Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Chương 8

Lam Khải Nhân gấp đến độ quên mất mình có Cấm Ngôn thuật. Thấy ông sắp không chịu nổi nữa, mà nếu Lam Vong Cơ không ra mặt ngăn cản thì cũng quá bất hiếu rồi. Nhưng y lại là một người không giỏi ăn nói, mở miệng cũng chỉ một câu: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới ngoan ngoãn hơn một chút, lúc này nhớ ra lồng bánh bao đang ôm trong lòng. Lồng bánh bao này là hắn cố tình dùng để bù đắp cho việc Lam Vong Cơ vì hắn mà "vất vả" tối qua, vậy nên hắn liền quăng chuyện Lam lão đầu sang một bên. Vì A Uyển ôm đùi hắn là chuyện bình thường, mà một đứa nhỏ thì có nặng bao nhiêu, nên hắn cũng quen, vừa kéo A Uyển trên đùi, vừa xách lồng bánh để lên bàn, sau đó quay qua giục Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, qua ăn điểm tâm trước đi, chắc ngươi đói bụng rồi."

Mà bây giờ A Uyển ôm chân Lam Vong Cơ cũng là chuyện bình thường, nhóc thích ai sẽ đi ôm chân người đó mà, vậy nên vừa tới gần Lam Vong Cơ, nhóc liền xoay người qua ôm lấy chân y. Lam Khải Nhân nhìn hình ảnh hai lớn một nhỏ sau khi thức dậy, tỉ tê chuẩn bị ăn sáng thế này, tự nhiên cảm thấy hài hòa đến mức có chút chói mắt!

Ông không khỏi hoảng hốt, cứ ngỡ giờ đây mình đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ sáng sớm dẫn theo người nhà đến thỉnh an mình.

Đương nhiên nếu người này không mang gương mặt của Ngụy Vô Tiện, có thể Lam Khải Nhân sẽ cảm thấy như vậy cũng không tệ. Vấn đề ở đây là, Ngụy Vô Tiện bây giờ không có chỗ nào là giống như là đang đến thỉnh an ông. Hắn nói: "Lam lão....tiên sinh, con không biết là ngài sẽ đến, nên không lấy phần cho ngài, hay là ngài xuống lầu ăn đi nha."

Tuy rằng dùng từ "ngài", nhưng Lam Khải Nhân không cảm thấy thoải mái chút nào, ngược lại cảm thấy ánh mắt Ngụy Vô Tiện như đang nói: Người mau xuống lầu đi, đừng ở đây quấy rầy một nhà chúng ta nữa.

Trong tình hình thế này, dĩ nhiên Lam Vong Cơ không thiết ăn uống gì. A Uyển lại kéo quần y: "Ô... Đệ đói rồi."

Giọng sữa thơm ngọt như vậy, tất nhiên không ai có thể bỏ qua được. Giờ Lam Khải Nhân mới nhớ ra mà hỏi: "Ngụy Anh! Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?!"

Khi dễ người thật thà đứng đắn chính là niềm vui lớn nhất đời này của Ngụy Vô Tiện, hơn nữa nếu bàn về đứng đắn, Lam Khải Nhân so với Lam Vong Cơ chỉ có hơn chứ không hề kém, khi Ngụy Vô Tiện tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học cũng vô cùng thích chọc giận ông. Với Ngụy Vô Tiện này mà nói, chuyện đó chỉ mới đây thôi, nên hắn theo thói quen, thuận miệng cười nói: "Con sinh đó."

Lam Khải Nhân lập tức bùng nổ: "Ngươi! Không được hồ ngôn loạn ngữ!"

Lam Vong Cơ đã từng nghe lời nói đùa này của Ngụy Vô Tiện một lần rồi, nên y không hề bất ngờ chút nào. Cái miệng của Ngụy Vô Tiện chính là như vậy, chí cha chí chách không ngừng, dù có lớn tới đâu đi nữa cũng không sửa được cái tật xấu này, y đành phải tiến lên khuyên nhủ: "Ngụy Anh, đừng nghịch nữa."

Lam Khải Nhân đã tức đến không chịu nổi, bây giờ còn thấy hai người đứng sát gần nhau lại càng không chịu nổi hơn, quát: "Vong Cơ! Lập tức về Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta ngay!"

Lam Vong Cơ có thể làm lơ hơn mười bức thư kia, nhưng khi thấy Lam Khải Nhân, y liền biết mình không cách nào trốn tránh được nữa. Lửa giận của Lam Khải Nhân đang ngày một dâng cao, y không muốn để Ngụy Vô Tiện xảy ra xung đột với Lam Khải Nhân, nên hành lễ với ông: "Dạ, thúc phụ."

Lam Khải Nhân đã quyết tâm muốn mang Lam Vong Cơ về, vốn định có trói cũng phải trói đi, nhưng thế mà lại không gặp phải trở ngại gì, Lam Vong Cơ vẫn là đứa cháu Lam Vong Cơ hiểu chuyện của ông, không có học theo thói xấu của Ngụy Vô Tiện. Lúc này lửa giận của ông tắt đi không ít, vuốt râu, tiếng cũng dịu đi, nói: "Vậy chúng ta lập tức khởi hành."

Nghe thấy Lam Vong Cơ phải đi, Ngụy Vô Tiện theo bản năng kéo tay áo y lại. Ngụy Vô Tiện có lẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Lam Vong Cơ lại nói không nên lời, chỉ có thể lạc vào ánh trăng nhợt nhạt mà dịu dàng trong đôi mắt kia. Hắn hỏi: "Lam Trạm, ngươi phải đi rồi sao?"

Lam Khải Nhân đứng đối diện thật không nhìn không nổi nữa, ông chỉ tới dẫn Lam Vong Cơ về nhà thôi mà, thế mà tên Ngụy Vô Tiện này đang làm gì thế? Là đang diễn màn mẹ chồng ác độc vung gậy đánh uyên ương cho ông coi sao?! Sau khi nhận ra mình dùng hai chữ "uyên ương" không được ổn cho lắm, mặt Lam Khải Nhân lại bắt đầu đen lại, nếu không phải vì lễ nghi không cho phép, ông thật muốn qua kéo Lam Vong Cơ đi ngay. Ông giục: "Vong Cơ! Về thôi!"

Lam Vong Cơ "Dạ" một tiếng, dẫn A Uyển qua cho Ngụy Vô Tiện, lại lấy túi tiền của mình ra, đưa cho hắn, nói: "Ngụy Anh, mua nhiều một chút, ít xuống núi. Tạm biệt."

Trước khi đi, mãn tâm mãn ý của y đều là lo lắng cho Ngụy Vô Tiện. Trong mắt y có bao nhiêu không nỡ thì Ngụy Vô Tiện không biết, nhưng khi nhìn theo vạt áo dài nhẹ bay lên, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của y, tất cả, tất cả đều khiến trái tim Ngụy Vô Tiện chợt thấy trống vắng.

Lam Vong Cơ phải đi rồi, không biết chừng nào hắn mới có thể gặp lại y nữa.

"Lam Trạm! "Ngụy Vô Tiện chạy lên hai bước, hỏi: "Chừng nào ngươi mới đến nữa?"

Lam Vong Cơ hơi quay đầu lại, không nói gì, chỉ chỉ vào cái túi tiền kia, liền xoay người đi theo Lam Khải Nhân. Trong phòng chỉ còn lại Ngụy Vô Tiện, hắn lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhưng cũng chỉ thấy được hai ánh kiếm màu xanh xẹt qua bầu trời mà Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân lưu lại thôi.

Sau khi về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân vô cùng tức giận với Lam Vong Cơ, quát: "Vong Cơ, con cùng với Ngụy Anh ở đó làm gì?!"

Đương nhiên Lam Khải Nhân sẽ không tin những lời đồn đại thái quá bên ngoài, chỉ là, không có lửa làm sao có khói, hai người này đúng thật là đã ở Di Lăng cùng nhau, khiến Lam Khải Nhân kinh ngạc vô cùng.

Lam Vong Cơ quỳ xuống, hành lễ với ông, nói: "Thúc phụ, ít nhất lần này Ngụy Anh không sai."

Lam Khải Nhân vỗ bàn một cái, nói: "Vong Cơ! Con cũng biết hắn đã gây ra những gì! Cũng biết tình cảnh hiện nay của hắn?!"

Trước giờ Lam Vong Cơ chưa từng chống đối Lam Khải Nhân, y luôn rất tôn kính thúc phụ của mình, nên chỉ nói: "Thúc phụ, người đã thấy qua những người trên Loạn Táng cương chưa?"

Đôi mắt y thanh triệt sáng trong, Lam Khải Nhân hiểu chứ, chuyện ông lo nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Lam Vong Cơ là đệ tử đắc ý nhất của ông, đứa nhỏ này từ nhỏ đã vô cùng đơn thuần, nghiêm khắc tuân thủ gia quy, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng thời thế hiện nay lại đi ngược với gia quy, lòng ông chỉ biết càng lúc càng mâu thuẫn, càng lúc càng không tìm được đáp án. 

Mà Ngụy Vô Tiện, chính là người phá vỡ mâu thuẫn này.

Lam Khải Nhân có lẽ đã sớm hiểu được, có một ngày Lam Vong Cơ sẽ hỏi ông những chuyện mà ông không tài nào đáp được, vì thế câu hỏi kia, ông cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ đành nói: "Thôi về đi, chép gia quy một trăm lần, chưa chép xong thì không được xuống núi."

Lam Vong Cơ chỉ yên lặng hành lễ: "Dạ."

Chỉ trách bọn họ đều đang sống trong quy luật của thế giới này, vậy nên họ không thể tìm được đáp án nào ngoài những quy luật đó.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

Trên Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện đang chán chết đi được. Hết nhổ khoai tây rồi lại bẻ củ cải đang trồng, Ôn Tình hết chịu nổi, liền đuổi hắn đi, cũng cấm hắn tới gần ruộng trồng, vậy nên hắn càng chán hơn, mỗi ngày lăn qua lộn lại trong Phục Ma động. Thoại bản ngày thường thích cũng không buồn xem, A Uyển dễ thương cũng không buồn chơi, cả ngày ngơ ngẩn buồn rầu.

Tới Ôn Tình cũng bị cái bản mặt ủ rũ kia của hắn làm cho phiền lòng, đành nói: "Ngụy Vô Tiện, hay là ngươi xuống núi tìm cái gì ngon mà ăn, uống thêm chút rượu ngon, xốc lại tinh thần đi."

Dù sao Lam Vong Cơ để lại cho Ngụy Vô Tiện một túi tiền lớn đến vậy, còn nặng trịch, nhìn là biết trong đó có không ít tiền rồi. Ngụy Vô Tiện lại bĩu môi, nói: "Không đi, không có hứng thú."

Tới ăn uống mà cũng không khơi dậy được chút hứng thú nào của Ngụy Vô Tiện, điều này không khỏi khiến Ôn Tình cảm thấy lạ. Trước kia tuy Ngụy Vô Tiện ăn không nhiều lắm, nhưng yêu rượu vô cùng, rất thích rượu ngon. Gần đây thấy hắn ăn uống ngon miệng hơn trước, nàng tưởng mấy vị thuốc khai vị của mình phát huy tác dụng, còn vui vẻ mấy ngày liền, bây giờ lại thấy hắn chán ăn như cũ, nàng bắt đầu xem xét nghiên cứu lại, thử phương thuốc mới cho hắn. 

Khi nàng đang suy nghĩ xem nên phối thuốc mới như thế nào thì ai ngờ Ngụy Vô Tiện đột nhiên thở dài một tiếng: "Haizzz, Lam Trạm không có ở đây, xuống núi làm gì, không có hứng thú."

Nghe thấy vậy, nắm tay Ôn Tình siết chặt lại, nói: "Nếu ngươi đã muốn gặp Lam Vong Cơ đến vậy thì viết thư gọi y qua là được rồi, không phải sao?"

Lần trước chỉ vì một cái quần mà đã bay ngay tới rồi, bây giờ viết đại cái gì mà y chẳng chịu đến, Ôn Tình thật không hiểu hắn đang sầu não cái gì. Ngụy Vô Tiện lại thở dài, nói: "Tình hình lần này không như mấy lần trước, ngươi không hiểu được đâu."

Ôn Tình không biết Lam Khải Nhân khủng bố tới cỡ nào, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hiểu rất rõ! Chuyện chép phạt gia quy đến gãy cả tay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ năm ấy vẫn cứ như mới ngày hôm qua, luôn hiện lên trước mắt, khiến hắn ám ảnh không thôi. Lần này Lam Khải Nhân giận dữ đến vậy, đương nhiên hắn rất lo, không biết Lam Vong Cơ về rồi sẽ bị phạt thế nào.

Hơn nữa Lam Vong Cơ này cổ hủ muốn chết, nhất định sẽ không lười biếng như hắn, tuyệt đối sẽ nghiêm túc chép từng chữ một, vậy phải chép đến khi nào, rồi tới khi nào hắn mới có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ đây.

Càng nghĩ hắn lại càng muốn vả vào miệng mình mấy cái: "AAA! Tất cả cũng tại ta, tại ta không quản được cái miệng của mình!"

Hắn chỉ là theo thói quen đùa giỡn một chút, nhưng gặp phải Lam Khải Nhân thì hậu quả lại rất nghiêm trọng. Với Lam Khải Nhân mà nói, chỉ cần thấy bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau là ông lại thấy như cải trắng tươi tốt mà mình dày công trồng bị heo ủi đi, đã thế tên heo kia còn đứng trước mặt ông ăn nói lung tung, thật khiến ông tức muốn thổ huyết mà.

Ôn Tình không biết trong lòng hắn đang lo lắng cái gì, chỉ đành nói: "Tới bây giờ ngươi mới biết sao, có nhiều lúc ta rất muốn khâu cái miệng ngươi lại."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ôn Tình à, ngươi nói xem, nếu có một người bởi vì ta ăn nói lung tung mà bị phạt rất nặng, thì người đó sẽ nghĩ gì?"

Ôn Tình đáp: "Không đập ngươi một trận ra trò thì không phải là người bình thường rồi."

Ngẫm lại, sức lực của Lam Vong Cơ rất lớn, nếu bị y đánh một trận, liệu cái mạng nhỏ này của hắn có còn không đây?! Ngụy Vô Tiện không khỏi rùng mình, phải đi xin lỗi trước mới được!

Hắn lấy giấy bút ra, Ngụy Vô Tiện không biết nghiêm túc nói lời xin lỗi với người khác như thế nào, hơn nữa, nhìn đống Truyền Tin phù kia, hắn lại thấy có chút buồn bực. Những thứ này vốn là thứ tốt, vừa viết lên là Lam Vong Cơ có thể tới ngay mà.

Đột nhiên hắn nhớ ra, trước khi đi, Lam Vong Cơ đã chỉ vào cái túi tiền kia, hắn vội tới cái giường đá của mình lấy túi tiền kia ra, đổ hết những thứ bên trong ra ngoài. Bên trong không chỉ có từng đỉnh bạc lớn trắng bóng mà còn một tá Truyền Tin phù mới.

Lam Vong Cơ trước giờ luôn là người đã nói thì sẽ giữ lời, vậy nên, chỉ cần Ngụy Vô Tiện truyền tin, thì dù đang làm gì thì y cũng sẽ tới. Lam Vong Cơ chính là một người như vậy.

Nhớ tới một người cổ hủ đến đáng yêu như thế, Ngụy Vô Tiện không thể ngồi yên được nữa. Hắn vơ lấy mấy tấm Truyền tin phù cùng một chút bạc rồi lập tức chạy ra ngoài, hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một Ôn Tình. Ôn Tình gọi với theo: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đi đâu mà gấp dữ vậy?"

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, vừa chạy vừa cười với nàng, nói: "Ta đi ủi cải trắng, có chuyện thì dùng Truyền Tin phù gọi ta nha!"

Đúng vậy, Lam Vong Cơ nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, chẳng qua bây giờ đổi lại, là Ngụy Vô Tiện tới tìm y.

Lam Vong Cơ bị phạt chép gia quy, y yên lặng ở trong Tĩnh thất sao chép ngày đêm, không ra ngoài dù chỉ một bước. Lúc này, tiếng chuông báo giờ Hợi tới đã vang lên, nến cũng đã sắp cháy hết, đúng là đã tới lúc phải nghỉ ngơi, nhưng y lại châm lên một ngọn nến mới, khiến ánh sáng lại lan tỏa khắp căn phòng, sau đó nhấc bút lên, tiếp tục chép gia quy.

Hắn đã làm lơ gia quy giờ Hợi ngủ rất nhiều ngày, chỉ vì muốn chép xong mau một chút. Đêm đó y đã mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy Ngụy Vô Tiện bị tiên môn bách gia vây công, thế mà y lại không hay không biết. Sau khi tỉnh lại, cả ngày Lam Vong Cơ đều hoảng sợ bất an, giống như như đêm mưa kia, khi nghe được tin Ngụy Vô Tiện mang theo dư nghiệt Ôn thị, đào tẩu trốn lên Loạn Táng Cương, y cũng có cảm giác bất an y hệt như vậy. 

Hiện giờ Ngụy Vô Tiện không hề có năng lực tự bảo vệ mình, Ngụy Vô Tiện rất cần y, y không thể bị cầm chân mãi ở đây được, vội hạ bút xuống, gia tăng tốc độ viết chữ.

Nhẹ nhàng như cánh bướm lượn, lưu lại màu lam huỳnh quang trên không trung, phiêu nhiên mà đến, một vật đẹp như vậy, quen thuộc như vậy, thế nhưng lại khiến Lam Vong Cơ vừa thấy liền hoảng sợ, lập tức ném bút trên tay đi, vội vàng đọc lá thư kia, rồi lại vội vàng lấy kiếm, chạy ngay ra ngoài.

Vòng qua những môn sinh đang đi tuần đêm, đi tới dưới một hàng tường cao, mũi chân Lam Vong Cơ khẽ điểm, nhún người nhảy lên. Một thân bạch y uyển chuyển nhẹ nhàng, hạ xuống đầu tường, một người hắc y đứng ở dưới tường, xách hai vò rượu, vẫy tay cười với y.

Ánh trăng tản mát, tinh hà lấp lánh in vào đáy mắt, hết thảy giống như trở lại đêm gặp nhau lần đầu năm đó, thiếu niên nở một nụ cười xán lạn với y, nói: "Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò, xem như không nhìn thấy ta, có được không?"

Là Ngụy Anh.

TBC

______________

Một ngày năng suất, 2 chương liền...

Nhắc tới vụ gửi thư, nhớ tới tình tiết của một bộ mà có thể tui sẽ lên trong thời gian tới, có thể thôi nha. Tiện và Trạm sau cầu học luôn gửi thư qua lại cho nhau, là thư thăm hỏi, cổ vũ, nhưng cũng có thể xem là tán tỉnh nhỉ. Ở Liên Hoa Ổ, sư tỷ ngạc nhiên khi thấy chồng giấy viết thư in gia huy hoa sen chín cánh vơi đi quá nhiều, Giang thúc thúc mỉm cười nhìn thư bay qua bay lại trên bầu trời Liên Hoa Ổ. Thanh Hành quân xem sổ sách, phát hiện người quạnh quẽ như Lam Vong Cơ lại lấy rất nhiều giấy viết thư in họa tiết mây cuốn, ngẫu nhiên tán gẫu với em trai. Đến lúc này lão nông Lam thúc phụ mới phát hiện cải trắng nhà mình, trong lúc không hay không biết bị heo Vân Mộng ủi đi hồi nào mất tiêu rồi!!! Bộ này vẫn là ABO, có sủng, phải nói là sủng vô đối luôn, có ngược, tình tiết rất hay, nhưng có thể rất nhiều bạn sẽ không thích, nên tui phân vân có nên thầu hay không!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top