Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thân gửi Ngụy Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGŨ

   _Vân Mộng Giang thị của ngươi bây giờ rất mạnh và Giang Vãn Ngâm...không tệ đến thế. Ta khá chắc rằng việc làm một tông chủ không hề đơn giản và nhẹ nhàng. Ngươi sẽ rất tự hào, ta biết ngươi sẽ tự hào nếu chứng kiến Giang Vãn Ngâm với vai trò là một tông chủ đầy tài năng và quyền lực. Những đệ tử Lam thị đã bảo ta rằng hắn đã cho người tìm kiếm ngươi, và vài lần chính hắn cũng tự mình dẫn đầu đoàn tìm kiếm ngươi. Ta sẽ không bao giờ quên cái ngày đó, ngày mà hắn đã chĩa mũi kiếm Tam Độc vào ngươi. Nếu hắn không làm thế, liệu ngươi có ra đi không? Ngươi có để ta kéo ngươi lên không? Ta đã nghĩ rằng ta sẽ đổ hết tội lỗi cho sự ra đi của ngươi lên người hắn, nhưng ta đã lầm. Ngươi sẽ chẳng bao giờ hận hắn. Vậy nên, ta cũng sẽ thế.

   Hắn nên học cách kiểm soát cảm xúc của chính mình, đặc biệt khi hắn đang nuôi nấng Kim Như Lan. Hắn vẫn nóng nảy như mọi khi. Huynh trưởng đã nhờ ta đến tham gia Hội thảo thảo luận tại Kim Lân Đài vào tuần trước. Cháu của ngươi, mọi người thường gọi hắn là A-Lăng, trông rất giống Giang Cô Nương. Ta biết ngươi sẽ rất vui nếu biết điều đó. "Kim Như Lan"...nghe thật dịu tai làm sao. Sư Tỷ của ngươi quả thật đã chọn một tên tự rất hay.

  Giang cô nương luôn yêu thương ngươi, và ngươi cũng vô cùng quý trọng  y, ta cầu mong rằng ngươi sẽ không ôm nỗi tội lỗi trong lòng, Ngụy Anh. Ta hối hận khi trước kia đã không trò chuyện cùng Giang cô nương. Cô nương ấy là một người phụ nữ không bao giờ ngừng thương yêu người, dành cho ngươi và Giang Vãn Ngâm một tình yêu vô điều kiện. Ta nhớ rằng Giang cô nương đã bảo vệ ngươi rất nhiều, nhiều hơn những gì ta có thể làm tại núi Bách Phượng.


   Tình yêu vô điều kiện - đó là điều mà ngươi xứng đáng nhận được, Ngụy Anh.

LỤC

   _A-Uyển đã bị sốt cao, thằng bé có vẻ chẳng nhớ được chuyện gì đã xảy ra ở Loạn Táng Cương. Ta không biết liệu đây có phải là một phước lành hay không. A-Uyển thậm chí chẳng nhớ gì về ngươi - Tiện ca ca của y, hay bất kì thứ gì về quá khứ cả. Liệu đây có phải là một điềm lành không, Ngụy Anh?

   Thằng bé không còn hoạt bát như trước nữa và y có vẻ không thích hòa nhập, hay để những để bất kì ai chạm vào y. Nghe có vẻ rất quen thuộc phải không? Ta thề là ta không hề ép thằng bé phải như thế. Bọn ta đã nuôi một bầy thỏ đằng sau ngọn núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ để đôi khi ta có thể đưa y đến thăm chúng, những sinh vật mà khi xưa ngươi rất thích. A-Uyển thích lắm. Ta nhận ra được rằng tâm trạng thằng bé sẽ khá hơn sau khi bị bao vây bởi bầy thỏ, thích đến mức y cũng ăn cùng một món ăn với bầy thỏ - cà rốt.

   Không bao lâu sau, A-Uyển đã quen với nếp sống kỉ luật của Cô Tô Lam thị. A-Uyển là một đứa trẻ rất thông minh. Y nổi trội hơn những đệ tử đồng lứa ở lĩnh vực đọc lẫn viết hay khả năng kiếm thuật và cả nhạc thuật. Thằng bé đặc biệt thích cổ cầm, giống như ta. Một lần nữa, ta xin thề là ta không hề làm y trở nên như thế.

   A-Uyển vừa ngủ thiếp đi trên đùi ta cách đây không lâu. Y lớn rất nhanh và thường hay hỏi ta rất nhiều câu hỏi. Hoạt ngôn giống như ngươi vậy. Khi ta đang đọc sách, y đã hỏi ta rằng ta đã có được bông hoa đánh dấu trang này từ đâu, y nói nó thật đẹp. Ta đáp rằng ta lấy nó từ một người còn đẹp hơn bông hoa ấy. Sẽ thật trơ tráo nếu ta nói sự thật với y. Rằng hoa - nhánh hoa đánh dấu trang của ta - chính là hoa mẫu đơn mà ngươi...

   Là bông hoa mẫu đơn trên ngực ngươi trên núi Bách Phượng.

[Giải thích : Nhánh mẫu đơn mà Vong Cơ lấy làm đánh dấu trang là bông hoa mà Ngụy Anh được các thiếu nữ quăng cho khi chuẩn bị bước vào núi Bách Phượng săn bắn. Lam Vong Cơ lấy được sau khi cư/ỡ/ng hô/n Ngụy Anh lúc hắn đang bị bịt mắt.]

   Đôi lúc ta cảm thấy như thể ta đã cướp mất một thứ gì đó rất quan trọng với ngươi, cảm xúc ấy thật khó để lý giải. Ta nhớ rằng bản thân đã bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn không lời giải. Thứ mà ta không thể dùng bất kì ngôn từ nào để giải bày...phải mất nhiều năm để ta nhận ra ta đã bị sự ghen tỵ, ganh ghét nuốt chửng, cho dù ta không được phép cảm thấy như thế. Ta biết ta không nên như vậy. Ta nên thổ thẹn về bản thân. Ta nên biết rõ hơn.

   Trong ta ngập tràn tội lỗi khi nghĩ về nó, thứ mà ta đã lấy đi từ ngươi. Đóa hoa mẫu đơn ấy, dù sao thì, nó cũng là món quà mà sư tỷ của ngươi đã trao cho ngươi, món quà cuối cùng của Giang Cô Nương trước khi ngươi cắt đứt  mối quan hệ với Vân Mộng Giang thị, rời đi khỏi người tỷ mà ngươi yêu thương sâu sắc.

   Ngươi đã từng nói với ta không biết bao nhiêu lần rằng trên đời này sẽ không có một người phụ nữ nào trong trắng hay tốt bụng hơn sư tỷ của ngươi. Ta cũng đã nhìn thấy sự tốt bụng của cô nương ấy, chứng kiến được sự sẵn lòng đặt người khác lên trước cả bản thân mình của Giang cô nương, đặc biệt là khi Giang cô nương đã giúp đỡ rất nhiều tu sĩ bị thương ở trại. Giang cô nương hiếm khi nghỉ ngơi, cô nương ấy cũng là người luôn dậy thật sớm để chuẩn bị thức ăn. Sư tỷ của ngươi luôn dậy trước 5 giờ sáng. Một người phụ nữ tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ, ta chắn chắc điều đó. Giang cô nương cũng đã mong ngóng ngươi trở về, giống như ta. Gianh cô nương đứng về phía ngươi lúc ngươi đang hôn mê những ba ngày, như cách ta đã làm.

   Nếu cô nương ấy thấy ta của hiện tại, liệu cô có căm hận ta vì đã lấy đi món quà nhỏ nhưng mang một ý nghĩa quá sức to lớn từ ngươi? Hay cô nương ấy sẽ thương hại ta, như Huynh Trưởng ta bây giờ?

Thất

   _Ngày đến rồi lại đi, thời gian vẫn cứ trôi. Mặt trời mọc thật nhanh sau khi mặt trăng đã chầm chậm thiếp đi sau một đêm mệt mỏi.

   Ngươi đã rời đi bảy năm rồi, Ngụy Anh. Có người nói, bảy năm thật ngắn ngủi, cũng có người bảo rằng bảy năm là một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Đối với ta, chỉ cần xa ngươi một khắc thì đã là quá lâu rồi. Cảm tưởng như nó sẽ kéo dài mãi mãi. Ta trông thật ngốc nghếch, ta biết. Ngươi đừng trêu ta đấy nhé? Ta bắt đầu nhớ tiếng cười khoái chí của ngươi rồi, vẫn luôn rất nhớ.

   Ta không biết thứ gì đã thôi thúc ta mau chóng đến Thải Y trấn để mua bốn vò Thiên Tử Tiếu nữa.

   Những gì xảy ra hôm nay thật mơ hồ với ta.

   Nhưng ta nghĩ...ta nhớ ra rồi. Không hề tốt tí nào. Ta nghĩ ta cần phải xin lỗi Huynh Trưởng vì mớ hỗn độn ta đã gây ra khiến huynh ấy lại phải xử lý cho ta. Đôi khi ta cảm thấy ta đã làm huynh ấy thất vọng. Huynh ấy thấy được nỗi đau trong ta, và ta, ta thấy được nỗi đau mà ta gây ra cho huynh ấy.

   Hôm nay ta đã thức dậy với vài miếng băng bó trên ngực, dưới lớp băng vải ấy là một viết bỏng hình dấu ấn của Ôn Thị, y hệt vết mà ngươi từng có ở ngực, Ngụy Anh. Ta nhớ rằng ngươi đã bảo ta rằng một người đàn ông nên có vài vết thương hoặc vết sẹo để chứng tỏ bản lĩnh, sự dũng cảm của mình.

   Ngươi đã nói nếu vết bỏng ấy có để lại sẹo và theo ngươi cả đời thì điều ấy cũng là minh chứng cho việc người đã  bảo vệ một người phụ nữ khỏi vết thương ấy, và nàng sẽ ghi nhớ ngươi hết quãng đời này. Ba mươi ba vết roi trên lưng ta đã trở thành sẹo, vết bỏng hồng hồng đau rát trên ngực ta...tất cả bọn chúng đều không là gì cả, đối với ta, chúng đã gợi nhớ ta rằng ta đã sống cùng những ký ức về ngươi. Ta đoán chúng cũng sẽ là bằng chứng cho việc ta đã bảo vệ ngươi, bằng một cách nào đó, ngươi sẽ không bao giờ quên ta.

   Còn nữa, Thiên Tử Tiếu không phải dành cho ta. Ta sẽ để dành tất cả chúng cho ngươi ở mật thất bên dưới.

BÁT

   _Ngụy Anh, ngươi chưa từng nói với ta rằng những cái ao đó có chủ cả. Đã sau 9 giờ tối, ta nên đi ngủ bây giờ. Vân Mộng vẫn thật đông đúc và náo nhiệt. Ta đã thật sự nghĩ rằng chỉ có mình ta khi ta đi loanh quanh ao một lúc. Chúng đây rồi, ao sen mà ngươi nói.

   Ta...Ta không ngừng lại được. Ta không biết chuyện gì xảy ra với ta nữa, nhưng chỉ với một cú vung tay, ta đã nhổ hết chúng. Một người đàn ông trung niên đã nhìn thấy ta và thả chó rượt ta. Ta đã cố để lại một ít tiền trước khi rời đi. Ta chắc chắn rằng ngươi sẽ phá lên cười khi thấy ta đi rất nhanh, thậm chí gần như phạm phải gia quy không được chạy. Ngươi đã từng bị bắt chép phạt gia quy cả trăm lần, nếu ta không nhầm. Thật không giống với ta mọi khi. Thúc phụ sẽ không hài lòng khi ta thế này. Ta có thể hình dung ra được nụ cười của ngươi. Ngươi có đang cười không, Ngụy Anh?

   Bị chó rượt như thế này gợi nhớ ta về một chuyện. Kim Tử Huẩn đã có lần mang thú cưng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ mặc dù hắn không được phép làm thế; Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm thú cưng. Nhưng ta làm gì có quyền để nói cái gì là phải cái gì là trái? Khi ấy không phải lượt trực đêm của ta, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi. Ta cho rằng ngươi đã mỏi mệt khi phải ngồi trên cây quá lâu. Xin lỗi, ta đã không thể đến đó sớm hơn.

   Ta chưa từng nói cho ngươi biết nhưng hai chủ thỏ mà ngươi cho ta đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ và được chăm sóc rất tốt. Ta cho chúng ở đằng sau ngọn núi của Vân Thâm. Huynh Trưởng là người đầu tiên phát hiện ra chúng và huynh ấy hướng rằng huynh sẽ giữ bí mật. Huynh Trưởng thậm chí còn mang đến thêm vài chú thỏ nữa để bầu bạn cùng hai chú thỏ của ngươi. Nhưng hai chú thỏ ấy...chúng thích dành thời gian cho nhau hơn là chơi với những con thỏ khác.

   Một trong hai con thỏ rất giống ngươi : ham chơi và tràn đầy năng lượng. Ta nghĩ ngươi sẽ thích nó.

_____

Còn tiếp.
Wisteria

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#wangxian