Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Cấm ngôn ? Cấm ngôn !

Đối với Nguỵ Anh mà nói, cấm ngôn là hình phạt đau đớn nhất. Hiện tại không có ai cấm ngôn hắn, nhưng hắn như cũ vẫn rất buồn bực, bởi vì hắn hiện tại chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm...mn" làm lời nói trong đầu chỉ có thể nghẹn một bụng không nói ra được.

Lúc này Lam Trạm đang ngồi ở bên cạnh hắn, hắn muốn giống trước kia, đã sớm mấy tiếng Nhị ca ca, Lam Trạm, Hàm Quang Quân mà kêu không ngừng, nhưng mà hiện tại, đầu lưỡi lăn qua lăn lại, rốt cuộc chỉ nghẹn ra được cái từ thứ nhất: "Gu gu"

Lam Trạm quay đầu nhìn Tàng Sắc vừa bước vào cửa, không có nhìn đến Ngụy anh nói chuyện, tưởng bụng Ngụy Anh kêu, vì thế đem đầu dán vào bụng Ngụy Anh, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng "Gu gu" quay đầu nói với Tàng Sắc: "A Di, A Anh đói, ăn cơm cơm ~"

Tàng Sắc: "Nhưng mà A Anh mới vừa ăn qua a. Không đói bụng."

Lam Trạm nghi hoặc quay đầu xem Nguỵ Anh, liền nghe thấy Nguỵ Anh nói: "Gu gu"

Tàng Sắc: "Gu gu là cái gì?"

Lam Trạm hưng phấn mà nói: "Gu gu là ca ca ! A Anh kêu gu gu"

Ngụy Anh: "Gu gu gu gu gu gu gu gu"

Tàng Sắc cười to: "A Anh ngươi là gà mái già sao? Gu gu gu gu"

Nguỵ Anh cùng Lam Trạm đồng thời đen mặt. Tàng Sắc nụ cười cứng đờ, nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục."

Bên này Ngụy Anh còn rối rắm đang không biết nên tiếp tục kêu hay không, liền nghe Lam Trạm nói: "Ku ku ku ku là bồ câu. Ca ca ca ca là gà mái."

Nguỵ Anh trong lòng buồn cười, Lam Trạm đây là đang an ủi ta sao? Cũng không biết Lam Trạm có kí ức hay không...

Vì thế Ngụy Anh rất vui sướng mà tiếp tục gu gu gu gu kêu lên không ngừng.

Cứ cách 5 ngày, Bán Hạ đều sẽ tới bắt mạch Lam Trạm vào buổi trưa. Bình thường lúc này Nguỵ Anh hẳn là đã ngủ, nhưng mà ngày này trời mưa, Ngụy Anh ở trong nhà ngủ nhiều thêm chút, mãi đến giữa trưa mới ăn sáng, ngủ không được nữa.

Ngụy Anh và Lam Trạm vây quanh cái bàn chơi các quân cờ đen trắng, xếp thành hàng, xếp thành cây, tạo hình một con thỏ con, đẩy xung quanh, đẩy qua đẩy lại. Ngụy Anh là luyện tập động tác tinh xảo, Lam Trạm thì lại chơi rất vui vẻ.

Ngụy Anh làm ra một con thỏ trắng, một con thỏ đen. Sau đó nói ra được từ đầu tiên: Thỏ thỏ. Tuy rằng hắn rất muốn nói làcon thỏ.

Lam Trạm lấy mắt của hai con thỏ ra, nói: "Thỏ... Đôi mắt...màu đỏ"

Ngụy Anh trong lòng nói: Ta đương nhiên biết mắt thỏ có màu đỏ, nhưng mà không có quân cờ màu đỏ a.

Lam Trạm nhìn quân cờ nửa ngày, thấy quân cờ chỉ có hai màu đen trắng, quay lại tìm một vật màu đỏ, nhìn đến cửa hành lang thấy mấy quả nho đỏ đã rửa sạch, đứng lên, hướng cửa đi đến, cầm hai quả nho đi vào , đặt ở chỗ mắt con thỏ.

Nguỵ Anh nhìn Lam Trạm vốn rất muốn khen vài câu Nhị ca ca giỏi quá, Nhị ca ca thật lợi hại! Vì thế liền mở miệng: "Gu gu, gu gu" Đầu lưỡi đổi tới đổi lui cũng không nói được mấy chữ giỏi quá, thật lợi hại, vì thế hắn giơ hai ngón tay cái ra. Sau đó Lam Trạm vui vẻ cười.

Khi Bán Hạ đến Quy Viện, nhìn thấy nho đã rửa sạch ngoài hành lang, liền mang vào nhà, đặt trên bàn chỗ Lam Trạm và Nguỵ Anh đang ngồi. Bán Hạ hỏi: "Tiểu A Trạm, Tàng Sắc A di đâu?"

Lam Trạm: "Tam thúc công...... A di đi thăm mẫu thân."

Bán Hạ: "Tiểu A Trạm có muốn Tam thúc công sờ cổ tay không a?"

Lam Trạm: "Được!" Nói rồi liền vươn tay ra. Bán Hạ cẩn thận bắt mạch, thấy không có gì đáng ngại, nói: "A Trạm ngoan, khen thưởng ăn quả nho."

Nguỵ Anh bất mãn: "A nương"

Lam Trạm nói tiếp: "Quả nho... A di rửa..."

Bán Hạ: "Quả nho là do A di rửa, nhưng mà là do Tam thúc công mang vào nha"

Lam Trạm ôm đầu suy nghĩ tựa hồ có chỗ không đúng, lại không biết phản bác như thế nào.

Nguỵ Anh lẩm bẩm ở trong lòng : Tam thúc công khi dễ tiểu Lam Trạm, xem Lam Trạm về sau thu thập ngươi như thế nào.

Nguỵ Anh thấy Lam Trạm còn đang suy nghĩ, liền đem toàn bộ quân cờ đem trắng trên bàn thu vào hộp cờ, Lam Trạm nghe thấy tiếng động, quay qua giúp đỡ thu dọn.

Chờ cho hai tiểu hài tử dọn bàn xong, Bán Hạ đem quả nho đặt ra giữa bàn cái bàn, lại lấy tới chậu nước để hai đứa nhỏ rửa sạch tay.

Nguỵ Anh trực tiếp cầm nguyên quả nho, đang định đưa vào trong miệng, Lam Trạm đoạt lấy, nói: "Lột vỏ, chia ra"

Nguỵ Anh nghi hoặc, lột vỏ thì hiểu, chia ra là cái gì? Chỉ thấy Lam Trạm chia quả nho đã gọt vỏ thành ba phần, lấy hạt nho ra, đút cho mình từng miếng một, chợt hiểu ra, đây là sợ quả nho quá lớn, sợ ta nghẹn. Vì thế tâm tình sung sướng mà chờ Lam Trạm đút cho ăn.

Lam Trạm lột chậm, còn muốn dừng lại đút, Nguỵ Anh không biết làm gì cũng không biết đặt hai tay ở đâu. Sau đó ăn ba bốn quả nho do Lam Trạm đút, rốt cuộc cũng không chịu nổi, bắt đầu cầm lên lột vỏ theo Lam Trạm. Ừm! So với Lam Trạm thì lột chậm hơn! Được cái tay cũng không nhàn rỗi.

Bán Hạ nghe thấy tiếng Tàng Sắc bước vào sân, nhìn hai đứa nhỏ đang tự đút cho nhau, sau đó đi ra ngoài.

Bán Hạ: "Thân thể phu nhân sao rồi?"

Tàng sắc: "Hôm qua bị trúng gió, cũng không đáng ngại nhiều. Chỉ là tỷ tỷ tâm đang tích tụ, có lẽ cần được chiếu cố thêm"

Bán Hạ lắc đầu, nói: "Tâm bệnh vô pháp chữa. Cần thuốc gì, cứ phân phó môn sinh mang tới. Khải Nhân không có ở đây, muốn cái gì trực tiếp tìm ta nói là được, hoặc là tìm Tam trưởng lão cũng được."

Tàng Sắc: "Vâng, Tàng Sắc nhớ kỹ. Lục trưởng lão, nho trên hành lang là ngài mang vào nhà?"

Bán Hạ gật đầu: "A Trạm với A Anh đang ăn, ngươi  vậy mà cũng yên tâm để hai đứa nhỏ một mình trong phòng"

Tàng Sắc cười nói: "A Trạm, A Anh rất ngoan, hai đứa có thể cùng nhau chơi cả ngày."

Bán Hạ lắc đầu, thở dài rồi đi về.

Tàng Sắc nhìn theo Lục trưởng lão bước ra sân, xoay người vào nhà, liền thấy Lam Trạm cùng Ngụy Anh hai người đang lột quả nho, tay đầy nước nho, ống tay áo, dưới quần cũng đều là nước nho, trên chiếu cũng có nước nho đã khô, một vết sẫm có vẻ to một tí, thoạt nhìn cảm giác hơi dính. Tàng Sắc không có ý định đi vào, dựa vào khung cửa an tĩnh mà nhìn.

Trên bàn có hai đĩa nho, một đĩa gần như đã ăn xong, đĩa kia còn có năm sáu quả. Ngụy Anh và Lam Trạm mải mê không phát hiện ra Tàng Sắc, cũng không dừng tay, tiếp tục lột quả nho. Lột vỏ, bỏ hạt liền đặt lên cái đĩa. Cái đĩa không lớn, rất nhanh đều chất đầy hạt.

Lam Trạm: "A Anh ăn ~"

Ngụy Anh vỗ bụng, nói: "No ~" còn hợp với tình hình mà nấc một cái. Ngụy Anh đem cái đĩa đẩy đến trước mặt Lam Trạm: "Gu gu ăn~"

Lam Trạm cũng vỗ vỗ bụng, nói: "Ta cũng no" bỗng ánh mắt hướng ra cửa nhìn, phát hiện thấy Tàng Sắc, vội đứng lên, lôi kéo Tàng Sắc đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem cái đĩa dịch lại đây: "A di ăn ~"

Tàng Sắc xoa xoa đầu Lam Trạm, nói: "A Trạm ngoan."

Ngụy Anh bò đến lên người Tàng Sắc, đem đầu dụi dụi vào người Tàng Sắc. Tàng Sắc thuận thế cũng xoa xoa đầu Ngụy Anh, nói: "A Anh cũng ngoan."

Ngụy Anh: "Ngoan!"

Lam Trạm: "A di, A Trạm nhớ mẫu thân."

Tàng Sắc: "Muốn gặp mẫu thân thì phải sạch sẽ đó đúng không? Ngươi nhìn ngươi, quần áo đều dơ, A di đun nước cho hai đứa tắm rồi, thay quần áo sạch sau đó đi gặp mẫu thân được không?"

Lam Trạm gật đầu: "Được."

Tàng Sắc đem nước tới, cởi quần áo của hai đứa nhỏ, rồi đặt cả hai vào thau tắm, lại ở thau tắm thả hai cái gáo nước nhỏ cùng một quả bóng gỗ nổi có kích thước bằng hai nắm tay vào trong thau. Vào thời điểm này, sau chính ngọ, lại là giữa hè, hai đứa nhỏ trong thau tắm bắt đầu tạt nước, còn tự tưới nước lên chiếu để rửa nước nho dính ra.

Trong hai ngày đầu, Lam Trạm cùng Ngụy Anh nhất định phải tắm cùng nhau, mặt đất lúc nào cũng đầy nước. Nhưng bây giờ Lam Trạm ở Quy Viện được hai ngày, lại không gặp được mẫu thân, cảm thấy rất mất mát, trầm mình trong nước, cái mũi non nửa ngập trong nước, thổi bong bóng.

Ngụy Anh đẩy quả bóng gỗ qua, Lam Trạm cũng không thèm để ý. Ngụy Anh học theo Lam Tram, hít sau một hơi, cũng chìm vào trong nước thổi bong bóng. Thấy Lam Trạm vẫn như cũ không để ý tới mình, liền bơi vào trong lòng ngực Lam Trạm, đem đầu đẩy toàn bộ khuôn mặt của Lam Trạm ra khỏi mặt nước. Đột nhiên, tựa hồ nghe thấy Lam Trạm nói: "Ngụy Anh, đừng nháo"

Ngụy Anh cả kinh, muốn kêu một tiếng Nhị ca ca, Vong Cơ hoặc là Hàm Quang Quân, nhưng mà nói không được, nói ra cũng chỉ là: "Ni gu gu..." Lại thấy biểu tình mất mát của Lam Trạm, trông bộ dáng có vẻ không muốn nói chuyện, cũng không biết liệu Lam Trạm có muốn nói hay không.

Tàng Sắc dọn sạch chiếu trên sàn nhà, xem xét hai đứa nhỏ có lẽ đang chơi tận hứng, sau đó tới giúp bọn cọ rửa cánh tay, đột nhiên phát hiện ra hôm nay chúng rất yên tĩnh.

Tàng Sắc: "Hôm nay thật yên tĩnh nha ! Có chuyện gì sao?"

Lam Trạm: "Tắm sạch sẽ, thăm mẫu thân."

Ngụy Anh: "A di ~":

Tàng Sắc: "Được rồi, mặc quần áo sạch sẽ rồi đi thăm mẫu thân đi"

Tàng Sắc nhìn nhìn lam trạm, đoán chừng mang theo hai đứa đi theo hẳn là không có việc gì, cho hai đứa nhỏ mặc xong quần áo, liền ôm Ngụy Anh, dắt theo Lam Trạm đến Long Đảm tiểu Trúc.

Lam phu nhân vừa mới uống thuốc an thần. Ba người nhẹ nhàng đi đến cạnh mép giường, Tàng Sắc nhẹ giọng nói với Lam Trạm: "A Trạm xem đi, mẫu thân uống thuốc xong ngủ mất rồi, ngủ xong thì sẽ tốt lên"

Lam Trạm: "Bao lâu rồi?"

Tàng Sắc: "A? Cái gì?"

Lam Trạm: "Mẫu thân có phải ngủ nhiều hơn không?"

Tàng Sắc vươn bốn ngón tay ra, nói: "Bốn ngày, A Trạm, mẫu thân con phải ngủ trong bốn ngày"

Lam trạm: "Bốn ngày là bao lâu?"

Tàng Sắc: "Chính là châm đi châm lại bốn ngọn nến."

Lam Trạm lo lắng mà nhìn, cau mày nói: "Sẽ đói. Bốn ngày, mẫu thân sẽ đói."

Tàng Sắc: "Vậy làm cháo cho mẫu thân, mỗi lần A Trạm đến đây có thể cùng nhau ăn, được hay không?"

Lam Trạm gật mạnh đầu, nói: "Được" Bò lên trên giường và hôn lên mặt Lam phu nhân, lại bò xuống dưới giường, kéo tay Tàng Sắc đi ra ngoài, nói: "Cháo, làm cháo"

————————
Lời tác giả: Chương sau Nguỵ Anh có thể nói chuyện, bắt đầu xuất chiêu !!! Ở chỗ này, Đa đa nghĩa là cha, "Gu gu" nghĩa là ca ca. Cho nên thật sự cũng không thể viết Tiện Tiện kêu Uông Kỉ là Nhị Đa đa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top