Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngây ngốc về quán trọ, trở lại phòng, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác ngồi trên giường.

Nhìn lòng bàn tay dính máu, hắn gian nan chuyển động con ngươi, suy tư lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi sau khi cộng tình kết thúc, hắn quả thật rất tức giận.

Không chỉ đau lòng thay Mộ Ninh, còn gợi nhớ đến khoảng thời gian bản thân bị giam cầm.

Lúc cộng tình, Lâm Minh Lạc đè lên người Mộ Ninh cô nương, xé rách y phục của nàng... Từng có lúc, dường như hắn cũng đã bị đối xử như vậy. Nhưng trí nhớ rất rời rạc, hắn không biết mình rốt cuộc có bị làm nhục qua hay không.

Chỉ cảm thấy rất sợ hãi, rất kinh tởm, đầu rất đau.

Ngơ ngác ngồi hồi lâu, thẳng đến khi chuông nhà trọ vang lên, Ngụy Vô Tiện mới choàng tỉnh.

Tại sao Lam Trạm vẫn chưa trở về?

Mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết? Hay là hắn bị thương?

Đúng, bị thương... bị thương...

Bật dậy, Ngụy Vô Tiện đẩy cửa ra vội vàng đi xuống lầu.

Bà chủ quán trọ đang ngủ gật, nghe được tiếng động lớn, liền vội vàng ngồi dậy, nở ra một nụ cười: "Công tử trễ như vậy chưa ngủ, có việc gì không? "

"Các người... có thuốc không? Thuốc để trị thương. "

"A... Có. "Từ dưới quầy lấy ra một hộp thuốc cùng băng gạc, bà chủ ân cần hỏi: "Công tử bị thương sao? "

Nhận đồ xong, Ngụy Vô Tiện nói một tiếng cảm ơn, liền chạy nhanh như pháo ra ngoài quán trọ.

"Này! Công tử! "

Hướng về phía Lâm trạch, Ngụy Vô Tiện chạy rất nhanh rất nhanh. Cho dù đầu gối đã bắt đầu đau nhức, hắn cũng muốn tiếp tục chạy về phía trước, như thể phía sau có một đám truy binh đang đuổi giết hắn vậy.

Trước mắt hiện lên một thân ảnh bạch y, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp ngừng bước chân, liền ngã vào trong vòng tay ấm áp tràn ngập mùi đàn hương.

Không cần nhìn cũng biết đó là ai, hắn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao bám lấy Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, Lam Trạm..."

"Ban đêm thời tiết lạnh, sao lại mặc ít như vậy?" Trong giọng nói của Lam Vong Cơ có chút trách cứ, nhưng vẫn cởi ngoại bào của mình ra, bao lấy Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi đã nói sẽ sớm quay về." Ngụy Vô Tiện thở hổn hển.

"Xin lỗi, có chút trì hoãn." Bàn tay ấm áp đặt lên gò má Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu nói:"Ngụy Anh, ta đã quay lại. "

"Đêm đã khuya, chúng ta trở về thôi."

Vốn muốn nắm tay Ngụy Vô Tiện, nhưng Lam Vong Cơ bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp. Đối phương vừa rồi chạy đến đây, đầu gối hẳn là rất đau. Làm sao có thể lại bước đi.

Mím cánh môi, Lam Vong Cơ trong lòng tự trách, không nói một lời đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, ôm ngang hắn bế lên.

"Lam Trạm...?" Ngụy Vô Tiện mơ hồ.

Lam Vong Cơ: "Đừng đi nữa. "

"Tay của ngươi..."

"Không sao cả."

Lúc cả hai trở về quán trọ, bà chủ đang mơ màng muốn gục. Nhưng khi nhìn thấy một nam nhân to lớn đang ôm lấy một nam nhân khác, đôi mắt bà mở to, choàng tỉnh tức thì.

Mặc kệ ánh nhìn của người khác, Lam Vong Cơ một đường hiên ngang ôm Ngụy Vô Tiện về phòng.

"...... Lam Trạm, lại đây. "

Lam Vong Cơ buông Tị Trần và Cổ Cầm, nghe lời ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô Tiện kéo cánh tay bị thương của y qua, dùng khăn lau sạch vết máu chung quanh, lúc này mới cẩn thận bôi thuốc băng lại.

"Thực xin lỗi, ta vừa rồi mất khống chế." Ngụy Vô Tiện cúi đầu nói: "Ta cho rằng mình kiểm soát được. "

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

"Lâm trạch thế nào rồi? Mộ Ninh cô nương đâu?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Lâm Minh Lạc chết. Lâm lão phu nhân nửa điên nửa dại. "Thở dài, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Mộ Ninh cô nương bị ta trấn áp. "

"Trấn áp?" Ngụy Vô Tiện há miệng kinh ngạc: "Tại sao?! "

"Khi còn sống, nàng ta không vướng bận chuyện trần thế, chỉ có oán niệm sâu sắc. Không muốn buông tha Lâm lão phu nhân, cũng không muốn buông tha cho bản thân mình, cho nên... nhất định phải trấn áp. "

"Vừa rồi ta tìm được phần mộ, đã lại an táng cho nàng."

Chán nản che mặt, Ngụy Vô Tiện hơi nghẹn ngào, nửa câu cũng không nói nên lời.Không biết qua bao lâu, dùng chất giọng vừa khàn vừa mệt mỏi của hắn hỏi: "Lam Trạm... nếu như ta năm đó cứ thế chết ở Kim Lân Đài, biến thành oán linh..."

"Sẽ không." Chưa đợi Ngụy Vô Tiện nói xong, Lam Vong Cơ ngữ khí sắc bén cắt ngang.

"Ta dường như đã bị làm nhục." Siết chặt tấm chăn, Ngụy Vô Tiện run rẩy thở dài, nói: "Không phải ngươi từng hỏi ta mấy năm đó ở Kim Lân Đài đã xảy ra chuyện gì sao? Ta bây giờ  sẽ nói cho ngươi biết. "

Mạnh mẽ ôm lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Đừng nói nữa. "

"Nhưng hình như ta cũng đã giết bọn chúng." Cằm tựa vào vai Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tàn nhẫn cười nói.

"Có phải ngươi cảm thấy ta rất đáng sợ không?" Nhắm hai mắt lại, Ngụy Vô Tiện chết lặng: "Ta cũng cảm thấy đáng sợ. "

"Còn nhơ bẩn."

Hít sâu một hơi, Lam Vong Cơ bắt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, cúi người hôn hắn.

"Ngươi không hề nhơ bẩn."

Ngụy Anh của ta, người cũng như tên, mãi luôn thiện lương như một đứa trẻ.

Dòng lệ theo khóe mắt chảy xuống đầu gối, Ngụy Vô Tiện đưa tay vòng quanh eo Lam Vong Cơ.

"Vậy ngươi... muốn ta đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top