Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8.

Phía Tĩnh Thất, sau khi Lam Vong Cơ chữa trị cho A Uyển xong cũng về phòng, ngày đêm vang tiếng cổ cầm. Tiếng đàn du dương day dứt vừa nghe đã đau lòng, một tâm tư trĩu nặng tiếng đàn cũng mang theo phần nặng nề.

Lam Vong Cơ dùng linh lực gảy Vấn Linh chờ đợi hồi âm, không màng ăn uống, nhưng thu lại vẫn chẳng được gì. Từ lúc trở về đến nay, đã ba ngày vẫn chưa thấy Lam Vong Cơ rời khỏi phòng, thức ăn của trù phòng đem đến chất đầy cửa Tĩnh Thất, nhưng vẫn không ai quan tâm, tiếng cổ cầm vẫn cứ vang lên ngày đêm, một khắc không nghỉ.

Cả Vân Thâm đã u uất, nay càng lạnh lẽo hơn, môn sinh cũng đã đâu đó bàn tán. Thân là Tông chủ Lam gia biết rõ tính đệ đệ mình cố chấp, nhưng chung quy lời bàn ra tán vào nơi Vân Thâm nên giải quyết. Đó chỉ là một phần lý do, lý do lớn nhất ở đây là lo lắng, ái ngại về đệ đệ mình.

Y tìm đến Tĩnh Thất xem tình hình của Lam Vong Cơ. Lam Khải Nhân từ khi sự việc xảy ra trước Từ Đường Lam gia cũng đã bế quan tịnh dưỡng, nên người có thể khuyên ngăn Lam Vong Cơ bây giờ chỉ có thể là Trạch Vu Quân. Khi Lam Hi Thần đến trước Tĩnh Thất đẩy cửa đi vào, trước mắt y là hình ảnh Lam Vong Cơ chuyên chú gảy đàn mười ngón tay đã rách đến rướm máu mỗi lần gảy đàn vết thương ở tay đều sâu thêm.

Lam Hi Thần nghĩ đệ đệ mình tại sao lại cố chấp đến thế? Đệ ấy không đau sao? Tính cố chấp của Lam Vong Cơ đó giờ vẫn không thay đổi được. Cố chấp chờ đợi cánh cửa mở ra, đến cố chấp Vấn Linh dù chẳng có thu hoạch.

Lam Vong Cơ biết rõ Ngụy Vô Tiện sẽ không bao giờ đoạt xá, nhưng vẫn cố gắng gảy đàn chờ đợi một câu hồi âm. Gảy đến mức tay y da thịt lẫn lộn, nhưng cố nhân vẫn chẳng lời hồi đáp.

Nhìn mười ngón tay của đệ đệ mình tóe máu Lam Hi Thần chịu được sao. Tay vốn là bộ phận quan trọng, nhưng đệ đệ này lại không màng đến nó. Nhìn thấy cảnh tượng như thế Lam Hi Thần vừa giận dữ vừa đau lòng. Dù đệ ấy không đau nhưng tim Lam Hi Thần như bị bóp nghẹn, đi đến ngăn cản:

"Đệ hà cớ gì phải chịu khổ đến vậy?"

Lam Vong Cơ không đáp tiếp tục Vấn Linh. Lam Hi Thần thật sự chịu không nổi nữa kéo tay y ra nói:

"Vong Cơ đệ đừng cố chấp nữa. Hắn đã không còn, đã không còn trên thế gian này rồi. Đệ đừng để bản thân cứ như vậy mãi có được không. Đệ không lo cho bản thân cũng nghĩ cho ta, cho thúc phụ chứ."

Tiếng đàn chốc lát khẽ ngưng lại, giọng nói đã băng lãnh hơn xưa, thập phần thều thào nói:

"Hắn không còn nhưng có thể nghe Vấn Linh."

Lam Hi Thần: "Đệ đừng sống như vậy nữa có được không? Có thể hồn phách hắn đã không còn nữa. Nếu không tại sao đệ Vấn Linh mà không một ai trả lời."

Lam Vong Cơ lòng đau như cắt, cúi đầu xuống nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt tí tách ti tách. Lam Hi Thần ôm lấy đệ đệ mình an ủi:

"Ngụy công tử, hắn ở phương trời kia cũng không muốn thấy đệ trong tình huống bây giờ đâu. Đệ phải sống tốt lên để hắn thấy đệ vui vẻ. Đệ nghĩ hắn nhìn thấy đệ đau đớn mà chịu được sao?"

Băng bó cho Lam Vong Cơ xong, Lam Hi Thần cũng rời đi trả lại không gian tĩnh mịch cho Lam Vong Cơ. Không gian vẫn tĩnh lặng như thường, dường như tiếng thở khó khăn của Lam Vong Cơ cũng nghe thấy rõ như ban ngày.

Vong Cơ cầm được Lam Vong Cơ di chuyển vị trí đến cạnh cửa sổ. Nơi mà Ngụy Vô Tiện hắn rất thích, từ việc trèo cửa sổ, đến đứng phía dưới chọc ghẹo y. Cũng chẳng biết từ bao giờ vì để gần gũi đối phương hơn, mà thư án được y dời đến gần đấy. Có lẽ đây là cách tốt nhất, để dễ dàng quan sát đối phương, nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn, thấy nụ cười vấn vương thương nhớ.

Ánh trăng bên ngoài khẽ phản chiếu, một bạch y hốc mắt đã ửng đỏ, tràn đầy tơ máu, những giọt lệ cứ ứa động chẳng thể trào ra, nhìn rất thống khổ. Bạch y kia đến giá sách lấy một cuốn sách đến thư án lật ra.

Cuốn sách cất giữ một bức hoạ trắng tinh không chút bụi bẩn, chắc hẳn được người ta nâng niu hết mực. Không sai, nó không phải là gì khác mà chính là bức họa Lam Vong Có mà Ngụy Vô Tiện lúc cầu học đã vẽ, bên cạch còn có bút tích của hắn.

Y vuốt ve bức họa cũng dòng chữ nước mắt khẽ rơi thấm vào bức họa. Giọt lệ vừa rơi, thiếu niên ngày thương băng lãnh gương mặt lên hiện lên một tia hoảng hốt xoắn quít lên lấy ngoại bào mình lau đỡ. Đổi lại vẫn không kịp nước mắt ấy lau thế nào cũng làm nhòe đi chữ "Ngụy Vô Tiện, Ngụy....".

Lam Vong Cơ đáy lòng đau như cắt, khẽ lấy bút viền lại từng nét. Lòng như ngàn con dao đâm vào, tim như bị ai đó xé ra đến mức máu không ngừng túa ra bên trong cơ thể. Ngay cả những gì của hắn còn sót lại, ngay cả bút tích của hắn y cũng làm nhòe đi. Y rốt cuộc còn gì xứng đáng...

Lam Vong Cơ cất cẩn thận bức hoạ vào vị trí cũ lại đến bên hầm rượu lấy lên một vò rượu. Thiên Tử Tiếu cay nồng mà cố nhân yêu thích, y cũng chẳng ngại ngần mà xây cả một hầm. Nhưng đáng buồn thay chỉ có một người dùng.

Mùi vị cay nồng, đắng chát lại khó ngửi dâng lên trong cổ họng của y. Thế mà lại có người thích uống. Tửu lượng bao năm của Lam Vong Cơ cũng không khi nào tốt lên được, chỉ một ly là gục, vừa gục đã tỉnh dậy chạy đi khắp nơi tìm kiếm thứ gì đấy. Tĩnh Thất bị y lục tung lên cũng chẳng tìm thấy, Lam Vong Cơ liền chẳng ngần ngại mở cửa đi ra ngoài một mạch đi đến Tàng Thư Các.

Đêm hôm ấy, có một bạch y mở Cổ Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ như hoá điên mà tìm kiếm thứ gì đấy. Lam Vong Cơ lục trái, lục phải, cuối cùng chỉ tìm thấy một cây sáo thân ngọc trắng khiết, bực bội mà ném vỡ đi.

Cạnh đó không xa, chỉ thấy lạc ấn tịch thu được ở Kì Sơn Ôn Thị được niên phong cẩn thận. Y dường như không suy nghĩ, mạnh mẽ cầm thứ đấy in thẳng vào ngực trái, lạc ấn hình mặt trời cũng như thế mà có trên ngực.

Uống rượu mà hắn thích uống, chịu nổi đau mà hắn từng chịu, đối với Lam Vong Cơ hiện giờ ngoài việc đó ra chẳng có thể làm được việc gì. Lam Hi Thần vừa vào thấy cảnh tượng như thế trong lòng khẽ lo lắng:

"Vong Cơ, đệ làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ trên người còn mùi máu tanh khó khăn đáp:

"Huynh trưởng, đệ không tìm thấy."

Lam Hi Thần nhìn thấy cây sáo ngọc vỡ từng mảnh trên sàn cuối cùng cũng đã hiểu liền nói:

"Vong Cơ người đã không còn, đệ đừng như vậy nữa có được không? Ta..."

Vốn định nói vài lời an ủi nhưng Lam Vong Cơ bên cạnh lại mơ màng cất lời:

"Rượu rất đắng, lại cay..."

"Sáo tìm mãi cũng không thấy..."

"Còn có, lạc ấn rất đau...."

Lam Vong Cơ hai hàng nước mắt chất chứa nhẹ trào ra, nắm lấy tay áo huynh trưởng mình nói:

"Nhưng hắn vẫn chưa về..."

"Hắn hận đệ sao?"

Bên ngoài mưa từng giọt càng lớn hơn, dường như đây là cơn mưa lớn nhất từ trước đến gì từng có. Cơn mưa tựa như những dòng lệ đang an ủi cho tâm hồn cô độc bên trong...

***

Trải qua nhiều chuyện như vậy, đến thời hạn cấm túc cũng đã hết, Lam Vong Cơ lại dường như có vẻ mở lòng hơn mà bước ra khỏi cánh cửa Tĩnh Thất. Nhiều năm nay, y vẫn vậy vẫn đem hy vọng mà ngày ngày gảy Vấn Linh không thiếu một khắc. Y cũng đã ra khỏi được Tĩnh Thất, xuống núi hoàn thành tâm nguyện "trừ gian diệt ác" của thiếu niên năm nào đứng trước Vân Thâm cầu nguyện.

Phùng loạn tất xuất, một thời vang vọng muôn nơi. Người đời đối với việc sau sự kiện Bất Dạ Thiên kia Lam Vong Cơ đột nhiên bế quan ba năm lại có chút nghi ngoặc. Có người nói y cảm thấy hổ thẹn vì có một tri kỉ như Di Lăng Lão Tổ, còn có người lại nói y đang tu luyện thuật pháp gì đấy. Nhưng khi quay về với hiện tại, ai cũng công nhận một điều rằng, Lam Vong Cơ càng lúc càng mạnh, danh hiệu Hàm Quang Quân đưa ra cũng xứng đáng.

Chỉ là... có chút cô độc.

Hàm Quang Quân một thời cũng đã đặt tên tự cho A Uyển, Lam Tư Truy, mang hết nổi nhớ nhung sự bất lực của mình mà đặt tên cho nó. Lam Tư Truy cũng là chính tay Lam Vong Cơ nuôi dạy, còn đặc biết dạy cho cậu Vấn Linh. Lỡ sau này có chuyện gì cậu sẽ là người kế tiếp thay y tìm hắn.

Lam Tư Truy càng lớn tính cách có phần giống Lam Vong Cơ rất chính trực. Kiếm pháp của cậu cũng là chính tay y truyền dạy, như đang làm một điều gì đó cho hắn. Xem Tư Truy như con ruột của mình.

***

Năm năm sau.

Ngụy Hàn Vân cũng được tám tuổi, dáng vẻ nữ hài tử càng lớn lên càng chính chắn đĩnh đạc, chơi đùa ở phía ngoài sân.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên ghế sửa lại cây sáo trúc của mình, rảnh rỗi lại làm cho nàng cây trâm khắc chữ "Vân" và một chiếc túi thơm thêu một đóa hoa thược dược cùng một chữ "Trạm" rất nhỏ.

Nhiều năm ở cùng với Dì Mãn, hắn cũng đã học được cách thêu thùa may vá, mục đích cũng vì Hàn Vân. Tài may vá của hắn mỗi lúc càng tốt, thức ăn lại bây giờ đã hợp khẩu vị hơn, nhìn qua chẳng khác chi một mẫu thân vậy.

Nhớ đến ngày đầu, vừa cầm cây kim lên đã đâm từ ngón tay này sang ngón tay kia, đến mức cả đầu tay đều bị đâm sưng mà chảy máu, còn nấu ăn lúc đầu lại bỏ ớt nhiều đến nỗi Dì Mãn vừa ăn đã phải chạy đi uống nước, huống chi là Vân Nhi. Nhưng có điều làm từ từ cũng quen, hiện tại những việc như này thật sự không gây khó dễ với hắn.

Hàn Vân đã lớn lên rất nhiều càng lớn càng hiểu chuyện, càng lớn càng xinh đẹp càng giống Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Hài tử đã tám tuổi, nhưng suy nghĩ trong đầu lại chẳng hề nhỏ, cũng đã hiểu hết tất cả về cha nàng, còn về phụ thân thì hầu như Ngụy Hàn Vân không nhắc đến, tránh để cha thêm đau lòng.

Dù cho hiện tại mọi việc đã là quá khứ, nhưng lúc nào cũng ám ảnh trong tấm trí của Ngụy Vô Tiện, hầu như đêm nào hắn cũng bị những cơn ác mộng dằn xé trong lòng, lúc đó nói thật Ngụy Hàn Vân chẳng biết là gì chỉ có thể ôm hắn mà khóc. Và cũng từ đó, những việc của quá khứ hầu như đều không nhắc đến.

Tám tuổi cũng là thời gian kết đan của Hàn Vân đã đến. Ngụy Vô Tiện đã hứa trong lòng bằng bất cứ giá nào cũng phải cho nàng kết đan để nàng sử dụng kiếm. Mà bản thân hắn không thể nào tự mình kết đan cho nàng được. Người duy nhất có thể giúp Vân Nhi của hắn bây giờ không ai khác chính là Bão Sơn Tán Nhân, sư phụ của mẫu thân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top