Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1 - 04 (H)

Ngoại truyện 1 - 04

Đâu chỉ là nghi ngờ, trong đầu Ngụy Vô Tiện đã tự động suy diễn ra mấy chục cái kịch bản máu chó đầy đầu rồi, nhưng Ngụy Vô Tiện đâu dám thừa nhận. Ngụy Vô Tiện không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất cái thứ trong đũng quần của Lam Vong Cơ thôi.

Hắn hoàn toàn không dám lên tiếng, lập tức đánh trống lảng: "Ha ha, Lam Trạm, ta phải đi chép gia quy rồi, còn thiếu nhiều lắm, thôi, không nói chuyện nữa."

Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng chạy đến bên bàn, bày giấy bút, mở cuốn Nhã Chính tập phiên bản trẻ con của hắn ra, nhưng còn chưa mài mực xong thì Lam Vong Cơ đã đuổi tới, đứng sau lưng hắn gọi: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện không quay đầu lại, chỉ đáp: "Lam Trạm, nếu ngươi bận thì không cần ở đây với ta đâu, cứ đi làm việc của ngươi đi."

Trực giác về nguy hiểm của hắn rất cao, hắn chỉ muốn nhanh chóng đẩy Lam Vong Cơ đi, nhưng Lam Vong Cơ lại ở sau lưng vỗ vai hắn một cái. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, chết rồi, trước mặt là bàn, đằng sau là Lam Vong Cơ, hắn bị kẹt mất rồi! Thắt lưng hắn đang phát ra tiếng la hét kháng nghị, Ngụy Vô Tiện không chút chần chừ, đứng phắt dậy, leo qua bàn, định bụng chạy trước.

Ai ngờ Lam Vong Cơ lại nhanh tay hơn, dù sao tuổi y cũng lớn hơn hắn một chút, thân thủ cũng tốt hơn, trực tiếp túm lấy eo hắn, kéo hắn về, thấp giọng hỏi: "Không phải nói là muốn chép gia quy sao?"

Gia quy gì giờ này nữa? Không thấy giấy bút trên bàn bị hai người hất xuống đất hết, Nhã Chính tập không biết bị hất văng tới phương trời nào rồi sao, còn tâm tình nào mà gia với chả quy nữa.

Ngụy Vô Tiện khua chân khua tay loạn xạ trên bàn: "Ngươi không buông thì sao ta chép được!"

Lời này nói ra đến hắn cũng không tin, nếu Lam Vong Cơ buông tay, đảm bảo hắn còn chuồn nhanh hơn cả cá chạch. Thế nên Lam Vong Cơ không đời nào buông tay, và tất nhiên Ngụy Vô Tiện cũng đừng hòng chạy thoát. Hắn vội nói: "Lam Trạm! Ngươi không thể trách sao ta lại hiểu lầm được, ai kêu lần đầu tiên của hai ta ngươi lại rành rọt đến vậy, ta nghĩ ngươi kinh nghiệm đầy mình cũng bình thường thôi mà!"

Kinh nghiệm đầy mình ở đây là ai cơ chứ... Ngụy Vô Tiện không biết câu này là tối kỵ trước mặt Lam Vong Cơ, hơn nữa vì đang quay lưng lại nên hắn cũng không phát hiện sắc mặt Lam Vong Cơ đã lạnh đi mấy phần. Hắn nói một hồi liền cảm thấy không đúng, Lam Vong Cơ chỉ nói những thứ đó là của "hắn" trước kia chứ không hề nói là mình không có kinh nghiệm.

Ngụy Vô Tiện lập tức bùng nổ, cho dù "kinh nghiệm" đó là với "Ngụy Vô Tiện" kia thì cũng không được! Hắn lại nói: "Hay lắm, Lam Trạm! Ngươi gạt ta! Ngươi nói trước đây quan hệ giữa ngươi và Ngụy Vô Tiện không tốt, không tốt mà các ngươi còn hôn môi nhau, còn như vầy, như vầy nữa nè!" Ngụy Vô Tiện càng nói càng tức, vặn vẹo giãy giụa cả người, cái mông nhỏ cong vểnh cứ nhích tới nhích lui, cọ lên người Lam Vong Cơ. Hắn cảm thấy tư thế này không ổn, lập tức lấy tay che mông mình lại, hô: "Ngươi cho rằng là "ta" kia là được sao! Không, ta không chấp nhận! Ai cũng không được hết! Nếu để ta gặp hắn, ta nhất định sẽ cho hắn một trận!"

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Lam Vong Cơ muốn giải thích với hắn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại quấy hơn thường ngày rất nhiều, miệng nhanh hơn não, liên thanh bắn ra không dứt, nói nhanh mà còn nói lung ta lung tung một đống lớn khiến Lam Vong Cơ hoàn toàn không xen vào được. Để đối phó với "đứa nhỏ" đang quấy phá làm mình làm mẩy này, Lam Vong Cơ liền tiện tay đánh lên mông hắn một cái.

Cả người Ngụy Vô Tiện chấn động, hét lớn một tiếng: "Á!!!"

Lam Vong Cơ đã sớm nắm được hết mấy điểm yếu của Ngụy Vô Tiện, đôi khi hắn làm loạn dữ quá thì Lam Vong Cơ sẽ nắm lấy cặp mông căng tròn của hắn mà ra sức xoa, Ngụy Vô Tiện rất nhanh liền sẽ chịu thua, nhưng phản ứng lần này của hắn mãnh liệt hơn bao giờ hết, Lam Vong Cơ cảm thấy rất mới lạ, lại vỗ thêm mấy cái.

Cho tới bây giờ Ngụy Vô Tiện chưa từng bị ai đánh vào mông, hồi còn nhỏ thường thấy mấy đứa con nít không nghe lời bị cha mẹ tét mông ngoài đường, nên hắn cho rằng đó là chuyện vô cùng xấu hổ, cũng tự hào vì mình chưa từng bị tét mông. Bây giờ lại bị Lam Vong Cơ lấy đi cái "lần đầu" ấy, hơn nữa người phạm sai rõ ràng là Lam Vong Cơ, cớ gì người bị đánh lại là hắn.

"Lam Trạm! Ngươi còn đánh nữa là ta giận thật đó!" Ngoài nói giận ra thì hắn chẳng có lời uy hiếp nào mới mẻ hơn để nói, Lam Vong Cơ lại liên tiếp đánh xuống mấy cái, Ngụy Vô Tiện la càng to hơn: "A a! Á! Dừng lại! Ngươi nghĩ mình là ai mà lại dám đánh ta!!"

Lại thêm một câu đại kỵ của Lam Vong Cơ, hôm nay Ngụy Vô Tiện quả thực là liên tục nhảy nhót bên bờ vực nhẫn nại của Lam Vong Cơ.

Vừa rồi là cách quần mà đánh, lúc này mặt Lam Vong Cơ càng lạnh hơn, nắm lấy quần hắn dùng sức xé ra, roẹt một cái, tan nát sạch sẽ, trực tiếp đánh xuống. Hành vi "lột quần tét mông" này có thể nói là đứng đầu trong danh sách những chuyện khiến Ngụy Vô Tiện thấy xấu hổ nhất trong cuộc đời, hắn không chịu nổi sự sỉ nhục này. Ngụy Vô Tiện định lấy tay cản thì bị Lam Vong Cơ nắm lấy, bắt chéo hai tay ra sau lưng, ấn chặt người hắn lên bàn, khiến cặp mông hắn càng nhổng cao hơn, tiếng bàn tay vỗ lên mông nghe "bốp bốp" giòn tan.

Hai bờ mông tròn trịa cong lên bị Lam Vong Cơ vỗ, mềm mại nhẵn nhụi khẽ nảy lên trong bàn tay y, đã tay vô cùng. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không thấy như y, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt hắn giờ đây đã như cái mông đang bị đánh của mình, sắc đỏ lan tràn, hắn nghiêng mặt qua một bên, liên tục kêu la thảm thiết: "Đủ rồi! còn đánh nữa là ta, ta..." Ngụy Vô Tiện thật sự không đấu lại Lam Vong Cơ, lại không nghĩ ra được lời uy hiếp nào khác, liền đổi phương pháp: "Ta còn nhỏ mà, hành vi bắt nạt con nít này của Hàm Quang Quân là trái với đạo quân tử! Phạm vào gia quy!"

Lam Vong Cơ thế mà ngừng lại thật, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp thả lỏng thì đã cảm nhận được đầu ngón tay có lớp kén mỏng của Lam Vong Cơ đang ve vuốt qua lại trong khe mông của hắn rồi lần tới miệng huyệt đang ẩn nấp bên trong, nhẹ nhàng ấn xuống một cái rồi khẽ miết dọc theo hình dạng của cái miệng bé nhỏ kia. Miệng huyệt nhỏ hồng hồng, mềm mềm, vội mím chặt lại vì thân thể Ngụy Vô Tiện đang run rẩy co rụt lại.

"A! A a..." Tiếng la của Ngụy Vô Tiện lập tức mang một hương vị khác, hắn đã quá quen thuộc với cảm giác này, chỉ bị ngón tay chạm vào thôi mà bụng dưới của hắn bắt đầu nhộn nhạo không yên: "Lam Trạm......"

Ngón tay Lam Vong Cơ đã bắt đầu thò vào trong hắn rồi, nói: "Hàng xóm cùng tuổi ở cạnh nhà ngươi, con đã biết chạy rồi."

Đây là lời mà Ngụy Vô Tiện đã nói khi liều mạng quyến rũ Lam Vong Cơ ngày trước, trí nhớ của người này cũng tốt thật, dùng chính lời của Ngụy Vô Tiện để chặn họng Ngụy Vô Tiện, khiến một Ngụy Vô Tiện miệng lưỡi lúc nào cũng trơn tru như bôi mỡ là hắn nhất thời nghẹn lời. Lam Vong Cơ cởi quần mình ra, đặt dương vật lên thắt lưng Ngụy Vô Tiện, để cho hai tay Ngụy Vô Tiện đang bị bắt chéo ra sau nắm lấy vật ấy của y. Ngụy Vô Tiện cảm nhận được một vật nóng cháy, cương cứng, đầu ngón tay bắt đầu run lên, hai tay nắm lại bao lấy vật kia, để Lam Vong Cơ trượt tới lui trong lòng bàn tay hắn.

Hậu huyệt nuốt lấy ngón tay Lam Vong Cơ, vật cương cứng kia của Lam Vong Cơ cọ xát tới lui lên thắt lưng nõn nà, nhạy cảm của hắn, Ngụy Vô Tiện bị kích thích dữ dội, tuy hắn không muốn để Lam Vong Cơ được như ý muốn, nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật, không cưỡng lại được bắt đầu động tình, rất nhanh miệng huyệt đã được Lam Vong Cơ nới lỏng ra. Lam Vong Cơ rút khỏi lòng bàn tay hắn, đâm thẳng vào cái miệng nhỏ chảy mật đang mấp máy kia.

Hai bàn tay Ngụy Vô Tiện nắm lại thành quyền, nơi đó đã lâu không được sử dụng, kích thước của Lam Vong Cơ lại quá to, làm hắn bị căng đến khó chịu, đã thế còn không ngừng nghiền ép lên khối thịt mềm mẫn cảm nhất trong cơ thể hắn, không ngừng cắm vào rút ra mà chọc ghẹo, làm cho toàn thân Ngụy Vô Tiện tê dại, vật nhỏ dưới bụng hắn cương lên thẳng đứng, run rẩy từng trận.

Bởi vì Lam Khải Nhân sống rất gần Tĩnh thất, mấy ngày này ông xuất quan, Lam Vong Cơ căn bản không thể xuống tay với Ngụy Vô Tiện được. Một mặt là Lam Khải Nhân không thích Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ không muốn để ông nghe được tiếng động "bất thường" nào khiến ông càng không thích Ngụy Vô Tiện, một mặt là sợ tim của Lam Khải Nhân chịu không nổi.

Vậy nên hai người đều đã lâu không không được thỏa mãn, Lam Vong Cơ cảm nhận được vách thịt mềm mại của Ngụy Vô Tiện đang ôm lấy y, kích thích y đến mức không ngừng đâm rút kịch liệt bên trong cơ thể hắn, loại khoái cảm này thật sự làm cho người ta thấy hưng phấn vô cùng, nhưng lại khiến cho Ngụy Vô Tiện thấy có chút tức tối. Thấy chưa! Quả nhiên Lam Vong Cơ vô cùng sành sỏi!!!

Hắn co rút lại thật chặt, Lam Vong Cơ bóp eo hắn, đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu, hưng phấn hét lên, vật giữa hai chân không nhịn được nữa mà bạo phát xuất ra. Sau khi thở dốc một hơi, hắn quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ khiến ánh mắt kia trông càng ai oán hơn, nước mắt to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống: "Lam Trạm, ngươi bắt nạt ta."

Bộ dạng kia trông mới tủi thân, ấm ức làm sao! Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, Ngụy Vô Tiện không tránh thoát được, đành phải xoay mặt sang một bên, không thèm để ý tới y nữa. Chợt nghe thấy Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Ngụy Anh, ta chỉ có ngươi."

Hai mắt Ngụy Vô Tiện hơi trợn to ra, ngơ ngác nghiêng đầu lại, hỏi: "Nhưng mà, không phải đã hôn rồi sao?"

Lam Vong Cơ mím môi, thẳng thắn đáp: "Là ta lén hôn ngươi."

Nụ hôn ở Bách Phượng Sơn có được không phải là do Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện có quan hệ tốt với nhau, mà là thừa dịp "cháy nhà đi hôi của" người ta, là Lam Vong Cơ "cầu mà không được", trong cơn xúc động đã khao khát điên cuồng, hao phí toàn bộ tâm tư và sức lực, thậm chí vi phạm nguyên tắc xưa nay của bản thân, mới trộm có được một chút "quan hệ" như thế với Ngụy Vô Tiện.

Nghe được "chân tướng" còn "kịch tính" hơn mấy kịch bản máu chó mà mình tưởng tượng ra, Ngụy Vô Tiện không khỏi kinh ngạc, hắn hỏi: "Lam Trạm, ngươi, sao ngươi có thể làm chuyện như thế được?"

Nếu y không tự thú nhận thì chẳng ai tin nổi đâu. Xưa nay Lam Vong Cơ luôn là một người kỷ luật, rất biết chừng mực, nhưng một khi gặp phải Ngụy Vô Tiện thì tất cả tự chủ của Lam Vong Cơ đều bị hắn trộm đi mất, luôn đi làm ra chuyện y tuyệt đối sẽ không làm.

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, không dám nhìn hắn, nói: "Ta tự biết không đúng, rất không đúng."

Lam Vong Cơ thật sự có tự kiểm điểm lại bản thân, dám làm ra chuyện như thế với Ngụy Vô Tiện, y xấu hổ đến mức không dám xin Ngụy Vô Tiện tha thứ cho mình. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại rất kinh ngạc, nói: "Đương nhiên là không đúng rồi! Lam Trạm, ngươi ngốc thật á, sao chỉ hôn thôi thế, ngươi nên đè chặt ta xuống đất, để cho tên thối tha kia biết biết uy lực của "cây gậy to" của ngươi!"

Thứ đang cắm vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi, không phải còn giận chuyện ta và "ngươi" trước kia sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi, còn với người kia thì lại nhát cáy, điều này làm ta khó chịu thật sự, a, úi, úi! Á, á! Lam Trạm, ta vừa mới ra, ngươi đừng di chuyển nhanh như vậy, a!"

Hôm nay Ngụy Vô Tiện lảm nhảm, liến thoắng một đống lời lum la vớ vẩn, nhưng có một điểm hắn nói rất đúng, Lam Vong Cơ rất biết "bắt nạt" hắn, hơn nữa còn có rất nhiều cách nữa kìa.

TBC

_____________

Chương sau, miệng làm, mông chịu, eo đội nón ra đi...

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top