Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Chương 43

Tiên môn bách gia đã xông hết ra ngoài động, nhưng tình hình bên ngoài còn tệ hơn cả bên trong. Linh thể tụ thành mây đen đè mạnh xuống, sương đen dày đặc lan tràn, cuồng phong cuốn tới khiến việc ngự kiếm trở nên khó khăn, không ít người rơi từ trên kiếm xuống bị sương đen nuốt chửng ngay lập tức. Vì thế họ bất đắc dĩ phải bỏ kiếm xuống đất, nhưng vừa đặt chân xuống thì mặt đất đã rung lắc dữ dội, sương đen phá đất tràn lên, ngàn vạn bộ xương trắng ởn đội đất ngoi lên, vặn vẹo thành đủ hình dạng kỳ dị, bò ra khỏi khe nứt, gào rống với bọn họ.

Trong tầng tầng lớp lớp sương mù đen kịt vang lên từng tiếng kêu rên thảm thiết, vang vọng, chấn động đến tận trời, là Loạn Táng Cương đang bạo động.

Tiên môn danh sĩ các nhà vội vàng kết trận chống đỡ, tuy không đến nỗi không chống đỡ được, nhưng ra không được mà vào cũng không xong, chết cứng một chỗ. Hơn nữa những người ở đây không phải là ai cũng có tu vi cao, trong số đó cũng có nhiều người có tu vi thấp, thật sự rất khó để chống đỡ trong thời gian dài, ai nấy dần dần trở nên kiệt sức, tình hình càng lúc càng xấu.

Khi thấy càng lúc càng nhiều người ngã xuống, các gia chủ cũng bắt đầu hoảng loạn, mạnh mẽ như Nhiếp Minh Quyết cũng không tài nào ba đầu sáu tay bảo vệ chu toàn cho người khác trong tình trạng oán khí che trời lấp đất như hiện giờ. Hắn vội nói: "Thanh Hà Nhiếp thị sẽ mở đường, Cô Tô Lam thị ổn định trận pháp, chúng ta cùng xông ra!"

Có môn sinh của Cô Tô Lam thị nói: "Nhưng, bọn người Hàm Quang Quân vẫn chưa ra mà!"

Lam Hi Thần nhìn về phía cửa Phục Ma động, vẻ mặt cũng rất lo lắng, nhưng thấy tình hình tiên môn bách gia bên này sắp không xong nên y chỉ đành nói: "Bảo vệ mọi người ra ngoài trước, xong rồi chúng ta quay lại sau."

Nhiếp Minh Quyết đang lớn tiếng chỉ huy, muốn tập kết môn sinh nhà mình lại thì chợt Lam Hi Thần hét lên: "Đại ca! Cẩn thận!"

Nhiếp Minh Quyết vội ngước mắt lên, đám mây đen trên đầu tụ lại thành một cây chùy thật lớn, đập thẳng xuống người hắn, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời nhảy về phía sau một khoảng lớn mới không bị đập trúng. Mặt đất lập tức bị lõm thành một cái hố lớn, sương đen theo đó tràn lên, siết chặt lấy cổ vài người.

Còn chưa kịp cứu người bị siết cổ thì đợt thiết chùy tiếp theo lại bắt đầu tụ lại trên trời. Bọn họ thì đang cố gắng chống cự, nhưng Loạn Táng Cương cứ như đang chơi đùa vậy, càng khiến cho mọi người hoảng loạn, nhưng họ cũng chỉ có thể nắm chặt kiếm trong tay, chém giết loạn xạ trong bóng đêm.

Sau Xạ Nhật chi chinh, rất nhiều người cho rằng mình sẽ không gặp phải tình cảnh tuyệt vọng một lần nào nữa, nhưng thật không ngờ lại bị ép vào đường cùng tại Loạn Táng Cương này.

Không biết là môn sinh nhà ai hét lên: "Không ổn! Trận, trận pháp loạn rồi! Chúng ta không chống đỡ nổi nữa!"

Lam Hi Thần vội rút Liệt Băng ra thổi, nhưng dù sao y cũng chỉ có một mình, không thể bù vào nhiều chỗ trống đến vậy được, y đã cố hết sức, tóc mai bên trán đẫm mồ hôi, bỗng nhiên có tiếng đàn lạnh thấu xương hòa vào, Lam Hi Thần không cần nghĩ nhiều, liền đổi làn điệu, hợp tấu theo tiếng đàn. Ánh kiếm màu lam phá tan đêm tối, Tị Trần bay lên cao, trấn trên đầu mọi người.

Lam Vong Cơ ôm đàn mà gảy, tiếng đàn lẫm lẫm (oai nghiêm, khiến người khác run sợ), dây đàn như lưỡi dao sắc bén xé rách không khí bắn ra. Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh, nói với mọi người bên dưới: "Trạch Vu Quân, càng chống cự chúng nó càng càn rỡ, chỉ nên kết trận tự vệ thôi, chuyện oán khí nên để cho oán khí giải quyết."

Tay hắn nâng Trần Tình lên môi, mỉm cười nhẹ. Khi tiếng sáo Trần Tình thê mỹ du dương vang lên, sương đen lập tức thổi quét đi sương đen, cuồng phong chống lại cuồng phong, tiếng rên la nuốt lấy tiếng rên la, rồi dần dần lắng xuống.

Cuối cùng cũng thoát nạn.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

Tiên môn bách gia bị thương không nhẹ, thật sự không còn sức lực xuống núi, đành phải nghỉ tạm ở Loạn Táng Cương. Bọn họ vốn tới đây để tiêu diệt Ngụy Vô Tiện, thế mà rốt cuộc lại được Ngụy Vô Tiện cứu, còn mượn chỗ của người ta để nghỉ ngơi chỉnh lý nữa, thật đúng là quá mất mặt, không khí vô cùng xấu hổ.

Ngụy Vô Tiện trông lại rất thoải mái, nhàn nhã theo Lam Vong Cơ đi xem thương thế của các môn sinh trong Cô Tô Lam thị. Cũng may Cô Tô Lam thị xưa giờ nghiêm khắc, môn hạ đệ tử không ai yếu đuối, vậy nên tình hình khá ổn.

Những gia tộc còn lại thì khác, có vài người bị thương nặng, còn lại thì không khóc trời kêu đất thì cũng là không gượng dậy nổi. Vài người lên tiếng: "Nơi này không an toàn, nhỡ đâu lại giống như vừa rồi thì sao, chúng ta nên nhanh chóng đi thôi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn không sử dụng linh lực thì sẽ không có gì đâu."

Vừa rồi hỗn loạn như vậy mà Tô Thiệp cũng không thể thoát thân, bây giờ gã đã không còn sức lực nữa, nhưng sức để hắt nước bẩn lên người Ngụy Vô Tiện vẫn có thừa: "Lời ngươi nói tin được sao? Tự nhiên lắc mình một cái thành ân nhân cứu mạng của tiên môn bách gia, ai mà biết toàn bộ chuyện có phải là âm mưu của ngươi không?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Oán khí của Loạn Táng Cương vốn đã khó khống chế, ta vẫn luôn dùng Âm Hổ phù để trấn áp mới miễn cưỡng áp chế được nó, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là oán khí sẽ bộc phát ngay. Vừa rồi là ai không chịu nghe ta, nhất định phải sử dụng linh lực ấy nhỉ?"

Mọi người lập tức nhìn về phía Tô Thiệp, vừa rồi chỉ có gã là sử dụng linh lực, mà quả thật sau khi gã sử dụng linh lực, Loạn Táng Cương liền bạo động, Tô Thiệp nói: "Ngụy Vô Tiện, đừng có thừa cơ bôi nhọ ta, đây là địa bàn của ngươi. Ta thấy là ngươi cố ý quấy nước cho đục rồi thừa cơ âm mưu làm gì đó thì đúng hơn."

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Dù gì thì Ngụy Vô Tiện cũng là phản đồ của tiên môn, không ai tin tưởng hắn. Có người lên tiếng: "Nói mới nhớ, hồi nãy hình như ta có thấy Kim công tử bị một ánh kiếm có sắc lam tấn công thì phải."

Giang Trừng cũng tiếp lời: "Ta cũng có thấy. Lúc đó ta nhớ ra Kim Tử Hiên không có bội kiếm nên muốn vòng về chở hắn, nhưng nhiều người ào ra quá, cứ đẩy ta ra ngoài, nhưng ta vẫn thấy rõ ràng, tấn công y là một cây kiếm có ánh kiếm màu xanh lam."

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Kim Tử Hiên mong y xác thực, Kim Tử Hiên đáp: "Quả thật là như thế."

Trong tiên môn bách gia, ánh kiếm màu xanh lam, ngoài Lam Khải Nhân ra thì chỉ có Lam thị Song Bích, điều này có nghĩa là gì mọi người đều hiểu. Nhưng Ngụy Vô Tiện nghe lại bật cười: "Chiêu này cao minh thật, Loạn Táng cương bạo động, Kim Tử Hiên lại bị ánh kiếm màu lam đánh lén, ta và Lam Trạm sợ là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. "

Vậy nên người đó cũng không thật sự muốn giết Kim Tử Hiên, chỉ cần có thể gây chuyện để mũi nhọn chĩa về phía Ngụy Vô Tiện là được, có thể nói đây là một kế hoạch cực kỳ âm hiểm.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Tô tông chủ từng tu hành ở Cô Tô Lam thị, lại để ý Hàm Quang Quân như thế, ánh kiếm màu lam chắc cũng bắt chước giống được một hai phần nhỉ?"

Đệ tử Mạt Lăng Tô thị tất nhiên không chấp nhận cáo buộc này, hô: "Tông chủ chúng ta đã rời khỏi Cô Tô Lam thị, tự khai tông lập phái, ai cần công phu nhà họ nữa!"

Ngụy Vô Tiện cũng không bận tâm mấy câu này, ung dung nói tiếp: "Được thôi, vậy bàn về vần đề khác. Tuy vừa rồi ta và Lam Trạm không bắt được kẻ tấn công, nhưng chúng ta đã lấy được một thứ từ trên người của người kia."

Ngụy Vô Tiện lấy tờ giấy vừa nhặt được kia ra, không ai biết nó là gì, nên cất tiếng hỏi: "Đây là gì?"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở ra, nói: "Xưa nay ta thích nghiên cứu các loại thuật pháp kỳ dị, lúc trước cũng từng thấy qua trong sách cổ, Thiên Sang Bách Khổng chú này cực kỳ âm tà, không biết Tô tông chủ muốn dùng nó để đối phó ai đây?"

"Cái gì?!" Không ít người từng nghe danh Thiên Sang Bách Khổng chú, đây là loại thuật pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không có thâm cừu đại hận thì sẽ không ai dùng thuật pháp này để đối phó người khác, ai nấy nghe thấy đều không khỏi khiếp sợ.

Tô Thiệp giận dữ, nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi nghĩ tùy tiện lấy đại một tờ giấy ra là có thể hắt nước bẩn lên người ta sao? Người dùng thứ thuật pháp này còn ai ngoài ngươi?"

Cũng có người nói: "Chẳng có ai lúc nào cũng kè kè mang thứ này trong người... "

Ngụy Vô Tiện đáp: "Nếu như ngươi có một bí mật tuyệt đối không thể cho người khác biết, ngươi sẽ để ở nhà sao?"

Đặc biệt là loại người như Tô Thiệp, lòng dạ tiểu nhân, tuyệt đối sẽ không yên tâm đặt ở nơi khác, gã chỉ biết, để trên người mình là an toàn nhất.

Lúc này lại có người nói: "Nhưng học thuộc thuật pháp là được rồi không phải sao, cớ gì gã không tiêu hủy nó mà còn giữ lại làm gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Câu này hỏi rất hay, đơn giản là không phải Tô tông chủ không muốn hủy, mà là không hủy được."

Tô Thiệp giật mình, Tị Trần lập tức xẹt qua, rạch một đường dài trước ngực hắn, công phu cực kỳ tuyệt diệu, không hề cắt trúng gã một ly, chỉ cắt qua áo của gã thôi. Mọi người thấy rõ sắc mặt Tô Thiệp lập tức trở nên cực kỳ khó coi, chật vật che ngực đứng đó.

Nhưng vết tích trên ngực gã lớn như vậy, sao có thể dễ dàng che lại được, mọi người lập tức nhận ra: "Là vết phản phệ của Thiên Sang Bách Khổng!"

Tuy chỉ thấy lấp ló qua vết rách trên áo, nhưng cũng đủ khiến mọi người sốc không nói nên lời. Ngụy Vô Tiện nói: "Không biết gã có biết hậu quả của thuật này hay không, tóm lại gã dùng rồi, bây giờ bị phản phệ, giữ thuật pháp lại là để nghiên cứu cách hóa giải phản phệ mà thôi." Ngụy Vô Tiện nhìn hàng chữ nhỏ dày đặc bên cạnh thuật pháp rồi lại nói: "Có tâm bỏ công bỏ sức vào mấy cái này như vậy, chi bằng dùng nó vào chuyện tu luyện có phải tốt hơn không. Đường đường chính chính, danh xứng với thực mà thắng đối phương!"

Những người khác không hiểu: "Gã muốn đối phó với ai?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Cụ thể là ai thì không biết, nhưng nhất định là một nhân vật mà gã đánh không lại, có lẽ tu vi mạnh hơn gã rất nhiều, cũng có lẽ là địa vị cũng cao hơn gã rất nhiều, cứ theo đó mà nhanh chóng điều tra đi."

Vậy nhất định là danh sĩ Tiên Môn hay thành viên quan trọng trong đại gia tộc, mọi người lại bắt đầu rần rần lên, thảo luận sôi nổi.

Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Điều ta để tâm hơn là vì sao gã lại nhằm vào Cô Tô Lam thị, với thực lực của Mạt Lăng Tô thị, dù cản bước được Cô Tô Lam thị thì cũng không tới phiên bọn họ, gã làm vậy không được ích lợi gì cả."

Tô Thiệp thấy đã không còn cơ hội biện giải, dứt khoát thừa nhận: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta chỉ không vừa mắt cái bộ dạng tự cao tự đại của Lam Vong Cơ mà thôi, chẳng có bày mưu tính kế cả."

Mắt Ngụy Vô Tiện tối sầm lại, nhìn chằm chằm gã: "Vậy ta phải 'nói chuyện đàng hoàng' với ngươi mới được."

Lúc này Kim Quang Thiện lại lên tiếng: "Tô Thiệp là người trong tiên môn, dù có phạm tội thì cũng nên đưa về Kim Lân Đài để thẩm vấn." Ngụy Vô Tiện cũng không hề nghe lọt tai lời này của gã, trừng mắt nhìn Kim Quang Thiện, trong mắt tựa như có ánh đỏ lóe lên, trên núi lại phát ra những tiếng vang khó hiểu, mặt đất dưới chân khẽ rung lên. Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, đột nhiên Kim Quang Thiện cảm thấy có chút ớn lạnh.

Kim Quang Dao bước ra khuyên nhủ đúng lúc: "Ngụy công tử, vừa rồi gã muốn tấn công Tử Hiên, lại còn thêm chuyện Thiên Sang Bách Khổng cần phải điều tra, một mình ngươi sao đủ sức tra hết Tiên môn bách gia được? Để chúng ta đưa Tô Thiệp về, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi cùng mọi người ở đây một lời giải thích rõ ràng."

Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, nói: "Được, Tô Thiệp giao cho các ngươi, nhưng ta có yêu cầu khác." Hắn xoay Trần Tình trong tay, sáo tuệ đỏ tươi như máu nhẹ nhàng đong đưa trên không trung, hắn nói: "Các ngươi đã phá hỏng sự cân bằng của Loạn Táng Cương, ta phải dùng rất nhiều tinh lực để áp chế nó. Cho dù có Âm Hổ Phù, ta cũng không bảo đảm có thể làm được, ta cần giúp đỡ, bằng không, một khi nơi này bạo loạn, oán khí tràn ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

Bọn họ biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng giúp Ngụy Vô Tiện, thật rất khó để đồng ý, cũng chỉ có Lam Hi Thần lên tiếng: "Cô Tô Lam thị có thể giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện không cho người khác cơ hội mở miệng nữa, lập tức cảm ơn: "Có lời này của Trạch Vu Quân là ta yên tâm rồi." Sau đó hắn lại nói: "Hơn nữa, hôm nay có bao nhiêu người Tiên Môn tới đây ta? Hơn ba ngàn người nhỉ? Vừa rồi ta ra tay cứu các ngươi, còn bắt cho các ngươi một tên bại hoại tiên môn, các ngươi nhận chứ?"

Đến nước này thì không thể không nhận được, vẫn là Lam Hi Thần lên tiếng: "Nhận."

Mọi người trong Tiên môn nhìn nhau, vẫn không tiện lên tiếng, Diêu tông chủ lại tự chủ trương làm đại diện cho mọi người, lớn tiếng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta muốn dùng ân tình mà ba ngàn người các ngươi nợ ta, đổi lấy cuộc sống bình yên sau này cho Ôn gia."

TBC

_____________

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top