Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Chương 37

Ngụy Vô Tiện nghịch mạt ngạch trên tay, xoay tới xoay lui trước gương đồng một hồi, nhìn thế nào cũng thấy thiếu thiếu gì đó nên quay đầu lại gọi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm Lam Trạm, ta cột không được đẹp sao á, ngươi tới cột cho ta đi."

Từ sau khi cải trang thành đệ tử Cô Tô Lam thị đi gặp Tô Thiệp, Ngụy Vô Tiện liền chiếm lấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ làm của riêng, ngày nào cũng đeo lên ra ngoài lang thang khắp nơi, dù sao cũng đã tặng cho hắn rồi, nên đương nhiên Lam Vong Cơ sẽ không giành lại, nhiều khi hắn cột bị méo, y còn tự mình tới chỉnh lại cho hắn.

Lam Vong Cơ lại gần, xoay đầu hắn lại cho đối diện với mặt gương đồng, rồi lại vòng tay qua, đưa mạt ngạch lên trán hắn, tỉ mỉ buộc lại, giọng nói mềm nhẹ tựa động tác trên trên tay vang lên: "Hôm nay vẫn như cũ?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Được năm ngày rồi nhỉ?"

Lam Vong Cơ gật đầu, đầu ngón tay luồn qua, vuốt xuống từng sợi tóc mềm mại của hắn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Vậy chắc cũng hòm hòm rồi, lát nữa làm xong vụ này chúng ta vọt liền nha."

Nói cứ như hai người sắp sửa đi cướp của không bằng, nhưng đúng thật việc họ đã làm cũng không tốt đẹp gì cho cam. Lam Vong Cơ muốn sửa lại câu đó cho hắn, lại không biết nên sửa thế nào, chỉ đành không phản bác mà hỏi: "Có hữu dụng không?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Chó cùng thì phải dứt giậu thôi." Lam Vong Cơ buộc cho hắn xong, Ngụy Vô Tiện xoay trái xoay phải trước gương một hồi, cười nói: "Lam Trạm, ngươi buộc khéo quá, làm mặt ta đẹp hẳn ra."

Chẳng qua Lam Vong Cơ chỉ cột lên trán hắn một miếng vải thôi, sao có được công hiệu như hắn nói. Nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện, tất cả những gì Lam Vong Cơ đụng qua đều sẽ khác đi, kể cả chính hắn. Đây đại khái chính là "Tình nhân trong mắt tựa Tây Thi" mà người ta hay nói. Mà Lam Vong Cơ cũng thấy như thế, Ngụy Vô Tiện vốn đã rất đáng yêu, mà Ngụy Vô Tiện nói những lời này còn đáng yêu hơn gấp trăm lần, Lam Vong Cơ thật sự không chịu nổi công kích kiểu đáng yêu đến thế này, nhưng không thể chậm trễ chuyện chính, đành phải hôn lên xoáy tóc tròn tròn trên đỉnh đầu hắn, thấy vẫn chưa đủ bèn đưa tay lên xoa, làm cho tóc hắn rối lên rồi lại chải vuốt lại gọn gàng cho hắn.

Ngụy Vô Tiện thông qua gương đồng, bắt gặp Lam Vong Cơ mang bộ mặt nghiêm túc làm chuyện trẻ con như vậy, thật khiến tim hắn muốn tan chảy ra. Ngụy Vô Tiện không thèm nghĩ nhiều, xoay người nhào lên người y, hôn loạn một trận, đương nhiên sau đó, mạt ngạch lại bị lệch nữa rồi.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

Hai người đang lên kế hoạch gì?

Ngày đó, sau khi Tô Thiệp gặp Ngụy Vô Tiện xong, Tô Thiệp cứ nhìn thấy đệ tử Cô Tô Lam thị là tâm tình lại không tốt, rót mấy chén ực xuống bụng xong, lại nhớ tới cái người nhìn cao cao tại thượng kia, chợt thấy có chỗ nào không đúng! Gã đột nhiên đứng phắt dậy, nói với mấy môn sinh nhà mình: "Không đúng! Người hôm đó! Mau đuổi theo tên đó!"

Gã vội chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng nào còn bóng ai nữa, Ngụy Vô Tiện đã sớm chạy mất đất. Những môn sinh khác không hiểu mô tê gì, bèn hỏi: "Tông chủ, người đó sao vậy ạ?"

Tô Thiệp đáp: "Người đó là Lam Vong Cơ!"

Ai nấy đều kinh ngạc không thôi, hỏi: "Sao có thể??? Tông chủ, có phải người đã hiểu lầm gì rồi hay không?"

Mặt mũi Lam Vong Cơ thế nào, dù bọn họ chưa thấy qua, nhưng cũng từng nghe mọi người miêu tả lại. Trạch thế minh châu, quân tử như ngọc, xếp thứ hai trong bảng xếp hạng công tử thế gia – Lam Vong Cơ, mặt mũi có thể như thế sao? Người vừa rồi, trừ quần áo ra, từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào là giống Lam Vong Cơ cả.

Cũng là vì diện mạo đó mà khi đó Tô Thiệp mới không kịp nhận ra, gã nói: "Mạt ngạch hắn đeo, là của Lam Vong Cơ!"

Tùy theo thân phận địa vị mà mạt ngạch của Cô Tô Lam thị sẽ khác nhau, hoa văn cũng khác, nhìn vào mạt ngạch là phân biệt được ngay đâu là đệ tử khác họ, đâu là đệ tử nội môn, đâu là đệ tử trực hệ. Hồi gã còn ở Cô Tô Lam thị, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ, nên gã tuyệt đối sẽ không nhận sai. Mà người như Lam Vong Cơ sẽ không đời nào đưa mạt ngạch của mình cho người khác đeo, nên người đó đảm bảo chính là Lam Vong Cơ, chỉ là không biết y đã sử dụng thuật pháp gì để đổi tướng mạo.

Tô Thiệp vô cùng khinh miệt "hừ" một tiếng: "Cái gì mà tấm gương mẫu mực của con cháu thế gia, y dám dùng mấy mánh lới âm hiểm xảo trá này đi lừa gạt người khác. Ta đã nói từ lâu rồi, Lam Vong Cơ không giống như những gì người ta nói đâu, lần này các ngươi sáng mắt ra chưa?"

Những đệ tử Tô thị khác nói: "Tông chủ, Lam Vong Cơ cải trang đến đây để làm gì?! Chẳng lẽ những gì chúng ta làm đã bị phát hiện rồi sao?"

Tô Thiệp cân nhắc, nói: "Phát hiện thì sao, là tự y dính lấy Di Lăng lão tổ, thanh danh sớm đã đen như mực rồi, hơn nữa Lan Lăng Kim thị cũng đang giúp chúng ta, bây giờ y có nói gì cũng không ai tin đâu."

Gã vốn chỉ muốn trộm lợi dụng lời đồn, bôi nhọ Lam Vong Cơ cùng Cô Tô Lam thị, khiến thanh danh của Cô Tô Lam thị bị vấy bẩn thôi, nhưng không ngờ Ngụy Vô Tiện lại công khai đắc tội với Kim Quang Thiện, không những thế, Lam Vong Cơ còn dẫn theo Ngụy Vô Tiện bỏ trốn. Có Lan Lăng Kim thị chống lưng ở đằng sau, lá gan Tô Thiệp càng lớn hơn, tóm lại, gã bôi nhọ Cô Tô Lam thị là có ích với Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Thiện nhất định sẽ đứng sau trợ lực cho hắn.

Nhưng gã không hiểu vừa rồi Lam Vong Cơ làm vậy là có ý gì? Dù biết lời đồn là gã cố ý tung ra thì bây giờ làm được gì gã nào?

Nhưng ngày hôm sau gã liền biết vì sao Lam Vong Cơ phải làm như vậy. Mới đầu môn sinh của gã vẫn ra ngoài rải tin đồn như thường ngày, nhưng rất nhanh lại vội vàng vòng trở về, nói: "Tông chủ! Không hay rồi!"

Bọn họ vốn định hành động theo kế hoạch như thường ngày, nhưng hôm nay còn chưa bắt đầu "tám", bọn họ đã nghe được tin nóng sốt mới nhất trên phố hiện nay: "Bây giờ mọi người trên phố đều nói, tông chủ là người hâm mộ cuồng nhiệt, trung thành số một của Hàm Quang Quân, cái gì cũng bắt chước theo Hàm Quang Quân hết!"

Một số môn sinh khác lại nói: "Có chuyện còn quá đáng hơn, nói người treo một bức "Hàm Quang tiên quân phù hộ đồ" ở trong phòng ngày ngày dâng hương cúng bái... Còn nói tông chủ vì sùng bái Hàm Quang Quân dữ quá, cho nên toàn bộ nhà ta đều bắt chước theo Cô Tô Lam thị... "

Tô Thiệp sùng bái Lam Vong Cơ là giả, nhưng bắt chước theo y là thật, vậy nên rất dễ được người khác tin.

Tô Thiệp nói: "Tin được quan tâm nhất trên phố không phải là chuyện của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện à? Sao tự dưng lại lái qua chúng ta rồi?"

Chuyện của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện được rất nhiều người quan tâm là không sai, nhưng mấy chuyện đó truyền tới truyền lui cũng cũ cũng chán, hơn nữa hai người đã được xác thực là cùng nhau tư bôn, gần đây cũng không có gì mới, đã sớm cũ đến mốc xì rồi. Ngược lại sáng nay khi bọn họ ra ngoài, trên đường toàn là kể chuyện hồi đó Tô Thiệp năm đó ở Cô Tô Lam thị sùng bái Lam Vong Cơ đến cỡ nào, còn kể sinh động như thật, vô cùng đặc sắc, cực kỳ thú vị, tất nhiên thu hút được sự chú ý của dư luận.

Đừng nói những người khác, đến môn sinh của Mạt Lăng Tô thị thiếu chút đã tin là thật rồi, chỉ là không dám nói thẳng trước mặt tông chủ nhà mình thôi.

Tô Thiệp ghét nhất là người khác nói hắn bắt chước Lam Vong Cơ, tức đến mặt đỏ như mông khỉ, hét ầm lên: "Là tên nào truyền ra tin này?!"

Mấy đệ tử Mạt Lăng Tô thị nhìn nhau, thấp thỏm nói: "Đã hỏi qua, dân chúng nói... là đệ tử của Mạt Lăng Tô thị chúng ta tự nói... "

Tô Thiệp không phải là một tên ngốc, đương nhiên gã đoán được là ai gây ra "chuyện tốt" này. Gã hung hăng nện một đấm xuống mặt bàn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Lam Vong Cơ! Thật là âm hiểm hèn hạ!"

Gã nhận định là Lam Vong Cơ cải trang đến đây muốn lừa gã, sau đó lại đi khắp nơi tung tin đồn về gã, nhưng đảm bảo Lam Vong Cơ chưa biết gã đã nhận ra y là Lam Vong Cơ, đảm bảo chưa biết y đã bại lộ, nên Tô Thiệp nghĩ mình vẫn còn cơ hội, bèn nói với các đệ tử: "Đi, tìm tung tích cùa Lam Vong Cơ, ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của y cho bàn dân thiên hạ biết mới được."

Tô Thiệp tưởng mình đang chiếm thế thượng phong, nhưng có người sớm đã dự đoán được ý định của gã. Ngụy Vô Tiện cười hì hì uống cạn rượu trong ly, nói: "Được rồi, Lam Trạm, chắc Mạt Lăng Tô thị sắp tìm đến đây rồi, chúng ta về Loạn Táng Cương thôi."

Lam Vong Cơ thanh toán tiền xong, ra khỏi quán rượu, dẫn hắn bước lên Tị Trần. Trên đường về Loạn Táng Cương, y hỏi: "Sao ngươi xác định được đối phương nhất định sẽ phát hiện ra?"

Ngụy Vô Tiện tháo mạt ngạch xuống, cười đeo lên cho Lam Vong Cơ, nói: "Ngày đó số ta gặp may, tới được trước mắt tên họ Tô kia, may mà hôm đó ta cố ý đeo mạt ngạch của ngươi. Tên họ Tô để ý đến ngươi như vậy, đảm bảo sẽ nhìn ra, chắc chắn sẽ hận ngươi đến nghiến răng nghiến lợi."

Ngụy Vô Tiện sau khi nhận định Tô Thiệp sẽ nhận ra mạt ngạch kia nhất định sẽ nghĩ hắn là Lam Vong Cơ, nên trước đó đã đeo mạt ngạch của Lam Vong Cơ đi khắp nơi bịa chuyện tung tin đồn, lấy "gậy ông đập lưng ông" mà thôi.

Lúc đầu Lam Vong Cơ không đồng ý, giáo dưỡng của y không thể cho phép y nói xấu sau lưng người khác, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nhào vào lòng y lăn lộn làm nũng không thôi, không ngừng nũng nịu gọi y, Lam Vong Cơ thật không cách nào từ chối được hắn, cuối cùng đành phải yên lặng đi theo Ngụy Vô Tiện.

Khi nghe nói hồi trước, hễ "Ngụy Vô Tiện" gặp mặt Lam Vong Cơ là lại cãi nhau không thôi, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy "Ngụy Vô Tiện" thật không "được", nhìn bây giờ xem, Lam Vong Cơ vào tay hắn rồi, không phải là nhu thuận, nghe lời không dám cãi sao. Hắn cực kỳ đắc ý trong lòng, Ngụy Vô Tiện vs "Ngụy Vô Tiện" ván đầu tiên! Đương nhiên là bé con đáng yêu này thắng!

Ngụy Vô Tiện đeo mạt ngạch cho Lam Vong Cơ xong cũng không bỏ tay xuống mà lần theo, sờ lên đường cong khuôn mặt hoàn mỹ kia, "Chậc" một tiếng, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi để ý tên kia như vậy làm ta thấy có chút ghen rồi, ngươi nói phải làm sao đây?"

Dứt lời hắn còn ra vẻ tức giận, điên cuồng vỗ lên ngực Lam Vong Cơ: "Đều tại Hàm Quang Quân quá hoàn mỹ, đến thứ dưa vẹo táo nứt kia cũng đến cướp với ta, làm sao bây giờ làm sao bây giờ!"

Biết Ngụy Vô Tiện ghẹo mình, nhưng Lam Vong Cơ cũng không vạch trần, nói theo hắn: "Không cướp được."

Ngụy Vô Tiện bị chọc cho cười ha ha lên: "Ha ha ha! Lam Trạm, bây giờ ngươi biết 'chơi' rồi đó ha ha ha!"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật là thần kỳ, trước kia hắn luôn nói Lam Vong Cơ thật nhàm chán, nhưng bây giờ cái người nhàm chán này lại luôn khiến hắn cảm thấy rất thú vị, chỉ vài chữ thôi mà đã khiến hắn cười đến xoắn xuýt trong lòng Lam Vong Cơ, ngọ nguậy qua lại như một con sâu nhỏ, mà Lam Vong Cơ lại mặc hắn cười, chỉ ôm chặt hắn hơn, bảo vệ hắn thật tốt.

*******************

Hai người vừa về Loạn Táng Cương là Lam Vong Cơ truyền thư cho Lam Hi Thần ngay, báo cáo tình hình mới nhất gần đây. Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh, rót cho y một ly trà, thản nhiên xoay Trần Tình, nói: "Lam Trạm, lửa đã vừa rồi, hay là chúng ta cho bọn họ thêm chút gia vị đi!"

Ngụy Vô Tiện quỷ kế quá nhiều, Lam Vong Cơ không chắc hắn định làm gì tiếp, nên uống một ngụm trà, chờ hắn nói tiếp. Ngụy Vô Tiện bĩu môi nói: "Vốn dĩ ta không muốn dùng phương pháp quá cực đoan, nhưng Lam Trạm à, ta không thể để ngươi tiếp tục chịu khổ theo ta."

Điều kiện ở Loạn Táng Cương thật sự là..., Ngụy Vô Tiện thật sự không muốn để Lam Vong Cơ ở lâu. Y lại không chút để ý gì về nơi này, chỉ nói: "Ngụy Anh, không khổ."

Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện bất mãn, nói: "Vậy cũng không được, bọn họ bịa đặt bôi xấu ngươi, ta không vui, không đánh bọn họ một trận ta nuốt không trôi cục tức này, Lan Lăng Kim thị kia cũng phải xử lý cho sạch sẽ, bằng không sư tỷ ta gả qua đó sẽ không an toàn, ta không yên tâm."

Hắn nói nhiều như vậy, trong câu chữ để lộ, ngoại trừ quan tâm Lam Vong Cơ, hắn vẫn còn để ý đến chuyện khác.

Lam Vong Cơ khựng lại một hồi, mới nói: "Vậy phải làm sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Chỉ có hai chúng ta thôi thì không được, phải tìm Giang Trừng tới giúp một tay."

Lam Vong Cơ buông cái ly trong tay xuống, nhíu mày. Tuy rằng y không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy tâm trạng của y không đúng lắm: "Lam Trạm, đúng là ngươi không ưa Giang Trừng thật ha, ha ha ha, chúng ta chỉ là sư huynh đệ lớn lên cùng nhau thôi mà."

Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lam Vong Cơ lại thấy vô cùng nặng nề, rốt cuộc vẫn nói ra: "Ngụy Anh, gia tộc vốn dĩ nên che chở cho ngươi."

Nhưng cái "vốn dĩ" ấy bây giờ lại không có.

Nụ cười của Ngụy Vô Tiện cương lại trên mặt, sau đó dần dần biến mất: "Lam Trạm, sau khi ta biết chuyện thế giới này, ta đã hiểu vì sao "ta" lại rời khỏi Vân Mộng Giang thị, cũng lý giải tình cảnh của Vân Mộng Giang thị hiện nay. Chuyện này không trách được ai cả." Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện đề cập đến chuyện này, hắn vốn không muốn nói về vấn đề này, nhưng trước mặt Lam Vong Cơ, hắn lại cảm thấy mình có thể giải bày, hắn nói: "Ta chỉ cảm thấy, ta không có nhà nữa rồi."

Đang lớn lên trong vui vẻ sủng ái, đột nhiên không còn nhà nữa, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ biết làm những chuyện "Ngụy Vô Tiện" vốn nên làm, nhưng làm xong lại không biết tiếp theo nên làm gì, đi về đâu nữa.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, bàn tay giấu trong tay áo rộng nắm chặt lại, siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch ra. Đối mặt với Ngụy Vô Tiện này, y không cần căng thẳng, nhưng lời vừa ra tới miệng, y vẫn căng thẳng như thường.

Có lẽ đối mặt với Ngụy Vô Tiện, muốn nói ra câu kia, tâm tình kích động bồn chồn của Lam Vong Cơ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Y chậm rãi mở miệng: "Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô."

TBC

_________________

Tác giả: Cầu hôn! Cầu hôn rồi!

Editor: up 1 chương trước khi nghỉ ngơi dài hạn... Hẹn gặp lại mn trong thời gian sớm nhất!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top