Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng.

"Jisoo! Uống sữa đậu nành đi!" Somin hào hứng ôm hai cốc sữa đặt xuống bàn.

"Cậu biết tớ không thích uống sữa đậu nành" Jisoo chau mày.

"Nhưng nó là sữa đậu, là sữa đậu đấy!" Somin nhấn mạnh từ đậu.

"Ý cậu là...?"

"Ừ, hôm nay thi đấy, uống cho đậu" Somin chớp chớp mắt.

"Cậu bắt đầu mê tín từ bao giờ thế?" Jisoo cười lớn "Vậy lý do cậu cất hết trứng vào tủ lạnh cũng là vì lẽ này?"

"Ừ, tớ nghe nói ăn trứng trước khi thi là điềm xui"

"Vớ vẩn." Jisoo càu nhàu "Cậu rán trứng đi. Uống mỗi cốc sữa thế này thi cử sao được."

"Không !!!!!" Somin gạt phắt "Cậu muốn ăn điểm 0 à?"

"Cứ ăn trứng sẽ bị điểm 0 sao? Cậu cần tin vào thực lực của bản thân chứ."

"Nhưng ..."

"Thôi cậu rán trứng đi!"

"Aaaa, Jisoo xấu xa, bài thi mà điểm 0 thì cậu cứ cẩn thận cái lưỡi dao của tớ!" Somin giậm chân bình bịch rồi chạy vào bếp.

___________

Đề thi được phát ra. Somin nín thở nhận lấy tờ giấy.

Máy điện thoại trong túi Jisoo rung liên hồi. Một tin nhắn vừa được gửi đến. Số lạ.

"Good luck!"

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Jaewon đang dừng lại trên người mình.

Anh nháy mắt.

Cô cười bằng khóe môi. "Good luck!"

Phút thứ 36 của môn Toán. Jaewon xoay tít cây bút trên những ngón tay, quay xuống nhìn Jisoo. Vẫn khuôn mặt bình thản, anh tự nhủ không hiểu cô gái này không biết đến khái niệm "cảm xúc", hay là đã che giấu nó qua tấm mặt nạ lãnh đạm kia.

Anh quay lại với bài thi của mình, cắm cúi viết liên hồi. Jisoo bất chợt ngẩng lên, nhìn anh. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô...

...Không phải là không căng thẳng,

Kết thúc ngày thi thứ nhất, học viên lục đục kéo nhau ra về. Khuôn mặt khá là thoải mái, vốn dĩ nó có bao giờ chất chứa âu lo?

Ngày thứ hai trôi qua rất nhanh.

Somin cất bút vào hộp, hỏi Jisoo, đầy vẻ quan tâm. "Làm được chứ?"

"Chắc cũng tạm" Jisoo đáp gọn, cô khoác ba lô lên vai, bước ra khỏi lớp. Jaewon đưa mắt dõi theo, anh khẽ cười. Nụ cười chân thật và phảng phất chút yêu thương hiếm hoi.

Bài thi của anh.... Giấy trắng.

Ngày thi thứ ba. Nhận tờ để môn Triết học từ tay giáo viên, mặt Somin lập tức tối sầm. Ngón tay cầm bút run lên, sống lưng cứng đờ. Jisoo liếc nhìn, không khó để nhận ra cô bạn mình đã ôn sót kiến thức. Và chỗ kiến thức bị sót lại ấy lại nghiễm nhiên nằm trong tờ đề thi này.

Cô đẩy mẩu giấy sang bên cạnh "Bình tĩnh nào."

Phút thứ 27 của môn Triết học, Somin tay run run lật trang sách dưới ngăn bàn. Mắt hơi liếc xuống dưới. Gần chục năm đi học, khái niệm "quay cóp" đối với Somin là một việc làm bẩn thỉu, ăn cắp kiến thức không phải của mình. Đến Jisoo không mấy khi học thuộc bài mà đi thi cũng không cần quay cóp, thì bản thân Somin luôn học thuộc toàn bộ cuốn sách giáo khoa, luôn tự tin để tài liệu ở nhà vì cam đoan mình sẽ chẳng cần dùng đến nó.

Giờ thì hay rồi, chính Somin lại phải làm cái việc mà bản thân mình cho là bẩn thỉu.

*Soạt* Tiếng trang sách cọ vào nhau, trong một giây, khiến giám thị coi thi phóng ánh mắt về phía bàn cuối. Somin cảm thấy máu mình đang đông hết cả lại.

"Em kia!" Cô giám thị đeo kính lăm lăm cây thước đi xuống, chỉ vào Somin "Em vừa làm gì?"

"Em..." Somin chết cứng, á khẩu "Em...không làm gì cả.."

"Còn xảo biện, rõ ràng tôi thấy em cho tay xuống ngăn bàn! Mang ra đây mau!"

"Em...." Somin hoảng hốt, mắt ngân ngấn nước "Em không..."

*Bộp* Cuốn sách Triết học gấp dở rơi từ trong ngăn bàn xuống đất. đôi mắt cú vọ của bà giám thị nhìn nửa vui mừng, nửa tức giận. Somin thì chết lặng đi.

"Á à...hết đường chối cãi rồi nhé...dám quay cóp trong giờ thi, có phải em chán sống rồi không? Ra ngoài, ra ngoài ngay! Em bị hủy bài thi!" Bà giám thị vừa nói vừa kéo tay Somin.

"Cô ơi...em...."

"Cô à, cô có nóng vội quá hay không?" Một giọng nói từ tốn, kèm theo thân ảnh cúi xuống nhặt cuốn sách "Đây, là sách của em"

"Cái gì?" Bà giám thị chau mày.

"Somin không quay cóp, người quay cóp là em!" Jisoo nhẹ nhàng lật bìa cuốn sách ra và chìa cho giám thị xem tên mình được viết ở đó.

Đôi lông mày càng ngày càng gần hơn như muốn dính vào với nhau, bà giám thị thầm băn khoăn, rõ ràng cô nữ sinh này khi làm bài không hề có biểu hiện gì bất thường.

Somin cắn môi, mắt ngân ngấn nước. Lại là Jisoo cứu cô, cô đã trót mang họa đến cho bạn mình rồi. Cuốn sách này chính xác là của Jisoo, như đã nói ở trên, vì tự tin vào mình nên có bao giờ cô bé mang tài liệu vào phòng thi đâu.

"Cô có thể đánh dấu bài và hủy bài thi của em" Jisoo đẩy tờ giấy vẫn chưa viết được bao nhiêu chữ ra trước mặt giám thị. bà giám thị hết nhìn tờ giấy, nhìn Jisoo, rồi lại nhìn Somin, dám đánh dấu bài Jisoo, không khéo đến mai bà cũng chẳng còn được theo trên ngực chiếc thẻ giám thị nữa.

*Xoẹt* Một dấu gạch chéo đỏ chót hiển hiện trên góc trái tờ giấy thi, giám thị quay người, bước về chỗ cũ. Lạnh lùng nhìn Jisoo, và nhíu mày lại khi thấy cô đáp bằng một nụ cười nửa miệng và cái nhướn mày.

Somin nhặt bút lên, tiếp tục làm bài. Chỉ có nước mắt xấu hổ là rơi ướt nhòe dòng chữ trên giấy thi.

Jaewon mơ hồ nhìn Jisoo. Trong ván cờ này, cô đã hy sinh nước cờ của mình để cứu bạn, và có lẽ cô sẽ thua.

Còn lại anh, trơ trọi bên trong. Bỗng nhận ra, từ bao giờ, mình đã không làm chủ được chính trái tim của mình.

Là của anh, nhưng nó lại đập vì người khác.

_____________

Cánh cửa nhè nhẹ mở ra, rồi lại nhè nhẹ khép vào không gây một tiếng động. Đến Somin cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế. Giờ này thì Jisoo cũng ngủ dậy rồi, chẳng có lý do gì khiến cô phải rón rén như ăn trộm thế cả.

"Cậu đi đâu thế?" Tiếng nói vọng từ cửa phòng ngủ. Somin giật thót mình quay lại, hai tay ôm lấy ngực.

"Thái độ gì thế? Cứ như tớ là ma không bằng" Jisoo khép lim dim mắt, tay mân mê sửa cái Airpod.

"Tớ...vừa đi với Yoonsik" Somin gãi đầu, cười hề hề. tròng mắt màu đen khẽ liếc về phía tờ lịch treo trên tường. Con số 14 nằm ngoan ngoãn, phía dưới chình ình dòng chữ màu hồng thu hút ánh nhìn Lễ tình nhân.

Cô chợt nghĩ không biết Jisoo có nhớ ngày nay là sinh nhật của mình không. Thường thì chẳng bao giờ cô ấy nhớ sinh nhật của bất kì một ai, hoặc có nhớ cũng không bao giờ mở miệng chúc lấy họ nửa lời. À, hình như cũng có, vào sinh nhật Somin, Jisoo có dửng dưng buông một câu "Sinh nhật vui vẻ".

Đương nhiên, cô ấy có chúc sơ sài như vậy cũng chẳng phải cô ấy ghét người ta. Đã ghét thì chẳng bao giờ cô ấy thèm để tâm đến ngày người ấy được ra đời.

"Nấu tớ giùm bữa trưa, tớ đói quá." Jisoo vẫn loay hoay với cái Airpod.

"À, ừm" Somin gật gật đầu, ném chiếc túi xuống sofa rồi chạy thật nhanh vào bếp. Cô đã quên mất phải qua siêu thị mua đồ ăn, thôi thì đành nấu lại chút đồ ăn nào đó còn lại trong tủ lạnh vậy.

Chợt *Xoẹt* một tiếng, Somin giật mình chạy ra cửa bếp, tay còn cầm quả dưa chuột gọt vỏ được một nửa và con dao sáng loáng. Cô tròn mắt nhìn Jisoo vừa xé đi tờ lịch và ném vào thùng rác.

"Jisoo, cậu làm gì thế?"

"Mình xé lịch !" Jisoo nhướn mày nhìn Somin, như cô ấy vừa nói điều gì kì lạ và dở hơi. Xé lịch thì có gì mà phải nghiêm trọng thế.

"Sao cậu xé đi tờ lịch của ngày hôm nay?" Somin chau mày nhìn lên chỗ lịch dán trên tường, con số 14 bị ném vào thùng rác đã được thay bằng số 15.

"Hôm nay? Lịch của hôm qua rồi mà?" Jisoo ngây người.

"Hôm nay!" Somin cãi lại "Hôm nay mới là Valentine chứ?"

"Thế tớ xé nhầm à?" Jisoo chớp chớp mắt "Thôi kệ, xé rồi thì thôi."

Jisoo phẩy tay, cô mở điện thoại ra xem giờ, nhíu mày chỉnh lại ngày. Có lẽ do giờ của điện thoại sai nên dẫn đến cô ấy có chút nhầm lẫn, Somin nghĩ, cô quay trở lại vào bếp, cắt nhỏ dưa chuột vào chiếc rổ nhỏ trên bệ. Chẳng lẽ cậu ấy quên mất rằng nay là sinh nhật cậu ấy ?

___________


"Boram! Boram!"

Cuộc nói chuyện giữa Boram và Mina bị gián đoạn bởi một tiếng gọi bên đường, cô quay lại, khẽ nhấc chiếc ô che nắng lên để quan sát.

"Ôi! Bác Kim!" Ý cười hiện rõ trên nét mặt, Boram nhanh nhẹn chạy đến bên chiếc Lamborghini đang đi chậm lại. cửa kính mở ra, một phụ nữ tóc màu nâu nhạt búi cao, đôi mắt xanh lá nhạt cùng bộ váy công sở đen tuyền hơi ngó đầu ra, tay tì lên thành cửa xe.

"Bác về nước bao giờ thế ạ?" Boram cười, một tay giữ chiếc ô, tay còn lại nắm lấy cổ tay thon thả được trang điểm bằng một chiếc vòng ngọc của bà So Young.

"Bác mới về. con đi đâu mà đi bộ thế này? Xe đâu?" Người phụ nữ cười nhẹ, từ người bà toát ra vẻ quý phái của quý tộc Pháp thời xưa.

"Con đi mua chút đồ, tiện thể dạo phố" Boram cười híp đôi mắt có rèm mi đen nhánh, hơi hất mặt về phía Mina đứng trên vỉa hè, tay đút túi quần jean, tay trượt nhoay nhoáy chiếc Galaxy SIII, mắt nheo lại vì nắng "Con đi cùng cậu ấy."

"Ồ, tomboy girl" Bà So Young cười khi nhìn về phía Mina, rồi bà quay sang Boram "Mua đồ gì thế này? Người làm đâu?"

"Con thích tự tay chọn đồ ạ" Boram nháy mắt "Hôm nay là Valentine"

"Valentine?" So Young hơi ngạc nhiên "Oh, feast of lovers"(ngày lễ của những đôi tình nhân)

"Vâng" Boram gật đầu.

"Đã lâu lắm rồi ta chẳng quan tâm đến mấy ngày của giới trẻ nữa, ta già mất rồi" Bà So Young làm bộ tiếc nuối, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng ý cười.

"Sao bác lại nói thế? Kim phu nhân vẫn còn trẻ lắm" Boram cười "Trông bác như vẫn còn ngoài 30. Phu nhân trẻ hơn mẹ cháu nhiều đấy ạ" Cô lè lưỡi.

"Oh, I will not dare, do not dare" Bà bật cười, vội xua tay "Con có mua quà cho Mars không?"

Boram bật cười "Anh ấy lớn rồi, không thích gọi là Mars đâu ạ. Con có mua"

"Oh, great!"

Bà So Young vốn là người gốc Âu Mỹ, tên đầy đủ là Elizabeth Gotez. Năm hai mươi hai tuổi, bà lấy Kim Woojin và về Hàn Quốc sống, lấy tên là Kim So Young. Đã ngoài 40 tuổi, nhưng sắc đẹp và sự quý phái đầy quyến rũ của tuổi xuân xanh vẫn hiện hữu trên người phụ nữ mang dòng máu Âu Mỹ này. Bà vẫn thường dành thời gian về Mỹ nghỉ ngơi, và mặc dù tiếng Hàn của bà khá rành, nhưng mỗi khi nói, So Young vẫn dùng cả tiếng Hàn và tiếng Anh. Bà nói làm như thế, để không giây phút nào quên đi tiếng mẹ đẻ, nơi đã nuôi bà lớn khôn.

Và một điều khá thú vị, chính bà là người đặt biệt danh cho Yoonsik là Yul, cho Taehyung là Mars, và Boram là Mercury, vào lần đầu bà nhìn thấy cô ở Jang gia.

Mars trong tiếng Anh, có nghĩa là Sao Hỏa.

Và Mercury trong tiếng Anh, là sao Thủy.

Việc đặt biệt danh cho hai người là hai ngôi sao đối nhau như thế, không phải chỉ là ngẫu nhiên hay tùy hứng.

"Thôi, có lẽ cũng muộn rồi, bác về đây. Con mua đồ rồi về ngay kẻo mệt" Bà So Young mỉm cười với Boram.

Cô cũng gật đầu đáp lại lễ phép "Vâng, bác đi ạ!"

"Ừ, mà tối nay con và ông bà bên ấy sang dùng bữa tối có được không nhỉ? Rồi sau đó hai đứa có thể đưa nhau đi chơi?"

Trong mắt Boram hiện lên nét vui sướng thấy rõ, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, nụ cười lại kém tươi. "Nhưng...anh Taehyung có đi đâu không ạ?"

"Chắc là không" So Young liếc mắt ra chỗ khác ra chiều suy nghĩ rồi lắc đầu "Mọi năm bác đều thấy nó ở nhà như bình thường. Năm nay hai đứa phải tranh thủ bồi đắp tình cảm đi chứ?"

"Vâng" Không cần nhìn lâu cũng thấy nét mặt Boram tươi tỉnh hơn hẳn, sáng rỡ hơn cả những tia nắng ngoài kia "Vậy bác đi ạ. Tối con sẽ qua."

"Ừ, chào con"

"Con chào bác!"

Boram đứng thẳng người, vẫn giữ trên môi nụ cười và ánh mắt thì đuổi theo chiếc Lamborghini chậm chạp nhích mình đi xa dần, tay xoay xoay chiếc ô, tay còn lại vẫy chào tạm biệt, mặc dù bà Kim đã đóng cửa kính xe và không ngoái đầu lại.

"Này, ai thế?" Mina cất điện thoại vào túi, bước xuống đường, hất mặt về phía chiếc xe giờ đã biến mất 1/3 trong dòng xe cộ chật kín, tay đập vào vai Boram.

"Mẹ Taehyung" Boram không nhìn Mina, mắt vẫn nhìn về phía trước.

"Cái gì? Mẹ Thiếu gia? Trẻ gớm!" Mina trợn tròn mắt, mặt ngây ngô như vừa nghĩ mình nghe nhầm điều gì đó từ cô bạn thân.

"Ừ, đẹp nữa"

Mina gật gù như gà mổ thóc, trong đầu vẫn lảng vảng hình ảnh của người phụ nữ ban nãy cùng mối nghi ngờ và thắc mắc. đương nhiên cô biết Boram không nói dối, vì nếu không phải mẹ của người cô ấy yêu say đắm thì chẳng thể nào Boram nói nói cười cười ngọt xớt như thế. Nhưng mối quan hệ mẹ con giữa Taehyung Thiếu gia và "bà" Phu nhân – mà có thể nói là chỉ già hơn bà chị gái lớn tuổi một chút – thì không thể không làm cho người khác tin ngay từ lần đầu được nghe.

"Thôi đi nào! Mua đồ nhanh đi, tối tớ còn qua nhà Taehyung ăn tối"

"Ế! Thật á? Romantic nhở!"

Boram nhướn mày, trừng mắt với Mina, còn cô bạn chỉ cười như nắc nẻ, choàng tay khoác vai Boram như tình nhân.

Nơi đâu đây vừa vang lên ca khúc First Valentine khiến những người trên đường không khỏi bồi hồi xao xuyến. một cửa hàng hoa ở gần đấy bỗng dán lên cửa kính của tiệm một tờ poster màu sắc rực rỡ.

Happy Valentine, lovers !

"Em nghe!"

Jisoo nằm phịch xuống giường, tay cầm chiếc điện thoại, khoảnh khắc thân người được thả tự do xuống chiếc nệm làm cái điện thoại như muốn nảy lên theo.

"Tối nay đi chơi với anh."

Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không trầm cũng không cao, không nhanh cũng không chậm. Đều đều như giọng người phát thanh trong chiếc băng catset.

"Đi chơi?" Jisoo bỏ chiếc điện thoại ra khỏi tai, nhíu mày nhìn vào dòng ngày tháng nhỏ trên góc màn hình "À, hôm nay là Valentine nhỉ?"

"Valentine?" Giọng Taehyung như đang ngạc nhiên.

"Không phải à?" Jisoo thắc mắc.

"À, ừ" Taehyung hạ giọng. Đối với anh và cả cô, ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là ngày Valentine. Anh cứ nghĩ cô sẽ vui vẻ khoe với anh hôm nay là ngày sinh nhật cô ấy, hoặc khi anh rủ đi chơi cô sẽ cười và nói theo cách khác. Như là "Hôm nay là sinh nhật em đấy" chẳng hạn.

"Mình đi đâu đây?" Cô để mặc chiếc điện thoại nằm ở giường, không thèm giữ, hai tai mân mê tháo chiếc tai nghe bị thắt nút mà cô biết rằng lý do là cô luôn đeo nó khi đi ngủ.

"Cho em quyết định"

"Em thì đi đâu cũng được."

"Ok, vậy tối Yoonsik sẽ qua đón em."

"Yoonsik?" Cô nhíu mày, đôi tay bỗng dừng lại "Sao lại là anh ấy?"

"Vì anh cần làm một việc khác"

"Việc gì chứ?" Cô tỏ vẻ không vui. Một đôi tình nhân đi chơi với nhau đêm Valentine mà chàng trai lại nhờ người khác qua đón cô gái, còn anh ta thì lấy lý do là bận việc. Việc quái gì mà còn quan trọng hơn người yêu cơ chứ?

Đầu dây bên kia thoáng có tiếng cười, anh hiểu cô đang nghĩ gì, chậm rãi thanh minh "Bất ngờ cho em, ngốc ạ!"

Cô chợt cười hắt, tự giễu mình sao quá nôn nóng. Cũng chẳng biết từ bao giờ cô lại dễ để mất tự chủ như vậy.

"Bất ngờ gì thế?" Biết mình hỏi thừa, vì đã là bất ngờ, thì đương nhiên sẽ không thể bật mí cho đến phút chót.

"Tối nay em sẽ biết!"

Dưới mặt bàn, hai bàn tay cô đã không còn hành hạ chiếc khăn trải bàn nữa mà chuyển qua đan vào nhau đầy đau khổ, bất lực.

Từng chiếc răng lược len qua từng lọn tóc, trượt dài xuống. Jisoo chậm rãi chải tóc, đôi mắt nhìn vào gương khác hẳn đôi mắt của người con gái mà cô vẫn nhìn thấy trong gương của rất nhiều ngày trước. Đôi đồng tử màu xám tro kia, sao nó lại có hồn và trong sáng đến thế? Cái ánh sáng thánh thiện từ nó tỏa ra khiến cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng.

Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu be, làm cho nước da trắng được tôn lên. Buông xõa mái tóc, từng lọn tóc gợn xoăn nhẹ bồng bềnh. Mặc thêm chiếc quần jean và chiếc áo jacket đen, cô bước ra ngoài giữa buổi chiều mùa đông gió thổi mạnh. mái tóc được bàn tay vô hình của gió nâng lên vuốt ve, Jisoo cảm thấy đâu đây bỗng thoang thoảng vị buồn man mác.

....Và thê lương.

Hôm nay, cô phải tới thăm một người.

À không, phải là hai người....

Đặt nhẹ bó hoa xuống nền xi măng bám bụi, từng giọt nước đọng trên cánh hoa rớt xuống, làm nhòe đi lớp bụi mỏng.

Gió lạnh lướt qua thân người Jisoo. Trái tim trong lồng ngực cô như đang run rẩy.

Thân người như bao phủ một lớp khói mỏng xa cách.

"Ba, mẹ" Jisoo thẫn thờ "Con đến thăm hai người đây"

Bức ảnh nhỏ trên bia mộ như vừa sáng rực lên nụ cười phúc hậu của mẹ cô.

Hai ngôi mộ được đặt nằm cạnh nhau, khuất sau một ngọn đồi heo hút quanh năm gió thổi. ngày chôn cất ba mẹ, Jisoo dẫu biết rằng để họ ở đây sẽ lạnh lắm, nhưng không thể để họ nằm trong nghĩa trang của Kim gia. Và, cô cũng mong rằng, ba sẽ chăm sóc và ở bên mẹ. chỉ cần hai người họ ở bên nhau, thì chẳng cần thiết bất cứ thứ gì nữa. Dù có cô đơn, thì cũng là cô đơn cùng nhau.

"Ba mẹ ở dưới đó có lạnh không?" Jisoo đôi mắt mờ đục, tay nắm chặt vạt áo jacket, ánh mắt buồn hiu đến xé lòng. "Lâu lắm rồi con không tới đây. Con xin lỗi!"

Cũng chẳng ai còn trách cô nữa.

Chỉ có tiếng gió không ngừng gào thét bên tai như lời oán trách thay cho hai người dưới suối vàng.

Jisoo tiến đến gần ngôi mộ, quỳ xuống. Nhìn tấm ảnh ba cô với khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt thì sáng rỡ tinh anh, chiếu về phía cô thật hiền. Cúi mặt xuống, Jisoo chậm rãi đưa tay nhổ từng ngọn cỏ dại mọc hoang xung quanh.

"Thời gian trôi nhanh quá ba mẹ nhỉ." Jisoo chuyên tâm nhổ cỏ, thì thầm, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười "Mới đó đã bao nhiêu năm. Nhiều lúc con thấy ba mẹ thật ác, ác vô cùng, vì một mình con ở đây buồn và cô đơn lắm."

"Con tự hỏi, ba mẹ dưới đó có nhớ con hay không? Đến bây giờ có còn nhớ con hay không?"

"Ba vẫn thường nói với con rằng, ba mẹ ăn ở hiền lành, chắc giờ đã chuyển kiếp rồi."

Một ngọn cỏ dại bật tung gốc. "Con cũng mong là như vậy lắm. nhưng con muốn kiếp sau con vẫn sẽ là con gái của hai người. Ba mẹ sẽ đợi con chứ?"

Cô với tay lên phía trước, dùng ngón tay lau đi lớp bụi phủ trên tấm ảnh trên bia mộ. Nụ cười của mẹ rõ nét hơn, tươi hơn, đẹp hơn. Và đau lòng hơn.

"Mẹ, ba. Cảm ơn hai người đã sinh ra con. Và con xin lỗi, khi đã không thể đi theo hai người"

Một cơn gió giận dữ nổi lên, thổi tung mái tóc Jisoo , ngọn tóc bay lên, cọ vào mặt cảm giác ran rát.

____________


*Cộc cộc*

"Mars, mẹ vào được không?"

"Phiền mẹ gọi đúng tên chủ của căn phòng nếu muốn vào" Tiếng đáp đều đều bên trong vọng ra.

Kim So Young chau mày không hài lòng, sau bao nhiêu năm không gặp, mà thằng con trai của bà giờ đã biết ra lệnh cho người khác, kể cả mẹ nó.

Bà đẩy cửa bước vào. Taehyung đang ngồi trên ghế bành đọc sách.

"Mars, con không ăn trưa sao?" So Young ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lo lắng hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ đau xót.

"Con không đói." Taehyung ngước lên nhìn mẹ, rồi lại chú tâm vào cuốn sách trên tay.

Cảm xúc ngập tràn trong đôi mắt, bà So Young lặng lẽ ngắm nhìn con trai. Taehyung được thừa hưởng từ bà đôi mắt màu xanh lục, nhưng mắt của bà nhạt hơn.

Bà sang Mĩ, chịu sự khuất phục của chồng mà để Taehyung ở lại Hàn. Được giáo dục trong môi trường chính trị và sự nghiêm khắc khuôn phép của cha, đứa con trai kháu khỉnh đẹp như tranh vẽ của bà giờ đã bay biến, thay vào đó là một pho tượng vô tâm lạnh lùng. Nét cao quý của dòng họ Kim trong người Taehyung chưa bao giờ phai nhạt, nhưng khi nhìn vào mắt nó, So Young đã biết chẳng bao giờ bà còn được nhìn thấy Mars của ngày xưa nữa, một thằng bé có đôi mắt xanh trong veo và sáng rực thông minh.

"Tối nay Mer cũng ba mẹ nó sẽ đến nhà mình ăn tối." Rời ánh mắt khỏi người Taehyung, bà So Young rót một tách trà hoa cúc trên bàn, đưa lên miệng nhâm nhi, từng ngón tay rướn lên đầy quý phái và yêu kiều. Mùi thơm bay tỏa khắp căn phòng.

"Mer?" Taehyung ngừng đọc, ngẩng mặt lên nhíu mày.

"Mercury, Boram." Đã lâu lắm rồi không còn được nghe bà gọi bằng cái biệt danh ấy, So Young hiểu con trai mình đã quên dần. "Con sẽ ở nhà chứ?"

"Không ạ" Taehyung tiếp tục đọc "Con có việc bận"

"Việc gì?" Bà hạ tách trà xuống, nhướn mày.

"Sinh nhật một người bạn của con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top