Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Chương 7

Lam Vong Cơ cũng không hiểu sao tự nhiên mình lại nằm ở chỗ này, nằm bên cạnh một nhân vật nguy hiểm như thế, khiến cho y hoàn toàn không thể ngủ được. Ngược lại Ngụy Vô Tiện lại ngủ rất ngon. Người này còn ngủ không yên, nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, đầu hướng vào trong, chân duỗi ra ngoài. Lam Vong Cơ bị hắn ép ra sát mép giường, thật sự không còn chỗ nào để lui nữa, đành phải co người uốn gối, nhường chỗ cho hắn, bản thân thì thu người người một hình tam giác nhỏ.

Y hơi nhổm người dậy nhìn thoáng qua, A Uyển ở bên trong sườn tam giác ngủ ngon lành, xác nhận Ngụy Vô Tiện sẽ không đè lên nhóc con này, rồi lại nhìn vào gương mặt đang ngủ say của Ngụy Vô Tiện, sau đó mới nằm xuống.

Vừa nãy bị y cự tuyệt đẩy ra, Ngụy Vô Tiện liền nổi lên tính hơn thua. Tính hắn chính là như vậy, Lam Vong Cơ càng cự tuyệt hắn, hắn càng thích dính y hơn, trước giờ chưa từng sợ. Một khi tính háo thắng cổ quái kia nổi dậy, hắn liền hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải ngủ cùng Lam Vong Cơ cho bằng được!

Ngụy Vô Tiện nói: "Không ngủ trên giường, vậy ngươi tính ngủ ở đâu?"

Lam Vong Cơ lui về phía sau hai bước, nói: "Ta không ngủ." Ngừng một chút, lại nói: "Ta đọc sách."

Ngụy Vô Tiện biết ngay mà, tiểu cổ hủ vẫn mãi là tiểu cổ hủ kia, không thích tiếp xúc với người khác, sợ rằng Lam Vong Cơ thà là đọc sách cả một đêm chứ cũng sẽ không nằm chung một giường với hắn. Mặc dù bây giờ Lam Vong Cơ đối xử với hắn rất tốt, nhưng đó là bởi vì y không thể thấy người gặp khó khăn mà mặc kệ, hết thảy đều chỉ dừng lại ở ngoài mặt thôi, hắn và Lam Vong Cơ vẫn không thể thâm giao hơn được.

Thế thì không được! Lam Vong Cơ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Ngụy Vô Tiện ở thế giới này. Ngụy Vô Tiện phải tìm mọi cách để có quan hệ tốt hơn với Lam Vong Cơ, thân đến không thể thân hơn được nữa. Hắn nói: "Lam Trạm, chúng ta thân nhau như vậy, ngủ chung với nhau thì có sao đâu."

Lam Vong Cơ nói: "Không thân, ngươi tự ngủ một mình đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao lại không thân, chúng ta gặp nhau thường xuyên như vậy, ngươi còn bao ta ăn uống, nói không thân thì chẳng có ai tin đâu."

Lam Vong Cơ nói: "Vì ngươi cần."

Ngụy Vô Tiện lại cười, tiến gần hơn một chút: "Thế, ngươi giúp ta nhiều đến vậy rồi, sao ta có thể để ngươi vất vả thức đêm được? Lên ngủ cùng ta đi mà, Lam Trạm."

Lời này làm trái tim Lam Vong Cơ trầm xuống. Y giúp Ngụy Vô Tiện chỉ là vì y muốn giúp hắn, không hề dám có ý bậy bạ nào, nhưng sao qua miệng hắn lại như thể gợi lên ý gì khác rồi.

Người nói vô tình, người nghe có ý, Lam Vong Cơ nghe mà cảm thấy có chút hụt hẫng. Y bình tĩnh lại không ít, nói: "Ngụy Anh, ngươi không cần phải như vậy."

"Hả?" Ngụy Vô Tiện không hiểu ý của y, áp sát gần: "Sao thế, Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ lúc này không tránh đi nữa, mà là có chút bất đắc dĩ, nói: "Là ta muốn giúp ngươi, ngươi không cần phải như thế với ta..."

Không cần đối xử tốt với y như vậy, cố thân cận với y như vậy. Không phải là Lam Vong Cơ không vui khi Ngụy Vô Tiện ở cạnh mình, nhưng y là một người có nguyên tắc, cho dù yêu hèn mọn đến hạt bụi cũng không bằng mà vẫn không thể đổi lại một cái ngoái nhìn của Ngụy Vô Tiện, thì y cũng không cần Ngụy Vô Tiện vì mang ơn mà tới lấy lòng y, tốt với y, miễn cưỡng bản thân vì y.

Lam Vong Cơ mím môi, không muốn nói nữa. Ngụy Vô Tiện ngẫm lại những gì Lam Vong Cơ nói và làm, bỗng nhiên bật cười: "Ha ha ha, Lam Trạm! Ngươi nghĩ cái gì thế, ta chẳng có ý mang ơn lấy lòng gì với người hết á! Chẳng phải trước kia ta cũng thế này với ngươi sao?"

Chợt, Lam Vong Cơ như được hắn kéo về mùa xuân năm đó, Ngụy Vô Tiện nghịch ngợm trèo lên cây, rải đầy cánh hoa ngọc lan trắng muốt tung bay lên đỉnh đầu Lam Vong Cơ, nở một nụ cười xán lạn, "Lam Trạm Lam Trạm" mà vẫy tay gọi y. Rõ ràng y đã giận đến vậy rồi, khiến Ngụy Vô Tiện lần nào cũng xám mặt chạy đi, nhưng lần sau vẫn dám đến như cũ.

Từ nhỏ tính tình y đã lãnh đạm, thái độ nói chuyện cũng lạnh nhạt, con cháu thế gia ai nấy đều tránh y được thì tránh, y chưa từng gặp qua người nào, bị y lạnh lùng cự tuyệt nhiều lần như vậy mà vẫn bám dính lấy y, dùng nụ cười như ánh dương bất biến kia, dần hòa tan băng tuyết trong trái tim y.

Ngụy Vô Tiện này còn không phải Ngụy Vô Tiện kia nữa, hắn không hề biết những thủy hỏa bất dung, những trận tranh cãi kịch liệt từng có giữa hai người. Hắn giờ đây chỉ là một thiếu niên thích cười thích nháo, là người thiếu niên tốt đẹp nhất cất sâu trong đáy lòng của y.

Khi còn niên thiếu, quả thật Ngụy Vô Tiện vô cùng thích vây quanh Lam Vong Cơ, dù miệng chê y nhàm chán, dù bản thân tự nói tự cười, tự biên tự diễn, nhưng tóm lại, hắn vẫn luôn vây quanh chơi đùa, lôi kéo làm thân với y. Mà Lam Vong Cơ vẫn luôn khẩu thị tâm phi, cự người ngàn dặm, nhưng thật ra chẳng có lần nào y có thể chân chính cự tuyệt sự kiên trì của hắn.

Bao gồm cả bức chân dung mà hắn đã vẽ, bao gồm cả hai con thỏ hoang mà hắn mang đến tặng.

Vậy nên, khi Ngụy Vô Tiện đưa tay kéo kéo tay áo y, lại một lần nữa đáng thương nói: "Lam Trạm, ngủ với ta đi mà." Lam Vong Cơ đã ngơ ngác gật đầu đồng ý.

Ngụy Vô Tiện vỗ hai tay, cười to: "Thắng rồi! "

Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, hiệp hai, Ngụy Vô Tiện liên tiếp, thắng!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Hắn chuyển qua A Uyển nằm ở trong cùng, dịch vào trong, Lam Vong Cơ nói: "Để A Uyển ngủ ở giữa đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Để nó ngủ ở giữa làm gì, là ta muốn ngủ cùng ngươi, chứ có phải là A Uyển muốn ngủ cùng ngươi đâu. Đừng dong dài nữa, mau lên đây đi."

Có lẽ Lam Vong Cơ thấy có chút hối hận, giống như lần ở Bách Phượng sơn ấy, trong đầu y tự nhủ là không được, nhưng nỗi si niệm của y đối với Ngụy Vô Tiện đã khiến y không khống chế được mình. Biết là không hay, nhưng vẫn thành thật nằm xuống.

Ngụy Vô Tiện thật sự rất mệt, chỉ lát sau liền ngủ thiếp đi, để lại Lam Vong Cơ nằm đó nhìn chằm chằm lên đỉnh màn giường, thỉnh thoảng len lén quay qua nhìn hắn, một đêm không ngủ được.

Một người thì ngủ ngon lành, một người thì trắng đêm mất ngủ, tinh thần buổi sáng của mỗi người tất nhiên là không giống nhau. Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, nhìn thấy tư thế ngủ bá đạo của mình, không khỏi nghĩ rằng, tinh thần Lam Vong Cơ kém như vậy chắc là bị hắn chen lấn rồi, là bản thân hắn mời người ta ngủ cùng, thế mà lại làm người ta càng mệt thêm, thật là có lỗi.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền nói: "Lam Trạm, ta đi lấy điểm tâm nha."

Thấy Lam Vong Cơ muốn tự mình đi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi khó gặp của y, Ngụy Vô Tiện vội ngăn lại: "Để ta đi được rồi."

A Uyển ở bên cạnh đột nhiên hô lên: "Tiện ca ca, đi tiểu!" Ngụy Vô Tiện vội qua ôm nhóc đứng dậy, nói: "Ta tiện đường dẫn A Uyển đi luôn, ngươi ở đây chờ ta nha."

Một lớn một nhỏ ra khỏi cửa rồi, Lam Vong Cơ mới ngồi ở bên giường thở dài một hơi, đứng dậy rửa mặt, muốn rửa trôi đi những tâm tư phức tạp của mình, nhưng càng rửa, gương mặt của Ngụy Vô Tiện lại càng hiện rõ ràng hơn, không thể xóa nhòa.

Lúc này chợt có người gõ cửa, Lam Vong Cơ tưởng hai người đã trở lại, không nghĩ ngợi nhiều liền ra mở cửa, người xuất hiện khiến y không khỏi sửng sốt, vội nói: "Thúc phụ... "

Lam Khải Nhân mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngoài cửa, sau đó bước vào, nói: "Vong Cơ, con đã ở đây nhiều ngày, hôm qua gửi thư cũng không chịu đáp, rốt cuộc là đang làm gì?"

Lam Vong Cơ giờ mới nhớ ra, hôm qua vì chuyện tìm Âm Hổ Phù mà quên viết thư trả lời, liền hành lễ với Lam Khải Nhân: "Vong Cơ có lỗi ạ."

Lam Khải Nhân ở trong phòng y nhìn quanh một vòng, nơi này vừa trống vừa sạch sẽ, vừa nhìn là biết Lam Vong Cơ ở một mình trong phòng này. Cái gì mà Ngụy Vô Tiện, cái gì mà đứa nhỏ, toàn là mấy lời vô căn cứ, làm ông lo sợ thấp thỏm mãi. Hôm qua không nhận được thư trả lời của Lam Vong Cơ làm buổi tối ông ngủ không yên, mơ thấy mình ôm râu, bị Ngụy Vô Tiện cầm dao rượt theo, sợ tới mức giật mình tỉnh dậy. Càng nghĩ càng bất an, gọi thế nào Lam Vong Cơ cũng không trở về, nên ông phải tự mình đến xem cháu trai đang làm gì mới được.

Mãi cho đến lúc này, Lam Khải Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Vong Cơ, ở đây con có chuyện gì quan trọng sao? Ngay cả nhà cũng không chịu về."

Lam Vong Cơ vẫn luôn không trả lời, với y mà nói, vấn đề ông hỏi khó vô cùng, y không nghĩ ra được cách nào vừa không nói dối Lam Khải Nhân, vừa không để lộ chuyện Ngụy Vô Tiện. Y cũng không có tài ăn nói được như ai kia, đành nói: "Con ...có việc."

Lam Khải Nhân hỏi: "Là gặp phải yêu tà lợi hại gì sao? Xử lý không được, có thể đưa tin xin chi viện từ Vân Thâm Bất Tri Xứ mà."

Quả nhiên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, "yêu tà lợi hại" kia đã xuất hiện rồi. Ngụy Vô Tiện ôm một lồng bánh bao lớn, hai tay không rảnh, nên tùy tiện đá một cái để mở cửa, cười nói: "Lam Trạm! Qua ăn sáng nè, tối qua ngươi mệt rồi, ăn nhiều một chút nha!"

Khi thấy tình hình trong phòng, thật ra Ngụy Vô Tiện vẫn ổn, nhưng đột nhiên thấy Lam Khải Nhân, hắn có chút bất ngờ, vậy nên buột miệng thốt ra: "Lam lão đầu?"

Thảm nhất phải kể đến Lam Khải Nhân. Mới sáng sớm đã thấy Ngụy Vô Tiện trong phòng Lam Vong Cơ, lại còn là một Ngụy Vô Tiện đang cầm bữa sáng gọi Lam Vong Cơ tới ăn cùng, Lam Khải Nhân không phun một ngụm máu ngay tại chỗ cũng là vì người tu tiên quá mức mạnh khỏe thôi.

Ông quát lên: "Ngụy Anh! Sao ngươi lại ở đây!"

Ngụy Vô Tiện bị ông nạt, liền nhớ tới thời gian đáng thương hồi đi cầu học, theo bản năng vội thành thật khai báo: "Con sống ở đây, không ở đây thì ở đâu."

Vẻ mặt Lam Khải Nhân khiếp sợ, hỏi: "Sao ngươi lại sống ở đây?"

Hắn nghe mà thấy mệt, ở hay sống thì có sao đâu nào, nên Ngụy Vô Tiện thoải mái mà đáp: "Ở một chút thôi mà, đừng keo kiệt như vậy chứ."

Lam Khải Nhân nào có keo kiệt, Lam Khải Nhân là sắp tức đến tắt thở luôn rồi. Lam Vong Cơ ở bên muốn giải thích, vội nói: "Thúc phụ.... "

Giọng Lam Khải Nhân lớn vô cùng, cắt ngang lời y: "Vong Cơ! Ngụy Anh! Rốt cuộc các ngươi ở đây làm gì?! "

Nói thật, những lời đồn đãi bên ngoài, Lam Khải Nhân không hề tin. Trước, khoan hẵng nói là sao Ngụy Vô Tiện có thể sinh được em bé được, Lam Vong Cơ là đệ tử xuất sắc nhất của ông, dù là thật sự tới giúp Ngụy Vô Tiện, nhất định cũng có lý do chính đáng nào đó. Vậy nên tuy trong lòng có lo lắng, nhưng trong thâm tâm ông tin Lam Vong Cơ sẽ không làm ra chuyện gì khác người, nên tự nhiên sáng sớm tinh mơ thấy Ngụy Vô Tiện ở đây, ông chỉ hơi khiếp sợ thôi.

Chỉ là ông không ngờ, chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, nếu "mẫu thân" đã có mặt, vậy thì "đứa nhỏ" chắc chắn chỉ ở gần đây thôi. A Uyển bị tiếng quát của Lam Khải Nhân dọa sợ, nhóc ôm chặt lấy chân của Ngụy Vô Tiện, giọng sữa òa lên, "Hu hu" bật khóc.

Trong bầu không khí căng thẳng thế này, tiếng khóc kia càng vang dội hơn. Lam Khải Nhân không khỏi nhìn xuống chân Ngụy Vô Tiện, thiếu chút nữa la lên: Thật sự có một đứa nhỏ kìa?!

Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ lên đầu A Uyển mấy cái, nói: "A Uyển, đừng sợ, lại đây, chào hỏi đi nào."

Ngụy Vô Tiện thường xuyên dạy nhóc phải là một đứa trẻ lễ phép, nhưng A Uyển còn nhỏ, không phân biệt được phải kêu thế nào, nhìn Lam Khải Nhân một chút, liền học theo Ngụy Vô Tiện: "Con chào Lam lão đầu ạ."

Gương mặt Lam Khải Nhân càng đen hơn, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "A Uyển, sao lại không lễ phép như vậy! Chào lại đi."

Nhưng A Uyển làm sao biết được nên gọi người hung dữ này là gì, nhóc có chút ủy khuất, nhớ đến dì Tình suốt ngày dặn nhóc, không nên học theo Tiện ca ca, phải học theo Có Tiền ca ca, vì thế nhóc học theo Lam Vong Cơ: "Con chào thúc phụ ạ."

Ngụy Vô Tiện căn bản không thèm để ý đến khuôn mặt đã đen như đít nồi của Lam Khải Nhân, lại cười, nói: "Ha ha ha, A Uyển, bối phận không đúng rồi, muốn gọi thì phải gọi là thúc tổ phụ mới đúng."

Lam Khải Nhân thật sự nghe không nổi nữa, giận dữ gầm lên: "Ngụy Anh! Ngươi chớ có dạy bậy! Ta không phải... không phải..."

Lam Khải Nhân tức đến không nói thành lời, thế mà Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở đó nói: "Lam lão tiên sinh, là bối phận này, không sai, đúng không Lam Trạm?"

"Ngươi...ngươi..." Lam Khải Nhân thật không thể chịu nổi công kích thế này, vội nói: "Vong Cơ! Kêu hắn câm miệng ngay cho ta!"

Lam Vong Cơ ở một bên, bất lực đỡ trán...

TBC

_______________

Chúc mừng Lam lão tiên sinh lên chức thúc tổ phụ!!! Thúc phụ mau mau nhổ mầm củ cải này đem về Vân Thâm trồng đi thôi! Tự nhiên có thằng cháu trai ngọc tuyết đáng yêu thế này, Lam gia có lợi chứ không có hại đâu!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top