Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn sao, ta định thuận theo ý của tên cướp đưa tiền cho hắn, đợi khi tên cướp kia lơ là cảnh giác, ta sẽ bất thình lình..." Nhiếp Hoài Tang phe phẩy chiếc quạt trên tay khoác lác.

"Đưa cho hắn một cái quạt à?" A Anh mỉm cười xong thì không nói nữa. "Nói chính sự, ngươi đến đây làm gì?"

"Chẳng phải là nghe nói thành Trường Hưng có lễ hội bạch trà sao, một đấng quân tử như ta đây muốn tới thưởng thức một phen..."

Lam Trạm chặn lại những lời dài dòng văn tự của Nhiếp nào đó Tang: "Nghe nói Nhiếp công tử lại thi không qua."

"Phụt há há hahahahaha... Ngươi..không phải chứ, đề thi khó đến thế sao?" A Anh nhịn không nổi lại cười phá lên. Nhiếp Hoài Tang cảm giác đầu gối như vừa bị găm vào một mũi tên.

"Không hẳn, Nhiếp công tử đây vẫn chưa dụng công thôi."  Nghe thấy lời này của Lam Trạm, đầu gối của Nhiếp Hoài Tang lại bị găm vào một mũi tên thứ hai.

"Ha ha ha... ta biết ngay mà!" A Anh cười đến mức đứng không thẳng nổi, may mắn là tên này so với hắn lớn hơn hai tuổi.

"Ngươi cho rằng là ngươi chắc! Khỏi nói ta nữa đi, các ngươi đến đây để làm gì, săn đêm sao, mua trà à? Lam đại trưởng lão sao không đi cùng các ngươi, để vậy cũng không lo lắng gì."

"Tất nhiên là đến diệt gian giúp yếu rồi."

"Ồ ồ, vậy ta cũng góp phần!" 

Nghe xong, A Anh lắc lắc đầu thẳng tiến về phía trước. "Này, này, này Lam Phù? Vô Tiện? Đợi ta với, ngươi xem ta không có bản lĩnh gì, cũng vẫn có chút đầu óc, chỗ này ta đã đến rất nhiều lần rồi, ta quen thuộc..."

Lam Trạm đột nhiên dừng lại: "Ngươi quen thuộc?"

"Đúng vậy." Nhiếp nào đó kia xòe cây quạt ra hết cỡ: "Ta cũng là mới gần đây phát hiện ra vùng phong thủy bảo địa này, chỉ cần ta cùng với mấy người hầu kia đi đến đây một chuyến, ở đây giả vờ để lại dấu vết đã âm thầm lẻn ra khỏi thành, sau đó bọn họ vừa ra khỏi thành đều sẽ quên đi chuyện cần phải bám theo ta, sau đó quay về Bất Tịnh Thế, lần nào cũng như vậy hết."

"Không đúng, thế sao khi ngươi rời khỏi đây lại không quên những chuyện đã xảy ra ở trong thành?" Ánh mắt A Anh dần dần tối lại.

"À? Ồ! Có lần ta đang trèo tường thì đụng phải một tiểu nam hài, ta nói chuyện với nó rất vui, sau đó nó tặng cho ta một túi gấm, nói với ta rằng người đến thành này sau khi ra hỏi thành sẽ quên đi một số chuyện, nó sợ rằng ta sẽ quên mất nó, muốn khi ta đến đây thì đến chơi cùng nó." Nhiếp Hoài Tang lấy từ trong ngực ra một chiếc túi gấm: "Đây, chính là cái này."

A Anh một tay đoạt lấy túi gấm, làm bộ muốn tháo nó ra.

"Ây ây này, tiểu huynh đệ của ta cho ta đó, ngươi đừng có tháo ra nha." Nhiếp Hoài Tang muốn đoạt trở về, thế nhưng lại bị một tay Lam Trạm ngăn lại.

Hừ, muộn rồi, A Anh lấy thứ ở bên trong túi gấm ra, mở ra xem: "Phù chú?"

Sau khi để cho Lam Trạm cũng xem một chút, A Anh gấp lại tử tế, cất về chỗ cũ: "Nhiếp huynh, đa tạ nha."

"Nào có, nào có..." Nhiếp Hoài Tang nhận lấy túi gấm, tuy biết là A Anh cảm tạ chuyện gì, nhưng... nếu đã nói cảm tạ rồi, khách khí, khách khí~

A Anh cười càng ngày càng "ôn nhu". "Vậy làm phiền Nhiếp huynh đưa bọn ta đi gặp vị tiểu công tử kia đi."

"Hả?" Nhiếp Hoài Tang cảm giác bản thân hình như vừa bị kéo xuống hố vậy.

"Dẫn đường." Lời nói của Lam Trạm ngày càng ngắn gọn rồi, A Anh trong lòng cảm thán.

Bị ánh mắt của hai người kia vây chặt, Nhiếp Hoài Tang dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra được vấn đề: "Các ngươi hoài nghi A Thương có vấn đề?"

"Không phải hoài nghi, là khẳng định." A Anh cười sửa lại.

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt kinh hãi: "Các ngươi sẽ không giết hắn chứ, ta bảo đảm hắn không phải tà túy đâu."

"Ểy, ta cũng đâu có nói là muốn giết hắn, chỉ là có chuyện muốn hỏi hắn chút thôi."

"Ờ ờ, vậy được rồi."

Ngay sau đó, Nhiếp Hoài Tang liền biểu diễn cho bọn họ biết thế nào gọi là "vượt nóc băng tường, trèo đèo lội suối, mọi con đường lớn đều dẫn đến La Mã*, dũng cảm dấn thân vào chỗ tối, xuyên qua bụi cỏ, quyết chiến hài đồng* (hình như có thứ gì đó kỳ lạ đã lẻn vào). Sau khi đã đến đúng chỗ, A Anh liền bị tà túy ám toán, sinh mệnh như chỉ mành treo chuông, Lam Trạm trong nỗi bi phẫn cực độ bộc phát ra nguồn sức mạnh khổng lồ, quét sạch hết những người xung quanh. Không, còn có tà túy, không, vật nào còn sống đều bị diệt sạch. Vào thời khắc mấu chốt Nhiếp nào đó giống như thần tiên hạ phàm, cứu lấy A Anh, ổn định lại A Trạm, cứu được một tòa thành. Người đời không biết được hắn là ai, chỉ nhớ được câu sau cùng hắn đã nói: "Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi", sau đó liền vội vã rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái, trời đất ơi..." Tất cả những chuyện này đều chỉ là sự tưởng tượng của Nhiếp nào đó Tang mà thôi! Hiện tại thì bọn họ đang đi bộ trên đường lớn đầy nắng.

(*) 条条大路通罗马: ý nghĩa câu này là mọi con đường đều dẫn tới Rome nhưng để hợp với văn bản mình có chỉnh lại một chút.
(*) 决战孩童: đại chiến hài đồng là dịch nguyên bản hán việt- dịch nghĩa ra là cuộc chiến giữa những đứa trẻ

A Anh chau này lại, hướng về phía Lam Trạm dựa dựa. Tên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao nãy giờ vẫn không nói chuyện, lại còn không ngừng cười ngốc, trúng tà rồi?

Lam Trạm muốn kéo A Anh cách xa Nhiếp Hoài Tang một chút, lại chỉ bắt được khoảng không, tay áo quét qua lòng bàn tay mang theo cảm giác mát lạnh, Lam Trạm không dấu vết buông tay xuống. A Anh bước đến bên cạnh vỗ vỗ vào vai Nhiếp Hoài Tang: "Nhiếp huynh, Nhiếp huynh?"

"Hả? A, a_____________a. Khụ! Đến rồi, đến rồi." Nhiếp Hoài Tang xấu hổ ho khan một tiếng, vừa khéo cũng đến nơi rồi, vừa lúc để thay đổi chủ đề.

"Lâm phủ?" Lam Trạm nhìn tấm biển trên đầu, nhẹ giọng lầm bầm, đối mắt với A Anh một cái, loanh quanh lòng vòng, vậy mà lại đến đây,..

"Đúng, có điều chúng ta không thể đi cửa chính." Nhiếp Hoài Tang nói xong thì men dọc theo bức tường phía sau bước đi.

"............."

Nhiếp Hoài Tang dẫn hai người đến một chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bóng cây, cái cây đó rất to lớn, có một cành cây từ cửa sổ hoa mọc chỉa ra bên ngoài. Nhiếp Hoài Tang thuận thế trèo lên, ngồi ở trên đó nói xuống với hai người ở dưới: "Các ngươi đợi một chút, ta hỏi xem A Thương có ở đây hay không?"

Nói xong, hắn quay đầu về hướng căn phòng học theo tiếng chim cu gáy rất có quy luật kêu líu lo vài tiếng, rất nhanh liền nghe thấy tiếng mở cửa, người kia kinh hỉ nói: "Huynh đến rồi."

"Ừm, ta còn dẫn đến đây hai vị huynh đệ của ta, ngươi có thể cho bọn họ cùng vào không?"

A Thương suy nghĩ một chút: "Có thể."

"Mệt quá đi!" Nhiếp Hoài Tang nói xong liền quay đầu ra hiệu cho hai người lên đây, hắn tự mình thuận thế theo cái cây trèo xuống. Ngược lại Lam Trạm và A Anh gần như đồng thời nhảy lên tường sau đó lại tiêu sái nhảy xuống dưới, Nhiếp Hoài Tang không quản tiểu tiết chẳng hề để ý. A Thương thì chau mày lại, muốn nói lại thôi.

Sau khi đứng vững, không khí có chút gượng gạo, Nhiếp Hoài Tang liền xuất đầu làm nóng bầu không khí, chuyện này với hắn vốn rất quen thuộc: "Ha ha ha, đều giới thiệu một chút đi." Nhiếp Hoài Tang chỉ vào A Anh: "Đây là Lam Phù, đây là Lam Trạm, đừng có nhìn hai người họ ăn mặc giống nhau, thực chất họ vốn không phải huynh đệ ruột."

A Anh gật nhẹ đầu, Lam Trạm mặt không biểu tình.

"Ha ha ha... Lam Trạm rất ít nói. Đây là A Thương."

A Anh lộ ra một nụ cười vô cùng tự nhiên vô hại: "A Thương à, là Thương trong thương thiên đại thụ* hay là Thương trong thương hải tang điền* vậy?

"Thương trong thương hải."

(*) 苍天大树 - thương thiên đại thụ nghĩa là cây lớn trên trời
(*) 沧海桑田 - thương hải tang điền: bãi bể nương dâu ý nói cuộc đời nhiều biến động

"Yo, tên này không tồi..." A Anh chuẩn bị học theo trò năm đó khi lần đầu gặp Nhiếp Hoài Tang, chính là thủ thuật câu cá của Nhiếp Hoài Tang, nhưng bỗng nhiên không nhớ ra được câu chuyện nào để giải thích cho cái tên này, bèn quay đầu hướng Lam Trạm cầu cứu.

"Trăng trong biển có nước mắt, ruộng xanh nắng chiếu như khói tỏa." Lam Trạm tiếp lời.

Cuối cùng sau khi chơi cùng với nhau, bốn người nghỉ ngơi một lát, A Thương đột nhiên hỏi: "Các người chắc đều là người tu tiên hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top