Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam phu nhân đối sự xuất hiện của A Anh thập phần bất ngờ, càng ngạc nhiên hơn đó chính là tiểu hài tử kia lại được Lam Trạm dắt tay cùng tiến vào. Thanh Hành Quân đã từng kể qua về sự tình của A Anh với Lam phu nhân, nàng tỏ vẻ hơi suy tư, thầm đoán rằng đứa nhỏ này chắc là Lam Phù.

Có điều, chỉ là hiếm khi có thể thấy được nhi tử nhà mình lại thân cận với một người khác, trong lòng không khỏi nổi lên chút ý tứ muốn trêu chọc.

- Ai ya, Lam Trạm mang ai đến đây thế?

Chỉ thấy Lam Trạm nâng cánh tay đang nắm chặt lấy bàn tay của A Anh lên:

- Đây là A Anh.

Bộ dáng chém đinh chặt sắt tuyên bố sự sở hữu này lập tức chọc cho Lam phu nhân bật cười, Lam Hoán cũng mỉm cười theo. Lam Trạm thấy phản ứng này của mọi người thì liền đỏ mặt, cảm thấy có chút xấu hổ khó nén chỉ đành tận lực cố gắng duy trì vẻ mặt thờ ơ.

Tháng này, Lam Sam thường mang theo A Anh đi du ngoạn khắp nơi, cũng mang theo A Anh đi bái phỏng một số đại thế gia ở bên ngoài. A Anh nỗ lực nhớ lại hình ảnh khi Lam Sam bước lên tặng lễ, cố gắng làm cho mình ra dáng một chút, ở trước mặt Lam phu nhân hành lễ:

- Ta... Tại hạ là nhi tử của đại trưởng lão tên Lam Phù, bái kiến phu nhân.

Lam phu nhân làm ra vẻ nghiêm túc hướng A Anh ở trước mặt mình:

- Không cần đa lễ.

Kế tiếp A Anh trịnh trọng đem con thỏ đang ôm ở trong lòng nâng lên đưa ra phía trước.

- Đây là lễ vật A Anh tặng cho phu nhân. Chúc phu nhân...

A Anh đầu óc đột nhiên đình trệ, chúc cái gì thì mới tốt đây, trong đầu xoẹt qua rất nhiều lời chúc liền nghĩ, như vậy không bằng đều chúc hết một lần đi. 

- Phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, cầm sắt hòa minh, luôn nở nụ cười, cát tường như ý, sinh ý thịnh vượng, mã đáo thành công, từng bước... Ưm ưm ưm

Lam Trạm nhanh chóng chạy đến che miệng A Anh lại, nhìn mẫu thân mình cùng với huynh trưởng đang nhìn nhau không nín được cười, cảm giác càng xấu hổ hơn.

- Được rồi, chúc vậy đủ rồi.

"Ha ha ha..." Lam phu nhân đúng là không thể nhịn được nữa cuối cũng bật cười thành tiếng. "Khụ", vì để cho A Anh không bị chịu đả kích nên Lam phu nhân cố gắng ngừng cười.

- Cảm ơn Lam Phù, lời chúc cùng với thỏ ta đều nhận.

"Hắc hắc". A Anh cũng cảm thấy chính bản thân mình vừa rồi hình như có hơi mất mặt liền đem con thỏ trên tay giao cho Lam phu nhân còn không quên giải thích xem con thỏ thú vị đến nhường nào:

- Lam phu nhân, đây là con thỏ ta tự tay nuôi nấng, nó ăn uống rất tốt, ta chăm sóc cẩn thận hơn chút nên nó là con béo nhất trong đàn.

Lam phu nhân không kiềm lòng nổi đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của A Anh:

- A Anh của chúng ta thật là lợi hại.

Tay của Lam phu nhân rất ấm, A Anh vội nói theo một câu:

- Phu nhân thích như vậy, ngày mai ta lại mang đến cho người một con khác.

" Ha ha ha ha..." Lam phu nhân nghe xong cười rộ lên sảng khoái nói:

- Được, A Anh thật ngoan, tháng sau lại cùng với A Trạm đến thăm ta đi, nuôi nó béo lên... ta sẽ làm canh thỏ cho ngươi ăn.

Một câu này thành công dọa sợ Lam Trạm và Lam Hoán, Vân Thâm là nơi cấm sát sinh, vì thế mà đồng thời hô lên: "Mẫu thân".

Lời lẽ của A Anh cũng vô cùng nghiêm túc cự tuyệt:

- Không được. Thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, chúng ta không thể ăn thỏ nhỏ.

Lời lẽ trên miệng hoàng toàn chính đáng, ba khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn Lam phu nhân. Lam phu nhân lau nước mắt tràn ra vì cười nói:

- Ha ha ha. Ta nói đùa thôi, đùa thôi. Ta ở đến ngốc tại nơi này chẳng có gì thú vị, bây giờ lại có mấy sinh mệnh nhỏ tươi mới này, ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

Tâm tư của hài tử rất mẫn cảm, Lam phu nhân tuy ngoài mặt luôn là một mặt vui vẻ mà cười nói nhưng bạn nhỏ vẫn cảm nhận được một chút xót thương, một chút buồn sầu, một chút... hân hoan.

- Được, ta nhất định sẽ đem thỏ con nuôi cho mập mạp._ A Anh quả quyết đảm bảo.

Từ đó trở đi, mỗi tháng A Anh đều sẽ đi cùng với hai huynh đệ Lam Hoán và Lam Trạm cùng nhau đến thăm Lam phu nhân. Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn một chút vì Lam Sam thường ở bên ngoài bận rộn, nên khi đến thăm Lam phu nhân A Anh cũng muốn yên ổn ở lại đó thêm một lúc. A Anh tuổi còn nhỏ, có những điều nhận thức vẫn còn chưa rõ, cứ là thỏ thì đều sẽ mang đến gian tiểu trúc kia. Thế cho nên hiện tại trong gian tiểu trúc giữa một mảnh trồng toàn hoa long đảm là mấy cục bột trắng đang tung tăng nhảy nhót. Thực sự là có sinh mệnh vào trông cũng có thêm phần sức sống.

Đối với một người thường đi vi hành, Lam Sam cảm thấy hiện tại A Anh có thể cảm nhận được tình thương của mẹ là điều tốt. Lam Khải Nhân tuy rằng không có gì phản đối tuy nhiên nghĩ đến việc Lam phu nhân cứ gần gũi mà hun đúc hài tử như thế thì cảm thấy việc giáo dục A Anh sau này sẽ càng trở nên khó khăn. Sự thật đã chứng minh, chính xác là như thế.

Năm tới, sau khi A Anh lên năm tuổi, A Anh sẽ chính thức bắt đầu việc nghe học. Năm này bởi vì A Anh mà Lam Sam cùng với Lam Khải Nhân đấu tranh muốn cắt giảm bớt gia quy, kết quả là cũng giảm được không ít những điều vụn vặt.

Mỗi năm A Anh đều có ba tháng ở Vân Thâm nghe học, ba tháng sau đó sẽ được nghỉ. Lam Sam chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mang A Anh đi nơi nơi vân du để mở rộng tầm mắt, thuận tiện đi săn đêm, cũng là cơ hội để cho A Anh tiếp xúc và chỉ dạy thêm cho A Anh nhiều điều thực tiễn. Cứ như thế từ năm này qua năm khác.

Tuy nói Lam Trạm là người cùng tuổi với A Anh nhưng Lam Trạm bắt đầu nghe học từ sớm đã biết chữ, biết đọc sách, về phương diện này rõ ràng là mạnh hơn so với A Anh. A Anh không thích sách vở, thêm nữa năm này qua tháng khác A Anh thường được Lam Sam mang theo đi đây đi đó ở khắp nơi, thường xuyên ở bên ngoài nên tầm nhìn cũng như phương diện suy nghĩ xác thực là so với người bị quản thúc ở Vân Thâm như Lam Trạm là không thể bằng. Chỉ là tuy Lam Sam làm như vậy vẫn nhận thức được việc đọc sách, xem tư liệu cũng rất quan trọng, không thể cứ thế mà buông xuống xem nhẹ chuyện này nên khi săn đêm hay là lúc đi vân du trên đường cũng vẫn mang thêm một quyển sách hay loại thư tịch nào đó.

Có Lam Sam ở bên cạnh dạy dỗ chỉ bảo, A Anh càng ngày càng cảm thấy việc Lam Khải Nhân giảng bài ở nhà chẳng có chút gì thú vị khiến A Anh thường xuyên cảm thấy buồn ngủ trong giờ học. Thế nhưng thời điểm Lam Khải Nhân tức giận kêu A Anh đứng dậy trả lời câu hỏi, A Anh lại trả lời không sai. Lam Khải Nhân cảm thấy tức đến khó thở cũng không có cách nào để trách phạt, đơn giản chỉ có thể bắt A Anh chép gia quy. Rốt cuộc thì lại còn có cả cái gọi là bao che cho con của đại trưởng lão Lam gia, mỗi khi nhớ tới Lam Sam càng ngày càng thêm yêu quý A Anh thì Lam Khải Nhân càng cảm thấy ruột ngứa gan đau.

A Anh biết tính khí của Lam Khải Nhân không tốt, có chút nề hà việc nghe ông dùng tông giọng đều đều giảng bài, nghĩ đến thôi liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Tuy nhiên nếu được Lam Trạm đưa sách đưa vở cho thì cũng có thể nghiêm túc ngồi xuống nghe giảng, cứ như thế càng ngày hắn càng dính lấy Lam Trạm.

Ở tuổi này hài tử đã có thể bắt đầu luyện kiếm tuy nhiên còn chưa thể khống chế và kiểm soát được sức lực nên chỉ được trao cho sử dụng kiếm gỗ.

Đã từng được nhìn qua hình ảnh và tư thế oai hùng của Lam Sam khi đi săn đêm A Anh cảm thấy không hề vui vẻ gì với thanh kiếm gỗ trên tay mình, một chút cũng không hề ngầu. Đợi đến khi tan học thì liền nhanh chóng nói với Lam Trạm: " A Trạm, ta đi đây!" sau đó liền nhanh chân chạy mất. Hắn muốn đi tìm a cha để xin một thanh bội kiếm.

Thấy Lam phu nhân vẫn luôn gọi Lam Trạm là A Trạm, tiểu đậu đinh càng biểu hiện xem mình giống như một kẻ bề trên học theo Lam phu nhân gọi y là A Trạm. Từ đó về sau trừ những khi làm nũng thì đều gọi y là A Trạm, chính vì điều này mà tuy rằng ngoài mặt Lam Trạm không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy khó chịu một thời gian dài. Lam Hoán thấy vậy thì nhìn đệ đệ nhà mình với ánh mắt hả hê vui vẻ khi người gặp họa, sắc mặt Lam Trạm lại càng tối sầm, một chút cũng không vui.

Lam Trạm nhìn A Anh giống như một con điệp trắng nhỏ đang chạy, nuốt xuống lời đang định nói ra: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh." Suýt chút nữa đã quên rằng đại trưởng lão Lam Sam mấy ngày trước đã đem gia quy này xóa bỏ.

Chỉ là tiểu đậu đinh này thường ngày vẫn thường hay đi cùng với mình , vậy mà bây giờ nói đi là đi. Khó chịu.

Thấy A Anh hiếm khi xuất hiện một mình không đi cùng với Lam Trạm, lại còn sớm như vậy đã nhanh chóng trở về, Lam Sam cảm thấy có chút kỳ quái liền buống xuống việc đang làm dở trong tay:

- Hôm nay thế nào mà lại về sớm như vậy?

- A cha, con muốn bội kiếm!_ Vừa nói A Anh liền phát động trưng ra một đôi mắt to tròn long lanh cực kỳ có tính công kích.

Lam Sam sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nghĩ đến hôm nay hài tử hẳn là vừa học xong lớp kiếm thuật. Lam Sam xoa xoa đầu của A Anh: "Có thể, chỉ... chỉ là..." Lam Sam cố gắng kéo dài âm thanh.

- Chỉ là cái gì?

A Anh chờ thật lâu cũng không nghe thấy được vế sau thì liền vội vàng truy vấn.

- Tiên kiếm là vật có linh, con muốn tìm một thanh kiếm tương hợp với mình thì cần phải có một vật rất quan trọng.

- Là cái gì?

- Kỳ hợp thạch.   (đoạn này mình dịch hơi khoai haha)

A Anh gãi gãi đầu: "Nhưng mà con chưa bao giờ nghe nói a".

- Việc này chính là muốn con tu luyện đến trình độ nhất định sau này mới có thể biết được. Thực chất kỳ hợp thạch này cũng không phải là một viên đá thông thường, con phải dùng tâm khổ luyện mới có thể tìm ra được._ Lam Sam làm ra vẻ vô vùng thâm trầm nói.

A Anh bỗng nhiên hiểu ra được ý tứ trong lời nói, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

- Giác ngộ.(*)_ Lam Sam nhắc nhở một câu.

- A Anh đã hiểu, A Anh nhất định sẽ tu luyện thật tốt.

Nghĩ nghĩ một chút cuối cùng lại nói thêm một câu nữa:

- A cha, tiên kiếm của A Anh nhất định sẽ là thanh kiếm tốt nhất.

Lam Sam tràn ngập ý cười thỏa mãn, chỉ cần nói một lần liền hiểu không hổ là nhi tử của ta, quả nhiên là thông minh. Lại nói A Anh chính là có thiên tư, muốn nhanh chóng sớm một chút tìm nguyên liệu để có thể luyện kiếm.

Lời tác giả: Đến cuối cùng thì xem như cũng đã hiểu được, bội kiếm chính là do trưởng bối cấp, tiểu bối luyện. A Anh vội vã muốn tìm bội kiếm đã quên đi mất rằng việc tu luyện cần phải kiên trì, nhẫn nại. Lam Sam liền nói để A Anh ổn định lại tâm tình, tâm sự với A Anh rằng việc tu luyện không thể chậm trễ lại cũng không thể vội vã muốn thành công một cách nhanh chóng được.

Tác giả cảm thấy câu này không phù hợp với văn bản nên để nó ở dưới như này nà.


TBC

_______________________

(*): Theo bản dịch QT thì hai chữ Lam Sam nói là "giới táo", tuy nhiên hai chữ này mình tra mãi mà không ra được nghĩa là gì nên mình đã dịch theo ý hiểu của mình. Bạn nào biết có thể chỉ mình với nha, mình sẽ sửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top