Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không quan tâm thế sự bên ngoài, Lam Vong Cơ bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu sách y thuật. Ngày hôm sau chưa đến giờ Mão liền rời giường, tự mình nấu cháo xương cùng canh dược.

Để người nấu bếp dậy sớm lo củi lửa, y lại xách túi muối trở lại Tĩnh Thất đun lửa nhỏ. Mãi cho đến khi túi muối trở nên ấm áp, y mới thật cẩn thận đặt nó lên đầu gối Ngụy Vô Tiện ủ ấm.

Hôm qua y sư đã xử lý một chút qua đầu gối của Ngụy Vô Tiện, phần xương gãy được lấy ra và chỉnh lại xương đầu gối. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn không có nhiều cơ hội phục hồi. Dù sao đã kéo dài nhiều năm, mới có thể chữa trị.

"Ưm..." Sau vài tiếng lầm bầm, Ngụy Vô Tiện dường như ngủ không được, giật mình tỉnh lại.

Lam Vong Cơ vẫn rất nghiêm túc quan sát từng cử chỉ của Ngụy Vô Tiện, sợ tên này vừa tỉnh táo lại bắt đầu tự làm đau mình. Nhưng không nghĩ tới, sau khi Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, thập phần bình thường, không ồn ào ầm ĩ, cũng không còn khóc nữa.

Chớp mắt mấy cái, hắn quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, bỗng nhiên có chút sững sờ.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, cho đến khi Lam Vong Cơ đang muốn mở miệng gọi hắn "Ngụy Anh", Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp cùng tâm ý vui vẻ nói: "Này, Nhiếp Hoài Tang, sáng sớm ngươi ngồi bên cạnh giường ta làm gì? Chiêm ngưỡng dung mạo soái ca của Ngụy huynh ngươi sao? "

Lam Vong Cơ: "......"

Đồng tử hơi mở, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy——"

Ho vài tiếng, Ngụy Vô Tiện đưa tay lên đè cổ họng một chút, "Ô? Tại sao giọng ta lại khàn như vậy? "

Nén bi ai trong lòng, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ta là Lam Vong Cơ, Lam Trạm. Ta không phải Nhiếp Hoài Tang. "

Ấn lên cổ vài cái, lại hắng giọng, phát hiện vẫn khàn đục, Ngụy Vô Tiện cũng không quan tâm nữa. Nghe Lam Vong Cơ nói những lời này, hắn bỗng nhiên nhìn y như kẻ ngốc, sau đó liền cười lớn một trận, "A ha ha ha ha, Nhiếp Hoài Tang ngươi có bệnh à, sao lại học cách nói chuyện như Lam Trạm? Còn dám kêu Ngụy Anh! Không biết lớn nhỏ! "

"Lam Trạm người ta diện mạo như thế, ngươi sao so được với y? Này, ta không có mù, ngươi đùa cũng phải có chừng mực. Tránh ra đi! "

"Ngươi đừng giỡn nữa, hiếm có khi hôm nay ta dậy sớm, trước tiên đi Tàng Thư Các chọc tiểu cổ bản một chút, sau đó đến lớp học của Lam lão đầu." Ngụy Vô Tiện mở chăn đệm ra muốn đứng dậy, Lam Vong Cơ có chút ngốc trệ, ngay cả đỡ cũng không kịp đỡ liền trơ mắt nhìn chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ra, ngã trên mặt đất.

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ cả kinh, vội vàng ôm lấy hắn.

"A... Chân ta bị sao vậy... Đau chết đi..." Tròng mắt đảo một vòng, Ngụy Vô Tiện đau đớn, cũng không quên hỏi: "Này Nhiếp huynh, sao ngươi lại mặc y phục của Lam gia? còn đeo mạt ngạch? Ngươi định trở thành người Lam Thị à? "

"Đừng nói nữa... Ngụy Anh... đừng nói nữa. "Trái tim Lam Vong Cơ thổn thức đập loạn, đau đớn không thôi.

"Hay... ngươi bị đoạt xá? "

"Thôi quên đi, chân của ta sao vậy? Ta bị thương à? "

Hít sâu nhiều lần, Lam Vong Cơ ổn định lại hơi thở mới nói: "Lúc ngươi săn đêm bị trọng thương, mê man nhiều ngày. Hiện tại hai chân vẫn chưa hồi phục và không thể đi lại trong khoảng thời gian này."

"Nhiếp Hoài Tang, nếu ngươi lại học cách Lam Trạm nói chuyện, ta thật sự sẽ đánh ngươi!" Trợn trừng mắt, Ngụy Vô Tiện suy tư một lát, do dự mở miệng hỏi: "Nhưng ta... sao lại không nhớ gì về buổi săn đêm vậy?"

"Đầu ngươi cũng bị chấn thương."

"........."

"À."

Lam Vong Cơ: "Ngươi nằm đi, ta mang cháo cùng thuốc đến cho ngươi. "

Nhướng mày, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Được đó, mau đi đi. Còn biết hiếu kính Ngụy huynh ngươi."

"Nhưng Giang Trừng đâu? Tại sao ta bị thương mà hắn lại không có ở đây? Cũng không mắng ta không biết tự lượng sức mình, thật có chút không quen mà. "

Lam Vong Cơ dừng bước, lại nói dối: "Hắn rất nhanh sẽ trở về. "

Ngụy Vô Tiện xoay người, ôm chăn bông nói: "À. Vậy thì ngươi mau đi đi rồi về. "

Lam Vong Cơ vội vàng rời khỏi, không muốn phải nghe thêm những câu nói như đang cắt vào tim kia nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top