?"

Lúc ra ngoài Ngụy Vô Tiện không mang theo quần áo để thay, mấy ngày nay toàn ở trong phòng nên chỉ tùy tiện khoác đại một bộ trung y, muốn ra ngoài đều khoác tạm áo của Lam Vong Cơ. Trước giờ hắn dùng đồ của Lam Vong Cơ tự nhiên như dùng đồ của mình, ngay cả mạt ngạch cũng vẫn còn giữ, bây giờ cần một bộ quần áo mà còn cần phải cởi từ trên người Lam Vong Cơ ra sao?

Biết hắn lại cố ý trêu chọc, Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nắm lấy mông hắn áp lên người mình. Chỗ đó của Ngụy Vô Tiện đã bị dùng quá độ, bị đau, không nhịn được "A! " lên một tiếng lớn, không chịu nổi, cả người ngã trên thân Lam Vong Cơ.

Hắn lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Lam Trạm, ta có việc phải làm mà."

Lam Vong Cơ bóp mạnh mông hắn một cái, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Thật đó! Có chuyện nghiêm túc thật mà! Á... Đừng... "

Lam Vong Cơ cũng không tiếp tục làm gì khác, xoa nhẹ mông hắn vài cái, nghe tiếng xin tha của Ngụy Vô Tiện ngày càng mềm đi, đứng lên kéo hắn dậy, nói: "Đi thôi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không được, Lam Trạm, ngươi đơn thuần đi hỏi chuyện thì còn được, nhưng để 'xâm nhập' vào lòng địch thì phải để ta mới được."

Quả thật phương diện này, y không bằng Ngụy Vô Tiện, nên Lam Vong Cơ đành chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo. Tuy nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ rất bình tĩnh, nhưng Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy không đúng lắm, có phải vừa rồi mình lại thua một ván nữa rồi không? Hay là hắn bị Lam Vong Cớ bắt được nhược điểm gì rồi?

Nhưng hắn kiên quyết không thừa nhận, Ngụy Vô Tiện hắn sao lại có nhược điểm được, vừa rồi nhất định là ảo giác, hắn quyết định quên đi ngay lập tức. Hắn tới kiếm mạt ngạch để dưới gối đầu trên giường, hỏi: "Lam Trạm, ta đeo mạt ngạch của ngươi được không?"

Lam Vong Cơ đi tới, cầm lên, tự mình đeo cho hắn, nói: "Ta đã cho ngươi rồi "

Nên Ngụy Vô Tiện muốn xài thế nào, thì cứ xài thế nấy.

Vì vui quá mà hắn quên ngay chuyện vừa rồi, Ngụy Vô Tiện vui vẻ ra ngoài, thiếu điều nhảy chân sáo tưng tưng lên. Đường phố Di Lăng rất náo nhiệt, dòng người qua lại đông đúc, trước đây hắn không chú ý lắm, nhưng chỉ cần ngẫm lại một chút thì tìm vài người cũng không quá khó, rất nhanh hắn đã tìm thấy mục tiêu.

"Hai vị sư huynh ở đằng trước ơi!"

Hai vị áo trắng quay đầu lại, thấy hắn liền cau chặt mày, nói: "Ngươi là người của Cô Tô Lam thị, ai là sư huynh của ngươi!"

Ngụy Vô Tiện môi nở nụ cười, đáp: "Đã ở trong Tiên môn bách gia thì là người một nhà với nhau cả mà, là sư huynh, đều là sư huynh hết."

Tuy cả hai đều không thích Cô Tô Lam thị, nhưng cũng không tiện làm bẽ mặt nhà người ta, chỉ là không niềm nở nổi, lạnh tanh hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Chuyện là như vầy, ta cảm thấy Cô Tô Lam thị không thích hợp với ta lắm, nhưng đã tu luyện một thời gian rồi, không muốn lãng phí, nghe nói Mạt Lăng Tô thị cũng chuyên tu về đàn, nên muốn hỏi thăm các vị sư huynh một chút, xem ta có cơ hội không?"

Ngụy Vô Tiện chỉ thử thăm dò bâng quơ vậy thôi, đâu nghĩ một phát là thành ngay đâu, chỉ nghĩ cứ lân la làm quen trước đã. Thế mà một trong hai người kia lại đột nhiên kích động nói: "Huynh đệ! Ta hiểu mà!"

Đột nhiên từ bị ghét bỏ biến thành huynh đệ, người kia thiếu điều là rơi lệ chạy tới ôm hắn, xúc động nói: "Hồi trước ta cũng vậy, bởi vì diện mạo này mà tới vòng phỏng vấn xét tuyển vào Cô Tô Lam thị cũng không qua nổi chứ đừng nói là ngươi, ngày ngày phải cùng đám "soái ca" tu luyện, ta vô cùng hiểu tâm tình của ngươi!"

Ngụy Vô Tiện sờ lên mặt mình, sau khi đến thế giới này, bị nghe mắng chửi, nói xấu nhiều rồi, nhưng không ngờ có một ngày, vì xấu mà được người ta đồng cảm nhiệt tình.

TBC

________________

Tiện yên tâm, dù Tiện có làm cái gì thì Kỷ cũng thấy nhỏ yếu nhu nhược hết á!

Tâm sự chút chơi: Gần đây đang đọc bộ Đọc Thầm của Priest, bản xuất bản do Yến – Phong Lưu dịch. Phải nói là mở ra cả một chân trời mới. Khoan bàn đến cốt truyện, chỉ văn phong dịch thôi đã vô cùng mê hoặc rồi. Trong truyện tác giả dùng rất nhiều từ lóng, các thành ngữ, từ ngữ mà nhiều khi mình không biết phải dịch thế nào cho thuần việt nhất nhưng được dịch giả xử lý rất mượt và hay luôn, thật sự học hỏi được rất nhiều. Bộ Sát Phá Lang, bản xuất bản do Tùng Phong dịch cũng xuất sắc cực kỳ, tui rất thích văn phong của dịch giả, từ ngữ dùng vô cùng điêu luyện. Cảm thấy bản thân cần phải học hỏi nhiều.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top