Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1 - 03

Ngoại truyện 1 - 03

Điều này khiến Lam Vong Cơ chẳng hiểu mô tê gì cả, trước giờ rõ ràng Ngụy Vô Tiện đều rất hưởng thụ, còn khen y hôn rất thoải mái, cứ bám lấy y đòi hôn thêm mấy cái nữa, sao tự nhiên bây giờ thành "quá đáng" rồi?

Tính tình Ngụy Vô Tiện rất tốt, dù đôi khi tỏ vẻ hơi nhỏ nhen, nhưng phần lớn là cố ý làm nũng với y, chỉ cần Lam Vong Cơ ôm vào lòng, hôn mấy cái, xoa mấy cái là hắn vui vẻ lại liền, là một người rất dễ dỗ dành. Nhưng điệu bộ vừa rồi không khỏi khiến Lam Vong Cơ nhớ tới khi Ngụy Vô Tiện thật sự tức giận, cái lần mà hắn trừng mắt với y, nói với y rằng, y nghĩ y là ai.

Dù có mềm mại đáng yêu đến đâu đi nữa thì Ngụy Vô Tiện vẫn là Ngụy Vô Tiện, một khi xù lông lên vẫn khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Lam Vong Cơ nhìn ra được hắn thật sự tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao hắn tức giận. Mực chấm trên bút đã khô mà chưa một chữ nào được viết xuống, Lam Vong Cơ không còn tâm trạng để viết lách gì, vội rảo bước ra ngoài. Chuyện hôm nay cứ để Lam Vong Cơ ngày mai làm, Lam Vong Cơ hôm nay có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

Ngụy Vô Tiện ôm một cục tức quay lại phòng, trông thấy cái giá sách lớn kia, tức đến mức lôi cái hộp kia ra, giơ lên muốn đập nát nó, nhưng lại chần chừ không xuống tay được.

Lam Vong Cơ vẫn luôn cất giữ kỹ càng những vật này ở đây, vừa nhìn là biết y trân trọng đến cỡ nào, nếu hắn hủy nó, Lam Vong Cơ tốt với hắn như thế, chắc hẳn sẽ không trách hắn, nhưng làm thế thì Ngụy Vô Tiện hắn thật sự sẽ vui hơn sao?

Đáp án là không. Ngụy Vô Tiện không phải là không biết bây giờ người Lam Vong Cơ thích là mình. Người như Lam Vong Cơ, nếu đã chọn hắn thì nhất định là toàn tâm toàn ý, tuyệt không có người khác, nhưng cứ nghĩ đến trước đó Lam Vong Cơ từng đặt người khác trong tim là hắn liền không cách nào kiềm chế cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.

Ngụy Vô Tiện thừa nhận mình đang ghen, ghen lồng ghen lộn luôn, thế nên mới càng tức giận hơn.

Đây không phải là lỗi của Lam Vong Cơ, cũng không phải là chuyện mình có thể khống chế, khi đó hắn còn chưa tới thế giới này, hắn không nên so đo chuyện đó, nhưng hắn cứ muốn so đo vậy á.

Lúc Lam Vong Cơ về phòng thì Ngụy Vô Tiện đang ủ rũ nằm sấp trên giường, lấy gối đầu che đầu lại, dù biết là có người vào cũng không thèm ừ hử gì. Lam Vong Cơ gọi hắn: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy, nhưng không muốn để ý tới y, còn kéo chăn trùm lên đầu, ý là quyết tâm không để ý tới y. Lam Vong Cơ đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén chăn ra, nhưng Ngụy Vô Tiện ở bên trong giữ chặt lại không cho kéo ra, y cũng ép nữa, nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Vô Tiện qua lớp chăn, lại nói: "Ngụy Anh, ra đi, ta có mua quà cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện ở trong chăn khựng lại một chút, hỏi: "Quà gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị."

Lại một khoảng lặng, Ngụy Vô Tiện buồn bực nói: "Ngươi đừng nghĩ cứ vậy qua quýt cho qua chuyện, ta không dễ gạt như vậy đâu."

Lam Vong Cơ nói: "Không, quà là quà, không liên quan đến chuyện khác."

Dù sao không ai là không thích quà, hơn nữa Lam Vong Cơ quá hiểu sở thích của hắn, đã mua thì luôn là thứ tốt nhất, hợp ý hắn vô cùng, Ngụy Vô Tiện sao cưỡng lại nổi sự cám dỗ này. Khi nói chuyện, tay hắn đã buông lỏng, Lam Vong Cơ vén chăn ra, nhưng đầu hắn vẫn còn vùi trong gối, Lam Vong Cơ liền hôn lên đỉnh đầu hắn, nói: "Ngụy Anh, dậy nào."

Ngụy Vô Tiện hơi quay mặt, lộ ra một con mắt nhìn y: "Nói là có gì tốt trước đã."

Lam Vong Cơ lấy ra cho hắn xem, quả nhiên là có Thiên Tử Tiếu. Ngụy Vô Tiện nói: "Trong nhà còn chưa uống hết."

Nhưng cái này quả thật không ngại nhiều, nếu cho Ngụy Vô Tiện uống thả cửa thì hàng trữ trong Tĩnh thất không đủ được, vậy nên tạm xem là hợp ý hắn. Lam Vong Cơ lại lấy các loại điểm tâm, đồ ăn vặt ra, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đâu phải ngày thường ta không có để ăn đâu."

Từ khi hắn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ chưa bao giờ để hắn thiếu thốn thứ gì, được thưởng thức không ít đồ ăn thức uống ngon, chẳng qua gần đây Lam Khải Nhân xuất quan, y phải lo nhiều công việc, có chút lơ là hắn, nên Lam Vong Cơ đã lâu chưa mua đồ ăn ngon cho Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ tưởng hắn thèm ăn nên tâm trạng không vui, nhưng Ngụy Vô Tiện đâu có què tay cụt chân gì, thèm gì thì hắn đều có thể tự mình đi mua.

Vậy nên chỉ nhiêu đây là không đủ dỗ cho Ngụy Vô Tiện vui, Lam Vong Cơ liền lấy ra một đống đồ chơi nhỏ, là một "đống" thật, đủ để bày một sạp hàng luôn, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, đừng nói là ngươi mua hết cả quầy hàng của người ta luôn đó nhá?"

Lam Vong Cơ đáp: "Những thứ này đều là mới, ngươi chưa có."

Ngụy Vô Tiện vô cùng thích những món đồ mới lạ, mỗi lần ra ngoài đều phải mua mấy thứ, cái gì cũng có, sở thích của hắn thật sự rộng, Lam Vong Cơ thà mua nhiều chứ không bỏ sót, dứt khoát mua hết về luôn.

Đây là thú vui sủng ái đạo lữ của người nhiều tiền sao? Ngụy Vô Tiện vô thức bật cười, nhưng trước khi khóe miệng kịp giương lên thì hắn đã vội vàng che mặt mình, ngăn bản thân lại, dùng ánh mắt oán giận, trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ.

Không phải là Ngụy Vô Tiện tự chủ tốt, mà là hắn phát hiện ra một cách khác, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới những ân cần, ngọt ngào mà Lam Vong Cơ dành cho hắn đã từng dành cho người khác, hắn liền tức đến cười không nổi.

Đến cái này cũng không dỗ hắn được, Lam Vong Cơ có hơi hoảng rồi. Ngày thường Ngụy Vô Tiện luôn thích dụi vào lòng y làm nũng, vậy nên Lam Vong Cơ liền chủ động kéo hắn vào lòng mình, xoa đầu hắn, hôn lên trán hắn, nụ hôn nhẹ nhàng mà dày đặc rơi xuống, khi muốn lần xuống chạm lên môi hắn thì lại bị Ngụy Vô Tiện dùng một tay ấn trán y đẩy ra, tay còn lại che miệng y lại, cản y hôn tiếp.

Lam Vong Cơ nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi: Sao vậy?

Ngụy Vô Tiện thở phì phì, nói: "Lam Trạm, nếu ngươi không thẳng thắn nói hết tất cả mọi chuyện thì ta sẽ không cho ngươi hôn."

Muốn nói chuyện mà Lam Vong Cơ không thẳng thắn với Ngụy Vô Tiện thì cũng chỉ ít ỏi vài cái đó thôi, trong lòng y cũng đã đoán được ít nhiều, nên chủ động lui ra xa. Ngụy Vô Tiện liếc y một cái, nói: "Ta thấy hết rồi, kẹp sách thược dược với túi thơm."

Lam Vong Cơ đi đến giá sách nhìn, quả nhiên đã trống không, Ngụy Vô Tiện thấy vậy càng tức hơn: "Khỏi tìm nữa, ta lấy đi rồi, Hàm Quang Quân giữ kỹ thật đó, quý dữ vậy sao?"

Nếu Ngụy Vô Tiện tức giận vì chuyện này thì Lam Vong Cơ cảm thấy đúng là mình nên kiểm điểm lại bản thân. Hắn và Ngụy Vô Tiện này đã ở bên nhau, nhưng vẫn còn giữ lại đồ của Ngụy Vô Tiện trước kia, đúng là không hay, nhưng không phải là vì có nguyên nhân đặc biệt gì, mà là y chưa bao giờ phân biệt đối xử giữa Ngụy Vô Tiện này và Ngụy Vô Tiện kia, đối với y, Ngụy Vô Tiện chính là Ngụy Vô Tiện, vậy nên y vẫn giữ những thứ đó lại làm kỷ niệm.

Nhưng Ngụy Vô Tiện này rất là hẹp hòi, thường xuyên cãi nhau với y về Ngụy Vô Tiện kia rồi làm mình làm mẩy. Lam Vong Cơ biết hắn thích làm nũng, nên đều vui vẻ dỗ dành, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng vì chuyện đó mà thật sự không vui. Nhưng nếu Ngụy Vô Tiện giống như y, thì tất nhiên cũng sẽ để ý một ít chuyện như y, hèn chi sự tồn tại của hai thứ này đã làm cho hắn tức giận.

Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh..."

Muốn Lam Vong Cơ biện giải cho loại chuyện này thì đúng là làm khó y rồi, mà Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nghe, hắn không muốn nghe những ân ái trước kia của Lam Vong Cơ với người khác đâu. Nghĩ tới đây là hắn lại tức đến phát khóc, hắn ngắt lời Lam Vong Cơ, nói: "Ta biết ngươi có quá khứ, ngươi, ngươi hôn giỏi như vậy, nhất định là kinh nghiệm đầy mình!"

Lam Vong Cơ không tài nào cãi lại được, đúng thật là mình đã có "kinh nghiệm", y đành im lặng.

Sự trầm mặc này khiến Ngụy Vô Tiện càng tức hơn: "Ta biết mình không nên so đo chuyện trước kia, nhưng Lam Trạm à, ta tức, tức lắm!" Ngụy Vô Tiện đập loạn xạ lên gối, lại nói: "Tức muốn chết đi được! Thật là quá đáng, sao có thể như vậy được chứ!"

Đúng là có chút gây sự vô lý, Ngụy Vô Tiện ghen với Ngụy Vô Tiện trước kia, chẳng lẽ Lam Vong Cơ y không nghi ngại Lam Vong Cơ bên đó sao. Lam Vong Cơ bị hắn chọc cho buột miệng nói hết mấy lời giấu kín trong đáy lòng bấy lâu nay ra: "Thế còn ngươi, ngươi, ngươi còn có hôn ước với Lam Vong Cơ bên kia nữa kìa."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, Lam Vong Cơ đang tính lật lại nợ cũ để tính sổ sao, Ngụy Vô Tiện nói: "Hai chuyện này sao giống nhau được, cùng là 'Lam Vong Cơ' mà cũng tính?! Lam Trạm, ngươi đang ghen ngược đấy à! Dù sao đi nữa, ta cũng chỉ có 'Lam Vong Cơ', còn ngươi thì sao!"

Lam Vong Cơ bị hắn nói đến sửng sốt, đáp: "Nhưng mà, chẳng phải người ta hôn cũng là 'ngươi' sao?"

Ngụy Vô Tiện ngu người theo luôn, khựng lại một hồi lâu, trong đầu hắn liên tục tiêu hóa lời nói của Lam Vong Cơ, hắn hỏi: "Thược dược với túi thơm kia là, của ai?"

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ đáp: "Của ngươi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể tin được: "Sao có thể! Những thứ kia vừa nhìn là biết đồ của con gái, Ngụy Vô Tiện ta sao xài mấy cái thứ đó được!"

Ánh mắt Lam Vong Cơ lập tức lạnh không ít, nói: "Đúng vậy, mấy thứ đó là 'ngươi' lấy từ tay của nữ quỷ và một cô nương."

Hoa thược dược kia là của các nữ quỷ tỷ tỷ, Ngụy Vô Tiện tiện tay lấy rồi ném cho y, còn túi thơm kia là Ngụy Vô Tiện trêu chọc một cô nương tên là Miên Miên mà có được, một màn ấy còn diễn ra ngay trước mắt Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt của Lam Vong Cơ, quen thuộc vô cùng, đây chẳng phải là ánh mắt ghen tuông bốc lửa giống mình ban nãy sao! Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn đến eo tê rần, hắn rất thông minh, vội vàng nói: "Lam Trạm, ngươi phải nói cho rõ, không phải ta, là "ta" kia mới đúng."

Nhưng ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn không thay đổi chút nào, đưa tay chộp lấy hắn, nói: "Vậy nên, Ngụy Anh, vừa rồi ngươi nghi ngờ ta sao?"

TBC

____________

Tác giả: Phải, hắn nghi ngờ ngươi đó!!! Hũ giấm cũ xa xưa kia bị Tiện vô tình đào lên, một chân đạp đổ!

Editor: Chương sau Tiện bị "phạt" vì tội nghi ngờ chồng nha!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top