Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tục sốt cao ba ngày, thân thể Ngụy Vô Tiện vẫn không mấy khả quan.

Thỉnh thoảng lại mê sảng, nếu không thì là gặp ác mộng. Ba bốn ngày trôi qua, cả người hắn lại gầy đi một vòng, cổ tay nhỏ đến mức Lam Vong Cơ tay không có thể bẻ gãy.

Chạng vạng, Lam Vong Cơ nhân lúc Ngụy Vô Tiện còn đang ngủ say, vào phòng bếp sắc thuốc.

Đợi thuốc sắc xong, y lấy mấy viên kẹo đặt ở bên cạnh khay gỗ, đi với một tốc độ sẽ không phạm phải gia quy, trở về Tĩnh Thất.

Cửa vừa mở ra, y thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh lại. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, lại nhìn thấy dưới giường rải rác mảnh sứ, mà người trên giường đang tóc tai bù xù, cúi đầu cầm mảnh vụn dùng sức cắt cổ tay mình, trong miệng còn không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Nhanh chóng buông khay gỗ xuống, Lam Vong Cơ chạy về phía hắn, cũng đoạt lấy mảnh gốm sứ, "Ngụy Anh! "

Lấy khăn tay ra đè lại vết thương máu chảy không ngừng của Ngụy Vô Tiện, ngữ khí Lam Vong Cơ đều run rẩy: "Ngụy Anh..."

"Thả... Buông ra."Dùng sức đẩy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện gần như sụp đổ, thì thào tự nói: "Không thể điên. Ta không thể gục tại đây... Sư tỷ, Giang Trừng còn đang chờ ta trở về... Ta sẽ giết Ôn Triều, giết hắn! "

"Không thể điên..."

Ngây ngốc một lát, Lam Vong Cơ không nói một lời dùng khăn tay buộc chặt cổ tay Ngụy Vô Tiện, lại ở một bên cầm hộp thuốc băng bó vết thương cho hắn.

Thuần thục băng bó xong, Lam Vong Cơ suy nghĩ kỹ một chút, Ngụy Vô Tiện lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, đầu óc hồ đồ, cho rằng bản thân còn đang ở trong khoảng thời gian Liên Hoa Ổ diệt môn.

Không thể gục tại đây...

Là Loạn Táng Cương sao?

Ngụy Vô Tiện từng bị Ôn Triều bỏ lại ở Loạn Táng Cương.

Ba tháng biến mất không rõ tung tích, bất kể là y hay là Giang Vãn Ngâm, tất cả những người thân của hắn đều rất dày vò, huống chi là Ngụy Vô Tiện.

Hoàn cảnh ở nơi đó, chưa nói đến ăn uống, chỉ riêng thân thể trọng thương lại bị oán linh tẩu thi nhiễu loạn,  không biết hắn đã phải phát điên bao nhiêu lần.

Ngẫm lại, khi Xạ Nhật chi chinh, cổ tay Ngụy Vô Tiện thường xuyên băng vải. Lúc ấy tưởng rằng là hắn vô tình bị thương, nhưng hiện tại nhìn thấy loại thảm trạng này... Có lẽ năm đó hắn chính là dùng phương thức tự ngược đãi này, nói cho bản thân biết hắn còn sống, không thể điên, phải kiên cường, phải báo thù cho gia môn. 

Bởi vì tinh thần đã suy sụp, đau đến tê dại ...

Nếu không làm như vậy, có lẽ hắn thực sự sẽ gục ngã.

Mờ mịt nhìn trần nhà hồi lâu, hai tròng mắt Ngụy Vô Tiện chậm rãi định thần: "Lam... Trạm..."

"Ngụy Anh." Buộc vải lại, Lam Vong Cơ cầm tay Ngụy Vô Tiện, nói: "Không sao cả, ngươi đã tỉnh rồi. Mới vừa rồi chỉ là mơ thôi. "

"Ừm, ta biết." Giãy giụa ngồi dậy, Ngụy Vô Tiện lấy mu bàn tay dụi mắt: "Chúng ta về Vân Thâm rồi à? "

Lam Vong Cơ gật đầu: "Đã năm ngày rồi. "

"Ừm."

Đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán Ngụy Vô Tiện một chút, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ngươi đã hạ sốt, nhưng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. "

Xoa đầu hắn, Lam Vong Cơ xoay người dọn dẹp sàn nhà.

Ngụy Vô Tiện đặt cằm lên đầu gối, quỳ gối ôm chân, chuyên chú nhìn Lam Vong Cơ bận rộn. Sau này cơ hội thường gặp hẳn là rất ít, nhìn thêm một chút vậy.

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ cầm chổi dừng lại: "Ừm. "

"Lam Trạm, ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Lam Vong Cơ: "Ngươi nói đi. "

"Thân thể của ta cũng coi như đã khá hơn rồi...vì vậy, ta nghĩ ... ta muốn rời khỏi Vân Thâm." Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói.

Trầm mặc một lúc, Lam Vong Cơ hỏi: "Rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi sẽ tương đối tự do thoải mái, đúng không? "

"...... Phải. "

Khép lại đôi mắt, Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp: "Được. "

"Ta hứa với ngươi. Miễn là ngươi khỏe hẳn, ta sẽ để ngươi đi. "

Vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ cự tuyệt mình, Ngụy Vô Tiện đầy lời muốn nói, nhất thời kẹt ở trong cổ họng. Sửng sốt vài giây, hắn mỉm cười: "Lam Trạm, cám ơn ngươi. "

"Tuy rằng ngươi đã nói qua, không cần phải nói những lời này."

Vứt những mảnh vỡ sắc nhọn, Lam Vong Cơ nói: "Ta cho người xây một ngôi nhà gỗ trên ngọn đồi gần Di Lăng. Nếu ngươi muốn đi, có thể ở đó không? "

"Ít nhất... Hãy để cho ta biết, ngươi ở một nơi an toàn. "

Trái tim run lên, Ngụy Vô Tiện rũ mi mắt, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ. Một người tốt như vậy, Ngụy Vô Tiện hắn có tài đức gì...

Không dám để mặc cho bản thân chìm vào quá sâu, phải sớm rời đi mới được. Ngụy Vô Tiện gật đầu cười nói: "Ừ, ta biết rồi. Nếu như không có ngươi, phỏng chừng ta thật sự có thể phải ngủ ngoài đường... Ha ha. "

Suy nghĩ một chút, lại nói: "Đúng rồi, ta... ngày mốt ta đi..."

Gật gật đầu, Lam Vong Cơ nói: "Được. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top