Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1 - 05 (H)

Phiên ngoại 1 - 05

Trong lòng Ngụy Vô Tiện không phục, hắn có nói sai đâu, nếu Lam Vong Cơ chia chút bá đạo y đối với mình để đối phó với Ngụy Vô Tiện kia thì còn cần hôn lén hôn lút để làm gì.

Hắn nói: "Theo ta á, ngươi nên trùm bao bố hắn, kéo hắn ra một vùng hoang vu nào đó, ưm, a! Á!" Lam Vong Cơ dùng sức đâm mạnh vào trong hắn vài cái, Ngụy Vô Tiện vừa rên, vừa nói tiếp: "Đúng, như vậy đó, bá đạo với ta như bây giờ nè, không được để hắn thoát...A! Ưm a! Lam, Lam Trạm! A, a!"

Cái miệng của Ngụy Vô Tiện, đã bắt đầu bô lô ba la lên thì đừng hòng dễ dàng bắt nó khép lại. Nhưng không sao, Lam Vong Cơ luôn có thể "bá đạo" hơn để đối phó hắn, để xem coi, là cái miệng Ngụy Vô Tiện cứng hơn, hay là Lam Vong Cơ "cứng" hơn. (cái gì cứng thì tự hiểu nha.)

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Lam Vong Cơ hung hăng đâm mạnh vào, một phát tiến vào cực sâu, hai túi bìu lạnh lẽo đánh vào mông hắn nóng rát. Không những thế, Lam Vong Cơ còn nắm lấy eo hắn, dịch trái dịch phải, điều chỉnh qua lại để dương vật của y tiến vào cơ thể Ngụy Vô Tiện sâu hơn một chút.

"Ôi ôi a! Sâu... sâu quá... A!" Ngụy Vô Tiện nuốt trọn cả một cây "hung khí" cứng rắn của y, thứ kia vừa bự vừa dài, đầu khấc hơi cong lên, nong huyệt đạo của Ngụy Vô Tiện thành hình dạng của mình, mạch đập thình thịch của nó đập mạnh lên thành ruột mềm mại của Ngụy Vô Tiện, cảm giác này đúng là khiến người ta sướng đến tê dại. Lại bởi vì lâu ngày không nhận thứ lớn như vậy vào trong cơ thể, nên Ngụy Vô Tiện bị căng đến có chút khó chịu, la lên: "Lam Trạm, lớn quá! Căng quá! Ô ô, căng quá à!"

Đột nhiên Lam Vong Cơ rút ra, hậu huyệt Ngụy Vô Tiện chợt thấy trống rỗng, không chống đỡ được, lại có cảm giác trống rỗng mãnh liệt ập tới, hắn theo bản năng co chặt huyệt khẩu, muốn khóa Lam Vong Cơ trong cơ thể, Lam Vong Cơ cũng không hoàn toàn rút ra, để lại đầu nấm trong cơ thể hắn, cảm thấy hắn bắt đầu co rút thì nhanh chóng đâm vào bên trong.

Ngụy Vô Tiện vốn đã mẫn cảm, thành ruột yếu ớt còn nhiều lần bị y ép cho căng ra, hắn căn bản không chịu nổi kích thích lớn đến nhường này, Ngụy Vô Tiện chỉ biết bất lực đập tay lên người y: "A a! Á, á! Đừng vậy nữa mà..."

Nhưng Lam Vong Cơ cứ nhất quyết phải như vậy, cú nào cú nấy đều đâm vào sâu nhất, đầu khấc hơi cong lên nghiền lên huyệt tâm hắn hết lần này đến lần khác, Ngụy Vô Tiện càng kêu, y xuống tay càng tàn nhẫn, ép Ngụy Vô Tiện đến mức không có cơ hội để thở.

Hiển nhiên cái miệng của Ngụy Vô Tiện không "cứng" bằng thứ đang trong cơ thể hắn, cũng không dai sức bằng đối phương, giờ đến nói cũng nói không ra hơi, chỉ có thể hu hu bật khóc: "Oa oa! Ta không nói nữa! Không nói nữa! Chỉ là ta không có được nụ hôn đầu của ngươi nên dỗi một chút thôi mà, ư? Ưm! Ngươi nhẹ, nhẹ một chút!"

Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên bàn, chu mông lên phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ, thân trên hoàn toàn áp vào bàn, mà động tác của Lam Vong Cơ thật sự quá mạnh, lúc đâm tới làm cả người hắn vọt về phía trước, hai chân bị kẹp lại giữa khiến hắn khó lòng cử động, thế nên mỗi lần Lam Vong Cơ đập vào mông hắn, là dưới người hắn lại bị đập vào cạnh bàn cứng như đá, nửa mặt bị ép chà lên mặt bàn đến tê dại.

Đúng là hai đầu đều phải phịu khổ mà! Ngụy Vô Tiện kháng nghị: "Lam Trạm, ngươi bắt nạt ta, cái bàn của ngươi cũng bắt nạt ta. Hu hu hu, mặt ta đau quá, ngực ta cũng đau..."

Lam Vong Cơ thật đúng là không cho ai hay bất cứ thứ gì ngoài mình được phép bắt nạt hắn. Y liền kéo hắn lên, thuận tay cởi hết mấy món quần áo bị y dần vò đến lộn xộn trên người hắn xuống, ôm Ngụy Vô Tiện cả người trần trụi vào trong lòng, hôn lên bả vai hắn, lần xuống cổ, in dấu vết của mình lên làn da trắng nõn mượt mà kia.

Ngụy Vô Tiện run rẩy quỳ trên mặt đất, hậu huyệt vẫn bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ cắm rút liên hồi. Cả người hắn đã xụi lơ, lung lay sắp đổ, ấy thế mà Lam Vong Cơ vẫn không ngừng công kích vào điểm mẫn cảm bên trong hắn, nếu không được Lam Vong Cơ ôm thì nhất định chốc nữa đến đứng hắn cũng đứng không nổi rồi.

Nhưng bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên người hắn cũng không an phận, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống thì thấy Lam Vong Cơ kẹp đầu nhũ của hắn vào giữa hai ngón tay mà kéo kéo xoa nắn, hạt đậu bị chơi đến đỏ ửng lên, trông vô cùng kiều diễm trong tay của Lam Vong Cơ, sưng to nhô cao tới mức một nam nhân bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ đạt được, theo nhịp thở của Ngụy Vô Tiện mà run rẩy nhấp lên xuống cực nhọc. Nhìn xuống nữa là cái bụng dưới vốn thon nhỏ của hắn bị vật khổng lồ của Lam Vong Cơ hơi đội cho phồng lên, tinh dịch nhầy nhụa của hắn dính trên bụng nay nhiễu nhại nhỏ xuống đất, giữa hai chân là dương vật cương cứng đang ngẩng cao đầu, hưng phấn đến mức mã mắt tí tách rỉ ra tinh thủy, lại bị Lam Vong Cơ gia tăng tốc độ "giã" vào một hồi, chợt thấy vật trong cơ thể run mạnh, Ngụy Vô Tiện đồng thời bị y đưa lên đỉnh, bắn ra cùng lúc với Lam Vong Cơ.

Sau khi bắn tinh, Lam Vong Cơ vẫn ôm chặt hắn, tiếp tục đâm vào trong cơ thể hắn hai cái, cố rót hết tinh hoa còn sót lại của mình vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện. Người Ngụy Vô Tiện nhũn ra, không còn chút hơi sức nào, lưng ngả ra sau dán vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Trước kia, chỉ khi đến Vũ Lộ kỳ, Ngụy Vô Tiện mới thấy được những phản ứng này trên cơ thể mình, mà giờ đây, dù đã không còn thân Khôn Trạch, Lam Vong Cơ vẫn có thể dựa vào "cây gậy" của mình, khiến hắn có phản ứng chẳng khác gì Khôn Trạch.

Ngụy Vô Tiện không thể không bội phục, nói: "Lam Trạm, ngươi đúng là cái gì cũng thiên phú dị bẩm như vậy ha, hèn chi chỉ mới lần đầu mà đã thành thạo đến vậy."

Lam Vong Cơ lần từ cổ hắn hôn lên, xoay mặt hắn lại, hôn lên môi hắn, nói: "Chỉ mình ngươi được hưởng."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Nói vậy thì cái "nhát cáy" trước kia của ngươi hay lắm, có như thế thì bé con dễ thương ta đây mới có cơ hội để phát huy được chứ nhỉ."

Thật ra cũng rất có lý, nếu cái gì Lam Vong Cơ muốn cũng đã làm được với "Ngụy Vô Tiện" kia thì còn chỗ nào cho hắn nữa, ngẫm ra thì rất nhiều thứ đều là do trời định từ trước. Dù sinh ra ở thế giới khác nhau, nhưng trời đã định, hắn, mới chính là "Ngụy Vô Tiện" của Lam Vong Cơ này.

Lam Vong Cơ hỏi: "Không giận nữa?"

Độc quyền được hưởng "lạc thú vô tận" của Lam Vong Cơ khiến cơn giận của Ngụy Vô Tiện vơi đi một chút, hắn đáp: "Với chính bản thân thì có gì để giận."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, hôn lên môi y một cái. Tính tình Ngụy Vô Tiện, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, việc này coi như là cho qua rồi. Lam Vong Cơ gật đầu, xoa vài cái trên thắt lưng hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất thoải mái, thả lỏng, cười nói: "Lam Trạm, ừm... chỗ đó á......".

Làm việc này đúng là gây ra gánh nặng quá lớn cho eo, lần nào làm xong Ngụy Vô Tiện cũng hận không thể cắt cái eo này quăng đi cho rồi. Hắn còn đang hưởng thụ, chợt cả người nghiêng qua một cái, thân thể lại bị áp vào một vật cưng cứng quen thuộc, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị Lam Vong Cơ tách ra.

"Lam Trạm, Lam Trạm?" Trực giác của Ngụy Vô Tiện cho hắn biết nguy hiểm đang cận kề, hắn cuống quít lấy tay che hậu huyệt mình lại, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, còn bị thứ gì đó chảy ra từ hậu huyệt dính hai tay, nhớp nháp không chịu nổi. Thừa dịp hắn đang ngẩn ra, Lam Vong Cơ liền nhanh chóng dùng mạt ngạch trói hai tay hắn lại, đẩy lên trước ngực hắn, sau đó banh chân hắn rộng ra, chăm chú nhìn vào hậu huyệt đang rộng mở, miệng huyệt lộ rõ thịt non đang sưng đỏ lên, run rẩy từng cơn, không ngừng rỉ ra dòng chất dính trắng đục nhớp nháp, kéo thành một đường, xuôi theo kẽ mông, chảy xuống mặt bàn.

Mông Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đánh đến đỏ bừng, người hắn run lên, hai cánh mông mềm mại liền run rẩy theo, đúng là cảnh tượng quyến rũ đến cực điểm.

Lam Vong Cơ cúi đầu thở hổn hển một hơi, đỡ lấy vật giữa hai chân mình, nương theo dòng tinh vừa rồi để lại người Ngụy Vô Tiện, theo đó cắm vào.

Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn ngây thơ tưởng rằng đã kết thúc, nhưng không ngờ lại là bắt đầu vòng mới, hắn hô lên: "Lam Trạm! Không phải chúng ta đã nói xong hết rồi sao? A, a! Ta không giận nữa, ta sẽ không ghen tuông với chính mình nữa, thật đó! Á!" Nhưng Lam Vong Cơ không hề có ý định dừng lại, giật giật vài cái trong cơ thể Ngụy Vô Tiện rồi phình to hơn, thành ruột của Ngụy Vô Tiện nãy giờ bị cọ xát lâu như vậy, giờ đã nhạy cảm tới mức chỉ động một chút thôi là hắn đã bị kích thích đến tê dại.

Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ ngươi, Hàm Quang Quân, vừa rồi ngươi cũng phạt ta rồi, đã trả, trả xong hết nợ rồi mà!"

Lam Vong Cơ gật đầu, đáp: "Ừm, trả rồi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy ngươi nên tha cho ta rồi chứ?"

Lam Vong Cơ lại nói: "Vẫn còn nợ của Lam Vong Cơ kia."

Chuyện của Lam Vong Cơ và "Ngụy Vô Tiện" kia là dùng eo của Ngụy Vô Tiện hắn trả, cớ sao chuyện của Ngụy Vô Tiện hắn và "Lam Vong Cơ" kia của phải dùng eo của Ngụy Vô Tiện hắn trả luôn thế? Nợ nần tính tới tính lui, rốt cuộc sao toàn eo của hắn trả thế này????

Cái bùng binh nợ nợ trả trả này, quả thực còn bất công hơn cả cái hiệp ước mà hắn bắt Kim Tử Hiên ký nữa!!!

TBC

____________

Tiện Tiện à, Kỷ ở chỗ này, trả nợ chỉ có thể dùng "eo" làm đơn vị thôi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top