Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày kế tiếp, ý thức Ngụy Vô Tiện vẫn không khôi phục trạng thái minh mẫn.

Hắn bắt đầu trở nên vô tri vô giác, còn dễ buồn ngủ, cả ngày cơ hồ cũng không có mấy canh giờ có thể tỉnh dậy. Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi tới tìm hắn chơi, cơ bản đều không gặp được người, mất hứng trở về.

Ngụy Vô Tiện lần nữa có ý thức, đã là đêm khuya của một tháng sau.

Đầu hắn còn đau, bởi vì cảm giác đau đớn trong đầu mà nhíu chặt mi tâm. Không biết qua bao lâu, sau khi dần thích ứng được, hắn chậm rãi mở hai mắt, khuôn mặt Lam Vong Cơ tinh xảo như ngọc liền phóng đại trước mặt.

Hai người hắn đây là... ôm nhau ngủ.

Nghĩ đến là bởi vì tinh thần mình rối loạn, trí nhớ thoái hóa thành thời thơ ấu, Lam Vong Cơ sợ mình nửa đêm gặp ác mộng hoặc bỗng nhiên cảm xúc kích động, liền cùng mình ngủ chung giường.

Mà Ngụy Vô Tiện cũng phát hiện, không chỉ có Lam Vong Cơ ôm eo mình ngủ, ngay cả hai tay của mình cũng bám chặt vào thân thể đối phương, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, như một cây gỗ cứu sinh trên biển.

Chậm rãi thu tay lại, Ngụy Vô Tiện giãy giụa vài cái liền thoát ly vòng tay tràn ngập mùi đàn hương.

Có lẽ là e sợ thân thể Ngụy Vô Tiện yếu ớt, Lam Vong Cơ cũng không ôm quá chặt, để tránh hắn không thở nổi.Hiện giờ ý thức khôi phục, Ngụy Vô Tiện vào ban đêm thế nào cũng không ngủ được. Cả ngày nằm cũng không có ý nghĩa gì, hắn liền muốn đi ra ngoài một chút. Nằm ở bên trong, hắn rất cẩn thận trườn ra ngoài, tận lực không quấy rầy Lam Vong Cơ. Nhưng ngay lúc hắn muốn chạm đất đứng dậy, eo liền bị ôm lấy.

"......" Thân thể chợt cứng đờ.

"A Anh..." Lam Vong Cơ giọng nói mang theo chút khàn: "Gặp ác mộng sao? "

Mím cánh môi, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng gọi: "Lam Trạm. "

Lam Vong Cơ sửng sốt, lập tức buông tay ra.

"Ngụy Anh."

"Ừm." Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại, xoay người mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi đều gọi ta như vậy sao? "

Lam Vong Cơ cũng đứng dậy, y khẽ gật đầu.

"Ngươi... ngươi không ngủ được sao? "

Ngụy Vô Tiện: "Ừm. Lần này ta dường như mất trí hơi lâu, gây thêm phiền phức cho ngươi. Cả ngày nằm dài không nhúc nhích, xương cốt đều muốn rã ra rồi, cho nên mới muốn đi dạo một chút. "

"Nhưng vừa rồi liền nghĩ đến, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại vào ban đêm..."

Xấu hổ cười, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm sàn nhà không nói lời nào.

Ngụy Vô Tiện nhớ lại ký ức lúc trở thành một đứa bé, bình thường lời nói nhiều đến mức nói không hết, cả ngày quấn lấy Lam Vong Cơ chơi đùa. Nhưng khi trí nhớ khôi phục, hai người lại không còn gì để nói.

Đồng môn hoạt bát nhất khi xưa, đến hôm nay nhìn nhau không nói gì, cũng là một loại bi ai.

Ngẩn người một lát, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hỏi: "Có rượu không? "

Nói xong, hắn lại cảm thấy bản thân buồn cười, hỏi cái gì mà ngu ngốc. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu.

" Quên đi, coi như ta  ——"

"Có."

Ngụy Vô Tiện: "......"

"A?"

Lam Vong Cơ trực tiếp xuống giường, còn không quên khoác áo choàng lên lưng Ngụy Vô Tiện. Y ngồi xổm xuống, cạy mở một mảnh ván gỗ trên mặt đất. Ván gỗ bị mở ra, bên trong cất giấu hai ba vò rượu, còn đang không ngừng bốc lên khí lạnh.

Cái này ... hầm rượu?

Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm.

Lam Vong Cơ rất bình tĩnh cầm lấy một vò, đưa cho Ngụy Vô Tiện.

"...... Lam Trạm, ngươi bị đoạt xá à? "

"Ngươi sẽ không quên mất là nhà ngươi cấm rượu chứ ??."

"Nhớ kỹ." Lam Vong Cơ nhét vò rượu vào tay hắn, thành thật nói: "Nhưng ngươi muốn uống. "

Ngụy Vô Tiện: "......"

Ngón tay nhịn không được cong lên, Ngụy Vô Tiện dời mắt, tùy tiện mở nắp vò rượu, uống một ngụm lớn. Rượu rất mạnh, uống đến gấp gáp, hắn không cẩn thận liền sặc đến ho khan.

Lam Vong Cơ đưa tay vỗ lưng hắn, dặn dò: "Từ từ uống, không được uống nhiều. "

Lấy mu bàn tay lau đi rượu bên môi, Ngụy Vô Tiện thanh âm khàn khàn nói: "Thiên Tử Tiếu? "

Lam Vong Cơ: "Ừm. "

Nhẹ nhàng cười, Ngụy Vô Tiện cắm đầu uống rượu, không nói gì nữa.

Lam Vong Cơ biết trong lòng hắn phiền muộn, liền cũng không nói gì, chỉ yên lặng ở bên cạnh hắn.

Đôi khi sự an ủi và đồng hành thầm lặng vẫn tốt hơn cả những lời thiên ngôn vạn ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top