Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Chương 40

Mỗi khi trời mưa, Loạn Táng Cương vốn đã tối tăm nay lại càng u ám hơn, dù có thắp đèn cũng không khá hơn là mấy. Ánh đèn màu vàng yếu ớt lay động xuyên qua làn mưa, mờ mờ ảo ảo, chập chờn không rõ, kèm theo đó là từng đợt sấm đì đùng hòa cùng tiếng mưa, thi thoảng đâu đó truyền đến những âm thanh quái dị, hệt như có ai đang gào thét, kêu rên, nghe mà lạnh cả gáy. Thế nên dù có Di Lăng lão tổ tọa trấn, vào những ngày mưa, người trên Loạn Táng Cương cũng rất hiếm khi ra ngoài.

Một tia chớp xẹt qua, Phục Ma động u ám được chiếu sáng trong nháy mắt nhưng rất nhanh lại tối sầm lại. Kim Tử Hiên ăn mặc vô cùng tồi tàn, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện như thể sắp nuốt sống hắn tới nơi, mà Ngụy Vô Tiện căn bản không hề để ý tới y, phất tay, nói với Ôn Ninh đứng cạnh: "Ôn Ninh, dẫn y ra ngoài đi."

Kim Tử Hiên bị Ôn Ninh kéo đi, la lên oai oái: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi đúng là ma quỷ mà!!! Lam Vong Cơ, vậy mà ngươi còn dung túng cho hắn!"

Về điểm này, Ngụy Vô Tiện vô cùng đắc ý, nói: "Lam Trạm cứ dung túng ta thế đấy, ngươi làm gì được ta nào?"

Kim Tử Hiên không phục, cũng không tình nguyện, nhưng y căn bản không phải là đối thủ của hai người này, cuối cùng vẫn là vừa tức tối la lối, vừa bị kéo ra ngoài.

Phục Ma Động trống trải trở lại. Tiếng rống giận dữ của Kim Tử Hiên vọng lại trong động vài tiếng rồi mới dần bình lặng xuống. Lam Vong Cơ đưa cho Ngụy Vô Tiện một bầu rượu, Ngụy Vô Tiện vừa thấy y liền nở nụ cười, nói: "Lam Trạm, không uống nữa đâu, thời gian này không tiện ra ngoài mua, ta phải để dành, nhỡ cơn thèm rượu đến thì còn có cái để uống."

Lam Vong Cơ không nghe, vẫn mở ra cho hắn, nói: "Không sao. Không có gì bất tiện." Chỉ cần Ngụy Vô Tiện muốn, dù là cái gì Lam Vong Cơ nhất định cũng sẽ tìm mua cho hắn cho bằng được." Khựng lại một hồi, y lại nói: "Trời lạnh, uống chút cho ấm người."

Ngụy Vô Tiện cười, đáp: "Chậc chậc, thật không ngờ Lam nhị ca ca lại là người thông tình đạt lý đến vậy, hôm lần đầu gặp mặt, ngươi đối xử với ta như vậy là do trời không đủ lạnh sao?"

Trước giờ hắn không để ý lắm, giờ mới thấy thật ra Lam Vong Cơ cũng rất cưng chiều hắn. Nhưng cái miệng Ngụy Vô Tiện hắn là cứ không tha cho người khác như vậy đó, luôn thích lấy chuyện trước kia ra trêu chọc y, thường xuyên chọc Lam Vong Cơ quýnh lên, mà quýnh lên rồi sẽ dùng chiêu thức quen thuộc chặn miệng hắn lại, khiến hắn vui vẻ không thôi.

Lam Vong Cơ nói không lại hắn, bèn dứt khoát không trả lời, lúc này lại vang lên những tiếng quái dị kia, Lam Vong Cơ hỏi: "Ngụy Anh, núi này... "

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta hỏi Ôn Tình rồi, nàng nói trước giờ đều như vậy, cứ mưa là vang lên mấy tiếng đó."

Lam Vong Cơ tiếp lời: "Ta cũng có hỏi qua Ôn cô nương, cô ấy nói gần đây những tiếng như thế vang lên đặc biệt thường xuyên."

Ngụy Vô Tiện nghe hiểu ý ám chỉ, hắn kéo tay áo Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đừng lo, hiện giờ ta thấy không có vấn đề gì hết."

Lam Vong Cơ kéo hắn vào lòng mình, ôm thật chặt, thở ra một hơi thật dài.

Ngụy Vô Tiện thấy y là lạ, liền nói: "Lam Trạm, thật đó, đừng lo mà, ngươi xem, cái đại trận pháp siêu lớn trong động này là do "ta" trước kia để lại đó, "hắn" có thể trấn trụ được mà."

Nhưng sao Lam Vong Cơ có thể không lo, y lo hắn không trấn nổi dị động tại Loạn Táng Cương, lo hắn không thể bình an thoát thân khi đối đầu với Lan Lăng Kim thị. Lam Vong Cơ ôm hắn, vẫn thấy có chút sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện học theo động tác thường ngày của y, xoa đầu Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao vậy?"

Lam Vong Cơ thở dài, đáp: "Ta, nằm mơ."

Không chỉ một lần, đã rất nhiều lần y mơ thấy Ngụy Vô Tiện đứng trên vũng máu mà rơi lệ, trong tiếng kêu gào của vạn Quỷ mà dần dần tan biến. Lam Vong Cơ trong mộng đau đớn đến mức không phát ra được tiếng nào, dù khi tỉnh lại Ngụy Vô Tiện vẫn nằm bên cạnh y, đưa tay là có thể chạm tới hơi ấm của hắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, Ngụy Vô Tiện cùng ánh đèn ở Loạn Táng Cương này thật giống nhau, mờ ảo, chập chờn, bất định.

Lam Vong Cơ rất lo cho hắn, nhưng y lại không thể ngăn cản Ngụy Vô Tiện làm chuyện mà hắn muốn làm, vậy nên chỉ có thể như một đứa nhỏ biệt nữu, lúc chỉ có hai người thì ôm hắn không buông, để Ngụy Vô Tiện ôm lại y, thơm y, hôn y, an ủi y, đây cũng có thể xem là biểu hiện "làm nũng" hiếm có của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện bị biểu hiện đáng yêu quá mức của đại nam nhân thực tế còn lớn hơn mình vài tuổi làm cho xém xỉu, ôm Lam Vong Cơ hôn một hồi lâu rồi nói: "Xem ra là tại Phục Ma động này quá lạnh, làm Hàm Quang Quân ngủ không ngon, gặp ác mộng."

Thật ra, với Lam Vong Cơ mà nói, tất cả những chuyện không tốt liên quan đến Ngụy Vô Tiện đều là ác mộng, nên y cũng không phản bác, Ngụy Vô Tiện lại hôn chụt chụt lên mặt y thêm mấy cái nữa: "Lam Trạm, mùa mưa sắp qua hết rồi, chúng ta sẽ được về nhà sớm thôi."

Lần này Ngụy Vô Tiện đã nguyện ý theo y về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thế nên, dù sắp tới phải đương đầu với muôn trùng gian khó hơn nữa thì Lam Vong Cơ cũng phải vượt qua cho bằng được. Y vùi đầu vào trước ngực Ngụy Vô Tiện, gật đầu, nói một tiếng: "Được."

Ngụy Vô Tiện hài lòng bật cười, thuận theo sợi tóc mềm mại của y, lại nói tiếp: "Lam Trạm, đúng là Phục Ma động lạnh thiệt á, nếu không có ngươi ta cũng ngủ không ngon đâu."

Lúc này Lam Vong Cơ mới nhớ ra hắn còn chưa uống rượu, ngẩng đầu nói: "Ta rót rượu cho ngươi."

Vừa ngước đầu lên là đã thấy Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm khóe miệng trước mặt y, môi khẽ cười, "Lam Trạm, hay là ta tới làm ấm giường cho ngươi nha."

Ngụy Vô Tiện luôn thích bò lên đùi y, Lam Vong Cơ cũng đã quen, xê dịch mông hắn lại để hắn ngồi cho vững, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nơi này cũng được xem là phòng của chúng ta, chúng ta ở đây cũng được một thời gian rồi, không để lại chút kỷ niệm gì cho nó sao?"

Vì đạt được mục đích mà cái cớ gì Ngụy Vô Tiện cũng nói ra được. Mà Lam Vong Cơ cũng không phải là không muốn, mỗi ngày đều ôm Ngụy Vô Tiện ngủ, Ngụy Vô Tiện này lại còn vô cùng biết làm nũng trêu người, thật khiến y hận không thể đè hắn xuống, hung hăng bắt nạt một phen. Nhưng sơn động này ngoài A Uyển thì Ôn Ninh Ôn Tình cũng thường xuyên lui tới, rồi giờ lại thêm một con kỳ đà cản mũi là Kim Tử Hiên đóng đô trong này, y căn bản không có cơ hội.

Mấy ngày nay ở trong Phục Ma động y đã chép gia quy Lam thị được tận mấy trăm lần rồi.

Ngụy Vô Tiện không không phải là người không hiểu chuyện, đương nhiên hắn biết Lam Vong Cơ sắp nhịn đến phi thăng luôn rồi, hắn thấp giọng nói: "Lam Trạm, giờ cũng đã muộn, mới nãy ta đã dặn Ôn Ninh rồi, A Uyển, Ôn Ninh, Ôn Tình, cả Kim Khổng Tước, đêm nay sẽ không xuất hiện ở đây nữa đâu."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng ném ra hai tấm phú chú, bế Ngụy Vô Tiện ném lên giường đá, thế mà Ngụy Vô Tiện vẫn còn cười, còn cười vô cùng càn rỡ. Lam Vong Cơ cúi người đè hắn xuống, chặn miệng hắn, nhấc chăn che kín hai người lại.

Ngụy Vô Tiện tách chân ra khóa chặt eo Lam Vong Cơ lại, bị hôn tới thở hổn hển mà vẫn không ngưng cười được: "Lam Trạm nè, lạ thật đó, rõ ràng ta không còn là Khôn Trạch, nhưng một khi nhìn thấy ngươi là ta lại thấy mình vẫn là một Khôn Trạch."

Lam Vong Cơ thở dốc một cái, đâm thẳng một hơi vào, cảm nhận tràng đạo mềm mại của Ngụy Vô Tiện bao bọc lấy dương vật của mình, thoải mái đến mức khiến y hơi rên lên một chút. Y hỏi: "Vì sao?"

Thanh âm tràn ngập từ tính mang theo tiếng thở dốc thấp nhẹ, dễ nghe đến mức khiến trái tim Ngụy Vô Tiện vang lên thình thịch. Ngụy Vô Tiện nhìn yết hầu của y trượt lên xuống trên cần cổ hoàn mỹ trước mắt, hấp dẫn đến mức không dời mắt đi đâu được, liền nhẹ nhàng cắn lên cổ y một cái, nói: "Chắc ta nói với ngươi rồi nhỉ, Khôn Trạch chúng ta sẽ phát tình. "

Chợt cảm nhận được vật trong người mình đang phình to ra, Ngụy Vô Tiện lập tức nhăn mày kêu lên: "A!! A! Lam Trạm, căng quá! Đừng có vừa vào mà đã... Chậm một chút, chậm một chút!"

Lam Vong Cơ giữ chặt hai cánh tay đang quờ quạng lung tung của hắn lại, ấn lên đỉnh đầu, hôn lên vành tai hắn, nói: "Được, ta theo ngươi."

Tuy rằng Lam Vong Cơ không biết Càn Nguyên rốt cuộc là cái gì, nhưng với thực lực của Lam Vong Cơ thì "theo" Ngụy Vô Tiện phát tình cũng không thành vấn đề.

*******************

Vẫn là Kim Tử Hiên, vẫn là một thân nghèo túng, vẫn là một gương mặt khổ đại cừu thâm, "Ngụy Vô Tiện, hiệp định này không công bằng."

Ngụy Vô Tiện biếng nhác ngồi ở đó, liếc qua trừng y một cái: "Ý ngươi là không muốn ký?"

Kim Tử Hiên đáp: "Ký thì cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết ngươi định làm gì trước đã. Vì sao tối qua lại hạ cấm chế?"

Người Lam Vong Cơ bên kia mới hơi động, ánh mắt Ngụy Vô Tiện càng bất thiện hơn: "Không phải bảo ngươi đừng ra rồi sao?"

Kim Tử Hiên đáp: "Đi tiểu đêm, không được sao, vừa hay thấy chỗ của ngươi nửa đêm rồi mà vẫn còn sáng đèn nên cảm thấy lạ, đến gần mới phát hiện ngươi đã hạ cấm chế." Một hồi sau y lại hỏi: "Ngươi và Lam Vong Cơ đang âm mưu gì đó?"

Ngụy Vô Tiện chỉ vào tờ giấy trên tay y, đáp: "Ký đủ ba trăm tờ này thì sẽ nói ngươi biết."

Những tờ giấy này đều là giao kèo thỏa thuận về chuyện của Giang Yếm Ly. Cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, ví dụ như đón dâu phải phô trương cỡ nào, phải bao nhiêu người, bao lì xì phải bao nhiêu, còn muốn Kim Tử Hiên phải tự mình dẫn Giang Yếm Ly lên kiệu hoa, phải tự mình cõng Giang Yếm Ly lên Kim Lân Đài, sau khi thành hôn phải giúp Giang Yếm Ly mọi chuyện trong nhà. Ký xong hết đám hiệp định này, sợ là Kim Tử Hiên không còn là trượng phu của Giang Yếm Ly nữa, mà là nô lệ của Giang Yếm Ly thì đúng hơn.

Nhưng Kim Tử Hiên lại không hề kháng cự, tất cả đều ký hết. Ngụy Vô Tiện nhìn tờ giấy kia, nói: "Kim Tử Hiên, ngươi thật sự thay đổi rồi."

Ấn tượng của hắn đối với Kim Tử Hiên chỉ dừng lại vào thời điểm y nói mấy lời không hay về Giang Yếm Ly rồi bị hắn đánh cho một trận ở Vân Thâm. Khi đó Kim Tử Hiên cực kỳ đáng ghét, tuy rằng bây giờ khóe mắt đuôi mày của y vẫn toát ra vẻ cao ngạo tự đại như ngày nào, nhưng mỗi lần nhắc tới Giang Yếm Ly là lại nở một nụ cười ngây ngô, rất chân thật.

Giang Yếm Ly là giới hạn cuối cùng của Kim Tử Hiên rồi, với Ngụy Vô Tiện, y cũng lười giải thích sức mạnh của tình yêu là lớn lao tốt đẹp đến cỡ nào. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm từng kể với ta về lần tỏ tình kinh thiên động địa trước mặt mọi người của ngươi, thế mà ta còn không tin, bây giờ thì, ha ha ha, ta tin rồi."

Kim Tử Hiên vô cùng kinh ngạc, Lam Vong Cơ còn nói chuyện phiếm với người khác, hơn nữa còn là chuyện về mình nữa. Y cảm thấy mình thật là một người "may mắn" hiếm có, Lam Vong Cơ "trùm bao bố" lẫn Lam Vong Cơ "nói chuyện phiếm" đều bị y bắt gặp, lại thấy Ngụy Vô Tiện vừa cười điên cuồng vừa nhét hiệp ước y vừa ký vào tay Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, chỉnh lý lại cho hắn, nhìn vô cùng hiền huệ....

Ồ, người ta cũng không cần y giải thích "vẻ đẹp của tình yêu" vĩ đại đến cỡ nào...

******************

Ở bên kia, trong thời gian đợi mùa mưa qua, tiên môn bách gia cũng không nhàn rỗi, nhà nào nhà nấy đều bận triệu tập binh mã, chuẩn bị tấn công lên Loạn Táng Cương.

Lan Lăng Kim thị đang bắt đầu kiểm kê nhân số: "... Bình Dương Diêu thị năm mươi người, Mạt Lăng Tô thị năm mươi người, Vân Mộng Giang thị... một, một ngàn người???"

Kim Lân Đài lập tức sôi trào, Giang Trừng đúng là phát điên rồi, có thể tuyệt tình nhẫn tâm với sư huynh mình đến vậy. Lập tức có người khuyên nhủ: "Giang tông chủ, không cần phải như thế đâu. Mọi người đều ở đây mà, để lại một ít đi."

Giang Trừng chỉ tiện tay viết đại vậy thôi, chứ hắn không chắc tính cả chó cả mèo của Liên Hoa Ổ luôn thì có đủ ngàn người không nữa là. Hắn đành bịa đại một lý do: "Thực lực của Ngụy Vô Tiện không thể khinh thường, lần này nếu muốn thành công, chúng ta phải dốc toàn lực mới được."

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Lan Lăng Kim thị, đâu phải của nhà mình, sao dám dốc hết vốn liếng được, mọi người chỉ đành ngậm miệng không lên tiếng. Giang Trừng lại nói: "Hy vọng các vị cũng phẫn nộ bất bình như ta, có thể tận lực hơn một chút."

Tuy hắn không nói rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, những người khác đồng loạt nhìn về phía Tô Thiệp. Tô Thiệp vốn là người phẫn nộ nhất ở đây, lời nói ra cũng đanh thép vô cùng, nhưng đến khi xuất lực, Mạt Lăng Tô thị không nên chỉ vỏn vẹn năm mươi người như thế được.

Kim Quang Thiện cũng nói: "Việc này quả thật không thể sơ suất, bằng không Ngụy Vô Tiện rất có thể sẽ gây bất lợi cho Tử Hiên, cảm tạ các vị tương trợ, Lan Lăng Kim thị nhất định sẽ ghi nhớ công ơn của các vị."

Trước giờ Kim Quang Thiện đếu rất giỏi tính toán. Nhà khác đưa ra càng nhiều người, gã giữ lại được càng nhiều người của mình, đương nhiên sẽ hùa theo Giang Trừng, khuyến khích các nhà càng mang nhiều người tới hơn. Tô Thiệp biết là không ổn, nhưng Mạt Lăng Tô thị vẫn là một tiểu gia tộc, cơ hội để móc nối quan hệ với Lan Lăng Kim thị không nhiều lắm, nên gã vẫn gật đầu.

Cả hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đợi mùa mưa qua hết thôi.

TBC

_____________

Chuẩn bị vây đánh Loạn Táng Cương rồi!!!! Tui lại lặn tiếp đây!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top