Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Chương 38

Câu này Lam Vong Cơ đã nói rất nhiều lần, chỉ là từ trước tới giờ chưa một lần thành công, ngược lại lần nào cũng làm cho Ngụy Vô Tiện giận tím mặt. Ngay cả bây giờ, dường như Lam Vong Cơ cũng đang thấy Ngụy Vô Tiện dùng ánh mắt ấy, trợn tròn chằm chằm nhìn mình như năm nào.

Y căng thẳng, nhịp tim thùng thùng trong lồng ngực đang không ngừng nhanh hơn, chờ Ngụy Vô Tiện cho y một đáp án.

Ngụy Vô Tiện rất kinh ngạc, hắn cũng từng nghĩ tới sau khi kết thúc tất cả thì phải làm gì tiếp theo? Lam Khải Nhân không thích hắn, Cô Tô Lam thị sẽ không hoan nghênh hắn, hắn còn đang nghĩ cách làm sao để tiếp tục quấn lấy Lam Vong Cơ thì Lam Vong Cơ lại nói, muốn hắn theo y trở về Cô Tô.

Ngụy Vô Tiện vẫn có chút không thể tin được: "Lam Trạm, ngươi vừa nói gì vậy?"

Lam Vong Cơ mím môi, đáp: "Ngươi, không muốn?"

"Đâu có đâu!" Ngụy Vô Tiện lập tức phủ nhận ngay, "Ta nghe rõ ràng rồi đó nghen, ngươi đừng hòng đổi ý!"

Còn có chuyện tốt đến thế ư?! Sao hắn bỏ lỡ được! Chỉ là hắn vẫn chưa thể tin được, Lam Vong Cơ lại có thể to gan lớn mật đến thế sao? Hắn lại hỏi: "Lam Trạm, Cô Tô Lam thị chắc không cho ta vào đâu! Ta là Ngụy Vô Tiện đó, là Di Lăng lão tổ..."

Khoan bàn đến việc hắn là nam nhân, ở thế giới này, nam nhân thường sẽ không chung sống như vợ chồng với nam nhân khác, hơn nữa thanh danh của hắn còn xấu vô cùng, Lam Vong Cơ có thể tiếp nhận hắn, nhưng chưa chắc Cô Tô Lam thị đã chịu chứa chấp hắn trong nhà...

Không phải Lam Vong Cơ chưa từng nghĩ qua về vấn đề này, nhưng y vẫn rất có lòng tin về gia tộc mình, nói rất chắc chắn với hắn: "Ngụy Anh, có ta, Cô Tô sẽ luôn là nhà của ngươi."

Tự y nói xong mà còn cảm thấy ngượng, tới cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn Ngụy Vô Tiện, không khỏi cảm thấy mình nói như thế hình như quá mức kiêu ngạo, Ngụy Vô Tiện còn chưa đồng ý với y cơ mà. Bàn tay Lam Vong Cơ càng nắm chặt hơn, bổ sung thêm một câu: "Nếu, nếu ngươi nguyện ý."

Đã biết bao lần Lam Vong Cơ chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, nhưng khi đó, hai "giọt máu đầu tim" kia có làm thế nào cũng không thể gặp được nhau (ý là không thổ lộ ra được á). Sau này, khi biết được nhiều uẩn khúc phía sau rồi, y thật sự rất muốn cố gắng tiến thêm một bước về Ngụy Vô Tiện, thật sự rất muốn nghe Ngụy Vô Tiện hồi đáp tâm ý của mình.

Nhất thời Ngụy Vô Tiện chưa thể cho y câu trả lời, hắn cảm thấy mình thật sự bị người này đánh bại rồi. Hắn là một người bị gia tộc vứt bỏ, Lam Vong Cơ lại muốn cho hắn một mái nhà, tựa như chỉ cần hắn muốn cái gì, Lam Vong Cơ đều sẽ cho hắn cái đó, chưa từng nghĩ đến việc đó sẽ khó khăn đến nhường nào.

Một Lam Vong Cơ như thế, sao có thể không khiến Ngụy Vô Tiện chịu thua triệt để được.

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp thứ mười một, Ngụy Vô Tiện thua, thua một cách cam tâm tình nguyện.

********************

Gặp Lam Vong Cơ rồi Ngụy Vô Tiện mới biết, thì ra những gì trong sách viết đều là sự thật, một khi gặp được người ấy, có thua cũng sẽ cam tâm tình nguyện, có thua cũng vẫn thấy vui vẻ lâng lâng. Ngụy Vô Tiện tiến lên ôm lấy y, trong lòng toàn là rung động ngọt ngào, hồi lâu vẫn nói không nên lời, Lam Vong Cơ vòng tay ôm lại hắn, khẽ hôn lên đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện, bàn tay vỗ lên lưng hắn một cách nhẹ nhàng.

Sau một hồi trầm mặc, Ngụy Vô Tiện mới nói: "Lam Trạm, thật ra có đi Cô Tô không ta cũng không quá để ý, người ham chơi như ta, đi đâu cũng được, ở đâu cũng có thể sống tốt."

Tay Lam Vong Cơ khựng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ câu tiếp theo Ngụy Vô Tiện sẽ nói: Ta không đi.

Nhưng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngẩng đầu cười với y, nói: "Nhưng giờ ta đã biết rồi, sau này, nơi nào có ngươi, nơi đó chính là nhà của ta."

Hai mắt Lam Vong Cơ hơi tròn lên, nghe tiếng cười khe khẽ, giọng nói mềm mại của hắn, y càng ra sức ôm chặt lấy hắn, ra sức cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ngụy Vô Tiện, lúc này y mới dám tin điều mình mong đợi bấy lâu nay đã trở thành sự thật.

Ngụy Vô Tiện bị y ôm chặt đến không động đậy được, đành phải dùng má cọ lên mặt y, nói: "Lam Trạm, những lời ta nói cảm động đến vậy mà ngươi không ừ hử gì là sao?"

Lam Vong Cơ thở ra một hơi rồi mới nói: "Ngụy Anh có ham chơi thì cũng phải nhớ về nhà nha."

Ngụy Vô Tiện bật cười: "Ngươi nghĩ đi đâu thế, Ngụy Anh ham chơi như thế, đương nhiên phải mang theo 'nhà' cùng ra ngoài chơi rồi!"

Mang theo Lam Vong Cơ, cùng xông pha khắp trời nam đất bắc, ăn uống chơi bời không cần lo lắng, còn có mỹ nhân ngày ngày để ngắm, chẳng phải là quá tuyệt rồi sao!!!

Nếu đây là mộng, chắc Ngụy Vô Tiện vui đến cười tỉnh mất, mà càng đẹp hơn chính là Lam Vong Cơ là hiện thực, mặc cho hắn cười thế nào cũng sẽ không tỉnh, thế nên đương nhiên hắn càng cười vui vẻ hơn, dán chặt lên người Lam Vong Cơ.

Bỗng nhiên hắn lại nổi ý muốn trêu chọc người ta, bèn nói: "Lam Trạm, nói muốn Cô Tô trở thành nhà của ta, chẳng lẽ ý ngươi là muốn dùng kiệu tám người khiêng rước ta vào cửa?" Lam Vong Cơ nghe vậy, hai tai lập tức đỏ chét, Ngụy Vô Tiện không cần nghĩ thêm nữa, hắn đã xác định, Lam Vong Cơ quả thật có ý này.

Lam Vong Cơ đúng thật là muốn cùng hắn sống hết quãng đời còn lại này. Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Ngươi dám thật sao, Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ không hiểu Ngụy Vô Tiện nói thế là ý gì, nên hỏi: "Không, không phải đã bái đường rồi sao?"

Nếu đã bái đường, đương nhiên phải bổ sung các nghi thức còn thiếu mới được, vậy nên Ngụy Vô Tiện tới Cô Tô là chuyện đương nhiên. Thật không biết là Lam Vong Cơ suy nghĩ đơn giản thật hay cố ý thuận nước đẩy thuyền, muốn kiếm cớ đưa Ngụy Vô Tiện về Cô Tô đây, người này ấy mà, thật ra cũng tâm cơ lắm. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn vạch trần y, tóm lại bản thân hắn vốn dĩ đã rất muốn đi rồi, "chuyện thuận nước đẩy thuyền" này, Ngụy Vô Tiện thông thạo thành thục hơn Lam Vong Cơ nhiều.

Ngụy Vô Tiện liền cười hì hì, hôn Lam Vong Cơ một cái thật kiêu: "Đâu chỉ bái đường thôi đâu, Hàm Quang Quân à, chúng ta còn động phòng rồi đó." Vừa nói hắn vừa xê dịch cái mông của mình, cọ xát từng đợt lên giữa hai chân Lam Vong Cơ, hạ giọng thổi phù lên mặt Lam Vong Cơ một cái: "Hàm Quang Quân, lần nào tiến vào cũng bắn hết vào trong ta, làm thế là muốn ta sinh cho ngươi một đứa con sao?"

Thời gian trước, vì mãi bận rộn chuyện của Tô thị nên hai người đều ngoan ngoãn ngủ đến hừng đông. Mà bây giờ, vừa cầu thân thành công xong, Ngụy Vô Tiện lại trần trụi quyến rũ y như vậy, sao Lam Vong Cơ còn bình tĩnh nổi, y nắm lấy mông hắn ấn xuống bụng dưới của mình, dùng vật đã cương cứng của y đỉnh lên cọ cọ qua lớp vải quần. Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, hơi thở ướt nóng hòa quyện vào nhau, khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau thì bên tai bỗng vang lên một giọng sữa non nớt.

"Có Tiền ca ca, Tiện ca ca."

Cả hai đờ người ra, Ngụy Vô Tiện vội vàng nhảy xuống khỏi người Lam Vong Cơ: "A, A Uyển, sao đệ lại vào đây được?"

A Uyển đáp: "Tiện ca ca, tới chơi với đệ đi, Tình cô cô đang bận." Sau đó nhóc chớp chớp đôi mắt to ngây thơ của mình cất tiếng hỏi: "Tiện ca ca đang làm gì vậy ạ?"

Thật là một câu hỏi chí mạng tra tấn tinh thần, Ngụy Vô Tiện đáp: "Tiện ca ca và Có Tiền ca ca cũng đang bận, A Uyển ngoan, tìm Ninh thúc thúc chơi đi."

A Uyển là một đứa nhỏ hiểu chuyện, liền nghe lời hắn ra ngoài, nhưng mà Phục Ma động ngay cả cửa cũng không có, khó tránh khỏi lát nữa nhóc con lại quay về hay có người khác tiến vào, thế thì không được tiện cho lắm. Thật là, Loạn Táng Cương rộng đến thế, lớn đến thế, lại không kiếm được chỗ nào cho hai người họ dung thân!

Ngụy Vô Tiện thở dài: "Vẫn là mau chóng giải quyết mọi chuyện ở đây rồi về Tĩnh Thất ở Cô Tô thì tốt hơn, giường cũng thoải mái hơn, lại còn lớn nữa."

Hàng mi Lam Vong Cơ khẽ run lên, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện chỉ một lòng nghĩ đến cái giường lớn của Tĩnh thất thoải mái như thế nào, không hề chú ý Lam Vong Cơ "ừ" cái gì. Hắn nghĩ một hồi rồi lấy bút ra viết hai phong thư, một bức rất nhanh sẽ có hồi âm thôi, bức còn lại hắn niêm phong xong rồi đưa cho Lam Vong Cơ, sau đó nhanh chóng thơm lên mặt y một cái, cười nói: "Vì hạnh phúc sau này của đôi ta, đành phải phiền Hàm Quang Quân đi một chuyến giúp ta rồi."

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*******************

Trước giờ Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ dám nghĩ Lam Vong Cơ lại là một người dễ thương dễ bảo đến vậy hắn nói cái gì y liền đi làm cái nấy, cho dù là một chuyện vô cùng "mất tư cách". Nói ra sợ cũng không ai tin, cho đến khi tận mắt nhìn thấy một gương mặt ngây ngốc đáng thương bị Lam Vong Cơ đổ ra khỏi bao tải.

Kim Tử Hiên mắt đầy sao xẹt, còn chưa nhìn rõ trước mặt là ai thì đã rống lên: "Lam Vong Cơ! Ngươi muốn làm gì?!"

Đến khi mắt không còn hoa nữa, thấy rõ hai bóng người một đen một trắng trước mặt là ai thì y lập tức chuyển mục tiêu ngay: "Ngụy Vô Tiện! Sao ngươi dám bắt cóc ta!!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Trói ngươi là Hàm Quang Quân, sao ngươi lại mắng ta?"

Kim Tử Hiên đáp: "Lam Vong Cơ nào có lưu manh rảnh rỗi như ngươi! Lần trước lừa mất thông hành lệnh của ta thì cũng thôi đi, lần này ngươi lại bày trò gì trêu chọc ta nữa đây!"

Nói đến thông hành lệnh Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới, bèn hỏi: "Ngươi để mất thông hành lệnh, cha ngươi có đánh ngươi không?"

Kim Tử Hiên nói: "Không có." Thấy Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ không tin, Kim Tử Hiên liền đắc ý cười nói: "Ông ấy bị mẹ ta đánh."

Lý do cho tới tận giờ Kim Quang Thiện không đưa mấy cô vợ nhỏ cùng con riêng về nhà, một mặt là vì đứa con trai Kim Tử Hiên này quả thật rất ưu tú, gã không cần một người thừa kế nào nữa, mặt khác là vì Kim phu nhân quá mạnh mẽ hung dữ, Kim Quang Thiện thật sự không dám. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào Kim Tử Hiên, suy tư sờ cằm.

Kim Tử Hiên có cảm giác mình như con mồi đang bị rắn độc nhằm vào chuẩn bị săn lấy nuốt chửng vậy, nên y thật không khỏi rùng mình. Một Ngụy Vô Tiện y đã đánh không lại rồi, thế mà phía sau Ngụy Vô Tiện còn có thêm một Lam Vong Cơ hai mắt lạnh như băng tọa trấn, Kim Tử Hiên cảm thấy, lần này e rằng mình dữ nhiều lành ít rồi. Y nói: "Ngụy Vô Tiện! Đừng có quá đáng, ngươi còn dám dùng thư của A Ly lừa ta ra khỏi Kim Lân Đài. A Ly đâu? Ta muốn gặp A Ly!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Thì ra ngươi muốn gặp sư tỷ à, sao không nói sớm, chuyện này dễ như ăn kẹo ấy mà."

Kim Tử Hiên vừa nghe có thể được gặp Giang Yếm Ly liền lập tức yên tĩnh lại trong nháy mắt. Y chờ rồi lại chờ, chịu đựng nuốt xuống bữa cơm đơn giản đến đáng thương ở Loạn Táng Cương, rốt cuộc khi hoàng hôn buông xuống cũng nhìn thấy một bóng áo màu tím chậm rãi từ xa bước đến.

Y vừa định mở miệng gọi, nhưng khi thấy rõ người tới là ai, Kim Tử Hiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, "Ngụy Vô Tiện! Ngươi đang bày trò gì vậy?"

Người vừa tới nhìn ba người trong sơn động, cũng chẳng hiểu mô tê gì cả: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Kim Khổng Tước, sư tỷ thì tạm thời ngươi không thấy được rồi, nhìn đệ đệ của sư tỷ đỡ đi nha, cũng na ná như nhau cả thôi!"

Cái này thì na ná chỗ nào? Hai mắt của Kim Tử Hiên và Giang Trừng trợn trừng đến sắp rớt ra ngoài. Giang Trừng vừa nhận được tin khẩn của Ngụy Vô Tiện là lập tức ngự kiếm chạy tới ngay nên thấy hơi mệt, muốn ngồi xuống nghỉ một lát, nhưng cái sơn động này của Ngụy Vô Tiện, bự đến thế mà đến một chỗ để ngồi cũng không có. Giang Trừng định ngồi tạm lên phiến đá lớn nhìn có vẻ như là cái giường kia, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện trước mắt mình gần như muốn ngồi lên đùi Lam Vong Cơ luôn rồi, hắn chợt nhớ tới mối "quan hệ" mà hai người này đã công khai thừa nhận trước mặt mọi người. Cái giường đá kia, có cho vàng hắn cũng không dám ngồi xuống đâu.

Giang Trừng cảm thấy mắt mình sắp mù tới nơi rồi, tức giận nói: "Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Ngụy Vô Tiện cười, đáp: "Giang Trừng, ngươi dẫn người lên Loạn Táng Cương này, vây đánh ta đi."

TBC

______________

Bé Tiện sắp sửa hành động rùi!

Tui vẫn chưa khỏe hẳn, nên sẽ không ra truyện theo thời gian cố định như trước. Mong mn thông cảm nha!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top