Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chương 5:

Hơn nữa, đối tượng còn là Ngụy Vô Tiện. Ý của những người này là, gần đây Lam Vong Cơ bận rộn như vậy đều là vì Ngụy Vô Tiện? Thế cũng nói quá rồi.

Nếu không phải vì gia quy quy túc bản thân, Lam Hi Thần thật rất muốn lao lên đập mấy cái đầu heo của đám người này một trận, nhưng y là tông chủ của Cô Tô Lam thị, thật sự là không thể, đành phải duy trì nụ cười "thường trực" của mình trên môi, nói: "Các vị đều là danh sĩ Tiên môn, loại chuyện vô căn cứ này, hẳn là các vị sẽ không tin đâu nhỉ?"

Thân là đệ nhất ngựa giống của Tiên môn, còn từng sinh con với nhiều nữ nhân như vậy, đương nhiên Kim Quang Thiện sẽ không tin, nên cười cười, nói: "Tất nhiên là thế, nhưng vì sao tự dưng lại truyền ra lời đồn này, Lam tông chủ để ý một chút thì tốt hơn."

Những người khác cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, hơn nữa, Kim Quang Thiện đã cố ý nhắc khéo, trọng điểm trong chuyện này không phải là đứa nhỏ kia, mà là chuyện Lam Vong Cơ ra mặt giúp Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần liền nói: "Các vị, ta đã hỏi qua Vong Cơ, lần này quả thật không phải lỗi của Ngụy Vô Tiện, con người Vong Cơ luôn chính trực, sẽ không để bất kỳ ai chịu oan uổng."

Lam Hi Thần đã nói như vậy rồi thì những người khác cũng không tiện nhiều lời thêm nữa. Kim Quang Thiện biết y nhất định sẽ ra sức bảo vệ đệ đệ mình, bây giờ cũng không phải lúc làm căng với Cô Tô Lam thị, nên cười giảng hòa, chuyện này coi như bỏ qua.

Nhưng sau khi yến hội kết thúc, Lam Hi Thần vẫn rất bất an, vì sao lời đồn lại truyền đến thái quá như vậy?

Y nghĩ, đầu tiên là Cô Tô Lam thị bị Kỳ Sơn Ôn thị ép đến thiêu hủy hơn phân nửa, sau lại vì Xạ Nhật chi chinh mà tổn thất không nhỏ, bây giờ mới gầy dựng lại không lâu, ngay lúc đang trên đà phát triển, nếu có ai muốn hạ thấp địa vị của Cô Tô Lam thị thì đây đúng là thời cơ tốt nhất.

Lam Hi Thần lập tức trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, gọi môn sinh tâm phúc đến, dặn dò: "Ngươi mau đi điều tra ngọn nguồn của lời đồn này cho ta."

*****************

Mà bên kia cũng có một người lo lắng không kém gì y. Ôn Tình kéo một túi hạt giống củ cải lớn lên núi, tiện tay ném qua một bên, lập tức chạy vào Phục Ma động. Thấy Ngụy Vô Tiện lười nhác nằm trên giường đá, cạnh gối còn để mấy món ăn vặt nhắm rượu, vừa ăn vừa xem thoại bản, thong thả tiêu dao, chẳng giống chút nào hồi mới lên Loạn Tàng Cương cả.

Ôn Tình nhìn mà càng nóng máu hơn: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi còn tâm trạng nằm đây ăn vặt xem thoại bản sao?! Ngươi có biết là đã có chuyện lớn xảy ra rồi không?"

Ngụy Vô Tiện bị nàng nạt giật nảy cả mình, thoại bản rớt khỏi tay, đập ngay vào mặt, trái cây trong miệng bị nghẹn ngay cổ họng, hắn ngồi phắt dậy, ừng ực nuốt mấy ngụm rượu, ho khan vài cái, nói: "Vụ gì vụ gì? Ngươi thân đã ở Loạn Táng Cương này rồi, còn có chuyện gì dọa được ngươi nữa hả?"

Vẻ mặt Ôn Tình hoảng sợ, nói với hắn: "Ngụy Vô Tiện, trước tiên ngươi phải bình tĩnh nghe ta nói, đừng nóng."

Ôn Tình tưởng người kiêu ngạo từ trong cốt tủy như Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không nhịn được loại sỉ nhục này. Nếu biết bên ngoài đồn hắn như vậy, nhất định hắn sẽ lao ngay xuống núi, đập cho bọn người ăn nói bậy bạ kia một trận cho hả giận. Vậy nên Ôn Tình cố gắng dùng những từ ngữ uyển chuyển nhất để kể lại những gì vừa nghe được dưới chân núi.

"Chết tiệt." Ngụy Vô Tiện lập tức chửi thề một tiếng, Ôn Tình biết ngay là hắn không nuốt được cục tức này, định khuyên vài câu, lại nghe hắn nói: "Mà dù có muốn sinh, bây giờ ta còn sinh được sao?"

Trong đầu Ôn Tình lập tức hiện lên một loạt dấu chấm hỏi: Ngụy Vô Tiện đang nói gì thế? Hắn muốn sinh con?! Sinh cho Lam Vong Cơ một đứa con?!!!

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nhét một nắm trái cây khô vào miệng, trong lòng nghĩ, nếu hắn còn có thể sinh, hắn sẽ tới nằm ngay tại sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, sống chết ăn vạ Lam Vong Cơ không đi, danh chính ngôn thuận thành người của y rồi, xem sau này ai còn dám bắt nạt hắn nữa.

Hắn nói: "Tiếc thật đó, nếu không thì ta đã có thể dẫn theo các ngươi cùng ăn sung mặc sướng rồi."

Ôn Tình kinh ngạc đến rớt cả cằm. Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy đáng tiếc vì không sinh được con cho Lam Vong Cơ?!!! Nàng nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi tỉnh táo lại đi!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta tỉnh táo thật mà, chỉ là mơ mộng chút vậy thôi."

Mơ mộng thế này còn không phải là không tỉnh táo sao! Tới kim châm, Ôn Tình cũng rút ra rồi, nàng cảm thấy bây giờ không trị ngay thì sẽ muộn mất. Bất chợt, Ngụy Vô Tiện đột ngột đứng lên, hô: "A Uyển! A Uyển! Lại đây, ra ngoài thôi!"

Ôn Tình nói: "Sao tự dưng lại muốn ra ngoài?"

Ngụy Vô Tiện nói: "À, hồi nãy khi ngươi xuống núi, Lam Trạm đã viết thư, báo là sắp tới Di Lăng, nên ta hẹn gặp mặt với y."

Một người lười chảy thây như Ngụy Vô Tiện, thế mà chỉ một câu của Lam Vong Cơ đã có thể khiến hắn chạy ngay xuống núi. Địa vị của y trong lòng Ngụy Vô Tiện có phải cao quá rồi không? Ôn Tình cảm thấy kỳ quái vô cùng, lại nhớ tới lời đồn dưới chân núi, Ôn Tình bèn nói: "Ngụy Vô Tiện, hay là đừng mang A Uyển theo ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao vậy được, A Uyển đang tuổi ăn tuổi lớn, rất cần dinh dưỡng, chỉ ăn mấy cái củ cải khoai tây trên Loạn Táng Cương sao mà lớn nổi. Ta phải dẫn nó đi ăn chút đồ ngon mới được."

Đứa nhỏ trong lời đồn hơn phân nửa chính là A Uyển, Ôn Tình không muốn Ngụy Vô Tiện bị xì xào bàn tán về chuyện này, hắn đã vì bọn họ mà làm đủ nhiều rồi, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Ngụy Vô Tiện nữa. Nhưng nàng còn chưa kịp nói thêm gì, A Uyển không thấy đâu mà lại thấy Tứ thúc chạy vào, nói: "Ngụy công tử, có chuyện..."

Ngụy Vô Tiện liền cùng Ôn Tình theo Tứ thúc ra ngoài, âm khí trên Loạn Táng Cương rất nặng, tất cả cây cỏ nơi đây đều đen như mực do bị oán khí quanh năm nơi đây hun đúc, mà có lẽ vì đã quen với thổ nhưỡng nơi đây, nên cây cối cũng không hề thấp bé yếu ớt chút nào.

Tiểu A Uyển mông nhỏ trần trụi đứng dưới tàng cây, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu lên, chỉ lên ngọn cây thật cao trên đầu, trên đó treo một cái quần nho nhỏ, theo gió bay bay.

Tứ thúc nói: "Lại bị thổi lên đó rồi, Ngụy công tử."

A Uyển vừa thấy Ngụy Vô Tiện liền lắc lắc cái mông trần, chạy qua ôm lấy chân hắn, giọng sữa khóc lên: "Ô ô, Tiện ca ca."

Từ trong cuộc đối thoại giữa bọn họ là biết, chuyện quần áo bị thổi mắc lên cao thế này không phải là chuyện lần đầu, mà mỗi lần bị thổi lên đều là Ngụy Vô Tiện giúp lấy xuống.

Trước kia, Ngụy Vô Tiện chỉ cần đưa Trần Tình lên, tùy tiện thổi hai đoạn là có thể hiệu lệnh bách quỷ phục tùng cho hắn, lấy một cái quần mắc trên cây thế này, chỉ là chút lòng thành của bọn quỷ hiếu kính cho hắn thôi. Nhưng Ngụy Vô Tiện này không làm được! Nhìn đôi mắt A Uyển chờ mong đến phát sáng, Ngụy Vô Tiện chỉ đành nói: "A Uyển, trẻ con không mặc quần cũng không sao, không mặc còn mát mẻ nữa là."

Lời này đúng là chọc Ôn Tình nổi đóa: "Ngươi nói cái gì đó! Ngụy Vô Tiện, không được dạy bậy cho A Uyển! Muốn cởi truồng thì ngươi tự đi mà cởi!"

Ngụy Vô Tiện bị nàng thét đến ù hết tai, ngẩng đầu nhìn cái quần phất phơ theo gió mãi không chịu rớt xuống, đầu cũng bắt đầu đau. Hắn trèo cây rất giỏi, nhưng bây giờ hắn cao lớn hơn lúc trẻ không ít, mà cành cây kia lại ngay gần đỉnh nhọn mềm yếu, hôm nay gió lại to, nhất định không chống chịu nổi, không leo lên được.

Hắn đành nói: "Hay là hôm nay A Uyển ở nhà đi, huynh sẽ giúp đệ lấy đồ chơi về."

A Uyển càng muốn khóc hơn, tỉ tê lí nhí nói: "Nhưng đệ cũng muốn gặp Có Tiền ca ca."

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Nhắc tới Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra, hắn còn có thứ tốt trong người mà! Ngụy Vô Tiện vội vàng lấy một tấm truyền tin phù từ trong ngực ra, cũng lười chạy về Phục Ma động lấy bút mà trực tiếp cắn rách ngón tay, viết lên mấy chữ, truyền tin đi.

Chưa đầy một khắc sau, một luồng sáng xanh xẹt qua với tốc độ cực nhanh trên bầu trời Loạn Táng. Lam Vong Cơ vừa thấy được Ngụy Vô Tiện thì vội vàng nhảy xuống: "Ngụy Anh, chuyện gì?"

Lập tức đập vào mắt y là Ngụy Vô Tiện cùng A Uyển, hai người, một lớn một nhỏ dùng đôi mắt lấp lánh sáng ngời nhìn y. Ngụy Vô Tiện vô cùng hưng phấn gọi: "Lam Trạm!"

Sau đó hắn chỉ chỉ trên trời, Lam Vong Cơ nương theo tay hắn nhìn lên, một cái quần đang bay bay trong gió, rồi lại nhìn xuống, Ngụy Vô Tiện hai mắt cong cong cười với y: "Hì hì."

Lam Vong Cơ thở dài thật sâu, nói: "Chỉ có vậy?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

Ôn Tình đứng một bên thật muốn kêu to: Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn chết sao! Ngươi gọi danh sĩ Tiên Môn Hàm Quang Quân tới chỉ để lấy một cái quần giúp ngươi thôi à??? Liệu tính Lam Vong Cơ có đủ tốt hay không? Nhỡ tức giận thì sao? Nhỡ hai người đánh nhau thì ruộng mới cày trên Loạn Táng Cương này có còn giữ nổi không?

Ai ngờ Lam Vong Cơ lại không tức giận dù chỉ một chút, chỉ thấy y thở dài một hơi. Y quả thật chịu thua người này luôn rồi, nói: "Về sau đừng viết như thế... "

Ngụy Vô Tiện lười, nên chỉ viết ngắn gọn sáu chữ: Lam Trạm! Ta cần ngươi giúp!

Lúc ấy Lam Vong Cơ đang ngự kiếm, vừa nhìn thấy tin phù, căn bản không suy nghĩ nhiều, lập tức tăng nhanh tốc độ gấp mấy lần bay thẳng tới đây.

Nhưng y chỉ nói một nửa thì đã ngừng lại, Ngụy Vô Tiện không đợi được y nói tiếp, liền hỏi: "Như thế? Là như thế nào?"

Lam Vong Cơ liền đáp: "Không có gì." Sau đó lại gần, lấy khăn tay ra, băng bó cẩn thận ngón tay vừa bị Ngụy Vô Tiện cắn rách, rồi lại nói: "Lần sau, nhớ dùng bút."

Y lại bước lên Tị Trần, bay lên lấy cái quần kia xuống. Tứ thúc cẩn thận nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn rồi đi qua mặc quần cho A Uyển. Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười khen y: "Lam Trạm, cũng may lần này có ngươi, không có ngươi ở đây thì ta biết làm sao bây giờ."

"Không sao." Mắt Lam Vong Cơ chợt sáng lên, dừng một hồi, nói: "Còn như thế, thì lại gọi ta."

Kim mà Ôn Tình vừa định châm cho Ngụy Vô Tiện bây giờ toàn bộ đều rơi xuống đất hết. Nàng cho rằng Ngụy Vô Tiện bị bệnh, nhưng xem ra, Lam Vong Cơ còn bệnh nặng hơn! Ngươi chính là Hàm Quang Quân! Là nhị công tử của Cô Tô Lam thị! Nhiệt tình, thích thú lấy quần cho người ta như vậy, nên sao?!!!

Lúc này A Uyển đã mặc quần xong, chạy tới ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện. Con nít mà, khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh, bây giờ không khóc nữa, nở nụ cười tươi rói, gọi: "Tiện ca ca." Rồi quay qua gọi Lam Vong Cơ: "Có Tiền ca ca."

Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời, nói: "Lam Trạm, không sớm nữa, chúng ta còn đi nữa không?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Đi, chút nữa ta sẽ đưa các ngươi về."

A Uyển cực kỳ hưng phấn vỗ tay: "Đi thôi!"

Thấy nhóc con này thật quá đáng yêu, Ngụy Vô Tiện liền quay qua nói với nó: "Được, nhưng phải đi nhanh một chút. A Uyển, để huynh ôm đệ đi nha."

Lam Vong Cơ liền cúi người xuống trước, một tay bế A Uyển lên, nói: "Để ta."

Cơ thể này của Ngụy Vô Tiện cũng không quá cường tráng, tất nhiên sẽ không khách khí với y, nên nói: "Vậy để ta đi lấy ít tã, đề phòng tên nhóc này lại tè ra quần như lần trước."

Tứ thúc chuẩn bị cho hắn một chút, Ngụy Vô Tiện nhét vào trong túi càn khôn, liền cùng Lam Vong Cơ vừa đi vừa cười, nói: "Lam Trạm, đi ăn cái gì đây?"

Lam Vong Cơ nói: "Tùy ngươi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy ta muốn ăn món gì đắt tiền, còn muốn uống rượu nữa!"

Lam Vong Cơ chỉ đáp lại: "Được."

Hai lớn một nhỏ này, Ôn Tình nhìn đến muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Xem như nàng đã hiểu, mấy tin đồn ấy là từ đâu ra rồi. Đừng nói là mấy tên "bà tám" thích đơm đặt thị phi kia của tiên môn, đến nàng thấy cũng còn phải tin nữa là! Đây chẳng phải là một nhà ba người hạnh phúc hài hòa trong truyền thuyết sao?!

******************

Lam Hi Thần vẫn còn trẻ, có chuyện gì lớn thì đều sẽ bẩm báo lại cho Lam Khải Nhân biết, nhưng lại gặp ngay lúc Lam Khải Nhân đang bế quan, y đợi rất nhiều ngày mới đợi được đến lúc ông xuất quan. Y lập tức bẩm lại việc ở Kim Lân đài cho Lam Khải Nhân nghe.

Lam Khải Nhân nghe đến mặt biến đen, vỗ bàn một cái: "Hồ ngôn loạn ngữ!"

Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ, đã sớm nghe nói, Lan Lăng Kim thị vì hạn chế sự phát triển của các nhà mà đã lén động tay động chân không ít. Lần này có phải là muốn xuống tay với Cô Tô Lam thị chúng ta hay không? "

Lam Khải Nhân thoáng ngẫm lại, nói: "Cũng không phải là không có khả năng."

Vân Mộng Giang thị dù sao cũng mới trùng kiến không lâu, thế lực đơn bạc chưa sâu. Thanh Hà Nhiếp thị có Nhiếp Minh Quyết trấn giữ, sợ là Kim Quang Thiện nhất thời không dám ra tay. Như vậy, có thể chế hành, chỉ còn lại Cô Tô Lam thị.

Khi hai người đang thương thảo đối sách thì môn sinh tâm phúc mà Lam Hi Thần phái đi điều tra đã trở về. Lam Hi Thần trong lòng sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: "Như thế nào? Nói đi."

Lam Khải Nhân cầm chén trà lên, uống một ngụm, chờ hắn báo cáo.

Môn sinh kia nhìn Lam Hi Thần một chút, rồi lại nhìn qua Lam Khải Nhân, thật sự tin này không dễ nói ra miệng, nhưng đối diện với tông chủ nhà mình cùng với người còn có uy vọng cao hơn tông chủ - Lam lão tiên sinh, hắn không còn cách nào khác, đành căng da đầu nói ra.

Hắn thành thật bẩm báo: "Tông chủ, Lam lão tiên sinh, đệ tử nhìn thấy Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ ở Di Lăng, giữa bọn họ quả thật có một đứa nhỏ."

Ngụm trà trong miệng Lam Khải Nhân phun ra ngoài, gương mặt đen thui lập tức chuyển thành trắng bệch, nước trà dọc theo khóe môi nhỏ xuống. Lam Hi Thần bị lóa mắt, nhìn nước trà thành máu đỏ, tưởng ông tức đến ói máu, vội vàng chạy qua vuốt ngực thuận khí cho Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, bình tĩnh, thúc phụ!"

Lam Khải Nhân giận dữ gầm lên: "Hồ nháo! Đưa Vong Cơ về đây ngay cho ta!"

TBC

________________

Kỷ: Muốn ta về nhà cũng được, phải đưa cả vợ lẫn con trai về cùng!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top