Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 giờ sáng hôm sau~

Mặt trời đã lên rất cao chiếu thẳng xuống đất nhưng lại không quá gay gắt, Jisoo sau một đêm mệt mỏi cuối cùng cô cũng có thể mở đôi mắt lười biếng của mình ra đón ánh nắng buổi gần trưa chói chang.

Đảo đôi mắt xung quanh nhưng chẳng thấy ai, chỗ trống bên giường lạnh lẽo không chút hơi người, đi làm rồi sao, từ sáng sớm?

Cô gượng dậy ngồi dựa bên cạnh giường, thân thể bây giờ như vừa mới trải qua cuộc tra tấn tàn bạo vậy, đau nhức không ngừng. Đầu đau, lưng đau, chân cũng đau mà đặc biệt là cái nơi đó thật là khủng khiếp.

Nhìn xuống ga giường, rất sạch sẽ không có chút dấu vết ân ái của ngày hôm qua, tính ra Taehyung cũng thật chu đáo, trước khi cô thức dậy đã dọn dẹp sạch sẽ mà không phiền đến giấc ngủ của cô. Nhưng anh lại không chu đáo đến nỗi xóa mấy cái dấu vết mờ ám trên người cô được sao?

Mặc dù đã được mặc một chiếc khăn tắm nhưng lại không thể che hết được mấy dấu đỏ tím trên khắp người cô, ở đâu cũng có cổ, bụng, tay...

"Aaa... đói quá!"

Jisoo ôm lấy cái dạ dày trống rỗng của mình, đói chết đi được. Cô bước chân xuống giường định đi đến tủ quần áo, nhưng vừa được 2 bước, chân cô đã mền nhũn khụy xuống mặt đất lạnh, cố gắng lắm mới có thể lếch đến nơi và mặc được bộ đồ.

Có vẻ nó chỉ dành cho mùa đông nhưng dã được cô áp dụng để che dấu mấy cái vết khiến người khác nghi ngờ, nhất là cái tên Jeon Jungkook đen tối kia.

Dùng tay chống đỡ bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng, xung quanh mọi người vẫn không ngừng làm việc của mình, đa số chỉ thấy người giúp việc qua lại chào cô, ngay cả Lisa cũng không thấy đâu, chắc là đang ở dưới sảnh chính. Còn Taehyung và Kook có lẽ đang bận rộn với đống công việc trong một tuần nghĩ dưỡng kia.

Jisoo nặng nhọc bước từng bước xuống cầu thang dài ngoằn của nhà Kim Taehyung, cô hận sao anh không làm 1 cái thang máy để di chuyển trong cái nhà cao 4 tầng rộng 10000 mét vuông này.

"Á!"

Trời ạ, đã đi không vững rồi lại xui xẻo đụng phải cô giúp việc này thật là không may, cuộc sống cô sau này chẳng lẽ sống trong tật nguyền.

Nhắm mắt chờ đợi màn tiếp đất đau đớn nhưng vẫn không cảm nhận thấy gì, tất cả đều im lặng không tiếng động, hình như cả thân cô đang được nâng đỡ bởi đôi tay của một người. Mở đôi mắt đang nắm chặt xuất hiện trước mặt cô là Taehyung, chàng trai luôn đến cứu cô những lúc gặp nguy hiểm. 

"Em không để ngồi im trong phòng được sao?"

"Em đói!"

Jisoo khẽ nói, mọi khi không cần ăn cô vẫn sống được nhưng chỉ mới một đêm cô đã không chịu được mà mò đi kiếm đồ ăn, tất cả đều là tại anh!

"Được rồi, mọi người đang đợi, đi thôi!"

Anh cúi người bế xốc cô lên rồi chậm rãi bước xuống cầu thang . 

"Taehyung, không phải anh đã đi làm rồi sao?"

"Không phải đêm qua hoạt động quá nhiều nên đã quên mất trưa nào anh cũng ở nhà sao?"

"Kim Taehyung, anh..."

Jisoo mặt mày đỏ gay, muốn chửi nhưng chẳng biết phải nói cái gì. 

Xuống dưới sảnh chính rồi băng qua sân trước nhưng lại không đến nhà bếp mà là vườn hoa ở sau dãy nhà chính, ở đó chẳng có ai nhưng Jisoo ngửi thấy mùi hải sản nướng và cả sườn nướng thơm thơm lan tỏa khắp mảng vườn rộng rải. Đi thêm vài bước mới thấy Jungkook và Lisa đã ngồi sẵn ở góc vườn chờ. 

"Kim Jisoo, cuối cùng cậu cũng đến rồi, chờ mãi"_ Lisa chạy đến.

"Tớ ngủ quên mất!"

"Cậu làm sau thế?"

Lisa thấy Jisoo không đứng mà nằm gọn trong tay Taehyung cứ ngỡ là cô bị thương ở đâu, vặt cánh tay ra thì phát hiện có vài dấu đỏ, cô vội rụt tay lại.

"Khụ, khụ"

Kook vờ ho khan, anh cũng rất tinh đã thấy được chiến tích hùng vĩ của Taehyung trên người Jisoo. Anh và Lisa đồng loạt bịt miệng không dám nói gì chỉ thấy đôi vai họ run lên bần bật, đôi mắt thì lại lấm lét nhìn nhau một cách vô cùng mờ ám . 

Jisoo cuối đầu không dám nhìn hai người họ. Bây giờ cô đây chỉ muốn đào một cái hố mà chui thẳng xuống ấy thôi!

"Thôi được rồi , không phải 2 người muốn ăn sao? Đổi ý rồi à?"

Kim Taehyung không tức giận nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc. Ngay lập tức buổi ăn ngoài trời được bắt đầu, mặc dù đã được chuẩn bị từ sáng sớm nhưng phải đợi Jisoo thức dậy mới có thể bắt đầu ăn được.

Đây chính là một khung cảnh bình yên không đau khổ, bom đạn và cả nước mắt giữa thế giới Hắc Đạo mà chỉ tồn tại nụ cười niềm hạnh phúc . 

_Bệnh viện tư của Kim thị_

Trong một căn phòng hạng sang, một chàng trai tóc vàng đang mặc một bộ đồ bệnh nhân nhưng lại không hề an phận, bên cạnh anh ta luôn có một chiếc máy tính và ánh mắt anh không hề rời khỏi nó.

Từ sau khi tỉnh lại, Jackson Wang không ở quảng trường mà là bệnh viện, chỉ mới sau 1 ngày tịnh dưỡng anh đã lao đầu vào đống công việc của một chủ tịch thực thụ.

"Cạch!"

Từ phía cửa vang lên tiếng bước chân, Jackson không hề ngước mặt lên để biết người đó là ai.

"Jackson, cháu vẫn mãi tập trung vào cái máy tính đó hay sao?"

Kim Jihok chống gậy bước vào, đây là cháu trai của ông, là đứa cháu ông nhận từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Mọi việc ở tập đoàn Kim thị cũng là nhờ Jackson giúp đỡ nên mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.

Sau cái buổi tiệc đó, tổn thất về tài sản thì chẳng thấm vào đâu nhưng về người thì nhiều vô cùng, tất cả đều là con ông cháu cha, đều là những người có sức ảnh hưởng không hề nhỏ đến đất nước, trong lĩnh vực chính trị, quốc phòng và cả Bạch Đạo, Hắc Đạo. Không biết là kẻ nào to gan, lộng hành, dám đụng đến các thế lực như vậy, chắc hẳn kẻ ấy chán sống rồi. 

"Ông, cháu chào ông!"

Anh bước xuống ôm lấy Kim lão gia, người ông mà anh kính trọng nhất.

"Cháu đã khỏe chưa?"

"Dạ khỏe!"

"Cộc, cộc, cộc"

"Mời vào!"_ Jackson hướng về phía cửa.

Bước vào là 2 người mặc áo đen, một trong số đó chính là Min Yoongi, thư ký đắc lực của Kim Taehyung, trên tay họ là một ít quà thăm hỏi.

"Chào chủ tịch Wang, chúng tôi đến đây gửi một số quà do Kim tiểu thư và Manoban tiểu thư cảm ơn về chuyện vừa rồi"

Nói rồi 2 người xách đồ đến để cạnh giường, cuối chào bước đi.

"Kim Jisoo?"_ Kim Jihok thoáng ngạc nhiên.

"Là cô gái cháu giúp lần trước, cháu rất thích cô ấy!"

"Jackson, có thật là cháu thích?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Lần nào cũng vậy, muốn ai đều nói thích. Nhưng lần này là không thể, Jisoo ấy là một cô gái tốt!"

"Cháu không từ bỏ cô ấy đâu, nhất định phải có cho bằng được!"

"Cái thằng này, cháu thật là không biết điều!"

Ông vì tức giận mà lên cơn đau tim, ngã xuống bất tỉnh.

"Bác sĩ!"_ Jackson hoảng hốt gọi.

[...]

Đối với Park Jinyoung, cuối cùng hắn ta cũng có thể tỉnh dậy sau khoảng thời gian giành giựt sự sống với thần chết. Nỗi hận trong đáy lòng Kim Junmyeon đã dâng cao, ông ta thề rằng nhất định sẽ báo mối thù này.

"Chủ nhân, tôi vô dụng không làm được gì xin người trách phạt!"

Một thân ảnh quỳ xuống dưới chân ông ta, cúi người sát đất.

"Vô dụng, có một chuyện là ngăn cản bọn chúng cũng không xong!"

Ông ta ném vỡ ly rượu trên tay, mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, ghim vào tay đối phương, chất lỏng màu đỏ sóng sánh nhuộm đỏ cả sàn nhà. Đây là nội gián lâu năm trong bang V mà ông âm thầm cài vào, người có năng lực che giấu xuất thần. 

"Ngươi không thể sống trong cái Hắc Đạo này nữa rồi...!"

Park Jinyoung đứng bên cạnh, chĩa súng về thân ảnh đang quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo, nở nụ cười lạnh.

"Dừng lại, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng!"

Kim Junmyeon giọng trầm thấp vang lên, tay lấy một ly rượu khác đưa lên nhấp nháp vài ngụm.

"Đa tạ chủ nhân tha mạng!"

“Ngươi, phải tìm mọi cách chia rẽ chúng, gây thù oán làm chúng xao lãng rồi hạ thủ từng người một"

Kế hoạch của ông ta thật nham hiểm, liệu sau này có hối tiếc vì những gì mình đã làm không? Nhưng ông ta càng không biết rằng trong cái ngu có cái khôn, người khôn giả ngu mới là người thông minh thật sự.

Taehyung, Jisoo, Lisa và Kook sẽ phải làm thế nào để bước qua con rắn độc mà Kim Junmyeon đã chuẩn bị sẵn đây?

Ông ta cười lạnh: "Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu!"

----------------

Lâu lắm rồi tớ mới lên được đây, nhìn lại cảm thấy mình bỏ bê thuyền vsoo quá🤧

Có ai hóng Snowdrop giống tớ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top