Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 - Truy tìm nguồn cơn...Tâm ma bạo phát...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới vòm trời quang sắc mờ nhạt, nhật nguyệt khó tỏ, càng không rõ ngày đêm, ở vùng đồng cỏ mênh mông kéo dài đến vô tận, mãi không nhìn thấy điểm dừng...

Qua vài câu trò chuyện ban đầu, Ngụy Vô Tiện đã chắc được rằng nữ nhân trong bộ hỉ phục diễm lệ trước mặt chính là âm linh mà hắn đã vô tình giam vào người. Hắn vốn dĩ rất muốn lớn tiếng nói lý với người đã hại hắn hai ngày hai đêm thất điên bát đảo kia, nhưng khi ngẫm kỹ rồi lại thôi. Một tiểu cô nương vong mệnh vào ngày đại hỉ của bản thân cũng đủ thảm rồi, còn mất toàn bộ ký ức, khiến cho không thể siêu thoát mà lưu lạc mãi nơi này, hắn bỗng thấy có chút thương cảm mà không nỡ trút giận, đành nuốt xuống cơn uất ức của mình.

"Cô một chút ký ức cũng không nhớ gì sao ?"

Tân nương kia chỉ cúi mặt khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời, đôi mi rũ xuống mang theo nét buồn sâu thẳm đọng trong đáy mắt, xúc cảm thập phần phức tạp. Sau một lúc lặng im suy tư, nàng ta cũng từ từ lên tiếng, giọng thâm trầm...

"Trong tiềm thức của ta, giờ chỉ loáng thoáng còn lại được một cái tên, ta vẫn thường mơ hồ nghe thấy có ai đó gọi mình là A Nguyệt"

"Dù sao cũng không thể cứ mãi gọi cô nương này, cô nương nọ, chi bằng gọi cô là A Nguyệt đi. Cái tên này cũng không tệ a"

"Được đó. Mà... Nói chuyện lâu như vậy, ta cũng chưa biết tên ngươi."

"Ta họ Ngụy, tên là...là Vô Tiện" - Ngụy Vô Tiện đang hào hứng, bỗng chốc nghĩ đến cái tên của mình có bao nhiêu điều tiếng trong thiên hạ mà có chút ngập ngừng. Tên của hắn lâu nay đã gắn với danh xưng Di Lăng Lão Tổ chẳng mấy tốt đẹp, trừ nhân sĩ tu đạo quá đỗi quen thuộc, người thường nếu không phải nhát gan nghe qua liền e sợ, thì cũng là người mạnh dạn nghe liền chán ghét. Vậy nên, từ lúc nào hắn đã hình thành một thói quen dè dặt khi nói tên thật của mình, lo rằng dọa sợ người trước mặt.

"Ngụy Vô Tiện ? Cái tên nghe cũng phóng khoáng đó" - A Nguyệt vừa nói vừa gật gù như có ý tán thưởng, lại không hề có phản ứng như Ngụy Vô Tiện đã để tâm.

"Cô... không kiêng dè sao ?"- Khá lâu rồi không thấy ai có phản ứng vô tư như vậy khi nghe đến tên mình, Ngụy Vô Tiện có chút tò mò.

"Ta vì sao phải kiêng dè ?" - Lần này đến lượt A Nguyệt ngạc nhiên, hướng mắt to tròn nhìn đến người trước mặt mà gặng hỏi.

"Cô đừng nói với ta đến cái tên Di Lăng Lão Tổ cũng chưa từng nghe qua"

"Chưa từng nghe qua. Di Lăng Lão Tổ là ai ? Lão già đó đáng sợ lắm sao ?"

Trước phản ứng đầy vô tư của A Nguyệt, Ngụy Vô Tiện giây trước còn có chút thất vọng, á khẩu nói chẳng nên lời, giây sau lại muốn tự cười bản thân. Một cô nương vốn dĩ bị phong ấn toàn bộ ký ức làm sao có thể nhớ được nhiều như vậy, là hắn đã nghĩ nhiều mà thôi.

"Ngoài cái tên ra, cô còn nhớ được gì ?"

"Lần đầu tỉnh lại, ta đã thấy mình trong hình hài như thế này, đầu óc trống rỗng, xung quanh đều tối đen, chỉ có duy nhất ánh sáng phát ra từ một vật kỳ lạ ở trên đầu, nhìn như một miếng ngọc to khổng lồ vậy. Ta rất muốn biết chuyện gì nhưng gọi mãi không ai trả lời. Ta muốn chạy đi tìm xem có người nào không thì phát hiện mình như bị nhốt trong một cái lồng vô hình, có đập phá thế nào cũng vô hiệu. Không biết qua bao lâu, đến lúc đột nhiên bị kéo ra khỏi đó, liền thấy mình ở trong một cái hầm băng lạnh lẽo vô cùng. Cái khí lạnh như muốn ép chết ta vậy, ta càng sợ hãi phản kháng nó càng lạnh. Đến lúc ta mệt quá ngất đi, cái khí lạnh đó cũng giảm, ta tỉnh lại thì là gặp ngươi... ngươi đang ... ngươi đang ... đang..." - Nói đến đây, nàng ta chợt cảm thấy ngượng ngùng khó nói thành lời, đành dùng hai bàn tay chụm lại rồi các đầu ngón tay chạm chạm vào nhau thay cho lời diễn tả hành động của Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ tại thời khắc đó.

"Lúc đó....không phải... Ai mà ngờ cô lại nhập vào người y, còn... còn xuất hiện vào đúng lúc bọn ta...à ừm..." - Ngụy Vô Tiện bị nhắc lại chuyện xấu hổ, vội vàng lên tiếng bào chữa, chỉ là nhất thời bối rối mà lời nói không được liền mạch.

"Ta chưa chết bao giờ, làm sao biết được bản thân đang nhập thể chứ." - Cô nương kia cũng vô tư đáp trả.

"....." - Di Lăng Lão Tổ đỉnh đỉnh đại danh vốn rất hào về khoản ăn nói của mình, giờ thì hay rồi, lại bị một tiểu cô nương nói đến cứng họng, không thể phản bác.

Thấy tình huống chẳng mấy hay ho, tiếp lời không xong, lặng im không ổn, Ngụy Vô Tiện đành lần nữa lên tiếng để tự mình giải vây, chuyển hướng.

"Sau đó thế nào ?"

"Ta thấy mình bị nhốt trở vào hầm băng. Ta còn đang cố chống lại cái lạnh, thì cái vật sáng kia xuất hiện, ta sợ hãi tưởng như sắp bị giam cầm lần nữa nên ra sức vùng vẫy. Chỉ là lần này, không hiểu vì sao khi vầng sáng đó xuất hiện, ta lại cảm thấy vô cùng giận dữ, không thể kiềm chế được, rất muốn phá nát mọi thứ để thoát ra. Chỉ đến khi lần nữa bị kéo đến nơi này, ta mới thấy mình được thoải mái, dù rằng vẫn không có ai, nhưng không bị gò bó đáng sợ như những nơi vừa rồi."

Ngụy Vô Tiện nghe qua, suy nghĩ một lúc liền mạnh dạn đoán, có lẽ "hầm băng" mà nàng ấy nói chính là bị giam trong người Lam Vong Cơ, còn vật kỳ lạ đó có lẽ là thứ mà hắn đã nhặt được ở Loạn Táng Cương. Muốn xác định chắc chắn suy đoán của mình, hắn đưa tay từ trong vạt áo lấy ra mảnh ngọc bội, đưa đến trước mặt nàng ta. 

Vào thời khắc nhìn thấy miếng ngọc, A Nguyệt liền hét lên thất thanh, đứng bật dậy liên tục lùi ra sau, nét mặt vô cùng kinh hoảng, nhưng thấp thoáng lại ẩn chứa sự giận dữ trong ánh mắt.

"NGƯƠI LẠI MUỐN GIAM TA, NGƯƠI LỪA TA !!!!!!!!!!!!"

"Ta không có. A Nguyệt, mau bình tĩnh" - Thấy phản ứng bất thường của người trước mặt, Ngụy Vô Tiện vội vàng lên tiếng trấn an.

"ĐỪNG LẠI GẦN TA !!!!!!!!!!!! CÚT ĐI !!!!!!!!!!!!! CÚT ĐI !!!!!!!!!!!!!!!!"  Lời vừa dứt, A Nguyệt ấy đã nhắm nghiền hai mắt, bịt lấy hai tai, co người ngồi thụp xuống, toàn thân run rẩy đầy hoảng sợ, không ngừng hét lên lời xua đuổi, cơn thịnh nộ của nàng ta cũng bắt đầu bạo phát.

Ngụy Vô Tiện toan lại gần thì lập tức bị cảnh tượng tiếp theo khiến cho chấn động không ít, nhất thời chưa biết phản ứng ra sao mà cả người bất động. Toàn thân nàng ta lúc này nhanh chóng xuất hiện một luồng khí đen bao quanh, không ngừng lan rộng ra, đồng thời cũng mang theo áp bức kinh người. Hắn dè dặt muốn kiểm tra qua một chút, chỉ không ngờ vùng khí đen đó đột ngột bùng lên, bật hắn tung lên rồi văng ngược ra sau một đoạn, rớt mạnh xuống đất. Cú va chạm này khiến Ngụy Vô Tiện chịu đau không ít, mãi một lúc mới có thể từ từ gượng dậy.

Gương mặt A Nguyệt giờ đây đã không còn nét hiền hòa vô tư ban nãy, thay vào đó là sự hung ác quỷ dị hiện rõ, đôi mắt long lanh sáng trong cũng biến đổi thành một màu đỏ au mang đầy sát ý.

"Tâm ma !!!" - Ngụy Vô Tiện hoảng hốt thốt lên khi nhận ra sự thể trước mắt mình.

Còn không để hắn nghĩ tiếp, A Nguyệt lao vút đến rất nhanh, đưa tay ra hướng đến cổ họng người trước mặt mà bắt lấy. Sự thể quá bất ngờ, Ngụy Vô Tiện không kịp ngồi bật dậy, chỉ đành lăn người sang bên vài vòng, vừa vặn tránh được một đòn hiểm ác, khiến cho bàn tay với móng sắc nhọn đang đà lao đến liền bị găm xuống nền đất, để lại nơi hắn vừa nằm là năm lỗ thủng nhỏ.

Ngụy Vô Tiện tranh thủ một khắc này cố gắng đứng lên, chỉ là tốc độ quá nhanh mà có chút choáng, cả thân người loạng choạng, đồng thời lấy Trần Tình đưa lên trước mặt để thủ thế. Lúc này, hắn càng bàng hoàng hơn khi phát hiện ra bàn tay hắn rồi cả người hắn dường như đã nhạt đi ít nhiều, hình ảnh không còn rõ nét nữa.

"Khõng xong rồi, thân ảnh ta đang mờ đi, chứng tỏ linh thức đang yếu dần. Tiếp tục như vậy ta thực sự sẽ mất mạng. Phải làm sao đây ?!" - Ngụy Vô Tiện vừa suy nghĩ vừa phải để ý ứng phó với đòn tấn công liên tục của A Nguyệt khiến bản thân hắn cũng sắp kiệt sức.

Ngược lại, cơn thịnh nộ của A Nguyệt càng lúc càng tăng lên, luồng hắc khí bao quanh cũng càng lúc càng dày đặc, tỏa ra càng mạnh mẽ, hình thành nên những cơn cuồng phong kéo đến, áp chế không ngừng, quyết quật ngã đối phương xuống nền đất.

Cơn thịnh nộ này... sức mạnh này... quả thực quá đáng sợ...

Phải chăng đây mới thực sự là nguồn cơn đối kháng với linh lực của Lam Vong Cơ, còn gây ra xung động khiến cho cả Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện mấy phen thập tử nhất sinh ?

Là oán niệm mạnh mẽ đến mức nào mà có thể tích tụ thành tâm ma với sức mạnh dữ dội như vậy ???!

.

.

.

Cùng lúc đó tại gian phòng nhỏ của Liên Hoa Ổ...

Thanh âm cổ cầm cùng tiếng chuông bạc đang hòa vào nhau, kéo dài đã hơn ba ngày ba đêm...

Toàn thân nam nhân hắc bào vốn đang nằm yên trên giường bỗng co giật không ngừng, hai bàn tay nắm chặt đến nổi gân, nét mặt nhăn nhúm, chân mày co lại như sắp chạm vào nhau, thể hiện rõ bản thân đang chịu sự đau đớn dày vò thống khổ đến tận cùng.

Lam Vong Cơ cùng Giang Vãn Ngâm nhìn thấy phản ứng này của Ngụy Vô Tiện không khỏi lo lắng, phân tâm, đều không hẹn mà cùng dừng tay, định lao đến xem rõ tình hình. Lam Hi Thần đang  ở sát bên theo dõi sức khỏe của Ngụy Vô Tiện, phát hiện bất thường liền sắc mặt đại biến, gấp gáp nhất thời mà lớn giọng.

"Không được dừng lại! Mau tiếp tục!"

Lam Vong Cơ không suy nghĩ nhiều vội quay lại vị trí mà đặt tay lên đàn, chờ người cầm chuông bạc cùng phối hợp. Giang Vãn Ngâm dù ý thức chuyện hệ trọng nhưng vẫn có chút không cam tâm mà ngoái lại nhìn qua gương mặt từ tái xanh đã sớm chuyển sang trắng bệch của Ngụy Vô Tiện, rồi cũng nhanh chóng làm tiếp việc đang dang dở.

"Sinh hiệu của hắn đang giảm mạnh. Không thể dừng lại lần nào nữa" - Lam Hi Thần nói ra lời cảnh báo đến hai người kia, giọng mang theo thập phần căng thẳng cùng lo lắng.

.

.

.

Dù rằng cả ba người Giang Tông Chủ, Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân đều là cao nhân hàng đầu trong giới tu chân nhưng suy cho cùng, linh lực cũng là điều hữu hạn. Trong suốt nhiều ngày qua họ đã tiêu hao không ít, nếu sự thể kéo dài, giữa chừng cạn kiệt mà gây gián đoạn, mọi công sức xem như đổ sông đổ biển.

Thời điểm này đã không thể kịp tìm cứu viện nơi khác, hết cách, cuối cùng Tư Truy cùng Cảnh Nghi cũng được triệu đến để trợ linh lực. 

.

.

.

Ngụy Vô Tiện lần nữa toàn thân co giật, không chỉ như vậy, nơi khóe miệng cũng chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, khiến cho đám người cạnh bên càng hoảng sợ. Chỉ là bọn họ lúc này ngoài cố gắng dằn lòng, tiếp tục tập trung thì không thể làm gì khác được.

Nam nhân hắc bào đó hơi thở ngày càng yếu, càng lúc càng lạnh đi....

.

.

.

"A Nguyệt. Ta thực sự không hại cô. Mau tỉnh lại !!!"

"NGƯƠI NÓI DỐI, NGƯƠI CHỈ MUỐN NHỐT TA, MUỐN HẠI TA !!!!!!!!!!!!"

"Ta không có."

"MAU CHẾT ĐI !!!!!!"

.

.

.

(Còn tiếp)

---------------------------

Nguyệt Ma

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top