Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(HQĐ × BHC) MÙA HÈ TUYỆT VỜI NHẤT LÀ EM (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Cường đang cùng nhau tạo một con robot dọn rác. Cứ tưởng rằng mấy thứ máy móc này không thu hút được tôi nhưng không ngờ rằng tôi ngày càng chìm đắm vào nó, cùng em. Hầu như hôm nào đi học về, Cường cũng đến nhà tôi lụt lọi trong mớ sách kia những thứ liên quan để chế tạo robot. Còn một lý do nữa mà khiến em chiều nào cũng ghé ở nhà tôi, là vì mớ đồ ăn vặt mẹ làm.

Một buổi tối mưa gió nọ, tôi đang ngồi hàn lại các khớp chân của robot thì nghe thấy tiếng đập cửa dưới nhà. Sợ đánh thức mẹ nên tôi chạy xuống mở cửa. Ô nhìn kìa, con người ướt như chuột lột trước cửa nhà tôi là Hồng Cường sao? Em trong bộ đồ ướt sũng nước mưa, mái tóc bạch kim cũng vì mưa mà xõa rũ rượi. Trông em dường như vừa bước ra từ một cơn hoản loạn nào đó. Chỉ riêng khóe miệng mỉm cười kia là không thích hợp. Rõ ràng trông em nhếch nhác, đáng sợ nhưng nụ cười rạng rỡ kia vẫn xuất hiện trên sự nhếch nhác đó, trông em có chút thật kỳ quặc.

Tôi mở cửa cho em vào. Chạy đi lấy khăn cho em lau khô người.

''Sao anh không hỏi? Giờ này mưa tầm tã mà em đứng trước cửa nhà anh gọi. Sao anh không hỏi? Không thắc mắc hả?''

''Đợi em bớt xấu xí rồi sẽ tự nói thôi mà. Lau nhanh đi, không thì bệnh đó.''

Rồi em cười khúc khích, không nói gì.

Tầm chừng 15phút sau Cường xinh đẹp đã trở lại, em mặc trên mình chiếc áo sơ mi của tôi cùng chiếc quần đùi cũ, chiếc quần đùi nhỏ nhất mà tôi có và phối một chiếc dây nịch ngang hông.

Hồng Cường rất tự nhiên vào phòng tôi, bình thản ngồi trên chiếc ghế và tự lấy cho mình một quyển sách, rồi an tịnh ai làm việc nấy. Tôi đang chú tâm vào những vết hàn, không để ý lắm, mặc em làm gì thì làm.

Rồi bỗng nhiên, giọng nói của em vang lên bên tai tôi.

''Em muốn đặt tên cho nó là White Rose.''

''Được để anh khắc lên tay nó, sắp xong rồi.''

''Ôi, em nói là anh làm theo đó hả?''

''. Anh cũng không nghĩ ra cái tên nào hay hơn.''

Tôi đã hàng xong rồi. Trông con robot hơi méo mó, sần sùi vì vết hàn vụng về của tôi, nhưng nó lại khiến tôi thỏa mãn đến kỳ lạ.

Ờ, tôi lại vừa nhớ ra, em chưa nói lý do em ở đây lúc này. Nhưng tôi cũng không tò mò gì.

Kết thúc những tháng ngày làm việc với mớ sắt vụng, máy móc chúng tôi chuyển sang quá trình cốt lõi cũng như gian nan nhất - lập trình. Ngày trước tôi có đọc qua về thuật toán nên cũng biết chút ít nguyên lý của những thứ này. Tôi nghĩ chắc chắc cũng đơn giản thôi. Nhưng lý thuyết là một đằng thực hành là một nẻo. Lập trình khó mà đi dây để lắp vào White Rose lại càng quá sức với tôi. Còn Cường hả? Em thì siêu rồi viết được lệnh rất nhiều nhưng cứ vướng lỗi, nổi đỏ cam màn hình. Có hôm chúng tôi thức suốt đêm ở nhà em để sửa mớ lỗi đó. Đến nổi hôm sau đi học, tôi bị phạt vì ngủ gật trong giờ.

Mẹ tôi vì xót mà chuẩn bị nào đồ ăn nào nước uống để tôi mang qua nhà Cường dùng. Em thì thích thú ra mặt, em thích mẹ tôi cực kỳ, quý bà lắm. Chắc là vì ba em cho rằng mấy thứ máy móc mà chúng tôi đang làm là vô bỏ, chỉ cần học hành đàng hoàng làm được rồi. Cũng vì lẽ đó mà mỗi lần tôi sang nhà em đều phải lén lút hệt như ăn trộm.

Tôi phát hiện lúc chúng tôi chú tâm vào White Rose. thì dần không nhận ra khoảng giữa chúng tôi đã thu hẹp rất nhiều. Tôi mơ hồ cảm thấy Cường thân thiết với tôi hơn, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy em không hài lòng gì đó ở tôi. Không biết nữa? Đôi lúc em lại tỏ vẻ giận dỗi nhưng không nói câu nào.

Hôm nay em không về cùng tôi nữa, vì em đang đi cùng một anh lớp trên hỏi thăm về cách lắp dây cho bảng đèn led. Tôi không vui một xíu nhưng nghĩ đến mình không có quyền không vui nên tự đánh lạc hướng bản thân. Tôi tự thưởng cho mình một buổi chiều yên tĩnh trên giường, bên tai là tiếng nhạc du trường êm ái. Có vẻ từ khi quen biết Cường, tôi đã không có những giây phút như thế này. Tôi biết em được bao lâu rồi nhỉ? Gặp em là những ngày hè...

...bây giờ đã là đầu tháng 10 rồi.

Tháng 10 mưa cứ dai dẳng không nguôi. Trời mưa vẫn cứ nóng mà trời chiều thì vẫn cứ mưa. Tôi lặng lẽ hòa mình vào tiếng nhạc, cảm nhận chút không khí ẩm đầu đông, rồi dần mê màn trong những giấc mơ đẹp.

Một ánh sáng đỏ chói đánh thức tôi. Tôi mở mắt ra và thấy trên mắt của White Rose là một bản đèn led đang chạy chậm chậm dòng chữ 'Tỉnh dậy đi rồi lười biếng', kéo tôi ra khỏi nhận giấc mộng đẹp.

Hồng Cường đang nằm ngửa người trên giường tôi, ôm White Rose, em cười tinh nghịch, khoe tôi thành quả vừa làm.

''Anh Trung chỉ em làm đó, anh ấy chỉ có một lần thôi là em tự làm theo được rồi. Cái này là một mình em tự tay làm. White Rose ơi, bố nhỏ của con giỏi quá nè.''

Rồi tôi thấy em nhìn mình, trầm ngâm chờ đợi điều gì...

''Sao vậy? Sao anh không khen em?''

''Anh phải khen em nữa hả? Có thừa thải quá không?''

''Sao lại thử thải. Em tự học, tự tay làm đó. Đây là lần đầu tiên em làm mà đã đẹp như vậy, anh phải khen.''

''Ờ..rồi rồi, em giỏi lắm, thông minh, xinh đẹp, ham học hỏi, được chưa?'' Vừa khen, tôi vừa vỗ vỗ đầu Cường.

Chúng tôi cùng cười vui vẻ, rồi lại cùng thảo luận nên làm gì tiếp hay nên cải tiến chỉnh sửa gì thêm. Có lẽ White Rose đã trở thành một phần trong cuộc sống của chúng tôi, là nỗ lực và giá trị của tuổi trẻ.

Chúng tôi thi xong học kỳ rồi học một tuần, sau đó được nghỉ Tết. Tết năm nay được nghỉ 8 ngày. Người người nhà nhà đổ xô đi mua quần áo mới, tất bật cho một cái Tết ấm êm. Riêng nhà tôi, Tết cũng chỉ là một chuỗi những ngày chủ nhật kề nhau, vì chúng tôi chả có họ hàng nào ở đây mà để viếng thăm. Tết đoàn viên gì đó thì lại càng không cần vì tôi cùng mẹ thân thiết mỗi ngày sao phải đợi một năm để ngồi lại cùng nhau chứ. Thế nên mẹ con tôi tâm vẫn cứ an nhiên giữa cơn bão Tết xung quanh.

Lần cuối tôi gặp Cường là lúc hỏi thăm em qua khung cửa sổ. Em nói em phải về quê, sẽ mang White Rose và laptop về làm tiếp phần dang dở. Em vẫn cười đó, nhưng tôi thấy anh mất lờ đờ của em có chút khan khác. Khoảng cách giữa hai khung cửa sổ có thể là khá xa, chỉ có trái tim tôi là đã nằm ngoan ngoãn ở căn phòng của cậu bé mái tóc bạch kim kia rồi.

Ngày mùng 2 Tết, tôi nhận được một phong thư gửi qua bưu điện không để người gửi. Bên trong là một phong bì nhỏ dày cộm. Tôi còn lạ gì nét chữ của cậu trên lời chúc mừng năm mới.

Tết qua rồi nhưng tâm hồn mọi người thì vẫn còn dư âm. Những ngày sau Tết là tha hóa nhất, nào bài bạc, nào cắt nhuộm đầu đỏ, đầu vàng, móng hồng, móng xanh. Tôi thi thoảng sẽ cùng tham gia nhóm này nhóm kia cho đỡ nhàm chán hoặc ngồi nghe thằng bạn lắm chuyện kể lể về kỳ nghỉ tết của nó.

Chỉ riêng năm nay, tôi chả tha thiết gì cả, chỉ ngồi nhớ nhung cậu bé trong tim. Tôi đã trốn tiết sang lớp 10A5 lần thứ ba rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia. Tôi buồn thiu suốt cả một ngày hôm ấy. Một tuần lễ trôi qua, mà sao em vẫn chưa về. Tôi bắt đầu bồn chồn lo lắng, tôi mất ăn suốt cả tuần lễ, luôn nhớ nhung về em. Đáp lại sự nhớ nhung của tôi là một bưu kiện khác từ bưu điện. Lần này vẫn là một phong bì dày và một cái móc khóa hình cỏ 4 lá bằng nhựa và dòng chữ quen thuộc 'Anh có nhớ em không? Lỡ quên thì nhìn cái cây này rồi nhớ nhé!'

Tôi mở chiếc phong bì kia, trong đó là một sấp ảnh của em cùng White Rose, nhìn thấy một mảnh giấy kẹp giữa với dòng chữ 'Con của chúng ta đây, anh nhớ nó rồi chứ gì'. Lần lượt sau đó là những tấm ảnh quá trình hoàn thiện White Rose của em. Tôi không hiểu tại sao em lại gửi những thứ đó về đây? Phải chăng em không thể quay về nữa? Cả em và cả cái đứa con chung của chúng tôi đều sẽ rời xa tôi sao? Tôi sợ hãi, tôi không muốn chấp nhận.

Tôi gần như không còn sức sống những ngày kế tiếp. Chỉ dựa vào hình của em và White Rose để tưởng tượng ra chúng tôi còn bên cạnh nhau. Tôi đã cất gọn những quyển sách nằm la liệt dưới sàn, thứ mà tôi luôn yêu quý trân trọng. Thay vào đó là những tấm hình em gửi. Tôi cảm giác như mình có được mọi thứ, có được em, có được thành quả chung của chúng tôi, nhưng chớp mắt một cái tôi chẳng còn gì ngoài những bức ảnh này cả. Muốn viết một lá thư cho em, nhưng em thậm chí còn không để tên người gửi. Tôi gửi cho em một email hỏi thăm, em không trả lời. Em phải dùng laptop thường xuyên đã viết lệnh, nhưng lại không trả lời tôi.

À tôi hiểu rồi nhưng lại có vẻ không hiểu. 'Em thật ra muốn gì? Em chán tôi rồi sao? Hay em có nỗi khổ gì?' Tôi không biết, điều duy nhất, rõ ràng nhất tôi biết là tôi nhớ em.

Nhũng dòng thư em viết nhiều lắm. Em kể lại nhiều việc đã xảy ra mỗi ngày của em. Tôi cảm giác như thấy được em cũng đang sống và sinh hoạt song song với tôi. Chúng tôi lại càng thân thiết nhưng mãi cũng không thể chạm nhau. 





-còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top