Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Seokjin - Namjoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo được mọi người đưa vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói vì cơ thể yếu nên cần bồi dưỡng, không được có chuyện gì làm chấn động tâm lý.

Quản gia Hong nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi cho Taehyung nhưng mãi vẫn không gọi điện được nên đành thôi ý định đó, quay lại chăm sóc cho cô.

Jisoo nằm ở đó, vẻ mặt bơ phờ khiến bà Hong cũng đau lòng, bà vốn coi cô như con gái. Đến xế chiều, Jisoo mới lờ mờ tỉnh dậy, chỉ thấy bên chắn có quản gia Hong đang ngủ gật, ngoài ra không còn ai, cô lại rớt nước mắt, tay sờ lên bụng mà tủi thân. Taehyung thật sự hết yêu thương cô rồi. Jisoo quyết định buông tay...

"Bảo bối, thật xin lỗi vì để con không có cha, đừng buồn nhé."

—————

Hai hôm sau Jisoo được bác sĩ cho xuất viện, về nhà chỉ cần bồi bổ là ổn. Cô có nghe quản gia Hong nói Taehyung không có về nhà, tuy rất đau lòng khi nghe bà nói vậy nhưng cô cũng im im mà tươi cười. Tình cảm chúng ta như vậy là chấm dứt hay sao?

Jisoo ngồi nghỉ ngơi trên sofa một xíu rồi định đi lên lầu thì có điện thoại, là anh hai.

"Anh hai, sao lại gọi cho em?"

Jisoo dù buồn nhưng vẫn không muốn để anh hai biết nên giả giọng vui tươi lấp liếm.

"Anh hai với Namjoon đã về nước mấy hôm nay, định qua thăm em đây."

"Em rất nhớ hai anh nha. Em hơi mệt không về thăm anh hai được, anh với anh ba qua đây được chứ?"

Nghe tin anh hai và anh ba về, cô rất vui, ở nhà hai anh rất cưng chiều cô.

"Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em." Seokjin nói tới đây giọng có hơi trùng xuống, sau đó cúp máy.

————

30 phút sau.

Jisoo ra đón hai anh vào nhà, nhưng chưa gì vừa thấy hai người lại ôm chầm lấy rồi chực trào nước mắt. Anh hai, anh ba luôn cưng chiều cô, quả thật rất nhớ hai người.

"Con bé này, đừng khóc xấu lắm." Namjoon quẹt nước mắt trên mặt rồi xoa đầu cô.

"Jisoo, có phải em với Taehyung xảy ra chuyện?" Vừa vào nhà ngồi xuống, Seokjin liền hỏi thẳng, tính của anh hai cô biết rõ, rất thẳng thắn.

"Không... không có gì đâu, hai anh đừng lo."

Đụng trúng tim đen, Jisoo có hơi lúng túng.

"Em định giấu hai anh tới bao giờ?" Namjoon hơi nghiêm giọng nói.

Yoongi và Seokjin là bạn thân, trước khi quay về bên kia làm việc Seokjin có nhờ Yoongi nếu Jisoo có chuyện gì nhất định cũng phải nói ra.

Vì thế chuyện này Seokjin biết, sau đó nói cho Namjoon. Hai người về nước cũng vì chuyện này, em gái bé bỏng họ cưng như trứng từ hồi nhỏ dù có gì họ cũng phải bảo vệ nó. Nhưng Seokjin có lòng tin ở Taehyung nên tạm thời chưa làm lớn việc này.

Jisoo biết mình không giấu được nữa liền nói ra mọi thứ, kể cả việc xảy ra hai hôm trước, bao nhiêu ủy khuất được nói ra, kèm theo đó Jisoo khóc rất nhiều, rồi ôm lấy anh hai và anh ba của mình.

"Jisoo em đừng khóc nữa, nếu còn khóc anh chắc chắn sẽ xử lý Taehyung." 

Namjoon vừa vỗ về cô vừa nói.

"Em muốn ly hôn?"

Seokjin hiểu tính em gái mình, chắc chắn con bé đã chịu đựng quá nhiều mấy ngày nay. Jisoo run run gật đầu.

"Được, chiều mai anh sang rước em, ly hôn càng sớm càng tốt, anh không để em chịu đựng như vậy được."

Phận làm anh, Namjoon và Seokjin rất yêu thương Jisoo, từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều cũng như chưa lần nào làm cô khóc. Ấy vậy mà cái tên Taehyung kia lại như vậy..

Jisoo suốt đêm đó khóc rất nhiều, Taehyung cũng không về nhà khiến cô đau lòng nhiều hơn. Quyết định này có thật sự đúng hay không đây?

————

Jisoo vào xế chiều hôm sau đã thu dọn hết hành lý, cô ký tên vào tờ đơn ly hôn rồi đem qua phòng làm việc của hắn để.

Mở ngăn kéo ra để tờ đơn vào trong, Jisoo vô tình phát hiện ra có một cuốn sổ màu hồng rất xinh, bản tính tò mò nổi dậy, cô liền mở nó ra đọc.

Trong đó là nhật ký ngày xưa lúc Taehyung và Sora còn mặn nồng bên nhau, từng câu, lời nói ở trong đó mà chính hắn viết ra như một vật nhọn đâm thẳng vào tim cô. Lật tới giữa trang, có một bức hắn rơi ra Jisoo nhặt lên, là tấm hắn Taehyung và Sora hôn nhau, bên dưới còn viết một dòng chữ.

"Sora, cả đời này anh chỉ yêu mình em. Không em thì không thể là ai khác."

Jisoo đứng không vững, có hơi loạng choạng, cô lại khóc. Đã hứa với bản thân là đừng yếu đuối như vậy nữa rồi mà cô không tài nào làm được.

🌷🌷🌷🌷🌷🌷

"Cái lạnh nhất không phải là con gió khi trời vào đông, mà là sự vô tâm của người mà bạn đã từng xem là tất cả..."

🌱

🌱 Nếu ai chưa biết Seokjin và Namjoon tại sao có trong chương này thì đọc lại phần The Preamble giúp mình nha. Mình cảm ơn 🌱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top