Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến tiệc linh đình, Kim gia không hổ là thế gia muốn khoe khoang sự giàu có, yến hội này tổ chức xa hoa đến cực điểm. 

 A Anh, Lam Trạm, Lam Hoán song song cùng ngồi ở phía sau Lam Khải Nhân và Lam Sam phía trước. Nhiếp gia ngồi ở phía đối diện, hiện giờ Nhiếp tông chủ vẫn còn khỏe mạnh cả người thập phần thần thanh khí sảng, Nhiếp Minh Quyết cùng Nhiếp Hoài Tang ngồi ở phía sau ông.

Nhiếp Minh Quyết ngồi vô cùng đoan chính, Nhiếp Hoài Tang lại đang lén lút làm mặt quỷ với A Anh: "A Phù! Ta lại phát hiện được một thứ hay ho!!"

Lực chú ý của A Anh không đặt trên người Nhiếp Hoài Tang. Trước mặt hắn có một bình rượu, cũng không biết được là vô tình hay cố ý. Chuyện Lam gia cấm rượu hẳn các gia tộc khác đều nên biết, Kim gia này lại ngang nhiên bày ra trước mặt, chẳng lẽ là để trang trí thôi sao? A Anh yên lặng nhìn về phía vị trí chủ vị Kim Quang Thiện đang ngồi ở trên kia, thật sự không biết có nên tin hay không.

A Anh không để ý đến Nhiếp Hoài Tang cách không lại khiến Lam Trạm chú ý đến hắn ta, nhấp một ngụm trà: người này thật phiền phức.

A Anh thu hồi ánh nhìn, một tay chống đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi dính nước trà ướt át của Lam Trạm. Ừm, hắn cũng có chút khát.

Sau khi tiếp đón và đưa các đại gia tộc vào vị trí xong, hàn huyên vài câu Kim Quang Thiện biết rõ vở kịch lớn cuối cùng cũng phải đến, hắn cho các ca cơ vũ cơ lui xuống, ra chiều cảm thán nói: "Tiểu bối Lam gia quả là nhân tài xuất hiện lớp lớp a."

Hai vị trưởng bối Lam gia liếc nhìn nhau đều có thể nhìn thấy được ánh mắt châm chọc, ngoài miệng lại lên tiếng thoái thác: "Lệnh lang cũng là tuổi trẻ tài cao a."

Lại là một hồi bất động thanh sắc tranh đấu gay gắt, bên ngoài quang minh bên trong đối chọi.

"Ta nghe nói Hàm Quang Quân cùng Trình Anh Quân ở trong động Huyền Vũ đã lấy ra được một thanh đoạn kiếm?"

Rốt cuộc cũng nhắc đến trọng điểm.

"Đúng."

"Ta nghe nói Lam gia giao đoạn kiếm cho hai vị tự xử lý, chuyện này xem ra không được thích hợp lắm nha. Chưa nói đến chuyện oán khí dày nặng trên thanh đoạn kiếm kia có thể tiêu trừ hết được hay không, tuổi tác của hai vị đây cũng chưa đủ khả năng để xử lý chuyện này, Lam gia xử lý vấn đề này phải chăng có hơi qua loa đại khái, các vị nói xem có đúng vậy không?" Lão cáo già biết một nhà Lam gia sẽ lựa chọn án binh bất động nên chủ động điểm mặt, ngôn ngữ đều là dạng chính nghĩa một cách đương nhiên, thuận tiện kéo theo những người khác cùng nhau xuống nước.

Đã sớm đoán được lão cáo già sẽ nói như vậy, hai vị trưởng bối Lam gia cũng không thấy gì ngoài ý muốn. Chỉ là, hôm nay nhân vật chính ở đây là hai đứa nhỏ, bọn họ cũng cố ý muốn rèn luyện hài tử, Lam Sam thoải mái hơi hơi ngửa người ra phía sau. A Anh lên tiếng, cố ý chính là không muốn buông tha cho người ta.

"Ha? Cái kia, ngài cảm thấy thế nào?" A Anh vô cùng tự nhiên dựa đến trên người Lam Trạm.

"Đương nhiên là giao ra cho các đại thế gia phán định một lượt." Kim Quang Thiện nheo đôi mắt lại, chỉ là tên nhóc mọc chưa đủ lông mà thôi: "Ta thấy hay là giao cho tứ đại gia tộc ở đây thay phiên nhau bảo quản thì thế nào?"

"Kim tông chủ lời này của ngài tại sao lại là bảo quản mà không phải độ hóa?" Kim tông chủ đang chuẩn bị giải thích, A Anh lại nhanh chóng chặn đứng lý do thoái thác gã chuẩn bị nói ra: "Linh khí là khí, oán khí cũng là khí, vì sao oán khí lại không thể sử dụng được, ngài nói xem có đúng không? Kim tông chủ."

"Cái này..."

"Oán khí này nếu không phải ở đúng nơi đúng chỗ thì chính là làm hại bốn phương ha."

"Nói..."

"Ta nghe nói Lan Lăng gần đây xuất hiện không ít quỷ tu, đoạn kiếm tràn ngập oán khí này đặt ở Kim gia, như vậy đối với sự an toàn của Kim gia không tốt lắm đi."

"Đúng vậy, này chính là do Hàm Quang Quân cùng Trình Anh Quân cùng nhau giết chết Huyền Vũ lấy được, xử lý như thế nào nếu không giao cho hai người bọn họ thì cũng là giao cho Lam gia chủ trì." Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt trợ giúp cho bạn tốt một tay, hướng về phía A Anh nháy mắt một cái: huynh đệ, đủ có lòng đi.

"Nhiếp công tử nói có lý, nghĩ đến các vị đây cũng là đang lo lắng nhà ta xử lý không tốt vật kia, chuyện quỷ tu của Kim gia hiện vẫn chưa xử lý tốt, vậy không bằng ta đem vật kia giao ra cùng Nhiếp gia thì thế nào?" A Anh thuận tiện nói lời xuống nước.

"Đúng, đúng, đúng..."

Mấy tiểu gia tộc phía dưới chính là góp mặt cho đủ số, đánh nhau là chuyện của mấy đại gia tộc, bọn họ ở bên rìa bờ cỏ là được rồi.

Kim Quang Thiện cũng không phải một hai phải đạt thành kế hoạch này, chuyện thanh đoạn kiếm kia Lam gia không thả ra chút tin tức nào, thứ những kẻ ngồi dưới nghe được cũng chỉ là tin vỉa hè. Oán khí trên thanh đoạn kiếm kia có uy lực như thế nào gã cũng không rõ ràng, lấy không được cũng không vội.

Có ai không biết mối giao hảo của hai nhà Lam gia Nhiếp gia, nói đến cùng trên thực tế thì thanh đoạn kiếm kia vẫn thuộc quyền sở hữu của Lam Trạm và A Anh, có điều là ra vẻ ngoài mặt mà thôi. Kim Quang Thiện thu lại biểu tình trên mặt, vì một thanh đoạn kiếm uy lực còn chưa rõ ràng không đáng để xé rách mặt với nhau.

Có điều chuyện bị tiểu bối lấn lướt mặt mũi, trong lòng hắn dĩ nhiên khó chịu, liền ném đến một ánh mắt cho Kim Tử Huân.

"Trình Anh Quân, sớm đã nghe nói ngài làm người ngay thẳng, không biết ta đây có vinh hạnh kết giao bằng hữu với ngài không?" Kim Tử Huân cố ý nói lớn tiếng, hấp dẫn một lượng lớn sự chú ý: "Ly rượu này ta kính ngươi."

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm rượu." Lam Trạm đè tay A Anh lại, cùng dĩ vãng bất đồng. Vừa rồi có thể dỗi Kim Quang Thiện là bởi vì Kim Quang Thiện vốn không được nhiều người ưa. Hiện tại giao lưu với người ngang hàng, ngược lại dễ dàng bị rớt xuống làm chủ đề câu chuyện.

"Ha? Như thế này chính là Trình Anh Quân không nghĩ đến chuyện cùng ta kết giao bằng hữu sao?"

Không nghĩ đến lại có chuyện này: "Muốn ta kết giao bằng hữu với ngươi cũng không thể buộc ta phạm vào gia quy a, cái này thì tính là bằng hữu cái gì, chư vị nói xem đúng không?" Còn ai muốn đến lôi kéo người nữa.

Nhiếp Hoài Tang cảm giác đầu gối mình vừa bị đâm một kiếm, vừa nghe học đã lôi kéo hắn đi uống rượu, ai là người đã phạm gia quy? Còn không chút xấu hổ dùng cái cớ này để dỗi Kim Tử Huân? Hồ bằng cẩu hữu!

Yến tiệc kết thúc liền từ biệt Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang thần thần bí bí kéo A Anh sang một bên.

Hơi thở của Lam Trạm lại lạnh xuống một phần, Lam Hi Thần ở một bên nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu sau cũng không thấy sắc mặt của đệ đệ nhà mình tốt hơn, thật có chút hoài niệm, vì thế quyết định hòa hoãn lại nói: "Ta nghe nói tông chủ Kim gia có ý muốn đem muội muội của Kim Tử Huân định hôn sự với A Anh, tên Kim Tử Huân này tuy rằng tính tình không tốt nhưng muội muội của hắn ngược lại cũng không tồi. Vừa nãy Kim tông chủ mời đại trưởng lão đi cũng không biết có phải là muốn bàn đến chuyện này hay không."

"Sẽ không." Kim tông chủ tuy có thể sẽ không màng đến mặt mũi để đạt được mục đích nhưng đại trưởng lão sẽ không bao giờ tùy tiện đem chuyện hôn sự của A Anh định ra. Huống chi, A Anh là của y, ai cũng đừng hòng cướp đi.

Máy đọc đệ đệ lại cố ý vẻ như không hiểu ý của đệ đệ mình: "Sẽ không cái gì?"

"Của ta, cướp không được."

"Nhưng người yêu mến A Anh xung quanh quá nhiều đi a ~"

"Vậy mang về, giấu đi."

"..." Lam Hoán nhất thời cạn lời.

Bên kia, huynh đệ hồ bằng cẩu hữu đã quay trở lại, A Anh cười cười không được tự nhiên, cái thứ gì hay ho... chính là một đống xuân cung đồ, trước kia thì không có vấn đề gì, hiện tại có Lam Trạm, mấy cái này đều nên tiêu hủy bớt thì hơn.

Sau khi hai vị trưởng bối Lam gia trở ra, mọi người đông đủ liền khởi hành cùng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trên đường, Lam Sam cố làm ra vẻ vô ý nói vài câu về muội muội của Kim Tử Huân, xem ra thế mà nàng cũng là người không tồi. A Anh vẻ mặt hốt hoảng cự tuyệt, liếc nhìn Lam Trạm, quả nhiên cả mặt Lam Trạm đều đen lại.

Lam Sam nhìn thấy thái độ A Anh là cực lực cự tuyệt, liền đánh rớt ý niệm này, tiểu cô nương tuy là không tồi tuy nhiên quan trọng vẫn phải xem thái độ của A Anh.

Buổi tối, "A Trạm ~ A Trạm ~ ngươi để ý đến ta chút đi mà." A Anh nằm ườn ở trong ngực Lam Trạm cựa tới cựa lui không cho y đọc sách. Từ sau khi a cha nói đến chuyện của cô nương kia Lam Trạm liền không hề nói chuyện nữa, không đúng, y cũng chỉ biết nói mỗi một chữ "Ừm".

"Ừm."

Lại nữa rồi, A Anh nghiêm mặt: "Ta cũng không có đồng ý với a cha chuyện kia... A Trạm ngươi không thể không nói đạo lý a..."

"Ừm." Ừm chính là không nói đạo lý.

A Anh nghe thấy được ý tứ biểu đạt nơi sự biến đổi nho nhỏ trong âm điệu của Lam Trạm, yên lặng không nói.

Ai còn không phải là tiểu bằng hữu, A Anh căm giận từ trong ngực nhổm người dậy, giây tiếp theo liền bị ấn trở về.

"Nhiếp Hoài Tang."

"Hả?" A Anh nhất thời không hiểu được ý tứ, giây tiếp theo bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi. Này là đang ghen a, là ngươi một hai muốn biết vì thế A Anh liền đem số xuân cung đồ Nhiếp Hoài Tang đưa cho đều đặt lên trên án thư.

"..."

"Tới a A Trạm, chúng ta cùng nhau xem ha ~" A Anh tiện tay cần lên một cuốn, mở ra liền đưa đến trước mặt Lam Trạm.

Cảm giác được bàn tay to lớn ở trên eo dùng sức mạnh hơn, A Anh thấy tình thế không ổn liền thu tay lại, khi nhìn đến chính mình cũng trợn tròn mắt. Cái này vốn chính là long dương đồ đây mà, lúc trước Nhiếp Hoài Tang lọc cọc chạy theo ném vào trong túi càn khôn của hắn một phong thư hắn vẫn chưa kịp xem cẩn thận, khó trách Nhiếp Hoài Tang nói so với đống xuân cung đồ trước đây có khác biệt.

Này liền xấu hổ nha...

Giây tiếp theo, trên môi liền cảm nhận được sự ấm áp của một đôi môi khác, một chút cũng không hề ôn nhu, đầu bị giữ chặt không thể xoay chuyển, A Anh chỉ nghĩ được đến đây.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top