Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo nhìn Zu

"Chị thật sự muốn cho em ư?"

"Đúng vậy" – Zu trả lời ngay, không do dự. Ánh mắt đan xen vô số cảm xúc phức tạp.

Cô đặt nó vào lòng bàn tay Jisoo, nhẹ nhàng như sợ nó sẽ vỡ tan mất.

"Hạnh phúc nhé, nhóc?. Em hãy hạnh phúc thay phần của chị."– Zu nhéo nhẹ vào má Jisoo, ánh mắt nhanh chóng trở về cái vẻ tinh nghịch quen thuộc.

"Em cảm ơn chị."

"Và nhớ làm cho thằng nhóc kia hạnh phúc nữa nhá." – Zu cười lớn.

Jisoo dịu dàng gật đầu, ánh mắt chứa chan đầy sự tin tưởng như một lời hứa rằng cô và Taehyung sẽ sống thật hạnh phúc.

''Vậy em xin phép về trước. Chào chị''

Jisoo tiến ra ngoài cửa, ánh nắng vội vã tràn vào bên trong khi cô mở cánh cửa ra. Trước khi nhòa đi trong ánh nắng chiều thu, cô ngoảnh lại nhìn Zu, đôi mắt trong suốt.

"Người quan trọng của chị....muốn chị hãy quên người ấy đi"

Cảm giác mất mát bỗng thoáng qua trong tim Jisoo chốc lát. Cô đột nhiên xao động bởi lời nói ấy, phải chăng sự mất mát tình yêu còn đớn đau hơn những điều bất hạnh trong guồng quay cuộc đời...

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Kim Zu.

"Có phải không, anh?"

Chiều, con phố trở nên ồn ã và đông nghẹt người, từng chiếc xe đi qua là mang theo một làn bụi phả vào mặt người đi đường.

Jisoo xách chiếc túi, bước qua đường.B một chiếc xe hơi sang trọng trờ tới, phanh kít một tiếng rõ kêu, tiếng phanh xe chìm nghỉm giữa một mớ những tiếng động ồn ào nơi con phố.

Cô ngoảnh lại.

Xe màu vàng.

Ferarri thể thao.

Jisoo nheo mắt nhìn người con trai ngồi trong xe, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bung hờ hững hai cúc áo trên, tay trái nằm hờ chiếc vô lăng, tay phải khoác qua vai một cô gái mắt xanh mở đỏ và thân hình rực lửa.

Đèn chuyển sang màu xanh, chàng trai thấy Jisoo cứ đứng trước mũi xe anh ta mà nhìn chăm chăm, liền hơi khó chịu mà ấn nhẹ vào nút còi. Jisoo không hề giật mình, cô chậm rãi bước lên vỉa hè để nhường đường cho đôi nam nữ kia.

Chiếc xe phóng vụt qua, lao vào màn bụi mịt mù trên đường. Jisoo nhìn theo, đôi mắt lạnh tanh.

Trong cái thành phố này, đi Ferrari đâu chỉ có một người?

Vậy mà cô đã mặc định chiếc xe thể thao ấy cho ai thế kia?

Cười khẩy chính bản thân mình, cô quay lưng bước đi. Bóng dáng mảnh mai của Jisoo chợt trở nên vô cùng bé nhỏ và đơn độc giữa phố phường đông đúc, từng làn xe cộ đan vào nhau một cách vội vàng.

__________

"Quản gia Min!"

Từ phía bên trong của cánh cửa gỗ màu nâu sậm nằm yên lặng, vang lên một giọng nói đã không còn nhiều kiên nhẫn. Những người giúp việc đang lau chùi xung quanh hành lang đều giật mình mà nhìn về phía căn phòng nằm tách biệt riêng trên một tầng lầu. ai ai cũng quay lại nhìn nhau, rồi không hẹn, họ lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình.

Một ông già tầm khoảng 40 – 50 tuổi, mặc bộ áo vest nhưng gương mặt khắc khổ, đi như chạy về phía căn phòng, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng.

"Lão gia gọi tôi?"

Người đàn ông dừng trước cửa căn phòng, và mặc dù không trực tiếp đối diện với người bên trong, nhưng ông ta vẫn cúi đầu tỏ vẻ thành kính.

"Taehyung đâu?"

"Dạ...Thiếu gia đang trong phòng..."

"Gọi nó sang đây!"

"Vâng"

Ông quản gia họ Min vội vàng tuân lệnh, rồi sau đó quay người bước nhanh xuống cầu thang. Mỗi chỉ thị của Lão gia dù ông không nói thì cũng đều không được phép chậm trễ.

Nhưng quản gia còn chưa kịp bước hết bậc cầu thang đã phải khựng lại. Taehyung đang từ dưới bước lên, tay xỏ túi quần vẻ nhàn nhã, đôi mắt xanh nhàn nhạt nhìn ông.

"Thiếu gia...Lão gia..."

"Gọi tôi?" – Một bên lông mày hơi nhướn lên, Taehyung không tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc.

"Vâng"

Taehyung lẳng lặng không nói gì, anh bước lên hành lang và tiến về căn phòng có cánh cửa gỗ xa lạ cách biệt. Căn phòng này rất đáng sợ, và người ngồi trong đó cả ngày lẫn đêm cũng vô cùng đáng sợ. Đương nhiên là không đối với anh.

Không gõ cửa, Taehyung bước vào, đôi mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông đang bệ vệ ngồi trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc. Đèn trong phòng không được thắp sáng hoàn toàn, bóng ông Kim chiếu xuống nền đá hoa cương tạo nên vẻ hắc ám đáng sợ.

"Ba gọi con?" – Taehyung đứng tựa vào bức tường cạnh cửa, tay vẫn đút túi, giọng nói trầm trầm.

"Hôm qua đến lễ kỷ niệm thành lập Trường Thịnh, con đi với ai?" – Ba anh lạnh lùng hỏi, chất giọng trầm khàn như đang tra khảo phạm nhân.

"Một mình"

"Con chắc chứ?" – Ông nhướn đôi lông mày rậm, ngữ điệu giống như đang khẳng định, còn ánh mắt thì như xoáy vào người Taehyung.

"Ý ba là sao?" – Taehyung cũng không vừa, anh nhướn mày, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt ba mình. Đôi mắt mà đến mẹ anh còn phải thừa nhận là nó vô cùng đáng sợ, và khi ông tức giận lên, có cảm giác ông sẵn sàng giết người bằng ánh mắt đó.

"Đọc đi"

Ônng vơ lấy một tờ báo nãy giờ nằm yên lặng bên cạnh tay phải mình, quăng nó xuống đất. Từng tờ vung vãi trên nền đất. Taehyung vẫn đứng im như pho tượng, anh biết trên mặt báo đó viết gì và in hình của ai.

"Thiếu gia của Kim gia đưa bạn gái đến dự lễ kỷ niệm thành lập Trường Thịnh! Hay quá nhỉ! Bạn gái? Bạn gái của con không phải Boram, vậy là đứa nào???" – Chủ tịch Kim đứng phắt dậy, tiếng quát vang ầm lên trong căn phòng vốn đã đậm mùi u ám.

"Con có nói bạn gái con là Boram sao?" – Taehyung vẫn điềm tĩnh lạnh lùng nhìn người cha.

"Nó là đứa nào?" - Ông quát

"Ba không cần biết. Và con cũng không yêu Boram, ba nhớ cho!"

"Con im miệng đi! Chuyện hôn nhân của con và Boram đã do ta và cha mẹ nó đồng thuận. Con nghĩ một câu nói của con có thể phủ nhận tất cả sao?"

"Chuyện hôn nhân của con cần ba đồng ý giúp sao?" – Taehyung nhìn ba mình, đôi mắt màu xanh sáng rực, băng lãnh.

"Con nói cái gì? Chuyện đó đã quyết định xong từ rất lâu rồi, bây giờ mày quay lại nói câu ấy, mày coi ba là cái gì hả?"

Ông đập bàn, vài tập hồ sơ rơi loạt xoạt xuống đất. Ông tức giận nhìn Taehyung. Còn anh, vẫn dùng cái đôi mắt lạnh tanh ấy nhìn lại ông. Có thể nói cha con Taehyung như hai thái cực đối nhau, người thì điềm tĩnh, người thì nóng nảy. Hai cha con đều là những Taehyung tài hiếm thấy, nhưng căn bản là quá khác nhau về tính cách nên giữa họ thường xảy ra những mâu thuẫn khó giải quyết.

"Mày thử nghĩ xem bên nhà Chim Ưng mà đọc được tờ báo này, họ sẽ nghĩ gì??? Cái hành động của mày, cùng với con bé bạn gái mày đã gây hậu quả đấy!"

"Vậy thì để mình con giải quyết đi, ba không cần lo"

"Tự mình mày có thể giải quyết được sao? Thằng nhóc ngu này, mày nghĩ chuyện gì cũng có thể dễ dàng như cái suy nghĩ bồng bột của mày à?"

"Ba ngừng lời được rồi đấy" – Taehyung quét qua người ba mình ánh mắt lạnh như băng tuyết, giọng nói khô khan không có lấy một chút tình cảm "Con đã nói con sẽ giải quyết, ba không yên tâm thì cứ chống mắt lên xem. Còn nữa, con ngu ngốc, nhưng thiếu thằng nhóc ngu ngốc này, con không tin ba có thể đứng vững."

Sợ câu cuối của mình còn chưa đủ để đe dọa ba mình, Taehyung còn lướt qua ông bằng ánh mắt sắc lạnh trước khi mở cửa và bước về phòng.

Cánh cửa khép lại một cách bình thản như chính tâm trạng Taehyung lúc này, khác hẳn với ba anh ở bên trong. Tờ giấy đặt dưới tay ông đã bị vò nát thảm hại, ông nghiến răng gườm gườm nhìn về phía cánh cửa mặc dù nó đã đóng lại, và người đứng đó 2 giây trước bây giờ đã không còn ở đó nữa. Hơn ai hết, ông hiểu rõ, con trai ông đủ điều kiện để kiêu ngạo như thế, nó hiểu tầm quan trọng của bản thân đối với ông và công ty thế nào. Và, con trai ông, còn là 1 người không biết dọa.

- Thằng con bất trị, nó dám nói cái giọng ấy với cả ba nó?

Ông nhấc ống nghe điện thoại lên, tay nắm chặt như muốn bóp vụn nó ra.

"Lemon, điều tra về con bé ấy, ngay – lập – tức! cho cậu 24 giờ. Không hoàn thành thì chuẩn bị tinh thần"

Vừa dứt lời, chiếc ống nghe bị ném một cách thô bạo xuống bàn:

- Taehyung, đứa con hỗn láo.


Yoonsik uể oải bước vào nhà, trên mặt hiện lên nét mệt mỏi rất rõ rệt. Anh ném mạnh chiếc cặp lên bàn rồi lê những bước chân nặng nề xuống dưới bếp. Bỗng xuất hiện ngay cửa bếp, trước mặt anh là Aerum với khuôn mặt ảm đạm nhưng lại tươi tỉnh nhanh chóng khi vừa nhìn thấy anh.

"Yoonsik, anh về rồi ạ?"

Yoonsik nhìn Aerum với ánh mắt dửng dưng rồi quay bước lên cầu thang. Mặc dù rất muốn tống cái gì đó vào cái dạ dày đang đói meo, nhưng khi nhìn thấy Aerum, sao bỗng dưng anh lại cảm thấy khó chịu, cảm giác đói đã tan biến.

"Yoonsik!"

Tiếng gọi nghẹn ngào uất ức đằng sau anh vang lên, hình như chủ nhân của giọng nói đó đang khóc. Bước chân của Yoonsik khựng lại, anh khẽ nhắm mắt lại kiềm chế vẻ mệt mỏi. Lại thế nữa rồi, sao cô lúc nào cũng dùng nước mắt để kết tội anh cơ chứ. Aerum của ba năm trước trong ký ức của anh rất mạnh mẽ, chẳng biết là từ khi nào cô lại trở thành cô gái mềm yếu đến nhu nhược như vậy.

"Anh Yoonsik...chuyện hôm qua cho em xin lỗi mà...anh làm ơn đừng làm thế có được không? Em về đây cũng chỉ vì anh mà thôi, dù em có lỗi gì anh cũng phải tha thứ chứ? tại sao lại đối xử như thế với em?"

"Anh đối xử như thế nào?" – Yoonsik quay người lại – "Anh đang rất mệt, em làm ơn đừng khóc như trẻ con thế nữa."

"Anh yêu Somin có phải không? Là vì cô ấy nên anh mới hờ hững với em như thế này có đúng không?" – Aerum phẫn uất hét lớn, nước mắt dàn dụa quanh đôi mắt to tròn, làm ướt nhèm bờ mi đen láy.

"..."

"Anh trả lời em đi" – Aerum bước đến lay vai Yoonsik. -"Anh nói đi, có phải anh yêu Somin có đúng không? Trả lời em đi...!"

"Aerum..." – Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng của Yoonsik vang lên, anh gỡ tay Aerum ra, dùng đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt âm u ảm đạm đến đáng sợ.

"Nếu em cứ như thế này, em sẽ không bao giờ bằng được Somin."

Aerum đờ đẫn nhìn anh quay lưng bước lên cầu thang, nước mắt vẫn không thôi ngừng chảy. Cô lao đến, ném mạnh chiếc bình hoa kê trên tủ xuống đất, vỡ tan tành. Rồi cô gào khóc, giật mạnh chiếc khăn trải trên chiếc bàn phòng khách xuống, bộ ấm tách bằng thủy tinh rơi vung vãi mỗi thứ một mảnh. Yoonsik đứng trên bậc cầu thang, nhìn Aerum đang trong cơn kích động, đáy lòng bỗng gợn lên cảm giác xót xa. Nhưng rồi anh nhanh chóng quay đi, bước về phòng mình. Cánh cửa đóng lại trước khi những tiếng đổ vỡ kịp dứt.

"Cô chủ!"

Cô bé Hương từ trong bếp chạy ra, nhìn Aerum đang hoảng loạn liền chạy đến giữ cô lại, mặt mũi con bé tái mét không hiểu chuyện gì. Tiếp sau đó là đám người làm, ai nấy đều hoảng hốt giữ chặt Aerum, số còn lại thì nhanh tay thu dọn mảnh vỡ.

"Cô chủ, tôi đã nói rồi, tại sao cô phải đau khổ bi lụy như vậy, xử luôn kẻ thứ 3 kia có phải hơn không?"

Một giọng nói đanh quánh vang lên vẻ không hài lòng, Aerum quay phắt lại, nhìn Yên với ánh mắt tức giận khiến nhỏ hơi giật mình.

"Sao cô lại nhìn tôi như thế nhỉ?" – Yên chau mày, khóe môi hơi cười – "Tôi có nói gì sai ư?"

Aerum cắn chặt môi quay đi không nói gì.

"Cô chủ..." – Yên tiến đến – "Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô"

Aerum quay lại, đôi mắt to ánh lên tia hằn học khiến người ta sợ hãi.

"Cậu chủ là của cô, làm người phải biết dành lấy những thứ thuộc quyền sở hữu của mình..." – Yên làm bộ triết lý, nhỏ ngước lên trần nhà, nói vu vơ như không phải chuyện của mình – "Đối với tôi, những người cứ chống mắt lên mà nhìn đồ vật của mình bị người ta bị lấy đi mà không phản ứng gì..." – Nhỏ ghé sát vào tai Aerum – "....Là con người hèn nhát..."

Đôi mắt trợn trừng đầy kích động, Aerum lườm Yên, bàn tay nằm chặt đến run run. Tất cả sự tức giận của Aerum bây giờ chỉ truyền tải qua ánh mắt.

Hương đứng bên cạnh nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của cô chủ thì kéo kéo tay Yên "Chị Yên.."

Tiểu Yên không màng, nhỏ giật tay về, ánh mắt sắc lẻm như cú mèo vẫn nhìn xoáy vào Aerum "Cô chủ, thế nào...?"

Móng tay bấm sâu vào da thịt rồi từ từ thả lỏng, đôi mắt trợn trừng lại trở về như cũ. Aerum nhìn Yên, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

"Theo cô...ta nên làm gì?"

_____________

Somin bước vào nhà và nhanh chóng chìm vào sự tĩnh mịch, trống trải và lạnh lẽo của căn nhà cô vẫn thường đến. Cô Di không thấy đâu, tiếng bước chân ra vào dồn dập của các người giúp việc cũng biến mất, và cả sự thiếu vắng một giọng nói, tiếng hát, tiếng cười của một người mà dẫu rằng chỉ vừa xuất hiện không lâu, là khởi nguồn cho mọi sự đau khổ và những giọt nước mắt không mời mà đến của Somin.

"Cô Di?!"

Somin rụt rè gọi, tiếng gọi của cô vang vọng khắp các ngóc ngách rồi lại trở về bên cô.

"Hôm nay không có ai ở nhà ạ?"

Sau khi đặt câu nghi vấn và cũng là câu khẳng định cho mình, Somin rón rén bước lên cầu thang, ánh mắt vẫn tìm kiếm khắp nhà. Căn nhà không có người thì không thể nào lại không khóa.

Bước chân vô thức dừng trước cửa phòng Yoonsik, Somin chầm chậm đưa tay lên, hít một hơi thật sâu trước khi gõ tay vào cánh cửa.

Không có ai đáp lại, Somin nhíu mày nghi hoặc, sau khi đã gõ thêm mấy tiếng nữa, và mỗi tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước mà vẫn không có ai đáp lời, Somin mở cánh cửa và đi vào trong.

Quả thực bên trong phòng không có ai. Somin đưa mắt kiếm tìm và vô cùng thắc mắc. cô mím môi quay người nhanh nhẹn bước ra ngoài để tìm ở những phòng khác.

Bỗng một vòng tay từ đằng sau quàng lấy cô, ôm siết lấy cô trong vòng tay người ấy. Mùi dầu thơm thoang thoảng trong không gian, quấn lấy Somin khiến cô kích thích, đôi chân bất động đứng yên trong vòng tay vững chắc.

Người đó tựa đầu vào vai cô, vài lọn tóc ướt tiếp xúc với da thịt cô khiến Somin cảm thấy lành lạnh.

Vòng tay siết lấy eo cô hơn, người đó tham lam hít lấy mùi thơm từ người Somin.

"Yoonsik" – Somin gọi khẽ.

"Anh nhớ em" – Tiếng nói nhỏ đong đầy yêu thương rót nhẹ vào tai Somin.

"Bỏ em ra đi"

"Không"

"Aerum..."

"Không quan tâm..."

Somin im lặng, cái cảm giác này cô mong chờ biết bao, cô thích được ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh và...khóc ướt áo anh.

"Somin...đừng suy nghĩ gì cả, đừng suy nghĩ bất kỳ điều gì..."

"Yoonsik..."

"Em không cần tin ai cả, chỉ tin anh thôi, chỉ nhìn vào mắt anh thôi" – Yoonsik xoay người Somin lại đối diện mình, cho mắt cô nhìn vào mắt anh đúng như lời nói – "Ai cũng có thể khóc, nhưng em thì không được. Em không được phép khóc, vì anh...sẽ rất đau lòng"

Somin cúi gằm mặt xuống, cố gắng không để anh thấy mắt cô đang nhòe đi.

"Yoonsik, em là người đến sau, là người thứ 3 xấu xa xen vào mối quan hệ giữa anh và Aerum, em không thế ở bên anh được..." – Somin ngước lên nhìn anh, và mặc dù đã kiềm nén thế nào đi nữa, trước những thứ ngổn ngang trước mắt, nước mắt cô không thế không rơi.

"Somin...em nói gì thế?"

"Yoonsik, coi như em xin anh đi" – Somin nắm lấy tay Yoonsik, từng giọt nước mắt rơi xuống như từng nhát dao đâm vào tim anh, và như xát muối vào tim cô – "Hãy đối xử tốt với Aerum một chút, cô ấy đã yêu anh rất nhiều, là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu, em không đủ can đảm để sánh với cô ấy, em không muốn là nữ phản diện đi cướp tình yêu của người khác..."

Những lời cuối cùng trong câu nói của Somin như bị kích động, tiếng nói thảm thiết xen với tiếng nấc nghẹn đau đớn. Đau đớn cho cả cô. Đau đớn cho cả anh.

"Somin...xin em đừng nói những lời như thế có được không?" – Yoonsik đau xót nhìn cô – "Tình cảm anh dành cho Aerum là tình cảm của 3 năm trước, và bây giờ thì nó đã phôi phai. Người anh yêu là em, em phải hiểu điều đó chứ!"

"Không, em không hiểu!" – Cô lắc đầu – "Anh phôi phai, nhưng cô ấy vẫn yêu anh sâu đậm. Anh không được làm như thế, không được làm cô ấy tổn thương!"

"Tình cảm không thể ép buộc, anh có ở bên, thì anh và cô ấy đều không hạnh phúc, em có cần thiết phải đẩy người mình yêu ra xa như vậy không?"

Somin kéo giật tay về.

"Đúng rồi, là có em ở đây...có em ở đây nên anh mới không ở bên cô ấy. Vậy từ nay em không đến nữa...em không đến làm phiền anh nữa....hãy để cho Aerum toàn tâm toàn ý yêu anh và chăm sóc anh. Mối tình đầu của hai người sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ vì khoảng cách thời gian mới khiến anh thay đổi. Chỉ cần cô ấy ở bên anh, mọi thứ sẽ quay trở về như 3 năm trước, như ngày chưa có em!"

Somin đưa tay gạt nước mắt, cô tiến đến chiếc bàn, bên trên đặt chiếc khung ảnh úp sấp của Yoonsik và Aerum.

"Em đến đây vì sợi dây chuyền, em làm cho anh vì sợi dây chuyền, thời gian đó anh yêu em, tất cả chỉ khởi đầu bằng sợi dây chuyền này, vậy để em mang nó đi, từ nay anh không được nhớ về em nữa. Hãy quên em đi, quên sợi dây này đi"

"Somin!" – Anh hét – "Sao em có thể tàn ác như thế, sao em chỉ làm theo ý mình như vậy? Sao em cứ tự quyết định mà không hỏi anh? Sao em không hỏi anh có muốn hay không, có đồng ý hay không chứ?"

Somin đứng đó, bàn tay đặt lên mặt bàn gỗ mát lạnh, đôi mắt tuyệt vọng u buồn và nhòe nước của cô đau đáu nhìn anh. nước mắt trong suốt cứ như dòng suối chảy ra mãi không chịu cạn.

"Anh không cho em đi"

"Yoonsik.."

"Anh không cho em đi, nghe rõ chứ?"

Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, ánh mắt cô vẫn nhìn anh không rời, cô sợ rằng nếu mình chớp mắt 1 cái, anh sẽ biến mất như bong bóng xà phòng. Bàn tay sờ soạng bên trong của ngăn kéo, từng giọt nước mắt như những giọt huyết lệ vẫn không ngừng chảy.

Bỗng đôi bàn tay lạc lõng, Somin giật mình nhìn xuống ngăn kéo.

"Yoonsik...sợi dây chuyền của em...mất rồi!"

Somin nhìn Long với khuôn mặt thất thần, những giọt nước mắt đã bị cô bỏ quên trên rèm mi. Cô nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch.

"Yoonsik...sợi dây chuyền của em đâu?...Nó ở đâu...? Anh đã cất ở đâu...?"

"Anh..."

Yoonsik ngập ngừng nhìn vào ngăn kéo trống trơn, nơi mà ngày bình thường thì sợi dây nó phải nằm trong đó. Anh cũng hơi mất bình tĩnh, anh hiểu sợi dây đó quan trọng như thế nào với Somin, và để làm mất nó thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

"Somin...em bình tĩnh..."

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen màu café của Long, anh vội vàng gỡ tay Somin ra, mở cửa và chạy thật nhanh xuống bên dưới. Bàn tay Somin lơ lửng giữa không trung rồi khẽ hạ xuống.

Nước mắt đáng ghét....lại tìm đến cô nữa...

___________

"Aerum...Aerum!!"

Tiếng gọi giục giã của Yoonsik vừa cất lên, Aerum từ dưới bếp đã vội ra, một tay bưng một chiếc bát to đựng hỗn hợp bột mỳ và trứng, tay còn lại dùng muỗng nguấy đều, gương mặt rạng rỡ, trên mũi còn dính một chút bột mì. Trông cô gái bé nhỏ trong chiếc tạp dề in hình vịt Donaln thật vô tư và đáng yêu.

"Anh gọi em?"

Aerum chạy đến, tay mau lẹ nguấy hỗn hợp đặc quánh.

"Em đang làm gì?" – Yoonsik hỏi, khuôn mặt gần như tối sầm lại.

"Em đang làm bánh bột mì" – Aerum cười tươi – "Cô Di dạy em đấy"

"Sợi dây chuyền của Somin là em lấy đúng không?" – Long không quan tâm đến niềm vui của Aerum, anh xẵng giọng, ánh mắt vẫn xoáy vào người cô.

"Ơ...sợi dây nào?" – Aerum ngơ ngác.

"Sợi dây hôm trước em lấy trong ngăn kéo của anh, anh đã nói em không được đụng đến cơ mà, trả anh ngay!"

Yoonsik quát lên với âm lượng không nhỏ, Aerum giật mình, vội hoảng sợ lùi ra sau, gương mặt xanh mét.

"Anh sao vậy....sợi dây....sao em lại giữ...?" – Aerum nhìn anh, đôi mắt đã chực trào nước, đáy mắt ánh lên vẻ oan ức đến xót lòng.

"Em đừng tỏ cái thái độ khiến người ta thương hại vậy nữa, ok?" – Yoonsik gằn giọng – "Anh không đùa với em, trả ngay sợi dây ấy đây!"

"Em không biết..." – Aerum lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cay xè.

"Sợi dây đó chỉ có em và anh biết, còn nói em không lấy sao?"

Somin vừa bước từ trên cầu thang xuống, vội vàng chạy đến chắn giữa Yoonsik và Aerum.

"Yoonsik...anh đừng như thế...anh làm Aerum sợ đấy, có thể cô ấy không biết thật..."

"Em tránh ra!" – Long quát.

Somin bị Yoonsik đẩy sang một bên, cô sững người khi thấy đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, ánh mắt mà anh dùng để nhìn cô vào lần cô đã tự tiện xâm nhập và đánh thức ký ức giữa anh và Aerum. Cái cảm giác hiện hữu trong Aerum bây giờ, chắc cũng rất hoảng sợ giống cô khi ấy. Việc để ánh mắt mình tiếp nhận hình ảnh của người mình yêu thương nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống mình, thực sự là điều không hề dễ dàng. Nước mắt đã nhanh chóng xuất hiện nơi khóe mắt Aerum để làm nhòe đi cái hình ảnh nó không muốn tiếp nhận vào trái tim.

"Cậu chủ, cô Aerum, chuyện gì vậy???" – Cô Di từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt thì gương mặt vội tái đi.

"Aerum, anh không muốn nói nhiều, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi, trả lại anh ngay sợi dây đó!" – Yoonsik nắm lấy vai Aerum siết mạnh, ánh mắt đỏ rực màu của tia máu. Yoonsik khi nổi giận lên cực kỳ đáng sợ, chính Somin cũng đã từng trải qua, và nước mắt trong thời khắc đó cũng giống như Aerum, không thể không rơi.

"Em không biết thật mà..." – Aerum òa khóc, vô cùng hoảng sợ.

Somin vội gỡ tay Yoonsik đang siết lấy Aerum ra "Yoonsik, anh đừng như vậy mà..."

Nhưng Somin không hề biết, chính những giọt nước mắt vương trên mi cô còn chưa kịp khô lại là điều Yoonsik muốn giết chết Aerum ngay tức khắc. Đương nhiên là khi còn đang trong cơn nóng giận.

"Cậu chủ!" – Cô Di hoảng sợ chạy đến giữ tay Yoonsik– "Xin cậu chủ bớt giận, có gì từ từ nói..."

"Yoonsik, em không có lấy sợi dây..." – Aerum vẫn lắc đầu oan ức, nước mắt chảy dài.

Yoonsik thở mạnh, anh buông vai Aerum ra, day day trán, cố điều hòa cho cái hơi thở gấp gáp. Một số người giúp việc đã đứng sau lưng anh từ bao giờ, mặt mày ai nấy đều tái mét. Yoonsik khi tức giận thì không phải là họ chưa thấy, nhưng tức giận với Aerum thì quả là chưa thấy thật.

"Yoonsik, em không có lấy sợi dây của Somin đâu....em thề đấy....em sẵn sàng chết ở đây ngay tức khắc. Anh có thể tin em chứ?" – Aerum đưa tay chùi nước mắt, cô Di khẽ tiến lên nắm lấy tay Aerum. Người lớn tuổi vốn dĩ rất nhạy cảm với những câu thề độc do người trẻ thốt ra một cách vô tội vạ.

Aerum quay sang nhìn Somin, đôi mắt to sau làn nước mắt oan ức như trợn lên kiên quyết.

"Somin, sợi dây của cậu, mình không hề đụng đến....cậu làm ơn đi mà....mình không có lấy, cậu đừng vu oan cho mình...có được không?"

"Aerum, mình không..." – Somin hoảng, vội phân trần.

Cô Di một tay vén tóc Aerum, một tay nắm lấy vai cô bé. Bà lãnh đạm nói, ngữ điệu như đang khiển trách.

"Somin, có chuyện gì thì có thể từ từ nói không? Cô Aerum trước giờ không bao giờ lấy cắp của ai thứ gì cả, cô và cậu chủ làm ơn hãy bình tĩnh suy xét..."

"Cô Di, cô không biết thì đừng tham gia" – Yoonsik lừ mắt, đôi mắt vẫn chưa biến mất những tia máu – "Sợi dây ấy ở đâu, chỉ có mình tôi và Aerum biết, giờ sợi dây ấy mất, cô bảo tôi phải suy xét ư? Còn gì mà suy xét chứ?"

"Yoonsik...em không..."

"Em im đi!"

Yoonsik quát, anh nhìn sang Somin đang hướng ánh mắt xót xa về phía Aerum, giọng nói sắc bén.

"Somin, em yên tâm, sợi dây ấy anh sẽ tìm lại cho em. Trong căn nhà này không thể tồn tại kẻ ăn cắp, có gan tự làm tự chịu, ai lấy cắp sợi dây ấy mà còn quanh co chối tội, anh sẽ không để yên!"

"Yoonsik...!"

Somin chưa kịp nói hết câu, Yoonsik đã quay người bước lên cầu thang.

Ai không hiểu chuyện cũng biết rằng câu nói đó là ám chỉ Aerum.

Mà trong căn nhà này, những người giúp việc đang đứng khép nép ở kia, có ai là không hiểu chuyện chứ?

Căn nhà bỗng rơi vào trạng thái trầm mặc, đến thở cũng không ai dám thở mạnh, Aerum dựa vào vai cô Di khóc nấc oan ức, những người giúp việc nhìn nhau ái ngại. Còn Somin, một mình cô trơ trọi giữa phòng khách. Tiếng nấc của Aerum cứ như cào xé lòng cô.

Somin...mày đã làm cái quái gì thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top